Phần 107
2024-08-03 14:32:13
Trong suốt trận đấu bọn tôi đã gồng mình chống cự chứ chẳng gọi là đá nữa. Tỷ số cứ tăng vèo vèo như những bước chạy trên sân. Tuy nhiên với những nổ lực của mình, nó cũng chịu dừng lại nhưng đó là lúc hiệp đấu đã kết thúc.
Bọn tôi rệu rã nằm bệt ra trên sân trong khi tụi thằng Huy vẫn còn đi kềnh càng tiến lại. Nó chìa tay ra trước mặt để tôi gượm dậy rồi cười đểu:
– Mới có 8 – 0 mà, tụi bây vậy là ngon rồi đấy!
– Ngon cái mế nè, mệt gần chết!
Tuy vậy nhưng thằng Toàn vẫn vỗ vai tôi:
– Thôi vậy được rồi, mới đá chung lần đầu mà, mai mốt luyện tập tiếp! Giờ đi uống nước đi!
– Ừ, đúng đó bây, giờ đi uống nước đi… cho tao uống ké với!
– Ké ké tía cưng, ngồi không cũng đòi uống hả!
Khang đinh tức tối cốc cho Phú nổ một cú làm nó ôm đầu giẩy giụa:
– Da… Chấn thương sọ não rồi, đệt cụ mày!
– Đừng có dóc, tao cốc nhè hều! Giờ có đi uống nước không thì bảo?
Vừa nghe, mắt Phú nổ sáng lên ngay, nó tíu tít:
– Hề hề, sao không nói sớm! Đi uống nước mía nhá!
Cả đám vừa nghe đến uống nước ai nấy đều phấn khởi lên, duy chỉ có thằng Hiếu và Tiến là thừng lững bỏ về không nói năn gì dù chỉ là một câu chào. Ắc hẳn bọn nó còn cay cú cái vụ của Lam Ngọc, nhưng nếu thế tại sao nó lại ghi tên vào đội hình làm gì? Nó thừa biết tôi cũng nằm trong đội mà.
Để hiểu rõ nguyên nhân, tôi chạy đến trước mặt thằng Tiến:
– Này, không đi uống nước với tụi tao à?
– Thôi bọn bây uống đi, bọn tao còn có việc. Tạm biệt!
Rồi hai thằng lại lầm lủi bỏ đi trước bao nhiêu cặp mắt chứng kiến.
Tôi không hiểu hai thằng này đang nghĩ gì nữa, nó đang cay cú, hoặc nó thấy nản do thua nhiều. Chẳng ai biết được, tôi không biết, thằng Toàn cũng không biết, cả bọn cũng không ai biết. Tất cả chỉ biết một việc duy nhất là đứng nhìn cả hai thằng dong xe ra về.
Có lẽ Huy đô là người thắc mắc nhất, nó vỗ vai tôi:
– Bạn mày đấy à?
– Cũng không hẳn, lúc trước bọn tao từng là kẻ thù đấy!
– Thảo nào… – Nó gật gù tỏ vẻ hiểu biết – thôi đi uống nước đi, chuyện đó tính sau, tao khát rồi!
Ý định của thằng Huy rất trùng với ý của tôi. Dù gì chuyện này tôi cũng không muốn cho nhiều người biết, cách tốt nhất lúc này là cố lờ nó đi và tìm cách giải quyết sau. Tất nhiên là cũng chỉ mình tôi giải quyết thôi.
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-3/
Bọn tôi ghé vào một quán nước mía gần đấy để giải tỏa cơn khát do trận đấu mang lại. Tại đây Phú nổ được dịp chém gió về trận banh lúc nãy bằng những kiến thức mà chỉ trong thế giới game của nó mới có. Nó bắt đầu bô bô cái miệng sau khi hút một hơi nửa ly nước mía:
– Tao nói tụi bây nghe, tụi bây đá như thế là không được đâu. Nhất là hàng thủ ấy tệ quá, bị mất banh suốt.
– Thì từ từ mới tập được chứ mạy! Thời gian còn dài!
Tôi góp tí gió vào và cũng thầm thở phào vì thằng nào chưa đá động gì đến tôi. Ấy thế mà nó cũng chẳng tha:
– Còn mày nữa đó Phong, Mày là tiền đạo cắm cũng phải lui sâu tý nữa mới nhận bóng của tuyến dưới được chứ. Cả trận tao thấy mày trên sân không làm được gì!
– Thì cứ từ từ! Cháo mới nhừ chứ mày!
Tôi lại dùng điệp khúc “từ từ” nghi binh với nó.
– Úi xời, cứ cho tao vào từ đầu có tốt hơn không hoặc để tao làm huấn luyện viên cho tụi bây.
Nghe đến đây thằng Khanh sầm mặt:
– Thôi, an phận làm đội trưởng đội cổ động của mày đi. Mày mà làm huấn luyện viên bọn tao lại tốn tiền thêm!
– Tiền gì mày! – Phú nổ liếm môi.
– Tiền viện phí đấy, mắc công tức lên đập mày nhập viện!
Không riêng gì tôi, cả đám đều cười hả hê khi Phú nổ bị Khanh khờ cho đeo mặt mo đến ê chề. Riêng Toàn phởn còn đập tay lia lịa lên bàn như phụ họa thêm và nếu không có bà chủ hàng nước mía cản lại, chắc nó đã rút đôi dép đập luôn lên bàn cũng nên.
Để tránh bị chọc quê cho thối mặt, Phú nổ chẹp miệng rồi đảnh ngay sang chuyện khác:
– Mà này, Không biết ngày mai hai thằng quỷ kia có tới không tụi bây?
– Mày nói thằng Tiến với thằng Hiếu ấy hả?
Thằng Toàn hỏi kéo rột ly nước mía một hơi.
– Chứ còn ai nữa. Không nói không rằng bỏ đi một hơi.
– Thôi kệ bọn nó, ngày mai mà không tới thì tính sau.
Huy đô cũng muốn góp phần vào câu chuyện. Nó quay sang hỏi tôi:
– Ê mày, lúc nãy mày nói hai thằng đấy từng là kẻ thù của mày mà, kể tụi tao nghe xem!
– Ừi, chuyện lâu rồi có gì đâu mà kể!
– Thôi kể cho tụi nó nghe đi. Dấu giếm cái gì không biết!
Toàn phởn cười hền hệch, nó vỗ vai tôi như đây chỉ là chuyện cỏn con như bao chuyện khác. Riêng tôi cũng không muốn kể lắm vì chuyện này mà tôi đã ăn một cái tát chát chúa của Lam Ngọc. Nhưng ngó thấy vẻ mặt hăm hở của tụi thằng Huy tôi chẳng còn cách nào khác ngoài chẹp miệng rồi kể từ tốn cho tụi nó nghe.
Tuy nhiên không phải chuyện gì tôi cũng kể. Để tránh bị tụi nó chọc quê, tôi dấu nhẹm luôn việc bị Lam Ngọc tát ở phần cuối kế hoạch và giận cho đến gần hai tháng trời. Thế nên thay vì kết cục như thế, tôi biến đổi thành lúc cuối kế hoạch, Lam Ngọc đã chửi hai thằng kia một tăng khiến tụi nó phải xin lỗi bọn tôi và vẫn hằn học cho đến bây giờ.
Chỉ có mình thằng Toàn mới biết tôi kể đúng hay sai. Suốt cả buổi tôi kể cho tụi thằng Huy nghe, nó chỉ lắc đầu cười trừ như để chọc quê tôi và nhất là khúc tôi đáng lí ra tôi bị Lam Ngọc tát nhưng đổi thành hai thằng kia xin lỗi, nó lại cười lớn hơn làm chuyện suýt bại lộ do mấy thằng kia quay sang hỏi.
Cuối cùng thì tôi cũng kể xong. Cả bọn đều gật gù và có chung một kết luận rằng tôi khá là can đảm, riêng thằng Phú xưa nay nó đã tôn sùng đểu tôi mấy lần trong tiết anh văn nay lại càng dẻo miệng hơn. Nó đưa tay lên mặt chề cái môi ra giả bộ khóc thống thiết:
– Trời ơi, tao không ngờ mày là ân nhân của lớp! Nếu tao là con gái chắc xin ba mẹ gả cho mày rồi!
– Gì thế mày, nghe nổi cả da gà!
– Thôi anh đừng khiêm tốn, em ôm cái nào!
Nó nhỗm dậy với gương mặt khả ố làm tôi hoảng vía chạy khắp quán. Đến lúc này tôi còn biết thêm một cái tật của thằng này nữa là nhây vô đối.
Bọn tôi vẫn ngồi uống nước bàn chiến thuật cho đến chập tối. Phú nổ do ngồi ngoài nên vẫn còn xung sức, cứ bô lô cái mồm chẳng bao giờ ngừng được. Bọn tôi đã kiệt sức từ lâu, nhờ mấy ly nước mía nên mới lấy được một chút đỉnh công lực để có sức đạp xe ra về.
Tuy vậy bọn tôi vẫn chẳng thể nào chịu nổi cái giọng lè nhè của thằng quỷ Phú nổ này, nó cứ vang vảng bên tai như tiếng ruồi muỗi, nhột vô cùng. Thế nên chẳng còn cách nào khác bọn tôi quyết định kết thúc hội nghị nước mía bàn chiến thuật tại đây trước khi cả đám bị nó nói cho tẩu hỏa nhập ma.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro