Đời học sinh – Quyển 2

Phần 79

2024-08-05 22:33:07

Phần 79
Sau khi thằng Toàn trình bày tường tận kế hoạch cho Lam Ngọc biết. Nàng liền cau mày cằn nhằn với bọn tôi:

– Mấy ông gan thế, bộ không sợ bị nó phát hiện sao?

– Ùi, chết bỏ! Vả lại tui cũng bực nó lắm rồi, nay vì thằng Phong nên tụi tôi chơi một vố cho đã đời!

Lam Ngọc khẽ lườm tôi rồi lại quay sang thằng Toàn:

– Kế hoạch nghe cũng được đấy, nhưng nếu mấy ông muốn đi thì phải có 1 điều kiện!

– Sao, điều kiện gì?

– Mấy ông phải cho tôi đi theo!

Vừa nghe, cả đám liền tá hỏa:

– Gì, bà đi theo nữa hả, chi vậy trời?

– Tôi phải đi theo xem mấy ông thực hiện kế hoạch thế nào!

– Thì đã trình bày rõ ràng rồi đó chị hai!

– Giờ sao? Muốn cả đám bị lập biên bản hay muốn êm xui đi chọc phá!

Cho nên bọn tôi chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận điều kiện của Lam Ngọc đưa ra. Mà ác ôn thay, cái thằng Toàn cô hồn lại nãy ra một ý định quá ư là táo bạo. Nó quay sang nhờ Lam Ngọc cõng hộ tôi dùm để thằng Huy có thể giúp nó một tay trong việc chọc phá thằng Huy. Nhưng như mọi người biết rồi đấy, Lam Ngọc có vẻ như đang phớt lờ tôi, từ nãy đến giờ nàng đâu thèm đá động gì đến tôi đâu, nên nghe thằng Toàn sắp xếp thế tôi hoang mang lắm. Nó không phải là cố ý sắp vậy bởi lẽ nó đâu có biết giữa tôi và Lam Ngọc đang xảy ra chuyện gì đâu, nhưng vô hình chung nó đã làm tôi lâm vào tình cảnh khá khó xử.

Lam Ngọc khi được giao cho nhiệm vụ, nàng chẳng thèm nhìn tôi, chỉ lặng lẽ ngồi thụp xuống đất:

– Leo lên đi!

Bị giọng nói hàn băng đó sai khiến tôi tuân theo răm rắp chẳng một chút hó hé.

Suốt đoạn đường đến nơi thực hiện kế hoạch, nàng mặc nhiên chẳng nói với tôi một câu nào, vẫn im thin thít mà cỗng tôi suốt đoạn đường dài. Chẳng những thế mà còn phải thụp xuống mỗi khi có động tĩnh lạ.

Nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên gò má mủm mỉm của Lam Ngọc, tôi cảm thấy bức rức lắm, chỉ muốn làm một điều gì đó cho nàng nhưng sợ nàng sẽ từ chối thằng thừng. Tôi hiểu tính khí của nàng như thế nào mà, phàm là đang tức giận một điều gì đó gương mặt sẽ toát ra một luồn hàn khí rất đáng sợ khiến cho những ai muốn đến gần đều phải cân nhắc.

Suy đi nghĩ lại một lúc lâu cuối cùng tôi cũng bạo gan bắt chuyện với nàng:

– Ngọc này!

– Gì?

– Sao tối nay Ngọc… kì kì?

– Kì gì, chưa thấy thế này bao giờ à?

– Không phải, mà là…

– Thôi, im lặng đi! Đang thực hiện kế hoạch đừng có nói nhiều!

Nàng gắt một tiếng làm bao nhiều vốn liếng từ ngữ đang chuẩn bị từ nãy đến giờ bay hết ráo, chỉ còn lại cái xác không hồn đã bị nàng gắt cho hồn tiêu phách táng khiến tôi chẳng thế nào mở lời được nữa.

Đúng thật là như tôi đã dự đoán, khi Lam Ngọc đã nổi cơn thịnh nộ thì đừng hòng ai có thể nói chuyện với nàng được, kể cả tôi. Nhưng lúc nãy nàng vẫn trò chuyện bình thường với tụi thằng Toàn mà, sao xoay qua tôi lại nổi cáu lên thế kia chứ, hay là mọi chuyện đều do tôi cả. Bây giờ tôi chẳng còn biết làm gì ngoài im lặng trên tấm lưng ấm áp của nàng mà tiếp tục dõi theo tiến trình kế hoạch của thằng Toàn đang thực hiện.

Chúng tôi dừng lại ở vùng giáp ranh giữa khu trại cán bộ đoàn và khu trại dành cho nữ sinh, vì nơi này theo như lời của Lam Ngọc là nơi thằng Nghĩa có thể đi trực nàng qua. Vả lại nơi này khá là nhiều cây cao và bụi lùm tối, ngay cả ánh đèn le lói còn chưa chiếu tới nơi này, tất cả tạo nên một vùng giáp ranh âm u, tối đen như mực rất thích hợp cho các cặp đôi tâm tình ở đây, chính vì thế mà tổ trực đêm rất để tâm đến vùng này phòng trường hợp gia tăng dân số.

Sau một lúc quan sát địa hình tường tận, thằng Toàn cũng mở ba lô của mình ra chia từng trái bong bóng nước cho thằng Huy và hai thằng đàn em nó đồng thời cũng phân công cả 3 núp ở sau gốc cây và bụi lùm để tiện cho việc mai phục, còn nó thì leo lên một cây bàn gần để tiện cho việc liên lạc, dò thám tình hình xung quanh cũng như tung vũ khí bí mật vào thằng Nghĩa khốn nạn ấy. Riêng tôi và Lam Ngọc nấp ở một bụi cây đằng xa, để tránh tầm đạn của tụi thằng Huy và để bọn nó không bị vướng tay khi thực hiện kế hoạch quan trọng này.

Bàn tính là thế nhưng cho đến giờ phút này, tức là đã gần 20 phút kể từ khi sắp xếp đội hình, chúng tôi vẫn chưa thấy một chút động tĩnh gì từ thằng Nghĩa cả. Trời càng vào khuya, sương xuống càng lạnh. Chỉ nấp ở trong bụi lùm thôi mà tôi đã ắc xì lên xuống mấy bận huống chi là thằng Toàn đang mai phục trên cây kia chắc có nước chết cóng.

Tôi lại nhìn về phía Lam Ngọc, nàng vẫn như thế, vẫn chẳng nói chuyện với tôi câu nào. Nhưng vì bản năng thúc đẩy, tôi lại đanh bạo bắt chuyện với nàng một lần nữa:

– Ngọc có lạnh không?

– Không, lo mà theo dõi kế hoạch đi!

– Có phải vì chuyện lúc đốt lửa trại mà Ngọc giận Phong không?

Đột nhiên nàng quay sang tôi lạnh giọng:

– Không phải việc của Phong, im lặng theo dõi đi!

– Nhưng…

Khi tôi còn chưa nói hết câu Lam Ngọc bỗng dưng đẩy tôi ngã ngửa xuống đất, tôi định hỏi lại thì nàng đã bụm miệng tôi khẽ suỵt:

– Yên lặng đi, thằng Nghĩa tới rồi!

… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-2/

Hướng theo ánh nhìn của nàng, tôi suýt giật mình vì thằng Nghĩa giờ này đang ngay sau lưng chúng tôi. Nó không đi từ hướng của tụi thằng Huy mà xuất hiện từ hướng ngược lại làm chúng tôi suýt bị phát hiện nếu Lam Ngọc không kịp thời đẩy tôi nằm sát xuống đất tránh đi tầm dò thám của nó.

Nhưng tránh được thằng Nghĩa, tôi lại vướng vào một vấn đề khác. Lam Ngọc do đẩy tôi xuống đất nên cũng phải ngã theo để tránh cùng với tôi. Ngặc một nỗi, nàng lại ngã ngay vào người tôi. Bây giờ tôi với nàng đang mặt kề mặt với nhau mà chẳng thể nào nhút nhít được, thằng Nghĩa đang đứng gần chúng tôi, chỉ cần một cử động nhỏ thôi chúng tôi sẽ bị phát hiện ngay. Cho nên chúng tôi phải giữ nguyên tư thế cho đến khi nó di chuyển đến chỗ của tụi thằng Toàn mai phục sẵn.

Lam Ngọc vì tránh tiếp xúc với tôi nên nàng phải chống tay nhấc cơ thể của mình lên, nhưng do phải chống tay quá lâu, đôi tay nàng đang rung lẫy bẩy, vẻ mặt nàng nôm khó chịu lắm, suốt quảng thơi gian chống tay nàng phải cắn răng mà gồng sức cho đôi tay ngày càng mỏi mệt nên những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán nàng ngày một nhiều.

Nhìn Lam Ngọc như thế tôi cảm thấy xót lắm, nếu như lúc nãy tôi để ý đến tình hình xung quanh hơn chắc đã không lâm vào tình trạng như thế này. Cho nên trong vô thức, tôi đã không làm chủ được bản thân, chồm lên ôm sát nàng vào lòng mình theo cảm tính.

Lam Ngọc lúc đầu tỏ vẻ sững sốt lắm, nàng vội đẩy tôi ra nhưng tôi cứ ôm ghì lấy nàng không buông. Như đã hết cách, khi Lam Ngọc định vung tay đánh tôi, tôi đã kịp thỏ thẻ vào tai nàng:

– Xin lỗi nhưng Phong không muốn Ngọc phải chịu đựng bất cứ thứ gì cả!

Vừa dứt câu, Lam Ngọc không còn vùng vẫy nữa, nàng hạ nắm đấm xuống yên vị trong lòng của tôi như một chú mèo con ngoan ngoãn. Không biết lúc đó có phải là tác dụng của việc ăn mì sống hay không mà tôi lại cả gan đến thế, chỉ biết nàng không đánh tôi thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi. Nhưng bị kẹt trong tình thế giống y như lúc sáng thế này quả thật là tôi chẳng thể nào chịu thấu. Lúc sáng do bị kẹt dưới đống dụng cụ kia nên tôi chẳng thể cảm giác được gì nhiều. Còn bây giờ không áp lực, cơ thể hoàn toàn thoải mái tôi mới cảm nhận rõ cái thứ gọi là chộn rộn đang di chuyển khắp cơ thể tôi.

Hơi thở ấm nóng của nàng, cơ thể mát lạnh của nàng và cả cái khuôn mặt mủm mỉm kia nữa. Nó cứ lâng lâng trong tâm trí của tôi chẳng thể nào dứt bỏ được. Trái tim tôi dường như đập nhanh hơn bao giờ hết. Chẳng biết Lam Ngọc có nghe nó đập không khi nàng trực tiếp tựa đầu vào ngực tôi rất sát.

Nhưng tất cả cảm giác bỗng chợt bay đi khi nàng ngước mặt lên thỏ thẻ:

– Phong này…

– Hở?

– Phong có…

– Hốt nó…

Lam Ngọc còn chưa kịp nói hết câu, giọng thằng Toàn đã vang lên kèm theo đó là những tiếng bộp bộp rào rào của bóng nước vỡ tung. Kế hoạch của thằng Toàn đã được thực hiện, thằng Nghĩa đang phải hứng chịu những cơn mưa bóng nước như thác đổ xuống đầu mà chẳng thể phản kháng được gì ngoài chửi rủa đong đỏng:

– Thằng nào đấy… au da… lạnh quá… khốn nạn bọn chó…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 2

Số ký tự: 0