Phần 70
2024-08-03 14:32:13
Vừa thấy tôi, Phú nổ đã reo lên vang vọng:
– A, sư phò… ò!
– Nhậu không?
– Ba xị…
– Mồi gì…
– Mồi tía cưng, bố cái thằng vào trễ!
Nó đột nhiên đổi giọng cốc vào đầu tôi muốn nhóe lửa.
– Trễ gì, tụi bây cũng mới bắt đầu mà!
– Bắt cái gì, tụi tao làm lâu rồi, giờ này mới tới hả, ở lại làm một mình nhe con!
– Ê Phú!
– Kêu gì mày.
– Theo tao lên quét lầu 2 kia, thằng Tuyên kêu!
– Đệt, bố lạy mày thánh lảng, để còn làm ăn tý xíu!
– Hế hế, thế ra Phú nổ vẫn nổ như thường nhễ!
Tôi bốp tay rôm rốp lườm nó muốn cháy xém:
– Đâu có, thấy mặt mày còn say ke quá, tao hù vài phát cho nó tỉnh ngủ ấy mà. Thấy chưa, mặt mày giờ bảnh như chó cảnh ròi!
– Đệt, bố đấm mày mỏi tay!
– Thôi thôi, hai người trật tự lại làm lao động lẹ rồi về!
Lại là chất giọng lạnh lùng của lam Ngọc vang lên khiến cả hai thằng đứng xếp re như duyệt binh.
Buổi lao động cũng được bắt đầu, nhờ có thằng Tuyên biết ý nên tôi với thằng Toàn, thằng Khanh, Lam Ngọc, bé Phương cùng với đám loi choi kia được trực chung một nhóm ở hành lang tầng trệt, công việc cũng chả có gì khó khăn, chỉ việc quét và quét thẳng tiến thế nên nó tạo cho tôi một cái cảm giác chán chườn vô cùng. Không khí trong trường hôm nay cũng khá là ảm đạm, chắc là do tôi đã quen với cái cảnh nhộn nhịp, ồn ào của những buổi học thường ngày rồi, giờ đây trong một ngồi trường vắng tanh như thế này, nếu không có bọn tôi chí chóe ở đây chắc nó cũng chẳng khác gì một khu bỏ hoang là bao, à mà dùng khu bỏ hoàng thì hơi quá, nhưng cảnh tượng thì đích thực là như thế mà.
Quét tới quét lui dăm ba chỗ, cuối cùng những cái miệng bàn lùi đã bắt đầu lên tiếng, người khai hỏa đầu tiêng là Toàn phởn:
– Ầy chà, làm việc nãy giờ mệt rồi, nghỉ tí đã!
– Ê thằng kia, nãy giờ thấy mày cứ đứng phủi qua phủi lại chứ có quét gì đâu mà mệt!
– Sao không mày, nãy giờ tao quét gần chết, mày mới là thằng làm biếng đó Phú!
– Biếng đâu, nãy giờ thấy tao không, cân cả cái hành lang còn đòi gì nữa!
– Nổ vừa vừa thôi mày, tưởng mình mày làm hả?
– Ờ, tao cũng làm chứ bộ!
Khanh khờ cũng lóc chóc sợ bị nói là làm biếng.
Đến đây, mắt Toàn phởn bỗng nhiên sáng rỡ lên, nó cất giọng ngọt như mía lùi:
– Ê, tụi bây có khát không, tao đi mua nước nha!
– Thôi khỏi mày, kiếm cớ trốn lao động hả!
– Trốn đâu, tưởng ai cũng nghỉ như mày hả?
– Xời, xin lỗi! Bố đây là siêng năng nhất nha cưng!
– Ê Phú, chỗ này còn rác nè, phụ tao quét với!
– Dẹp mày đi, phá bố à!
– Ộ, coi người siêng năng nhất kìa!
– Gì chớ, siêng năng nhưng cũng biết mệt chứ mạy!
– Thôi tụi bây coi làm lao động lẹ còn về nữa, ở đây mãi chán chết!
– Mày không đi chơi ở đâu à Khang?
– FA thì đi đâu, đi coi mấy đứa cặp bồ cho tủi thân à?
– Ế, tối nay ai muốn vào hội độc thân với bố đi coi pháo hoa giao thừa không?
Toàn phởn bỗng đứng lên hớn giọng.
– Mày mà FA cái nỗi gì mà lập hội?
– Vậy là mày không biết tiền sử của bố rồi, cứ hỏi cô gái xinh…
Chưa kịp nói hết câu, Toàn phởn đã bị Lam Ngọc lườm cho cháy xem cả người, vội vàng nhảy ra một đoạn khá xa nói tiếp:
– À, chung quy thì cứ đi chơi vui, chứ có gì đâu mà! Thằng nào muốn tối nay đi chơi thì điểm danh với bố nghen, kẻo hết chỗ!
– Làm như quý làm mà hết chỗ, mà dù gì tối nay cũng ở không, thôi thì đi chơi cho vui vậy! Cho bố một suất VIP nhé!
– Ờ được, còn thằng Phong có đi không mày?
– À, việc này…
Sựt nhớ tới buổi hẹn với con bé Ngọc Mi, tôi lại phân vân nửa muốn nửa không. Muốn vì việc này sẽ tạo cho con bé cảm giác bè bạn, vui vẻ khi lúc nào cũng có miệng thằng Phú bô bô nhưng đây chỉ là ý kiến chủ quan của tôi, biết đâu con bé lại không thích đông người, con gái gia giáo mà.
Thế nên tôi cứ ậm ừ đến một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng:
– À, chắc không đi được, tao mắc công chuyện ở nhà rồi!
– Úi xời, tết nhất mà bận công chuyện gì mày, đi dựt đồ à!
– Dựt dựt tía cưng, nói chung là tao đi không được rồi!
– Ùi, vắng mày cũng chẳng nhằm nhò gì! À mà Ngọc có đi hơm!
Đột nhiên Toàn phởn cao giọng lãnh lót.
– Gì, tôi à?
– Ừ, tối bà có rảnh không, giao thừa đi với bọn này cho vui, có bé Phương nữa nè!
– Ừm, cũng được, đi thì đi!
– Đó thấy chưa, có tui tham gia là Ngọc đi liền hà, hế hế!
Phú nổ được nước nổ banh xác.
– Phú này, nếu muốn biết cảm giác làm mộc nhân thế nào thì liên hệ bạn Toàn để biết thêm chi tiết nhé!
– À thôi, tốt nhất là không nên biết, Toàn ha?
– Tao không liên quan, đừng kéo tao vào kẻo vạ lây!
– Thôi, mọi người tranh thủ quét xong rồi, về nhà chuẩn bị tối đi chơi nhen!
– Ok, việc này thì khỏi phải bàn!
Nhờ đó, tụi này làm việc rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc là cái hành lang đã sạch bong không tỳ vết. Ngay cả việc về cũng vậy, thằng Tuyên chỉ mới điểm danh xong là cả đám đã chạy ùa ra chỗ giữ xe như ong vỡ tổ. Tất cả chỉ tại mấy cái trò cù nhây của đám choai choai Phú nổ với đám con gái nên mới thành ra cớ sự như thế. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ đứng ngoài cười cho có rồi lủi thủi đi về thôi, với tôi bây giờ chẳng ham hố gì con gái nữa rồi, bấy nhiêu rắc rối là quá đủ. Giờ tôi chỉ muốn tìm một chỗ nào đó thật yên tĩnh để tựa lưng vào mà ngủ một giác thật say thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro