Phần 342
2022-06-18 11:00:00
Lương Phổ vốn dĩ chỉ là một huyện nhỏ, nhưng mấy năm gần đây đã phát triển rất nhanh, đã trở thành một thành phố cấp huyện rồi, mà còn có khả năng tiếp tục phát triển.
Nhà họ Tra ở Giang Nam tuy có rất nhiều kẻ học cổ võ biết đến, thậm chí có một số người trong ẩn môn cũng biết, nhưng tại Lương Phổ thật sự là không nổi danh cho lắm, duy chỉ có danh tiếng nhất là một mảnh đất cổ của nhà họ Tra, thậm chí có rất nhiều người biết có một dòng nhà họ Tra, cũng bởi mảnh đất đó.
Mảnh đất đó vốn dĩ ở thành huyện này cũng không có giá trị gì mấy, nhưng sau khi Lương Phổ lên thành thị, đến khi thông xong đường xá đến Lạc Thương. Cho nên giá đất cứ lên mãi, nghe nói mảnh đất này đã bị lật tới lật lui vô số lần, vả lại mảnh đất đó ở Lương Phổ nằm ngay đoạn đường hoàng kim, cho nên giá trị càng cao.
Bởi vì giá đất ở Lương Phổ cứ một mực lên cao, mảnh đất nhà họ Tra lại nằm ngay đoạn hoàng kim nhất, cho nên đã rất nhiều nhà buôn để mắt đến. Bởi vì những thương buôn để mắt đến miếng đất này quá nhiều, nhưng thật sự có thực lực để đoạt lấy nó thì chỉ có tập đoàn Hoành Hóa. Theo kinh nghiệm lâu nay, thì nơi mà tập đoàn Hoành Hóa muốn có thì không thể không đoạt được, cho nên khi tập đoàn Hoành Hóa muốn có được mảnh đất của nhà họ Tra, thì rất nhiều người đang chờ nhà họ Tra chuyển nhà.
Nhưng mọi chuyện ngoài tầm dự đoán của mọi người, khi chuyện này vừa mới được khơi ra, thì chỉ trong vòng nửa tháng, tập đoàn Hoành Hóa đã không còn theo đuổi ý muốn đó nữa, chẳng có nguyên nhân gì khác, chẳng qua là vì bộ phận cấp cao của tập đoàn Hoành Hóa đã biến mất chỉ trong một đêm, thậm chí một bộ phận nhỏ trong gia đình của những người đó cũng biến mất theo.
Chuyện này gây ra chấn động lớn, trải qua cuộc điều tra của phía nhà nước mới biết người của tập đoàn Hoành Hóa vì trốn thuế hối lộ tham ô sợ xảy ra chuyện trong một đêm lấy trộm toàn bộ số tiền ra nước ngoài bất luận việc này là thật hay giả, nhưng nhà cổ của Tra gia không ai để ý.
Khi Đổng Cầm và Diệp Mặc đến Tra gia, nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của chủ nhà Tra Như Long, ít nhất biểu hiện hơi nhiệt tình.
Diệp Mặc vừa mới bước vào vườn của Tra gia liền cảm nhận được một luồng âm khí, hoặc cũng có thể nói là địa âm sát khí, sống trong một mảnh đất có sát khí nặng như thế, tuyệt đối không phải là một ý hay. Nhưng cái khiến cho Diệp Mặc thấy lạ chính là, khu nhà họ Tra tuy lớn, nhưng lại không có nhiều người ở, chỉ có mấy người giúp việc lẻ tẻ. Vả lại những người giúp việc này đều trông rất ốm yếu, rất hiển nhiên là bị ảnh hưởng bởi sát khí.
Xem ra người của Tra gia không sống ở đây, mà nhà cũ Tra gia Giang Nam cũng chỉ là nơi tu luyện của Tra gia mà thôi, nói rõ hơn thì Tra gia không muốn sống ở một nơi sát khí nặng nề như thế. Cổ võ mà nhà họ Tra tu luyện có liên quan hết địa sát, xem ra họ cũng chẳng tốt lành gì.
Hậu viên của Tra gia bị đồ đạc chặn lại, rõ ràng là không cho phép ai vào, nhưng thần thức của Diệp Mặc lướt qua là biết trong hậu viên không có bất kỳ người nào đang ở, trừ một số đệ tử Tra gia tu luyện cổ võ ra.
– Cô Đổng, lần trước cô đi mà không nói lời nào, tôi còn chưa biết về thân thế cô, Tra Như Long tôi tạ lỗi với cô trước.
Tra Như Long vẻ mặt hối lỗi nói, nhưng vẻ mặt đó chuyển biến ngay khi đối diện với Diệp Mặc:
– Đây chắc là ông Trần Thanh, xin mời vào.
Nói xong nụ cười của Tra Như Long càng lúc càng tươi, Tra Như Long xem ra chỉ độ chừng năm mươi, khuôn mặt trắng không có râu, đã tu luyện đến hoàng cấp trung kỳ rồi, xem ra vẫn còn chút nội tình.
Diệp Mặc thấy biểu hiện của Tra Như Long, tuy rằng rất nhanh đã hồi phục trạng thái nhiệt tình bình thường, nhưng hắn vẫn thấy được trong một tích tắc ánh mắt kinh ngạc của ông ta lúc nhìn thấy mình. Tuy mình có hóa trang sơ nhưng lại không đặc biệt, Diệp Mặc khẳng định hóa trang như vậy Như Long nhìn không ra.
Nếu Tra Như Long đã không thấy được Diệp Mặc dịch dung, ánh mắt nghi kỵ của ông ta khi nhìn thấy mình, cách giải thích duy nhất chính là ông ta đã nhận ra mình không phải là Trần Thanh, vậy có nghĩa là ông ta đã gặp qua Trần Thanh hoặc là nhìn qua ảnh của Trần Thanh.
Diệp Mặc nghĩ thầm, không ngờ “địa sát” làm việc tỉ mỉ như thế, đến ảnh của Trần Thanh mà cũng gửi qua cho ông ta xem. Một kẻ có thể tùy tiện đem ảnh sát thủ của cấp dưới mình cho người chủ xem, hoặc cũng có thể nói là để cho sát thủ trong tổ chức của mình gặp mặt người chủ, chỉ có hai khả năng chính là, tên sát thủ đó đã bị tổ chức bỏ rơi hoặc là người chủ và tên sát thủ đó có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Xem ra quan hệ của Trần Thanh và Đổng Cầm đã bị tổ chức biết rõ mười mươi, tội nghiệp cho họ còn nghĩ rằng không ai biết được chuyện này.
– Không sai, tôi chính là Trần Thanh.
Cho dù có bị Tra Như Long nhận ra, nhưng cũng đã đến đây rồi, làm thì làm cho trót vậy, đợi lát nữa nếu ông ta không giao “huyết sắc san hô” ra thì tới đó cướp cũng chưa muộn.
Tra Như Long tươi cười…
– Tôi là Tra Như Long, hai vị đã ghé thăm chúng tôi, đó là vinh hạnh của nhà họ Tra.
Vừa nói Tra Như Long vừa để Diệp Mặc và Đổng Cầm vào phòng khách.
Diệp Mặc vừa tiến vào thì thần thức đã lập tức dò xét khắp nơi, khi hắn và Đổng Cầm vừa đến cửa thì bị hai tên chặn lại, phòng khách chỉ có ba người. Ngoại trừ Tra Như Long, còn có hai tên luyện võ thông thường. Diệp Mặc quan sát một chút, hai tên này không phải là sát thủ.
Nhưng thần thức của Diệp Mặc khi quét xuống đất thì lập tức hiểu ra có chuyện gì, dưới mặt đất là rỗng, phía dưới lòng đất hai bên chỗ ngồi cho khách đều có sát thủ mai phục. Vả lại Diệp Mặc đã quan sát được hai tên đó chính là sát thủ, thậm chí không phải là hai tên sát thủ tầm thường, họ đều là sát thủ chữ Địa.
Thần thức của Diệp Mặc lại dò xét khắp nơi, rất nhanh thì phát hiện trên nóc nhà lại có thêm một sát thủ chữ địa, ở cửa ra vào cũng có một sát thủ chữ địa. Nhưng đáng tiếc những chuyện này Diệp Mặc gặp phải đâu phải lần đầu, nếu muốn ám sát kẻ khác, thì khả năng thành công là rất lớn, nhưng muốn ám sát Diệp Mặc, thì còn kém cỏi quá.
Bố trí nhiều sát thủ như thế để đối phó với mình, “địa sát” đã quá coi trọng mình rồi. Chẳng lẽ người của “địa sát” đã biết mình giả mạo Trần Thanh? Không thể có chuyện đó được. Cho dù là Tra Như Long, thì sao khi ông ta nhìn thấy mình mới biết mình không phải là Trần Thanh. Một khả năng duy nhất chính là biết được hắn sẽ theo dõi Đổng Cầm mà đến đây để cướp “huyết sắc san hô”, bọn sát thủ này chỉ chờ hắn xuất hiện thì ra tay.
Bây giờ Tra Như Long phát hiện hắn không phải là Trần Thanh, chỉ cần động não thêm tí nữa thì có thể biết ngay hắn chính là Diệp Mặc, cho dù hắn có thay đổi dung mạo, thì vẫn bị phát hiện, Diệp Mặc khẳng định là ông ta đã nhìn thấy qua ảnh của mình.
Nhưng nếu đã bị Tra Như Long phát hiện, thì không chừng ông ta sẽ động thủ ngay thôi. Diệp Mặc ngừng lại ở giữa phòng khách, nhưng không tiến đến chỗ ngồi, một khi hắn ngồi xuống, thì sát thủ sẽ lập tức ra tay, hắn sẽ không thấy được “huyết sắc san hô” nữa.
Điều khiến Diệp Mặc không hiểu chính là, hắn chỉ giết có hai tên sát thủ của “Địa sát” mà thôi, nhưng “Địa sát” sao lại tốn bao công sức để giết hắn như vậy? Diệp Mặc nghĩ ngợi nửa ngày trời vẫn nghĩ không ra, nhưng chỉ có vài tên sát thủ tép riu mà muốn lấy mạng hắn ư? “Địa sát” đã quá xem thường hắn rồi.
Con người Đổng Cầm hết sức cảnh giác, nhìn thấy Diệp Mặc đứng yên, cô liền đứng bên cạnh hắn, không bước tới nữa.
– Hai vị mời ngồi.
Nhìn thấy Diệp Mặc bọn họ vẫn chưa ngồi, Tra Như Long lập tức mời lần nữa.
Diệp Mặc cười mỉm:
– Ông Tra, tôi và Đổng Cầm đến để phụ trách việc “huyết sắc san hô”, tuy nó quan trọng với nhà họ Tra nhưng cũng quan trọng đối với chúng tôi, bây giờ “huyết sắc san hô” có ở đây chứ?
Diệp Mặc biết rằng hắn không nên nói như thế, nhưng dù sao cũng bị lộ tẩy rồi, hắn cũng không cần phải che dấu nữa, cần phải sớm nhìn thấy “huyết sắc san hô” mới là chuyện chính, nếu như “huyết sắc san hô” đang ở trong tay nhà họ Tra thì án mạng của nhà họ Kiều nhất định là có liên quan đến nhà họ Tra.
Quả nhiên khi Diệp Mặc nói ra những lời đó, thì Đồng Cầm đã ý thức được. Lời của Diệp Mặc rõ ràng là muốn đối phương nghi ngờ. Thân phận bây giờ của họ không có quyền hỏi về “huyết sắc san hô”, nhưng Diệp Mặc đã nói ra. Với sự thông minh của hắn thì không lý nào hắn sẽ nói như thế, lý do duy nhất là hắn ta biết thân phận của mình đã bị lộ.
Tuy Đổng Cầm không biết mình đã làm gì để bị phát hiện, nhưng hiện giờ cô đã ở cùng phe với Diệp Mặc, nên cũng lập tức nói:
– Không sai, tôi mới nhận được lệnh cấp trên, bảo chúng tôi đến để bảo vệ “huyết sắc san hô” cho nên tôi muốn khẳng định là “huyết sắc san hô”vẫn còn.
Diệp Mặc ngầm gật đầu, Đổng Cầm thật thông minh, cô đã hiểu ý hắn, nói chuyện như thế có vẻ hơi thẳng thắn quá, nhưng như thế mới có cơ hội nhìn thấy “huyết sắc san hô”.
– Được, xin mời ngồi, tôi lập tức bảo người đem “huyết sắc san hô” ra cho hai vị kiểm tra.
Tra Như Long nói xong thì lập tức bảo với người phía sau:
– Anh hãy đem “huyết sắc san hô” ra đây.
Chẳng có chút lo lắng nào bị người khác biết được nhà họ Tra chính là hung thủ tiêu diệt nhà họ Kiều, vả lại khẩu khí không hề chứa đựng sự nghi ngờ Diệp Mặc.
– Xin mời hai vị ngồi.
Tra Như Long lại nói với Diệp Mặc và Đổng Cầm.
Diệp Mặc đương nhiên là biết có sát thủ mai phục hai bên, hắn cười lạnh lùng, đến bên cạnh chiếc ghế và ngồi xuống.
Tra Như Long thấy cử chỉ của Diệp Mặc, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, Diệp Mặc làm như không để ý, đồng thời khi hắn ngồi xuống, thì phi kiếm của hắn đã men theo chân ghế luồng xuống đất.
Tên sát thủ mai phục Diệp Mặc, vẫn chưa kịp động thủ, thì bị Diệp Mặc dùng phi kiếm bêu đầu, thậm chí đến trùng độc trong cơ thể cũng chưa kịp chạy thoát.
Diệp Mặc giết chết tên sát thủ dưới chỗ ngồi của mình, phi kiếm dưới sự khống chế của hắn, trực tiếp giết chết tên sát thủ đối diện ngồi phía dưới của Đổng Cầm. Hai tên sát thủ đã bị Diệp Mặc giết chết trong khi Diệp Mặc và Đổng Cầm ngồi xuống.
Cứ cho là như thế, phi kiếm của Diệp Mặc vẫn chưa ngừng, hắn tiếp tục khống chế phi kiếm với thế lôi vũ giết chết tên sát thủ ngoài cửa, sau đó phi kiếm dịch khỏi mặt đất trực tiếp dưới sự khống chế của Diệp Mặc như một đường sáng trắng, giết chết tên sát thủ trên nóc nhà.
Bốn tên sát thủ đã bị Diệp Mặc giết chết chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí còn không kịp kêu một tiếng. Diệp Mặc cười thầm, trước mặt thực lực thì bất cứ sự mai phục nào cũng đều vô ích.
Nhưng khi Diệp Mặc thu hồi phi kiếm, sắc mặt hơi trắng bệch, dù gì thì cũng đã giết liên tiếp bốn người rồi, vả lại còn cực kỳ nhanh chóng nữa. Khống chế biên độ của phi kiếm hơi thần tốc, khiến chân nguyên của hắn bị tổn thất.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro