Phần 101
2024-08-05 22:33:07
Đang thả hồn say sưa, tôi bỗng giật thót khi vai mình như có một vật nặng đặt lên kèm theo đó là một hương hoa thoang thoảng len sâu vào mũi tôi thư thái đến lạ lùng.
Ngọc Lan đang tựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Nhìn nét mặt hiện giờ của nàng dễ thương quá, nó khiến trái tim tôi trở nên chộn rộn háo hức từng cơn hối hả. Và trong lúc không kiềm chế được bản năng, tôi đã rụt rè béo nhẹ vào đôi má của nàng. Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi dường như ngưng đập. Đôi má nàng thật mềm mại, cái cảm giác mềm mại đó vẫn còn chạy rần quanh bàn tay tôi mặc dù tôi đã bỏ tay xuống từ lâu.
Nhưng lòng tham con người đúng thật là vô tận. Khi nhìn vào đôi môi đỏ hỏn của nàng, cả người tôi như có một luồn điện chạy len lỏi, nó cứ thôi thúc tôi phải làm theo bản năng mách bảo, nhất là trong một khung cảnh yên tĩnh, đìu hiu của đồng ruộng bên ngoài như thế này, bản năng của tôi lại trỗi dậy thật mãnh liệt. Tôi từ từ nâng cằm nàng lên, hướng đôi môi nhỏ nhắn của nàng vào mình.
Thế nhưng khi tôi còn chưa chạm vào đôi môi đó, một ngón tay thon nhỏ đã chặn trước môi tôi, kèm theo một câu nói huyễn hoặc:
– Vẫn chưa đến lúc đâu…
Tôi giật mình, phải nói là ngơ ngác toàn tập bởi vì giờ này trước mặt tôi là đôi mắt xanh biếc đang nhìn vào tôi đầy mê hoặc cùng với đôi môi nũng nịu kia nữa.
Nàng đã thức dậy. Không biết có phải là đang giả vờ ngủ hay không nhưng đúng vào lúc gây cấn nhất, nàng lại thức. Nàng thức làm cho mọi ý định của tôi tan biến như mây khói và làm cho bao mạch máu trên mặt tôi chạy rần rần nóng hổi, đỏ tía cả lên.
– Phong dê xòm!
– Ớ, dê gì?
– Còn hỏi, bây giờ muốn tự giác hay để người ta phát giác!
– Hic, thì xin lỗi mà!
– Xì, sau này có muốn thì nói người ta một tiếng! Làm như đi ăn trộm ấy!
– Ớ sặc, làm như chuyện bình thường ấy!
– Hì, mà thôi tụi mình tới đâu rồi!
– Lan nhìn ra ngoài cửa xem!
Theo lời tôi, nàng xoay đầu ra ngoài cửa, một khung cảnh tuyệt đẹp chợt hiện ra. Chúng tôi đang đi trên một cây cầu, cây cầu cao vút, phía bên dưới là một con sông rộng lớn với nhiều tàu thuyền chạy trên đó.
Nó làm Ngọc Lan phấn khích:
– Oa, ở đâu mà đẹp vậy?
– Đây là cầu Rạch Miễu, mới xây dựng đây thôi! Hồi trước muốn đi ngang phải dùng phà chờ lâu lắm!
– Hi, hoành tráng quá! Nhìn thích ghê!
– Công trình đầy tự hào mà, hề hề!
– Mà Phong nè, có muốn nghe nhạc không? Ngồi thế này cũng chán nhỉ?
– Nhạc à, ở đâu?
– Đây nè, đeo vào đi!
Nàng đưa cho tôi một bên tai phone, bên còn lại nàng tự đeo vào tai mình làm tôi trố mắt:
– Nghe kiểu này hả?
– Chứ đòi kiểu nào?
– Ừ thì hề hề, kiểu này thì kiểu này!
Đây chính là kiểu của thằng Toàn với bé Phương nghe nhạc cùng nhau. Nếu tôi không thấy hai tụi nó làm thế ắc hẳn tôi đã không ngạc nhiên như bây giờ. Nó làm tôi cảm giác như tôi và nàng đang là một cặp tình nhân đang nghe nhạc cùng nhau vậy.
Nhưng sẽ chẳng có gì nếu Ngọc Lan không mỉm cười với tôi:
– Cho Lan mượn nữa nha?
– M… mượn gì?
– Thì lúc nãy Lan nằm ngủ trên cái gì thì cho Lan mượn cái đó!
– À, ờ! Đ… được mà!
Chỉ có thế, nàng nhẹ nhàng ngã vào vai tôi, đôi mắt nàng lim dim tựa như đang ngủ. Tôi và nàng cùng chìm trong những cung đàn thánh thót của bài hát đang phát trong tai phone, vẫn là bài Đám cưới trên đường quê. Nhưng riêng vào lúc này, tôi chỉ muốn hát cho nàng một bài, bài hát đã đi sâu vào tâm trí của tôi trong mỗi hành trình về quê của mình, bài hát Về quê ngoại:
“Anh xin mời em đi về miền quê xa lắc lơ.
Nơi quê hương anh có hàng dừa xanh.
Có ngàn câu hò thắm tình dân tộc.
Anh xin mời em đi về quê ngoại một lần thôi.
Nơi anh chào đời Ngoại ru bùi ngùi bao năm vất vả mưa nắng ngược xuôi.”
Chẳng mấy chốc sau, khi những hàng dừa cao vút bắt đầu xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đó là dấu hiệu cho biết, nhà nội tôi không còn xa nữa. Nhưng đường vào nhà nội tôi không phải là dễ đi, nó chỉ là một con đường đá nhỏ nên bọn tôi phải xuống xe cuốc bộ vào trong hẻm. Nhất là khi đường vào trong rất ẩm ướt, chắc là vừa trải qua cơn mưa nặng hạt nên khắp mặt đường loang lổ nước và nước khiến cả đám thằng Toàn đều nhăn mặt:
– Gì thế này, sao mà bước qua đây?
– Thì kiếm chỗ nào ráo ráo mà đi!
– Uầy, đành vậy! Bé Phương leo lên Toàn cõng cho!
Toàn phởn ngồi thụp xuống cõng bé Phương trên lưng để tránh cho em bị dính sìn trên đường. Đã thế nó còn trêu ngươi tôi:
– Trong nhóm còn 2 bạn nữ kìa, mày liệu mà ga lăng tý đi Phong em, hế hế!
Quả thật là trong nhóm tôi còn 2 nữ đấy, Lam Ngọc với Ngọc Lan chứ ai vào đây. Nhưng mà cõng ai thì tôi chưa quyết định được. Thằng Toàn lại vô tình đưa tôi vào tình thế khó xử. Nhưng lần này rút kinh nghiệm từ việc chọn chỗ ngồi trên xe, tôi đã dứt khoát:
– Lanna lên đây, mình cõng cho!
Tôi ngồi thụp xuống trước mặt Ngọc Lan niềm nỡ.
Dù có đôi chút gượng gạo nhưng Ngọc Lan vẫn đồng ý để tôi cõng nàng, Nếu để ý kĩ, trên đối má nhỏ xinh của nàng đã hiện lên những sắc hồng huyền ảo khiến cho bất kì ai nhìn vào đều không khỏi mê mẩn, kể cả tôi.
Sở dĩ tôi quyết định như thế là vì lúc còn ở trên xe, Lam Ngọc đã chủ động chuyển chỗ ngồi để tránh cho tôi khó xử, và nếu như lúc nãy tôi lại tiếp tục khó xử, ắc hẳn Lam Ngọc sẽ lại một lần nữa tránh việc đó cho tôi. Chi bằng để tôi chủ động chọn ra hình ảnh người đầu tiên xuất hiện trong tim còn hơn là để Lam Ngọc phải làm thay cho tôi việc đó. Một việc rất khó để quyết định.
Nhưng không phải chỗ nào trên đường vào nhà nội tôi cũng ẩm ướt. Cũng có một vài chỗ được người ta đấp đất cao tránh nước là hoàn toàn khô ráo, cộng thêm những rặn tre uốn lượn cong vút lên trời và những hàng dừa cao lêu nghêu làm cho đám thằng Toàn đi hết ngạc nhiên này, đến thán phục khác:
– Ê Phong, hái vài trái dưa coi, tao khát khô cả cổ!
– Chờ tý vào nhà nội tao cho mày uống ngập họng, dừa này của người ta hái có mà người ta bắt treo cổ mày trên cây ấy…
– Ủa, thằng Phong đó hả con?
Tôi còn chưa nói xong một giọng trung niên đã cất lên từ sau rặng tre làm tôi phải quay lại.
– A, dì Chín Lài!
– Mày về rồi đấy à, nội trong mày suốt!
– Dạ tại năm rồi con phải ở lại thi chuyển cấp nên không về được!
– Mà mày về chung với ai vậy, bạn hả?
– Dạ, bạn chung lớp với con đó, kì này dẫn về chơi cho vui!
– Con bé này mắt xanh nhìn lạ vậy?
– Dạ, mẹ con là người Pháp ạ!
– À, hẹn gì! Thôi mấy đứa đi nhanh đi, bà trông từ sáng tời giờ rồi đó!
– Dạ, vậy tụi con đi nghen dì!
– Ờ, nhớ có rảnh ghé nhà dì chơi nghen!
– Dạ!
Đó là một trong những nhà hàng xóm của bà tôi. Ở đây hàng xóm không đồng nghĩa với việc nhà gần, nó có thể cách xa một hàng dừa, 1 hàng cau và thậm chí là một cái ao cá. Tuy thế nhưng tình hàng xóm, làng giềng ở đây không bị ngăn cách, hễ ai có chuyện gì khó khăn cần được giúp đỡ, họ đều sẵn sàng đến giúp cho đến từng hạt gạo, từng tờ tiền lẻ. Làng quê là vậy, luôn mộc mạc và bình dị trong trái tim mỗi con người.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro