Phần 19
2024-08-05 22:33:07
Tôi và Lan cứ đi cho đến lúc chia tay ở gần cổng trường:
– Hôm nay Lan giữ xe ở ngoài nên về trước nha!
– Ừ, ừm… tạm biệt Lan!
– Mình về đấy…
– Ừ Lan về!
– Mình về thật đó!
– Ừ về…
– Mình về luôn đó nha!
– Ừa, thì Lan về mà!
Vẻ như quá bực bội bởi cái mặt ngây ngô của tôi. Ngọc Lan nhíu mày cốc vào đầu tôi một phát muốn tóe nước mắt:
– Phong chết bằm! Tức quá đi à!
– Ớ, Phong có làm gì đâu!
– Có đi không?
– Đ… đi… đâu!
– Nhà nghỉ, khách sạch, phòng trọ cái gì cũng được!
– Phụt…
– Thì đi xem bắn pháo hoa vào đêm giao thừa, chịu hông!
– À việc này…
Không đợi tôi suy nghĩ, nàng tọng vào mặt tôi luôn một câu chốt hẹn nghe rùng mình:
– Chưa suy nghĩ vội! Từ đây đến giao thừa có đi thì điện một tiếng đó, để Lan còn chờ!
– Ừ… ừa! Phong hiểu rồi!
– Hì hì, vậy nha! Lan về trước đây!
Nàng nhe răng cười khì rồi chạy đi bỏ lại tôi hụt hẫng như vừa từ trên trời rơi xuống. Có lẽ Lan đã luyện một loại võ công tên là câu hồn đại pháp hoặc là một thứ đại loại như thế nên sau khi vừa nghe xong câu chốt đó, tôi dường như hồn tiêu phách lạc lên 9 tầng mây cao vút rồi lao nhanh xuống mặt đất nghe cái oạch đau đến tê tái cả người.
Nếu như tôi không lầm thì vừa nãy Lan đã mời tôi đi xem pháo hoa giao thừa. Chắc chắn là như thế.
Lúc này tôi trong lòng tôi cảm thấy rạo rực cả lên. Không thể ngờ rằng Ngọc Lan lại chủ động mời tôi đi xem pháo hoa. Đồ rằng có đề văn nào cho câu “Em hãy nêu cảm nghĩ của mình về một lần được bạn gái mời đi chơi” chắc là tôi viết đến cả 1 đôi giấy chứ ít.
Thử nghĩ xem nếu vào dịp giao thừa tôi sánh vai cùng một cô nàng da trắng, mắt xanh, chân dài, dáng thon nuột như Ngọc Lan thì có biết bao nhiều thằng gato nào. Đương nhiên là nhiều không đếm xuể rồi. Chỉ nghĩ đến thôi đã sướng tê người huống chí là xảy ra thật.
Nhưng những mơ mộng của tôi sớm tan biến khi tôi chợt sựt nhớ ra một điều là Lam Ngọc đã mời tôi đi xem pháo hoa trước đó.
Với tình cảnh hiện tại tôi chỉ được chọn một mà thôi. Hoặc là Lam Ngọc lạnh lùng với đôi má mủm mỉm hoặc là Ngọc Lan duyên dáng với cặp mắt xanh hút hồn người thưởng thức.
Trước đây tôi chưa bao giờ phải lâm vào tình huống như thế cả. Thậm chí là kiếm một em để rũ đi chơi còn không có chứ huống chi là cùng một lúc hai người như bữa nay. Trời ơi đau đầu gì đâu!
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-2/
Đang suy nghĩ vu vơ về lời mời của Ngọc Lan và Lam Ngọc, đột nhiên từ đâu một giọng con gái cất lên nghe rõ to:
– Anh Phong… Em ở đây nè!
Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai quen cả. Rồi giọng nói đó lại cất lên nữa:
– Em ngoài cổng nè, anh không thấy hả?
Càng ngạc nhiên hơn khi trông về phía cổng trường chỉ là một con bé loắc choắc vung vẫy tay thu hút sự chú ý của tôi. Trông mặt nhỏ này cũng thấy quen quen nhưng thực sự thì tôi cũng chẳng nhớ đây là ai nữa.
Thiết nghĩ chắc nhỏ này đang lầm tôi với ai đó cũng giống tôi tên Phong hoặc nhận vơ thấy sang bắt quàng làm họ mặc dù tôi chẳng giàu có tẹo nào.
Thấy lí do thứ nhất có lí hơn nên tôi đành lờ con bé đi không chú ý đến nữa. Nhưng khi tôi dắt xe đạp ngang qua mặt con bé thì nó liền chạy theo ghì cái ghi đông xe lại:
– Anh hông nhận ra em hả?
– Em là ai?
– Trời, em là Diễm Linh, hồi nhỏ hay chơi với anh nè!
Đến giờ thì tôi mới tá hỏa ra con bé này chính là bé Linh (Lúc trước tôi hay gọi nó như thế). Nó năm nay 14 tuổi là con của chú Tư Chúc kế bên nhà nội tôi. Lúc trước mỗi khi về quê nó hay sang nhà tôi rũ đi chơi lắm. Bây giờ lại gặp nó ở đây nên tôi nhất thời không ngờ được.
Cũng vì thế mà giờ nó lại nhăn mặt chu mỏ giận dỗi:
– Giận anh luôn! Mới có 2 năm không gặp mà quên em rồi!
– Bậy, đâu có! Tại em lạ quá anh hông nhận ra!
– Thiệt chứ hả?
– Thiệt mà, anh không đùa!
Quả thật là như vậy đấy mọi người ạ. Chỉ mới 2 năm thôi mà con bé đã thay đổi đến chóng mặt. Lúc trước nó chỉ là một con bé tóc ngắn có nước da bánh mật suốt ngày chỉ long nhong khắp nơi cùng với mấy đứa nhỏ trong xóm. Nhưng giờ đây khi bước sang tuổi 14 cái tuổi người ta gọi là tuổi trổ mã thì nó lại thay đổi 180 độ trở thành một cô thiếu nữ tóc đuôi gà với khuôn mặt ưa nhìn. Hơn thế nữa, làn da bánh mật của nhỏ đã sáng hơn hẳn, không còn nhem nhúa như trước. Chẳng trách tôi không thể nào nhận ra nó trong thời gian ngắn được.
Nhưng vì sao nó lại ở đây trước cổng trường tôi lại là một thắc mắc lớn. Nó chắc cũng cảm nhận được thắc mắc của tôi nên vội mở miệng giải thích:
– Ba anh chưa nói với anh hả! Em với chị em lên đây ăn Tết ở nhờ nhà anh nửa tháng đó! Biết anh học trường này nên em xuống xe ở đây chờ anh nè!
– Sặc, có việc này nữa hả?
– Thôi em đói rồi, mình về ăn trưa đi anh!
Con bé ngồi lên xe sau giục tôi chẳng kịp suy nghĩ làm tôi muốn tìm chỗ nào đó thư giản ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết cũng chả được.
Kết cục là tôi phải đèo con bé suốt đoạn đường về nhà. Mà nó ngồi im thì tôi cũng chẳng phiền hà gì. Đằng này nó lại tíu tít cả lên. Đi đến đâu nó đều chỉ chỏ luyên thuyên đến đó, nhất là khi đi ngang mấy hàng ăn vặt thì nó lại càng khoái chí.
– Anh, bò né là gì vậy?
– À là thịt bò người ta chiên lên ăn cùng với trứng và bánh mì!
– Vậy còn bò phá lấu!
– Thì là lòng bò hầm với nước dừa!
– Bột chiên thì sao anh!
– Thì bột người ta cắt thành khối nhỏ chiến với hột gà!
– Hột gà nướng nữa kìa.
– Người ta bỏ gia vị vào trong trứng gà rồi nướng lên ăn với rau răm!
Nghe tôi kể đến đâu con bé nuốt khan đến đó. Trong mặt khoái trá đến phát tợm. Tôi cũng muốn mua cho con bé một vài món để cho nó biết vị lắm nhưng nghĩ lại gần tới giờ cơm rồi mắc công nó lại bỏ mứa cơm thì mệt.
Nghe nó nó luyên thuyên một hồi tôi lại đâm mệt không trả lời nữa nhưng nó vẫn cứ luyên thuyên. Tôi bắt đầu suy nghĩ đến những lời nó nói. Bé Linh vì muốn ăn Tết trên này nên đã cùng chị nó lên ở nhờ nhà tôi mấy ngày Tết. Nó thì chẳng sao có nó thì cũng vui nhà vui cửa, nhưng điều tôi lo nhất là chị của nó.
Nói thật với mọi người biết chứ từ hồi nhỏ đến bây giờ tôi với nhỏ Nhung (tên của chị nó) chưa bao giờ hạp khẩu nhau một lúc nào cả. Cứ gặp mặt là tìm cách troll nhau cho bằng được. Nhớ mấy lần tôi về quê bị nhỏ chọc cho tức điên mà giờ vẫn còn thấy ấm ức. Tôi không phải là người kiếm chuyện trước đâu, con nhỏ Nhung là người kiếm chuyện trước đấy, nhiều khi bị nhỏ hại mà tôi cứ muốn khóc thét vì chẳng làm được gì nó.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro