Phần 55
2024-08-05 22:33:07
Tình ra thì cũng đã gần 5 tháng rồi tôi mới được chở Ngọc Lan đi học như thế này. Cảm giác lâng lâng, chộn rộn vẫn y như ngày nào. Bởi thế tôi thức từ rất sớm, có lẽ lần đầu tiên kể từ khi chia tay Hoàng Mai tôi mới dậy sớm như thế. Phần vì chuẩn bị đồ ăn sáng, phần vì phải chỉnh chu cho nó lịch sự để đến nhà nàng nữa. Chẳng hiểu sao tôi phải làm vậy nhưng trong lòng tôi cứ muốn làm vậy, thế nên tôi phải làm vậy, hề hề!
Dân Sài gòn thức dậy từ rất sớm, có lẽ 4 – 5h hơn là họ đã đi dập diều trên đường để bắt đầu công việc cho ngày mới của mình rồi. Cũng có một số các lão niên tập dưỡng sinh ở công viên và một số ít chạy bộ dọc lề đường để rèn luyện sức khỏe. Tôi cũng muốn chạy bộ tập thể dục vào buổi sáng lắm nhưng cái tính chay lười chắc đã ăn vào máu rồi chẳng thể nào thay đổi được. Cứ nghĩ đến cảnh phải dậy thật sớm vào buổi sáng là tôi đã ngán tận cổ, chẳng gì cực hình bằng việc phải nhấc mình khỏi chiếc giường êm ái để chạy cời cời trên đường cả, thế nên đâu lại hoàn đấy.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh chiếu rọi những ngôi nhà trọc trời trên thành phố năng động cũng là lúc tôi đứng trước cổng nhà nàng. Nó vẫn cao lêu nghêu như ngày nào, thậm chí có phần to lớn hơn trước. Nhưng chắc là tôi tưởng tượng nó thế thôi chứ mỗi lần đến đây cùng với mấy đứa trong lớp, bọn nó vẫn thấy bình thường, chẳng đứa nào sợ sệt giống tôi cả. Chắc có lẽ với dân nhà giàu như bọn nó thì chuyện đấy là bình thường, còn đối với tôi nó là một thứ cực kì xa xỉ cũng nên.
Một lúc sau khi tôi bấm chuông, Ngọc Lan cũng nhẹ nhàng bước ra với bộ áo dài trắng tinh tươm như ngày nào. Những tà ào dài cứ lả lướt, phấp phới dưới chân nàng hệt như những cánh chim quân quýt lấy chủ nhân xinh đẹp của mình. Nhìn nàng giờ này cứ y như một thiên thần đang bay liu diu về phía tôi, rất lung linh, rất huyền ảo, trái tim tôi chắc đã tan chảy từ lúc nào rồi.
– Nè, tỉnh mộng lại đi, nhìn hoài người ta ngại!
Nàng khỏ khỏ ngón tay vào trán tôi cười mỉm.
– Hề hề, xin lỗi! Lan như thế này thì ai mà không mất hồn!
– Cứ thích nói quá lên không à!
– Thiệt luôn chứ bộ!
– Thui, đi học đi kẻo trễ!
Nàng cười giả lả để che đi nét thẹn thùn đáng yêu trên gương mặt mình.
Tôi đã từng nói con gái đáng yêu nhất là khi họ e thẹn chưa nhỉ. Chắc là chưa đâu, nhưng quả thật là như vậy. Khi ngượng ngùn hai gò má của nàng cứ đỏ ửng lên, đôi môi nàng chúm chím lại nhìn dễ thương không thể tả. Chở nàng bằng chiếc xe cà tàn này tôi thấy kì cục vô cùng, cứ như không tương xứng vậy. Nhìn vẻ mặt mọi người lườm tôi muốn tóe lửa cũng đủ hiểu.
– Au, Phong chạy từ từ thui!
Nàng nhăn mũi suýt xoa khi tôi vô ý chạy nhanh quá những gờ giảm tốc làm chiếc xe cứ sốc bần bật.
– Phong xin lỗi! Nhưng mấy cái gờ giảm tốc ở đây làm cao lắm, chạy nhanh hay chậm cũng thế à!
– Vậy Phong cho mượn… nha?
Nàng bỗng áp úng không nói tròn câu nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được dụng ý của nàng muốn gì. Ở vài lần trước đây Ngọc Lan đã từng hỏi tôi như thế, những lần đó tôi cứ bị nàng làm hốt hoảng hết lần này đến lần khác vì ngây ngô không hiểu ý. Nhưng lần này đã khác, từng cử chỉ, từng lời nói của nàng khiến tôi không muốn hiểu cũng không được. Cho nên khi nghe nàng hỏi vậy, trong lòng tôi bỗng rạo rực lên một cảm giác rất lạ, nó cứ dồn nén vào tim tôi làm nó đập rất nhanh, rất mạnh.
Chẳng thể nói được lời nào, tôi chỉ gật đầu đồng ý như đang mắc nghẹn thứ gì ở cổ.
Nhưng chỉ cần có thế, chỉ cần một cử chỉ nhỏ của tôi thôi, ngay lập tức tôi liền cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang vòng lấy hông tôi thật khẽ, thật nhẹ. Chỉ cần cúi xuống, tôi đã thấy ngay bàn tay trắng nõn nà ấy, từng ngón từng ngón đan vào nhau một cách líu ríu, ngượng ngùng.
Bàn tay Ngọc Lan rất đẹp, tôi có thể cam đoan như thế, chúng bé xíu, nhỏ nhắn nhưng lại rất ấm áp. Nhìn chúng tôi cứ muốn nắm lấy cho bằng được nhưng lí trí luôn luôn chiến thắng khi bản năng có ý định làm thế. Đối với tôi, nàng giống như một kho báu mà tôi chẳng muốn ai đụng đến thậm chí ngay cả chính tôi. Bởi lẽ tôi sợ bàn tay nhơ nhuốt của tôi sẽ làm nàng ô uê mất. Mà chắc tôi đã nói quá rồi, đối với mọi người Ngọc Lan cũng như bao người khác thôi, nhưng trong mắt tôi nàng là một người đặc biệt như thế và luôn luôn như thế.
Được nàng vòng tay như thế này có ước cả đời cũng chẳng được. Nàng áp vào lưng tôi rất sát, đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng của nàng phả vào lưng tôi đến tê tái. Lúc này tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, chẳng biết vì sao tôi lại có cảm giác như thế nhưng rõ ràng nó xuất phát từ trong trái tim tôi chứ không phải cảm giác chộn rộn nhất thời.
Xung quanh người ta cứ nhìn bọn tôi với cặp mắt đố kị nhưng tôi cũng không quan tâm. Đối với tôi lúc này Ngọc Lan là tất cả. Chỉ cần nàng còn ngồi trên yên xe của tôi, tôi có thể đối mặt với tất cả, đố kị, dèm pha, chế giễu, ganh tị tôi đều không quan tâm đến. Tôi chỉ cần có nàng và chỉ nàng mà thôi.
– Phong à…
Nàng bỗng nhiên cất giọng ngọt trầm như tiếng đàn.
– Có chuyện gì vậy?
– Chỉ là Lan…
– Thế nào?
– Um… Lan…
Thấy nàng có vẻ ấp úng, tôi bỗng dưng nắm tay nàng theo bản năng mà chẳng biết chính mình vừa làm gì. Đến khi nhận ra, bàn tay tôi đã miết chặt vào bàn tay nàng mất rồi. Nó càng làm trái tim tôi tăng công suất đập lên gấp bội phần. Phải khó khăn lắm tôi mới mở miệng được một câu hoàn chỉnh:
– Vừa… nãy Lan định nói gì với Phong… vậy?
– Lan định nói là…
– Cứ nói đi…
– Ùm, thực sự thì… Lan thích…
– Ê, vào trường nhanh lên! Có một số việc cần sinh hoạt gấp đây!
Đang hồi hợp chờ lời nói của Ngọc Lan thì từ đâu thằng cô hồn Toàn lao xe lên cùng với bé Phương ngồi sau hô hào cắt ngang không khí lãng mạn vừa rồi. Tôi trở về hiện tại với biết bao nỗi hụt hẫn mà thằng Toàn mang đến, vòng tay ấm áp của Ngọc Lan cũng không còn nữa, nàng đã rụt tay về từ lúc nào, nói chung tất cả đã bị thằng Toàn phởn phá bĩnh chỉ chưa đầy 5 giây.
Tức tối, tôi với tay cốc đầu nó phát đau điếng:
– Thằng cờ hó, làm giật cả mình!
– Ẹc, gì thế mày? Tự nhiên trút giận lên tao đầu tao!
– Còn nói nữa…
– Thui thui, hai cái người này không cãi không được mà!
Ngọc Lan cười giả lả ngắt khéo cuộc cãi nhau giữa hai tụi tôi.
– Hừ, bực cả mình!
– Mà hôm này xe Lanna đâu rồi?
Bé Phương tròn mắt ngạc nhiên:
– Ừ, xe hôm qua bị hư bình rồi, đang thay bình mới chưa kịp!
– Thảo nào thấy mặt thằng Phong phởn thế!
Thằng Toàn lại che vào với vẻ mặt cực kì đểu cán.
– Cái thằng này chắc thích tập thể dục buổi sáng nhỉ?
– Thôi không giỡn nữa, vào lớp nhanh đi tao sinh hoạt một số việc quan trọng đây!
– Uầy rồi, rõ chán!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro