Phần 172
2024-03-18 11:29:00
– Chấp nhặt với nàng làm gì? Sau này không để ý tới nàng là được, đừng để cho Ngọc lão sư phải khó xử.
Diệp Phi ghé vào bên tai Diệp Vân Khinh nhỏ giọng nói ra, trong nội tâm lại là cười thầm, cô nàng Tiêu Phỉ này thật đúng là xem mình là người thượng đẳng hay thế nào rồi, tuy rằng kinh thành là thủ đô, nhưng Vọng Hải lại là thành phố lớn nhất phía Nam, mức độ phồn hoa cũng không có chút nào thua kém so với kinh thành đấy, thậm chí chỉ xét về thực lực kinh tế cũng đã vượt qua kinh thành rồi, thật không biết nàng vì cái gì mà sinh ra loại cảm giác ưu việt này. Bất quá đối với những việc này, Diệp Phi căn bản sẽ không để ý, lại càng không cùng một nha đầu bị làm hư như nàng chấp nhặt.
Bàn tay bị Diệp Phi nắm lấy, lửa giận của Diệp Vân Khinh lập tức tiêu tan hơn nửa, đặc biệt là lúc đối mặt với một mỹ nữ như vậy, Diệp Phi lại hướng về mình, càng làm cho nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, tuy vậy ngoài miệng lại giả bộ bất mãn nói:
– Hừ, chỉ lo lắng cho Ngọc lão sư của ngươi, cũng không nhìn xem người ta có chịu ủy khuất hay không!
Diệp Phi đương nhiên biết rõ Diệp Vân Khinh nghĩ như thế nào đấy, khẽ cười cười, cũng không nói lời nào, chỉ là nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng hơn một ít.
Giữa trưa ăn cơm xong, Diệp Phi đang cùng hai người Diệp Vân Khinh và Lâm Linh ngồi chung một chỗ nhỏ giọng trò chuyện, Tiêu Phỉ lại nhanh chóng xông vào phòng học, đi đến bên người Diệp Vân Khinh nói ra:
– Ây, nghe nói công phu của ngươi không tệ, có dám cùng ta tỷ thí một chút hay không?
Vừa rồi trong lúc vô tình nàng cũng đã nghe được uy danh của Diệp Vân Khinh, trong nội tâm liền không phục, ở trên dung mạo đã không sánh bằng Diệp Vân Khinh, nhưng vẫn muốn ở trên phương diện khác đánh bại nàng.
Tuy rằng Diệp Vân Khinh nghe lời Diệp Phi, không muốn cùng Tiêu Phỉ so đo, nhưng điều này cũng không đại biểu sẽ nhượng bộ nàng, khinh miệt liếc qua Tiêu Phỉ nói:
– Ngươi thật sự là từ kinh thành tới?
– Đương nhiên!
Tiêu Phỉ rất là kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hỏi lại:
– Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?
– Ta còn tưởng rằng ngươi từ quốc gia cây gậy (*) tới.
(*) DG: Taekwondo là của quốc gia nào thì mn cũng biết đấy, vấn đề mâu thuẫn này ta sẽ không không ghi trực tiếp ra, bởi mn cũng thường không thích những điều này…
Diệp Vân Khinh hếch lên cái miệng nhỏ nhắn:
– Ngay cả một chút lễ phép cũng không có, chẳng lẽ người khác không có tên gọi sao? Hay là mọi người ở chỗ các ngươi đều gọi là “Ây”?
– Ngươi!
Mặc dù Tiêu Phỉ vô cùng kiêu ngạo, nhưng so về tài ăn nói lại nơi nào là đối thủ của Diệp Vân Khinh? Lập tức bị nàng chọc giận đến trừng lớn hai mắt, bày ra một thế mở đầu của Taekwondo, nói:
– Ta muốn khiêu chiến với ngươi!
– Oa, quả nhiên là ta đoán không sai.
Diệp Vân Khinh giống như vừa mới phát hiện ra một đại lục mới, hai mắt phát sáng lên:
– Ngươi thật đúng là từ quốc gia cây gậy (*) tới, từ trên công phu là đã có thể nhìn ra.
Tuy rằng môn võ tập luyện từ nhỏ chính là Taekwondo, nhưng Tiêu Phỉ cũng cảm thấy vì chính mình là hạng người thượng đẳng trong nước mà kiêu ngạo đấy, lúc này bị Diệp Vân Khinh nói là người của quốc gia cây gậy đến hai lần, làm cho nàng càng thêm phẫn nộ, cũng không để ý tới cái gì gọi là quy củ đấu võ, trực tiếp vung quyền hướng Diệp Vân Khinh đánh tới.
Diệp Vân Khinh lại tùy tiện vươn tay trái ra, bắt lấy nắm tay đánh tới của Tiêu Phỉ, nhẹ nhàng hất lên, đem nàng ném ra ngoài, vô cùng khinh thường nói:
– Hừ, khoa tay múa chân!
Quả thật thực lực của Tiêu Phỉ vẫn là rất không tệ, từ một quyền vừa rồi có thể nhìn ra, trình độ của nàng ở trên Taekwondo cũng đã đạt đến một trình độ rất cao, bằng không nàng cũng sẽ không có khả năng sau khi nghe được uy danh của Diệp Vân Khinh lại vẫn muốn tới khiêu chiến với nàng. Chỉ là sau khi trải qua song tu cùng Diệp Phi, hiện tại ở trong gia tộc, ngoại trừ Diệp Phi ra, Diệp Vân Khinh có thể coi là đệ nhất cao thủ rồi, mà môn Taekwondo này không có nội lực nuôi dưỡng công phu, dù là luyện lên cao tới đâu, cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp gì đối với nàng.
Mặc dù bị Diệp Vân Khinh ném ra rất xa, nhưng Tiêu Phỉ cũng không xảy ra chuyện gì xấu, bởi vì thời điểm Diệp Vân Khinh ném nàng cũng đã dùng tới ám kình, khiến nàng có thể đứng vững vàng sau khi hạ xuống, sau đó sững sờ ở nơi đó. Trong nội tâm Tiêu Phỉ cực kỳ không thoải mái, nàng làm sao còn không biết rõ, võ công của Diệp Vân Khinh hơn xa chính mình, vừa rồi đối phương đã là hạ thủ lưu tình rồi, nàng là một người rất kiêu ngạo, tuy rằng trong nội tâm không phục, nhưng lòng tự ái của nàng lại khiến cho nàng không có khả năng nói lời cảm tạ với Diệp Vân Khinh, sau khi liếc qua Diệp Vân Khinh một cái, liền nhanh chóng chạy ra ngoài, trên mặt biểu lộ có chút thất lạc.
– Hừ, tiểu nha đầu, không thu thập ngươi một chút người còn thật sự không biết trời cao đất rộng!
Trông thấy Tiêu Phỉ chạy ra ngoài, Diệp Vân Khinh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, rất là đắc ý nói.
Diệp Phi không nhịn được cười khổ, còn nói người ta là tiểu nha đầu, chính ngươi còn không thấy mình cũng không khác biệt so với người ta hay sao?
Diệp Phi vừa định giễu cợt Diệp Vân Khinh một chút, điện thoại di động của hắn lại đột nhiên vang lên.
Diệp Phi lấy ra nhìn xem, dĩ nhiên lại là dì cả Liễu Phượng Nghi gọi tới, không khỏi có chút nghi hoặc, vội vàng bắt máy nói:
– Dì cả, như thế nào lại gọi điện thoại cho ta giờ này, có phải là có chuyện gì hay không ah?
– Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi, không có việc gì thì không thể gọi điện cho ngươi sao?
Liễu Phượng Nghi hiển nhiên là tâm trạng rất không tồi, vừa nói đã vui đùa cùng Diệp Phi, lại nói:
– Bất quá hôm nay thật đúng là có chút việc muốn tìm ngươi, có phải sáng nay lớp các người có một học sinh mới tới đúng không?
– Đúng vậy, có một con bé vừa mới đến!
Diệp Phi thuận miệng hồi đáp.
– Tiểu tử thối!
Liễu Phượng Nghi cười mắng:
– Có phải là vừa tiếp nhận Lăng Vân Hội liền biến thành tiểu lưu manh rồi? Làm sao lại ăn nói dáng vẻ lưu manh như vậy?
Diệp Phi cười khổ một cái nói:
– Được rồi, có một bạn học nữ vừa mới đến, tên là Tiêu Phỉ gì đấy! Dì cả, sao đột nhiên ngươi lại quan tâm đến chuyện này?
– Đương nhiên là phải quan tâm rồi.
Liễu Phượng Nghi cười nói:
– Mẹ của nàng là Trương Lâm Tâm cũng chính là trợ thủ vừa mới tới của ta, hơn nữa còn là hảo tỷ muội nhiều năm của ta, sau này ngươi cần phải chiếu cố nàng nhiều một chút, biết chưa?
– Cái gì?
Diệp Phi không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng, lập tức nở nụ cười khổ, không nghĩ tới cái nha đầu Tiêu Phỉ này vậy mà lại là còn gái của chị em tốt của dì cả, như vậy vừa rồi xích mích với nàng thật đúng là có chút quá mức, không khỏi hướng Diệp Vân Khinh nhìn lại.
Diệp Vân Khinh ngồi tại bên người Diệp Phi, đương nhiên cũng nghe được lời nói của Liễu Phượng Nghi, thấy Diệp Phi nhìn về phía mình, lập tức thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ, dáng vẻ lại là không thèm để ý chút nào.
– Làm gì mà kinh ngạc như vậy?
Liễu Phượng Nghi bị Diệp Phi kinh hô khiến cho sững sờ.
Diệp Phi cười khổ nói:
– Cú điện thoại này của ngươi dường như gọi tới hơi trễ rồi, vừa rồi Khinh Khinh còn cùng nàng đánh nhau một trận đâu.
– Ngươi nói cái gì?
Liễu Phượng Nghi lại lập tức hoảng sợ, vội vàng hỏi:
– Vậy Khinh Khinh có làm nàng bị thương hay không?
Diệp Vân Khinh có chút bất mãn ghé đến bên mặt Diệp Phi, hướng vào điện thoại nói lớn:
– Dì cả, ngươi quá bất công rồi, như thế nào lại không hỏi xem Khinh Khinh có bị thương hay không?
Từ trong lời nói của Diệp Vân Khinh, Liễu Phượng Nghi biết rõ nàng khẳng định không đả thương tới Tiêu Phỉ, trong nội tâm thở dài một hơi, cười nói:
– Khinh Khinh nhà ta rất lợi hại, làm sao lại có thể bị thương nha?
Bị Liễu Phượng Nghi khoa trương như vậy, Diệp Vân Khinh lập tức cao hứng trở lại, đắc ý nói:
– Đó là đương nhiên!
Lại cùng Liễu Phượng Nghi trò chuyện vài câu, Diệp Phi cúp điện thoại, nhìn qua Diệp Vân Khinh nói:
– Nghe được rồi chứ, nha đầu Tiêu Phỉ kia là nữ nhi của tỷ muội tốt của dì cả ngươi, sau này ngươi nên nhường nhịn nàng một chút, không thể lại khi dễ nàng như vậy.
– Cái gì mà Tiêu Phỉ? Ta thấy nàng hẳn là cùng họ với mẹ của nàng, gọi là Trương Phỉ mới đúng, thật giống một cái dã man nữ!
Diệp Vân Khinh thấy Diệp Phi có chút thiên vị Tiêu Phỉ, không khỏi bất mãn vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, rồi lại lập tức cười nói:
– Nàng là dã man nữ, ngươi là dã man nhân, các ngươi giống như một đôi trời sinh nha!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro