Phần 204
2024-03-18 11:29:00
Ngày hôm sau, thời điểm Diệp Phi tỉnh lại, Liễu Quân Di cũng đã không ở tại gian phòng, lại để trong lòng của hắn không khỏi thầm than, nữ nhân ở phương diện này quả nhiên là có ưu thế trời sinh, thân thể mình bây giờ cũng đã vượt xa cực hạn của nhân loại, suốt đêm đại chiến cũng không cảm thấy mệt mỏi thì thôi, vậy mà chính nàng lại có thể dậy sớm như vậy, thật là quá xuất sắc.
Diệp Phi không biết là, thời điểm Liễu Quân Di rời giường buổi sáng, thân thể căn bản là không có 1 chút khí lực đấy. Thế nhưng nàng thân là tổng chỉ huy, lại không thể tới trễ nên mới gắng gượng bò dậy, trong nội tâm âm thầm thề sau này cũng không thể lại để cho tên tiểu bại hoại này khiến cho điên dại như vậy nữa. Chỉ là nhớ tới cảm giác bản thân bị hắn 1 lần lại 1 lần đưa lên đỉnh đêm qua, rồi lại nhịn không được có chút dư vị.
Rời khỏi giường, lại chậm rãi rửa mặt, Diệp Phi mới từ trong phòng đi ra ngoài. Lúc này bên ngoài ngoại trừ hắn ra tất cả đội viên chiến đội đặc chủng đã đi đến sân tập hợp, dù sao những người này đều đã trải qua trường kỳ huấn luyện, nhận thức về thời gian đều rất là mạnh, tuy vậy đối với việc Diệp Phi cuối cùng mới đến, lại là không có ai có ý kiến gì. Hầu hết mọi người đều biết hắn là 1 tên đội viên ngoài biên chế, cũng không quá để tâm đến việc này, thứ hai cũng là trọng yếu nhất, đó là thực lực của hắn quá mức cường đại, cường đại đến độ khiến cho người khác nhìn thấy hắn một mình hành động không giống ai cũng cảm giác đó là chuyện hiển nhiên.
Mỉm cười hướng những người nhìn qua gật đầu 1 cái, Diệp Phi đi đến đứng cạnh đám người Trương Cường, mặc dù hắn được phân công nhiệm vụ đặc thù, nhưng từ nơi này đi đến bìa rừng vẫn là phải đi chung với mọi người đấy.
– Tiểu Mãn, đám người tiểu di ngươi đều tới phòng họp, ngươi như thế nào lại không đi ah? Ta nhớ là 2 lần trước ngươi đều tham gia đấy.
Trương Cường có chút kỳ quái hỏi.
Diệp Phi cười nói:
– Nhiệm vụ của ta đã sắp xếp xong xuôi, đương nhiên không cần phải tham gia náo nhiệt kia nữa.
Trương Cường sững sờ, hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi không cùng đám người chúng ta hành động cùng 1 chỗ sao?
Diệp Phi gật đầu, đem nhiệm vụ 1 mình dò xét hang ổ kẻ địch nói cho hắn, dù sao hiện tại tất cả mọi người trong nhiệm vụ lần này cũng đã xem như người trên cùng 1 chiến tuyến, có tình huống gì cũng không cần giấu diếm bọn họ, mà Trương Cường lại là càng có thể tuyệt đối tin tưởng.
Hóa ra là như vậy, đây quả thật là 1 biện pháp không tệ, dùng thực lực của ngươi, 1 mình hành động hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Trương Cường cảm thán 1 tiếng.
– Đó là đương nhiên.
Diệp Phi cười hắc hắc nói:
– Tiểu di thương ta như vậy, có chuyện nguy hiểm nàng tất nhiên sẽ không để cho ta đi làm đâu.
– Tiểu Mãn, ngươi còn dám nói ngươi cùng cô nàng mỹ nữ Thần Thương Thủ kia không có chuyện gì?
Lúc này tên đội viên bát quái trong ký túc xá đột nhiên tỏ ra thần bí sáp lại, nhỏ giọng nói:
– Từ lúc ngươi đến, nàng vẫn nhiều lần lén lút nhìn qua bên này đấy.
Diệp Phi theo ánh mắt của hắn nhìn lại, quả nhiên thấy được Vệ Thanh đang len lén nhìn mình, ánh mắt có chút phức tạp, dường như là có chuyện gì muốn nói với chính mình, rồi lại ngượng ngùng không dám tới, sau khí trông thấy Diệp Phi nhìn về phía mình, nàng lại lập tức cúi đầu.
Điều này làm cho Diệp Phi không khỏi có chút kỳ quái, lấy tính cách ngượng ngùng trong chuyện tình cảm của Vệ Thanh, cho dù thật sự muốn tìm mình có việc cũng không có khả năng nhìn mình dưới tình huống có nhiều người như vậy. Mà muốn nói không có việc gì, vậy thì càng không thể, bởi vì hành vi vụng trộm nhìn lén của nàng rất dễ có khả năng bị người khác phát hiện đấy.
Nghĩ mãi mà không rõ, Diệp Phi dứt khoát trực tiếp đi đến bên cạnh Vệ Thanh, cười hỏi:
– Có phải ngươi có chuyện gì muốn nói hay không?
Vệ Thanh cắn môi, cũng không có trả lời lại mà hỏi:
– Đêm qua ngươi và Liễu đội trưởng ở cùng 1 chỗ?
Trong nội tâm Diệp Phi không khỏi nhảy dựng, tuy nhiên trên mặt vẫn làị hời hợt đáp:
– Đúng vậy, hôm trước ta bị chút thương tích, mà tiểu di ta có chút năng lực về phương diện trị liệu, cho nên liền do nàng chăm sóc ta.
– Là như vậy a.
Vệ Thanh có chút hiểu ra liền khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thể thoải mái. Vừa rồi chứng kiến Diệp Phi từ trong phòng Liễu Quân Di đi ra, hơn nữa bộ dạng còn là vừa mới tỉnh ngủ, trong lòng nàng tại sao không hiểu sao lại có chút cảm giác khó chịu. Quả thật chuyện Diệp Phi ở chung với Liễu Quân Di vào buổi tối hôm qua mọi người đều biết, nhưng Vệ Thanh là 1 nữ nhân, tâm tư dù sao cũng tinh tế hơn so với những nam nhân thô kệch kia. Hơn nữa bởi vì không tự chủ có chút thiện cảm với Diệp Phi, vì vậy cũng sẽ không như những người khác mà coi hắn là 1 đứa trẻ có bản lĩnh rất lớn. Dù sao hắn cũng đã 16 tuổi, trên cơ thể chỗ cần thành thục cơ bản cũng đều thành thục rồi, mà Liễu Quân Di quả thực cũng không lớn hơn bao nhiêu so với hắn. Điều này khiến cho nàng không khỏi nghĩ nhiều hơn 1 chút rồi, vùa rồi đã muốn trực tiếp hỏi Diệp Phi, tuy nhiên lại xấu hổ không tiện hỏi ra. Hiện giờ nghe Diệp Phi giải thích như vậy, trong nội tâm mặc dù tin tưởng, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Từ trên sắc mặt của Vệ Thanh, Diệp Phi liền biết được suy nghĩ của nàng vẫn không thể tiêu tan, vì vậy cười hỏi:
– Làm sao vậy? Ngươi không phải là ngay cả tiểu di của ta cũng ăn giấm chua đấy chứ?
Tâm tư bị Diệp Phi nói toạc ra, trong lòng Vệ Thanh không khỏi hoảng loạn, đỏ mặt lên, khẽ phun hắn 1 ngụm nói:
– Ta mới không có, ngươi không được nghĩ lung tung!
Còn mắt đảo quanh 1 chút, lại nói:
– Ah, đám người đội trưởng bọn họ đều đi ra rồi, ngươi mau trở về hàng đi.
Diệp Phi nghe lời trở về vị trí của mình nhưng trong lòng thầm trách mình làm việc lại quá lộ liễu. Cũng may trong nội tâm Vệ Thanh đã có mình, coi như nàng đoán được chuyện gì cũng sẽ không nói lung tung, nhưng ai biết sau này có thể lại xuất hiện người thứ hai hoặc người thứ ba cẩn thận giống như nàng hay không? Xem ra từ này về sau mình nên chú ý hơn 1 chút.
Những người vừa tiến ra liền phân tán đứng ở vị trí dẫn đầu của các đội ngũ. Liễu Quân Di thì lại leo lên 1 cái đài cao trong sân, sau đó đem nhiệm vụ sắp tới nói sơ lược qua 1 chút, cũng không nói thêm gì, liền ra lệnh xuất phát.
Trải qua hơn hai giờ hành trình, vài chục chiếc xe tải quân sự dừng ở 1 cứ điểm tạm thời do quân đội địa phương xây dựng suốt đêm bên ngoài rừng rậm, sắp tới nơi này chính là địa điểm trung chuyển và tiếp tế của bọn họ, dù sao bình thường cũng cần ở lại để tìm kiếm bên trong rừng rậm.
Cùng Liễu Quân Di và những người quen biết chào tạm biệt một chút, Diệp Phi liền 1 mình xuất phát. Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, đó là dùng tốc độ nhanh nhất lục soát toàn bộ rừng rậm nguyên thủy này, ở dưới tình huống không bị kẻ địch phát hiện, tìm ra địa điểm tụ tập của bọn chúng, để cho đại đội phía sau tiến hành tổ chức bao vây tiêu diệt, khiến cho bọn chúng 1 tên cũng không chạy thoát. Về phần những người khác, nhiệm vụ lại càng đơn giản, đó là từ bên ngoài rừng rậm tìm kiếm từng bước tiến vào bên trong, đồng thời đem địa phương dễ dàng bố trí mai phục dọn dẹp sạch sẽ, khiến cho kẻ địch không có cơ hội lợi dụng.
Lần này mặc dù đại đội hành động có gần ngàn người, nhưng nếu muốn đem rừng rậm nguyên thủy kéo dài hơn 10.000 km² này tìm kiếm 1 lượt, tối thiểu cũng phải tốn thời gian là vài năm, như vậy người sau màn kia nhất định sẽ không đợi được. Đây cũng chính là điều bọn họ muốn, làm ra chuẩn bị chiến đấu lâu dài, sau đó đợi phía trên không đợi được mà hạ lệnh tổ chức tổng tiến công toàn diện vào sâu trong rừng rậm. Như vậy có thể khiến cho việc bọn họ dùng toàn bộ lực lượng đồng thời hành động càng thêm hợp tình hợp lý, thậm chí có khả năng tìm ra rốt cuộc là ai ở sau lưng gây chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro