Phần 7
2024-08-05 22:33:07
Chợt… một tia sáng nhỏ chiếu thẳng vào mắt tôi. Nhìn theo tia sáng ấy tôi phát hiện một mảnh gương vỡ đang nhô ra từ trong đống rác kế bên cây cột điện.
Tức thì những ý nghĩ tiêu cực lại xâm chiếm lấy khối óc vô hồn đang ngày một tàn lụi của tôi.
Tôi liệu rằng, nếu như tôi chết đi mọi chuyện có chuyển biến tốt hơn không? Bây giờ tôi đã mất tất cả, ngay cả người con gái tôi yêu nhất cũng đã ra đi. Tôi còn lại gì đây ngoài cái thể xác vô dụng mà đến tôi còn cảm thấy chán nản?
Tôi run rẩy lôi mảnh gương từ trong đống rác ấy ra. Mảnh gương khá vừa tay, rất sắc, cảm tưởng như nó vỡ ra là để phục vụ cho mục đích hiện giờ của tôi vậy.
Chậm rãi đưa mảnh gương kề gần cổ tay, tôi tự hỏi một vết cắt có làm tôi thanh thản hay không? Chắc là có, bởi vì khi chết đi rồi tôi sẽ không cảm thấy việc gì nữa. Nỗi buồn, tức giận, đau đớn, thất vọng, những thứ làm con người đâu khỗ tất cả tôi đều không thể cảm nhận được nữa. Vậy chắc là thanh thản rồi, chỉ cần một vết cắt thôi. Mày có thể làm được mà Phong, một vết cắt mày sẽ chẳng cảm thấy gì nữa, làm đi nào…
– Ê Phong, mày làm gì thế?
Tôi nhắm mắt, toan khứa mạnh một đường thì từ đâu một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật thót, đánh rơi mạnh kính xuống đất vỡ tan tành.
– Mày làm gì ngồi trước cổng nhà tao vậy?
Giọng nói đó lại vang lên và lần này với nổ lực rướng cao đôi mắt của mình lên, tôi nhận ra được đó là thằng Toàn. Và nơi tôi ngồi nãy giờ là trước cổng nhà nó.
– Mày làm gì vậy, sao lại ngồi ngoài này? – Nó cố gắng sốc người tôi đứng dậy. – Sao lại ra nông nỗi thế này vậy?
Đến lúc này, nỗi uất ức trong lòng tôi như vỡ òa. Tôi bấu chặt lấy hai vai nó mà khóc rống lên uất nghẹn như một đứa bé:
– Hoàng Mai… ức… chia tay tao rồi…
– Sao, Hoàng Mai… chia tay… mày.
– Phải, mới… vừa nãy!
Nó nhìn một lượt không gian xung quanh rồi choàng vai, dìu tôi đến cổng:
– Trời mưa rồi, vào nhà trước đã!
Mặc vào bộ đồ khô ráo nó đưa cho tôi. Không khí xung quanh tôi bỗng dưng ấm lại rất nhiều nhưng vẫn không thể nào xoa dịu nỗi đau đang âm ỉ trong trái tim tôi được. Nhìn đâu tôi cũng thấy hình ảnh của Hoàng Mai, nhắm mắt lại hình ảnh của em lại hiện ra rõ hơn khiến tôi không thể nào quên em 1 phút nào được.
– Đây, mày uống đi cho tỉnh táo!
Toàn phởn đặt tách cà phê nóng hổi nghi ngút khói trước mặt tôi rồi nhíu mày dò hỏi:
– Hoàng Mai thật là đã chia tay với mày rồi à?
– Không thấy tao ra nông nổi thế này sao còn hỏi nữa?
– Đáng lí ra mày phải vui lên làm gì mặt một đống thế kia?
– Vui cái nổi gì chứ, bây giờ tao đã mất hết tất cả rồi!
Chừng như không tin được vào những lời nói của tôi nên nó giở giọng nghi hoặc nửa bông đùa:
– Này Phong, mày đừng nói là đã yêu con Mai thiệt nhé!
– Sao lại đừng nói! Tao yêu Hoàng Mai thật mà!
– Vậy còn Lanna thì sao?
– Tao…
– Mày thế nào, lúc trước người mày yêu là Lanna kia mà!
– Nhưng… tao đã mất cảm giác rồi…
– Mày nói gì nói lại tao nghe?
– Tao… mất cảm giác với Lanna rồi!
Nghe đến đây nó liền giận dữ quát vào mặt tôi lớn tiếng:
– Mày điên rồi Phong ơi! Tại sao lại lậm vào con Mai như vậy!
– Chẳng phải ngay từ đầu mày đã bảo tao như thế sao, rằng tao phải cách li những người con gái khác ra mà thân mật với Hoàng Mai đấy!
– Mày hiểu sai ý tao rồi! Tao bảo mày chỉ giả bộ thân mật thôi, tao đâu có bảo mày làm thật chứ!
– Nhưng việc tao yêu Hoàng Mai là thật!
Thằng Toàn tức điên đập tay xuống bàn nghe rõ lớn mà gằn giọng với tôi:
– Ngay từ đầu mày đã tự làm theo ý của mày, bây giờ còn đổ thừa cho tao nữa sao! Hoàng Mai đã tẩy nào mày rồi! Tẩy đến nổi cả Lanna còn bay mất khỏi cái đầu rỗng tuếch của mày!
– Mày không được nói xấu Hoàng Mai như thế! Em là cô gái tốt, lúc nào cũng chăm sóc cho tao!
– Tóm lại bây giờ Hoàng Mai đã chia tay mày rồi, mày đã tự do rồi! Kiếm người con gái mà mày thực sự thích đi!
– Không cần đâu, biết kiếm ai khi người tao thích là Hoàng Mai chứ!
Đến lúc này thằng Toàn đã nổi giận tột độ. Nó nhìn tôi với cặp mắt long sòng sọc lớn tiếng:
– Uổng công tao đã chi cả núi tiền giúp mày bấy lâu nay, thế mà chỉ một câu nói không cần là mày phủi đi tất cả sao?
– Về việc đó tao cảm ơn mày, trong thời gian qua mày đã giúp tao rất nhiều! Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. Bây giờ người tao thích chỉ có Hoàng Mai mà thôi, mày phải nghĩ cho tao chứ!
Cơn giận của thằng Toàn lúc này xem chừng đã sắp phun trào tới nơi nhưng nó vẫn nén hơi, hít thật sau vào trấn giọng:
– Thôi được rồi, mày nghe cho kĩ đây! Nếu mày con xem tao là bạn, hãy nghe lời tao, gạt Hoàng Mai sang một bên đi, nó không phải là đứa con gái bình thường đâu! Còn nếu mày muốn tự làm theo ý của mày, thì tao không bao giờ can dự vào chuyện của mày nữa, từ nay coi như tao chưa biết gì về mày!
Chưa bao giờ tôi thấy thằng Toàn biểu hiện như thế, một hình ảnh Toàn phởn giận dữ, tức điên khác hoàn toàn với nó nghịch ngợm, quậy phá lúc thường. Có thể lí giải được rằng kế hoạch giúp tôi của nó đến đây đã thành công rồi, tôi chỉ cần tiếp cận với người con gái mình thích là hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng biết làm sao đây, tôi đã yêu Hoàng Mai mất rồi. Những người con gái khác trong mắt tôi bây giờ chẳng làm tôi thấy rung động nữa. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của nó nhưng từ nay tôi sẽ phải tự lực cánh sinh thôi. Tôi sẽ tự mình kiểm soát cuộc sống của mình, sẽ không phải dựa dẫm vào bất cứ ai nữa.
Với ý nghĩ như vậy, tôi nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt nó:
– Toàn, tao rất biết ơn sự giúp đỡ của mày trong thời gian qua, nhưng có lẽ tao phải nợ mày thôi Toàn ạ. Tao không thể nhờ mày giúp đỡ hoài được. Tao sẽ tự quyết định con đường cho mình. Món nợ này vào một dịp nào đó tao sẽ trả!
– Mày chắc chứ?
– Tao chắc chắn về quyết định của mình! – Tôi nhìn những hạt mưa cuối cùng rơi bên ngoài cửa sổ nói chắc nịt. – Từ nay tao sẽ không làm phiền mày nữa, cảm ơn về tất cả!
Khi gần ra khỏi cổng nhà, thằng Toàn lại lên tiếng nói với:
– Mày muốn chọn con đường dài để đi sao?
– Với tao không có con đường dài gì cả! Chỉ có một con đường độc đạo trước mặt thôi!
– Nếu mày muốn thì tao không ép mày nữa! Đi làm điều mày muốn đi!
Nói rồi nó quay đi, bước lên cầu thang một cách lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro