Phần 1
2024-08-02 07:13:21
Một vùng quê thanh bình với những cánh đồng lúa bát ngát xanh tươi đang đảo chiều múa hát dưới những cơn gió, hình ảnh tôi và chị hai tôi cứ chập chờn ẩn hiện bên những cánh diều, những con đường đê, những trò chơi thuở thiếu thời, nụ cười của chị như in hằn vào tâm trí tôi, một nụ cười bao dung luôn thương em trai mình hết mực…
Những giọt nước mắt không tự chủ lăn dài trên má vang văng xung quanh là tiếng gào khóc của mẹ tôi, tiếng tụng kinh gõ mõ càng thôi thúc thêm một nỗi buồn u sầu, cay đắng, căm phẫn… một vùng quê hết thanh bình đối với tôi.
Chị vẫn cười đó… nhưng chỉ là một bức hình vô hồn treo trước đầu quan tài, chị nằm đó nhưng xa xôi, thế giới của tôi và chị bây giờ cách nhau một cỗ quan tài…
Tại sao không tin tôi? Chính là nó, chính là thằng Sáu Rẫy, chính nó giết chị tôi đó! Chính chị đã nói với tôi đó! Các ông có nghe không? Có nghe không… Tôi gào khóc la lối nhưng các công an như không tin lời tôi, họ không đi bắt ngay thằng đó, cái họ cần là bằng chứng, bằng chứng và bằng chứng… đợi họ điều tra…
– Con ơi! Bình tĩnh lại con ơi! Rồi họ sẽ bắt được thủ phạm… – mẹ tôi ôm chặt tôi áp vào lòng và không ngừng khóc.
– Mẹ! Chị hai nói với con thật mà! Đó chị hai đang nhìn hai mẹ còn mình khóc kìa! – Tôi nói rồi chỉ tay về phía quan tài.
Mẹ tôi ngừng khóc hẳn nhìn về phía hướng tay tôi chỉ, một thoáng thất thần, bà lại nhìn tôi rồi lại bật khóc tức tưởi.
– Chị hai ngồi trên đó kìa, chị hai khóc nhiều lắm mẹ ơi, chị hai nói bị thằng Sáu Rẫy bóp cổ đến chết đó mẹ!
– Con qua đây với ba! – Tiếng ba tôi cắt ngang rồi nắm tay tôi kéo đi qua gặp một anh công an chính là sếp của tôi hiện giờ.
Anh khẽ đưa tay lau nước mắt cho tôi rồi xoa đầu tôi và bắt đầu hỏi tôi về những gì tôi đang nói dở khi nãy, tôi bắt đầu nín khóc và kể lại lời của chị (tất nhiên kể cho công an thì chỉ kể sơ sơ còn kể cho anh em thiendia thì phải khác)
Đầu tiên phải nói đến Sáu rẫy đây là một tên bợm nhậu mà ở nông thôn chuyện ăn nhậu là bình thường, sáng bảnh mắt dậy làm đồng làm rẫy xong về rảnh biết làm gì… nhậu thôi… mà ở nông thôn thì các món ăn nhậu thôi thì khỏi bàn nào là chuột, rắn, ếch… đủ thứ món, thích thì ra đồng là có mồi, ngay cả ba tôi đây một tuần cũng nhậu cả 7 ngày thế nên tất nhiên Sáu Rẫy cũng là một thành viên trong hội ăn nhậu trường kỳ quanh năm thế kỷ, cứ chiều khoảng 3 4 giờ là mấy ông lại tụ nhau ở chòi vịt nhà ông Sáu Rẫy bắt đầu lai rai dăm ba lít rượu vài ba con rắn nướng là hết biết đường về.
Bàn về ăn nhậu cũng có nhiều thể loại, có loại nhậu xong về ngủ khò, có loại nhậu xong nổi máu khùng quậy phá đánh lộn, có loại nhậu xong nổi máu gái gú, có loại nhậu xong moi móc nói chuyện gây tranh cãi và ba tôi thuộc loại cuối còn Sáu Rẫy thuộc loại gái gú, chính vì thế hiệp hội ăn nhậu bắt đầu có rạn nứt và hai người trở mặt thành thù… có nó không có tao chấm hết!
Mọi chuyện bắt đầu từ một tuần trước ngày chị tôi mất, trong một cuộc ăn nhậu ba tôi sau khi xỉn xỉn vô bắt đầu xách mé nói với Sáu Rẫy toàn nhậu chùa, rượu, mồi toàn mấy ông khác đem qua mà uống toàn uống nhiều nhất, đụng chạm tự ái Sáu Rẫy lên tiếng cãi, mỗi người 1 tiếng cộng với ma men thành ra một ông ôm đầu vá 6 mũi, một ông bị bầm mắt kèm theo combo phạt của công an xã là ba tui.
Thù oán bắt đầu từ đó tên Sáu Rẫy bắt đầu ra mặt ghét cả nhà tôi, người xưa nói đúng chớ dại gây thù với tiểu nhân… bắt đầu từ đó ngày nào mẹ tôi cũng cực khổ khi phải sáng nào cũng lau chùi nhà cửa vì phân vịt khắp nơi, tên Sáu Rẫy thù ba tôi nên đem phân vịt đêm đến là vứt chọi vô nhà tôi, nhà nông thôn mái tôn đêm ngủ là nghe ầm ầm như trời sập, đá liên tiếp rớt trên nóc nhà, những chậu cây cảnh hay dàn bông trồng trước nhà đều bị nhổ bứng gốc vứt vung vãi, đến khi ba tôi tức xách dao chạy ra thì nó lủi đi mất, ba tôi kéo chiến hữu vô nhà đập ổng thì ổng cũng có chiến hữu thành ra cứ dây dưa, công an xã xử thì cứ phạt phạt chứ chả làm được con mẹ gì nhau ờ ờ phạt thì đóng, hoà giải thì đéo.
Và cái ngày định mệnh đã đến hôm ấy ba và mẹ tôi chở tôi đi họp phụ huynh còn chị thì ở nhà một mình coi nhà, vốn dĩ ba tôi kiêu chị qua nhà nội cách đó 200 mét chơi đi đợi ba mẹ về nhưng chị lại không đi vì mải tìm con mèo cưng mà tìm hoài không thấy, chị lang thang ngoài sân miệng không ngừng kêu meo meo tìm nó, đúng lúc đó tên Sáu Rẫy đi ngang qua.
Chị tôi năm nay học lớp 11, cô gái 17 tuổi ở quê mang nét đẹp đằm thắm, dịu dàng chân chất, tôi rất hãnh diện khi có một chị xinh đẹp, biết bao lần tôi được ăn ké từ những người đeo đuổi chị, do ở quê tôi cấp 2 và cấp 3 học chung 1 trường phân làm 2 khu nên mỗi khi ra chơi chị hay qua kéo tôi xuống căn tin ăn uống đủ thứ, tất nhiên lúc nào cũng có mấy cái đuôi đi theo giành trả tiền và sau này rụng bớt chỉ còn lại mình anh Nam có lẽ chị chịu anh này, có lớn lao gì đâu, 500 đ 1 bịch bánh tráng, 1 ly nước 1000 nhưng đối với tui được ăn chùa là vui òi, đi học ngày mẹ cho có 2000 đ để dành mua đồ ăn bao gái khác lấy le… tôi cũng dậy thì rồi chứ bộ…
Nhưng có lẽ trong mắt chị tôi thì tôi vẫn là thằng nhóc nhỏ cởi truồng tắm mưa chạy nhong nhong ngoài đường nên chị khá thoải mái trong vấn đề ý tứ nói chung là chả có ý tứ mẹ gì hết, ở nhà bả cứ tồng ngồng cặp vú đang phát dục mà tung tăng giỡn với tôi, đồ đạc quần lót, áo dzú tinh khôi của tuổi học sinh vứt tứ tung bị mẹ tôi la miết, ở nhà mặc đồ bộ cái quần rộng thùng thình ngồi chàng hảng nặn đất sét chơi với tôi, đôi lúc tôi nghía nghía nhìn thấy cả quần lót trắng tinh ẩn ẩn hiện hiện, cặp vú thì khỏi nói đẹp tuyệt vời với đầu ti hồng hào nhú lên… nhưng tôi biết đó là chị mình… cái ý nghĩ dâm dục tôi đè nén lại.
Đôi lần, mà phải nói là nhiều lần tôi làm vật thế thân cho chị để chị có thể lén đi chơi với anh Nam mà không bị ba mẹ tôi la.
– Mẹ! Con dẫn thằng Minh đi coi phim nha!
– Mẹ! Con dẫn thằng Minh đi qua nội chơi!
– Mẹ! Con dẫn thằng Minh đi tập văn nghệ trên trường nha!
Và những lần đó đều có một kết quả chung, tôi tha hồ chơi điện tử trò cảnh sát hoàng gia, đua xe bắn súng thời ps1 tại nhà anh Nam, còn 2 người đó thì vô phòng làm gì thì 2 người đó biết… nhưng sau này có thêm tôi biết, chơi game mãi cũng chán tôi bắt đầu tò mò về cái gì đang diễn ra sau cánh cửa phòng đó.
Nhà anh Nam rất giàu ba mẹ là chủ tiệm vàng lớn ở chợ quê tôi nên suốt ngày ba mẹ ảnh ra đó bán buôn, có mỗi anh Nam ở nhà và đó là điều kiện để 2 anh chị gặp nhau mà không bị ai làm phiền, hít một hơi dài trong tiếng tim đập phập phồng tôi tò mò bước lại cánh cửa phòng, phàm cái gì lén lút đều mang lại một cảm giác hồi hộp bứt rứt đến lạ người, tôi loay hoay đứng ngay ngoài cửa đáng tiếc trên cửa không có 1 lỗ hở nào để nhìn vào trong, đúng nhà giàu xây nhà toàn bê tông bít hết chả nhìn được gì… chả bù cho nhà mình…
Đứng tần ngần luyến tiếc đầu tôi lúc này như cái máy phân tích tình hình tìm chỗ, một cảm giác thôi thúc tôi kích thích hồi hộp kinh khủng, đúng là khi người ta muốn làm một cái gì đó thì não sẽ sản sinh ra trăm phương ngàn cách để tìm cách thực hiện, tôi bắt đầu bước ra ngoài đi vòng quanh chỗ khu vực phòng anh chị đúng thật là có cửa sổ nhưng lại bị rèm che kín, chưa bỏ cuộc tôi lại đi vào nhà đi lên lầu nơi mà tôi chưa bao giờ bước lên kể từ lúc qua nhà anh Nam chỉ với một mục đích tìm xem có lỗ hở nào có thể nhìn không.
… Bạn đang đọc truyện Đối đầu tại nguồn: http://bimdep.pro/doi-dau/
Khác xa với tầng dưới, khi vừa bước lên đây một cảm giác khó tả rờn rợn tự nhiên chạy dọc sống lưng tôi, có vẻ như căn gác này không ai sử dụng đã lâu, đồ đạc tủ cũ kĩ chất lung tung không theo thứ tự cứ như là một nhà kho chứa đồ tối tăm, thấy ớn ớn tôi muốn quay lại đi xuống nhưng bản năng dục tính lúc đó của tôi mạnh hơn nỗi sợ nên đánh liều tôi đi vào trong lách qua vách tường của một căn phòng đi tới khu vực mà theo tôi phán đoán ngay phía dưới là phòng anh Nam.
Tôi đảo mắt tìm xem có kẽ hở nào không thì…
– Kiếm gì?
Tôi giật bắn người lẩy bẩy tim muốn rớt ra ngoài khi sau lưng tôi đột ngột vang lên giọng nói của một người đàn ông.
– Dạ? Dạ không không có kiếm gì? – Tôi lắp bắp trả lời, đứng trước mặt tôi là một ông già cũng cỡ tuổi ông nội tôi nhưng cặp mắt ông ấy rất lạ đục ngầu trắng sát như những người bị đục thuỷ tinh thể, mặt ông ấy trông dữ dằn vô cùng.
Tôi lắp bắp tay chân cu dái quéo hết, da gà da trâu nổi hết lên, một cảm giác lạnh lẽo vô cùng từ trong người phát ra, tôi sợ! Tôi sợ bị ông ấy phát hiện ra mình đang muốn dòm lén anh Nam và chị hai, ổng mét thì chết, mặt mày tôi xanh lè lắp bắp.
– Dạ… dạ… con…
– Cút khỏi nhà tao! Ai cho mày vô nhà tao! – Tiếng ông già ồm ồm vang vọng như đánh thẳng vào tai tôi, một thứ âm thanh tôi không bao giờ quên nó rờn rợn, nó vang vọng… nó rất ma quái…
– Con… con xin lỗi… – tôi nói rồi bật chạy xuống nhà dưới như hoả tiễn không dám quay đầu nhìn lại trong đầu không ngừng sợ hãi và suy nghĩ… ai vậy ta… mấy lần mình qua đâu có thấy đâu… mà anh Nam cũng đâu có nhắc đến đâu…
– Chị hai! Chị hai! – Tôi đập cửa.
– Về về chị hai ơi! Em muốn về! Cho em về! – Tôi la um sùm.
Chị hai tôi ra mở cửa tôi nhìn thấy quần áo xốc xếch có vẻ như mặc vội vàng nhưng lúc này tôi không có tâm trạng chú ý.
– Sao vậy út? Không chơi nữa hả? Sao nay tự nhiên đòi về? Mấy bữa kiêu thì không chịu về còn đòi chơi?
– Không em về! Không chơi nữa! Ông kia ổng đuổi em!
– Ông nào đuổi em? – Anh Nam lúc này chen ngang.
– Cái ông trên lầu!
– Em lên lầu? Tự nhiên lên đó chi! Rồi chắc…
– Ai vậy Nam? – Chị tôi hỏi cắt ngang.
– Không sao đâu ông ngoại anh đó! Chắc nhóc nghịch gì nên bị la xíu thôi! Thôi không sao đâu chơi tiếp đi – anh Nam trấn tinh thần tôi.
– Không! Em về! Chị hai đi về! – Tôi không chịu.
Mặt chị hai tôi lúc này cũng xanh lè, lật đật chạy vô phòng lấy túi rồi ra lên xe đạp chở tôi về, trên đường đi chị hỏi rất nhiều về việc tôi nhìn thấy ông già ấy nhưng chị chỉ hỏi mà khi tôi hỏi lại chị không trả lời.
Sau này tôi mới biết thì ra đó là vong, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy vong hay còn gọi là ma. Sau khi từ nhà anh Nam về tôi bệnh rất nặng sốt li bì cả 2 tuần mặc cho đi viện đi chích đủ thứ không bớt, trong quảng thời gian sốt tôi mơ rất nhiều mộng đẹp có, ma quái có, kinh dị có, hư hư thật thật mông lung, kể từ lúc đó tôi bắt đầu tự nhiên có thêm một điều kỳ lạ mà theo khoa học thì gọi là giác quan, theo dân gian gọi là nhẹ bóng vía mà theo thầy bà thì gọi là có con mắt âm dương. Chung quy lại Tôi Bắt Đầu Nhìn Thấy Vong Hồn.
Cuộc sống này liệu bạn biết được bao nhiêu điều bí ẩn, tôi không bắt bạn phải tin điều tôi đang nói mà tôi chỉ hy vọng các bạn biết về “nó”, “nó” vẫn đang tồn tại xung quanh chúng ta… hãy dùng một từ khái niệm tổng quan.
“Tâm Linh”
– Ư… em khát nước quá! – Tôi mở mắt sau một giấc ngủ dài mộng mị mơ hồ, đập vào mắt tôi là chị hai đang ngồi ôm cuốn sách học bài.
– Đây… em đỡ chưa… bớt sốt rồi nè! – Chị hai đưa tay để lên trán tôi đo nhiệt.
– Đâu mẹ coi… ừ giảm sốt rồi nè… mày đó dẫn em đi lung tung để người ta quở thấy không? – Mẹ tôi quay qua la chị hai đang cúi mặt ân hận.
– Nằm nghỉ đi mẹ đi múc cháo cho ăn! Khổ thân sốt mấy tuần ốm nhom hốc hác! – Mẹ tôi nói rồi quay đi.
– Mẹ nói bị quở là sao vậy chị hai?
– Ân… chị kể hết cho mẹ nghe rồi, mẹ đi thầy rồi mời thầy qua nhà anh Nam cúng mâm cơm cho ông ngoại ảnh cái em mới bớt sốt đó! Khi không tự nhiên đi lên lầu chi vậy.
– Em chả nhớ nữa… Ủa cái gì đây? – Tôi đánh trống lảng.
– Bùa đó! Thầy nói em đeo mới mau hết bệnh, không có cởi ra nha!
– Vậy ông hôm bữa em thấy là… ma hả chị?
– Chứ gì! Thôi đừng nói nữa, mai mốt chị không dắt em qua nữa đâu!
– Em ứ đi! Mà em thấy ổng cũng đâu có ghê lắm đâu chỉ dữ thôi! Trên phim ma ghê lắm mà.
– Xì! Thì mới là phim! Thôi chị học bài mai thi rồi! Em chuẩn bị ăn cháo nè!
Và rồi mọi chuyện cũng qua tôi khoẻ lại rồi tiếp tục đi học, chị và anh Nam sau lần đó tôi không biết hai người có chuyện gì mà không thấy gặp nhau nữa ngay cả trên trường cũng chả bao giờ thấy đi chung cùng nhau xuống canteen làm tôi hết được ăn chùa, mà có vẻ chị tôi tránh mặt anh Nam thì đúng hơn, chắc do mẹ tôi, kể từ ngày mẹ biết chị quen anh Nam mẹ cứ la chửi chị suốt ngày, cấm đủ thứ, đôi lần tôi thấy chị ngồi khóc một mình tội nghiệp vô cùng.
Tính mẹ tôi là thế có chuyện gì mà trái ý là ào ào lên chửi um sùm cho hả giận cái đã rồi tính sau chả thèm nghĩ hậu quả, sau này chị hai kể bữa chị kể nói dẫn tôi qua nhà anh Nam rồi gặp ông già đó về bệnh mẹ đánh chị quá trời, chửi chị mới tí tuổi đầu mà láo xược qua mặt nói dối mẹ bỏ qua nhà trai rồi mẹ truy ra mấy chuyện lần trước chị nói dối dẫn tôi đi qua nhà anh Nam um sùm… mà mẹ tôi chửi thì thôi ghê lắm rất nặng lời con đỉ, nứng lồn… vv văng tung toé, 1 chấp 10 bước vô mà chửi bảo đảm 10 người kia văng hết… âu cũng là do giáo dục do môi trường đào tạo mẹ tôi thành như thế, nhà ngoại tôi xưa kìa là dân cầu Ông Lãnh chính cống… sau lấy ba tôi mới về quê sống.
Còn về phần tôi đeo bùa thì đeo chứ thấy thì vẫn thấy hà rầm, nhiều lúc đi học về chở chị hai đang ngồi sau tôi thấy rõ ràng có cô gái tóc dài ngồi vắt vẻo trên cây dừa đong đưa 2 chân, kiêu chị hai thì bả lại không nhìn thấy, có khi thì đang nằm ngủ thấy bà lão dắt theo nheo nhoc 4 đứa nhỏ đứng ngay giường xin cúng cơm cho ăn, mấy nhóc nhỏ thì xin bánh xin kẹo um sùm, tôi bật dậy nhìn quanh quất thì lại chả thấy ai mồ hôi mồ kê đổ đầm đìa ướt cả gối, mà 2 3 đêm liền đều thấy làm phải nói mẹ làm mâm cơm cúng mới hết thấy.
Mấy lần đầu nói mẹ chả tin nhưng tôi cứ nói mãi riết rồi mẹ cũng tin luôn, đỉnh điểm là có lần đang đi học về đi ngang qua chỗ tai nạn giao thông nạn nhân nằm đắp chiếu kín mít người ta bu coi đông nghẹt, công an thì đo đo vẽ vẽ thấy vậy tôi cũng chạy luôn qua cái tự nhiên thấy bên lề đường là chị Loan hàng xóm gần nhà tôi đang đứng vẫy tay kêu tôi, mỗi tết chị về hay lì xì cho tôi lắm.
– Em chào chị Loan! Mới về chơi hả chị? – Tôi hỏi ngô ngơ.
– Em ơi lát gia đình chị ra đón chị em nhớ dặn gia đình chị đốt nhang rồi cầm về cho chị biết đường về em nha!
Tôi chưa trả lời chớp mắt cái chị biến mất tiêu, tôi hết hồn chạy như tên bắn về kể cho mẹ nghe ăn ngay combo chửi mày điên à con Loan nó đi làm ở sài gòn tết mới về đâu ra mà ở đây cho mày thấy.
Một lát sau đúng y như chóc cả xóm nhốn nháo lan truyền đồn đãi nhau việc chị Loan giận chồng bỏ về nhà mẹ không may đi gần tới thì bị tai nạn chết ngay tại chỗ giờ công an xã người ta tra giấy tờ cho người chạy vô nhà thông báo cho người thân, mẹ tôi hết hồn nhìn tôi như con quái vật.
– Thấy chưa con nói mà mẹ không tin! – Tôi bĩu môi giận dỗi.
Lúc này mẹ lật đật cầm nhang chạy qua nhà mẹ chị Loan nói việc tôi thấy khi nãy, thế là từ đó mẹ tôi tin tôi 100% về vấn đề tôi nhìn thấy vong, đôi lúc tôi thèm ăn gà cũng xạo xạo nói vong xin cúng thế là được ăn gà đã đời.
Thấy riết đâm ra hết sợ, ai nói thấy ma, quỷ, vong máu me ghê gớm chứ tôi thì không, họ y chang như người bình thường, chỉ có cái họ siêu nhiên hơn biến là biến mất tiêu, hay đơn giản là ngồi trên cây vắt vẻo chơi hay có đôi lúc họ không cho nhìn thấy mặt, có cố nhìn cũng không thấy được gì cả chỉ thấy hình dáng, có lẽ tôi không trêu chọc gì họ nên họ không bày ra những hình ảnh ghê rợn hù dọa tôi, đấy là ở thời điểm này chứ sau này đi làm tôi bắt đầu gặp những hình ảnh ghê rợn hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro