Phần 114
2024-08-05 22:33:07
Người từ nãy đến giờ vẫn cười rạn rỡ chỉ có Ngọc Lan:
– Hê hê, nghe vui đó, biết thế nào cũng có vụ tắm sông nên mình chuẩn bị hết rồi!
– Bà Lanna xung thế, biết có mỗi mình bà là con gái đi tắm không?
– Vui mà, hì hì!
Bất chấp thằng Toàn có trố mắt đến đâu, nàng vẫn cười tít mắt làm vễnh lên đôi má hồng ửng nhìn xinh xắn vô cùng tận. Tôi cứ như bị cuốn hút vào nụ cười đó của nàng, nó thật quyến rũ, thật xinh tươi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bọn tôi theo bạn thằng Khánh (được biết tên là Long) lấy xuồng chèo theo những con kênh chằng chịt chạy dọc dãy cồn màu mỡ.
Tuy đã từng về quê nhiều nhưng thú thật đây là lần đầu tôi được đi xuồng như thế này, cảm giác thật khác lạ khi chúng tôi cứ bồng bềnh trôi theo dòng nước hiền hòa đi khắp nơi quanh cồn tham quan những vườn cây, những mảnh đất hoang sơ, trù phú vùng sông nước cù lao. Có đôi khi, bọn thằng Toàn lanh chanh đòi chèo xuồng cho bằng được và kết quả là chiếc xuồng cứ quay mòng mòng rồi va vào bờ làm cả bọn suýt rớt xuống nước.
Nhưng việc đó vẫn chưa là gì, khi bọn tôi đi ngang một cây xoài đang rộ, thằng Khánh bỗng trầm giọng:
– Ê Long, mày chèo chầm chậm vào bờ đi!
Hiểu ý của thằng Khánh, thằng Long chèo vào bờ một cách chậm rãi. Đến chừng xuồng đã cập gần sát, thằng Khánh liền lao nhanh lên bờ chạy đến chỗ cây xoài trĩu quả đó hái một lượt 3 trái túm vào áo rồi bay xuống xuồng nhanh như sóc, không quên ra hiệu cho thằng Long chèo đi.
– Thấy bố mày chưa, 3 trái to tổ nái luôn!
– Đù, bẻ trộm xoài dễ dữ ta?
– Nghệ thuật hết đó mày, giỡn hoài!
– Cây sau để tao bẻ cho mày coi!
Khanh khờ quả quyết với gương mặt tràn đầy tự tin.
Chèo chừng được một lúc, một cây xoài trĩu quả khác lại xuất hiện và lần này siêu đạo chích Khanh khờ sẽ cho chúng ta một màn trộm long tráo phụng à không, phải gọi là trộm luôn tráo trở cây xoài đầy quả đằng kia một cách đầy thiện nghệ.
Cũng lao vụt lên bờ khi xuồng vừa cập sát, thằng Khanh món mén đến gần cây xoài với điệu bộ cười muốn ra nước mắt. Nó từ từ chồm lên bẻ một trái, không sao, trái thứ hai cũng không sao, đến trái thứ ba, nó bỗng nhiên nhăn mặt gãi chân lia lịa nhưng chẳng mấy chốc sau nó đã buông mấy trái xoài còn túm trong áo nhảy nhõng lên:
– Tổ bà nó… kiến cắn tao…
Nó vừa chạy vừa vừa nhảy như khỉ xổng làm chúng tôi phải gọi là cười thốn cả bụng chẳng thể kiềm lại được.
Nghe tiếng la hét đó, mấy con chó xung quanh cứ sủa lên ỏm tỏi vang cả xóm làm Khanh khờ tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu. Đã vậy thằng Toàn còn chơi ác xúi thằng Long chèo ra xa bờ toan hù cho Khanh khờ một mẻ mất vía.
– Ê ê, chờ tao với mấy con tó!
Khanh khờ cuống quýnh chạy theo chúng tôi dọc bờ kênh.
– Hế hế, đạo chích lão luyện gì mà chạy như cún thế mày!
– Tổ bà mày Toàn, dừng lại cho tao!
Phía sau, đã có 1 – 2 con chó chạy cong đuôi theo làm thằng Khanh càng hoảng vía hơn.
– Dạ một tiếng bố dừng xuồng lại cho!
– Đết!
– Giờ có dạ không, hay để chó nó táp tét đít!
Trước tình cảnh chó rượt đằng sau gần sát mông, cứ tưởng thằng Khanh sẽ y theo lời của thằng Toàn mà chịu cúi đầu dạ một tiếng. Ấy thế mà thật hãi hùng, từ trên bờ, thằng Khanh cắm đầu chạy một mạch vượt trước cả xuồng của chúng tôi rồi bất ngờ, nó lách gần mép kênh nhảy một phát cao vút làm chúng tôi trố mắt kinh ngạc. Nhưng chưa kịp kinh ngạc lâu, chúng tôi lại phải tóa hỏa tim cách tự cứu lấy bản thân vì giờ này thằng Khanh đang đáp xuống ngay vào xuồng của chúng tôi đang ngồi với tốc độ kinh hồn. Nó có thể được so sánh như thiên thạch rơi vào trái đất vậy.
– Bay xuống xuồng bây ơi!
Thằng Khánh vừa dứt câu, hành động đầu tiên của tôi lúc này là hướng đến Ngọc Lan, ôm chặt lấy nàng lao xuống nước trước cục thiên thạch đang có chủ đích rơi vào xuồng chúng tôi:
– Uỳnh…
Tiếng bọn tôi đồng loạt bay xuống nước và cũng là tiếng thằng Khanh rớt xuống xuồng nghe khiếp vía.
Vừa rồi nếu bọn tôi không bay xuống nhanh chắc thằng Khanh đã làm chìm xuồng mất rồi. Bình thường với sức nặng của bọn tôi, xuồng đã phải chịu khá nặng, bây giờ nó bổ từ trên cao xuống, nếu bọn tôi còn ngồi đó, trường hợp thứ nhất xuồng có thể bị ngập nước chìm ngỉm, trường hợp 2 tệ hơn nếu xuồng đã mục từ trước thì có nguy cơ sẽ bị gãy làm đôi với sức nặng trời phú của thằng Khanh.
Nhưng ngay vào lúc này trong lòng tôi chỉ có Lan. Ngoi lên mặt nước cùng với nàng sau khi vừa nhảy khỏi xuồng, tôi quệt những cọng tối còn dính trên mặt nàng thỏ thẻ:
– Không sao chứ?
– Um… không sao, uống hết mấy ngụm nước hà!
– Hic, xin lỗi Lan nha, tại lúc nãy gấp quá!
– Hi, nhưng mà vui!
Nàng cười rạn rỡ khẽ nghiêng mái đầu trong lòng tôi, nó cứ như những tia nắng sớm mai làm cơ thể tôi ấm dần trong cái lạnh rung của dòng nước vây quanh.
Khi tất cả đều hoàn hồn trở lại thì cũng là lúc thằng Khanh đang ngồi xoa mông trên xuồng bị chúng tôi thanh toán tập thể. Trong tình thế chẳng chạy đi đâu được như thế này, nó chỉ biết nhìn chúng tôi từ từ leo lên xuống mà đổ mồ hôi nhễ nhại:
– Hề hề, tính hại tụi này à? Có biết một chiếc xuồng bao nhiêu tiền không?
Toàn phỡn vỗ vai thằng Khanh mặt cực đểu.
– Ai… ai biểu tụi bây không cho tao lên xuồng chi?
– Chẳng lẽ tụi tao lại bỏ mày ở đó thật thằng Khờ này, mày có biết mày suýt làm tụi tao ú tim không!
– Ai mà biết, mày gian như cú!
– À… nói tao gian hả mày! Hồi nãy tính tha nhưng giờ chắc thi hành án luôn quá!
– Ê, tụi bây tính làm gì?
– Tụi tao đã ướt, mày cũng phải ướt chút đỉnh chứ nhảy, hề hề!
Mặt thằng Toàn lúc này nhìn phởn cực đỉnh, đồ rằng cắm cho nó thêm cặp sừng nữa thì giống ác quỷ y hệt. Nhưng thằng Khanh đã làm chúng tôi ra nông nỗi thế này, nó mà không bị gì thì thật là bất công lắm. Thằng Toàn vừa dứt lời, cả đám con trai tụi tôi liền bu lại nó, sau một lúc giằng co tôi với thằng Toàn cũng nắm được hai chân nó, còn riêng thằng Huy tóm luôn đúp bồ cả hai tay.
– Bọn tó, thả tao ra!
Khanh khờ giãy giụa vô vọng.
– Hế hế, chuẩn bị thưởng thức cảm giác bay nhé em! 1… 2… 3… quăng!
– Chủm…
Thằng Toàn vừa dứt hiệu lệnh, bọn tôi đồng loạt quăng thằng Khanh xuống kênh làm nước văng tung tóe ướt hết cả xuồng. Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, tất cả mọi người trên xuồng giờ này bây giờ chỉ có cười, cười thả ga với bộ dạng nhìn thấy thảm của thằng khanh. Bạn bè là thế, đôi khi không phải cứ đổi xử tốt với nhau là ra bạn bè. Đối với bọn tôi, bạn bè còn thể hiện việc nhiệt tình chọc phá nhau nữa.
Xuôi theo con kênh, chúng tôi đến vùng cuối của cồn, còn được gọi là đuôi cồn, vùng giáp ranh với sông cái. Sau khi cắm sào neo xuồng lại, thằng Khánh mới cỡi chiếc áo ra nhảy tỏm xuống sông một cách thích thú:
– Ê, xuống đây tụi bây, nước mát lắm!
– Nước có sâu hông mày!
– Sâu cái gì, đây là cồn mà, mày ra gần tới giữa sông cũng có nhiu đó à!
– Đù, để tao coi!
Thằng Toàn cũng bay tỏm xuống sông. Sau một lúc lặn ngụp, nó ngoi lên với vẻ mặt siêu phởn:
– Đúng là cạn thiệt đó, coi nè nước mới có tới gần ngực à, xuống đi tụi bây!
– Toàn…
Bé Phương chu mỏ nũng nịu.
– Gì vậy xuống đi!
– Người ta hông có đồ dự phòng!
– Kệ lát phơi!
– Phơi rồi đồ đâu mặc!
– Thì… khỏi mặc!
– Ơ, dê cụ!
Bé Phương phồng má đẩy thằng Toàn ngã ngửa.
– Híc! Toàn nói chơi mà, lát có gì qua nhà thằng Long đợi cho khô rồi về!
– Nước có sâu hông đó, Phương bơi hông giỏi đâu!
– Đừng lo, nước cạn queo à!
– Đỡ Phương nha…
Bé Phương nhảy tỏm xuống nước nhưng vẫn ôm ghì lấy thằng Toàn sợ hãi. Phải đến một lúc sau, Bé Phương mới từ từ thả lòng người ra đạp chân xuống đáy và thích thú với mực nước chỉ ngang đến ngực. Cồn là thế, nó là một bãi phù sa màu mỡ được bồi đấp hằng năm, khi nước rút xuống nó có thể thấp đến đầu gối và chỉ ngang đùi khi ra gần đến giữa sông.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro