Phần 340
2022-06-18 11:00:00
Diệp Mặc cười lạnh lùng.
– Loại trùng này cũng gọi là trùng độc, đừng làm tôi phải cười chứ.
Trong lòng hắn đang nghĩ về trùng hòa thượng một thời hoành hành trong giới Tu Chân năm đó, trên người ông ta là các loại trùng, trùng ông ta nuôi con nào cũng hơn mét, trùng chúa lớn nhất cũng đến mười mấy mét. Cái thứ nhỏ nhặt này, trong giới Tu Chân, thì đến một con ruồi cũng không bằng.
Trần Thanh cũng kinh sợ nhìn chằm chằm vào con trùng độc trong tay Diệp Mặc, trong lòng y dấy lên một nỗi sợ hãi, lần đầu tiên y nhìn thấy con trùng trong cơ thể người như thế. Mặc dù biết rằng những ai tham gia vào “địa sát”cũng phải chịu bị trùng chúa hạ độc trùng, nếu như phản bội hoặc bỏ trốn, thì loại độc đó sẽ bị kích hoạt, dẫn đến chất độc sẽ trực tiếp xâm nhập vào tim, không thể cứu được.
Vả lại y còn nghe những người đi trước nói rằng, những người chỉ cần trong cơ thể bị hạ “địa sát” trùng, thì cả đời sẽ là người của “địa sát”, ngoại trừ trùng chúa của “địa sát” thì không ai có thể giải được loại trùng độc đó. Nhưng hôm nay y đã chứng kiến Diệp Mặc chỉ cần một hai giây là có thể giải được trùng độc trong người của Đổng Cầm, vả lại còn nắm trong tay không sợ bị cắn, hắn quả thật là lợi hại.
Trần Thanh vốn dĩ muốn động thủ với Diệp Mặc, nhưng bây giờ không còn dám động đậy nữa, trên mình người thanh niên này, y cảm thấy mình không còn chút cơ hội nào nữa. Tuy dự đoán của mình không mạnh như Đổng Cầm, nhưng y đã thật sự cảm nhận được, nếu y mà ra tay thì chắc chắn sẽ bị giết ngay tức khắc.
A, Diệp Mặc cảm thấy có gì đó không bình thường, loại trùng này đối với hắn tuy chỉ là giống như con ruồi, nhưng thật sự nó có sinh mạng và máu, mà sức sống trên người Đổng Cầm bởi vì trùng đã bị mình lấy đi, liền có vẻ uể oải, thậm chí sắc mặt hơi vàng vọt, rốt cục có chuyện gì thế?
– Tiền bối… Diệp trưởng bối, anh có thể giải trừ trùng độc trong cơ thể sao? Tôi, tôi…
Sau phút kinh hãi, Trần Thanh lập tức hiểu rằng đây là cơ hội có một không hai, trong người gã ta cũng có trùng độc, nếu như được giải thì thiên hạ rộng lớn tha hồ mà ngao du? Y không có người nhà nào bị “địa sát” báo thù cả.
Diệp Mặc đương nhiên là hiểu ý của gã ta, lạnh lùng nhìn Trần Thanh một cái rồi nói:
– Muốn giải trùng độc trong người anh cũng không khó, nhưng tôi có một câu hỏi, anh phải trả lời đúng sự thật. Nếu anh có giấu giếm điều gì thì tôi vẫn có thể bắt hồn anh.
Đương nhiên câu cuối cùng là dùng để dọa nạt y thôi, bây giờ trúc cơ của Diệp Mặc vẫn chưa có, nếu như muốn bắt hồn, thì hắn chỉ còn cách khống chế tâm trí của Trần Thanh, khiến y phải tự nói ra, nhưng cái không tốt chính là tin tức nói ra sẽ không được trọn vẹn.
– Tôi đồng ý, chỉ cần tiền bối giúp tôi giải trùng độc, tôi đồng ý trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh.
Khác với Đổng Cầm đang do dự, Trần Thanh không hề có chút do dự gì.
– Tốt lắm.
Nói xong Diệp Mặc với tay vẽ một đường trên cánh tay Trần Thanh, tuy thời gian lâu một tí, nhưng cũng không quá năm giây, thì đã lấy ra được một con trùng màu vàng từ cánh tay của Trần Thanh.
Diệp Mặc nắm lấy con trùng vàng trong tay, phát hiện sức sống rất mãnh liệt, và Trần Thanh còn yếu ớt hơn cả Đổng Cầm lúc nãy, yếu đến nỗi gục ngay xuống đất, đến khi y vịnh được vào ghế ngồi vào mới thôi.
Màu sắc của trùng độc không đúng, vả lại máu trong đó cũng không giống nhau, chẳng lẽ là có quan hệ gì sao?
Diệp Mặc dùng tay bóp chặt, trùng độc màu đỏ lập tức bị bóp nát, móng tay của hắn bắn ra tia lửa màu vàng nhạt, đốt sạch con trùng đó, nhưng con trùng màu vàng thì hắn không bóp chết, vẫn còn nắm trong tay.
Đổng Cầm và Trần Thanh đã nhìn đến ngây người ra, họ đã từng thấy qua những kẻ rất lợi hại trong rất nhiều tổ chức, thậm chí còn có một số có cả năng lực đặc biệt, nhưng chưa từng thấy qua người nào lợi hại như Diệp Mặc, chỉ dùng tay mà đã lấy ra được con trùng độc cũng không nói, mà còn khinh thường con trùng lợi hại này nữa, thậm chí sau khi bóp chết trên móng tay còn tóe ra lửa để đốt sạch nó. Giống như đang làm ảo thuật vậy, nếu không phải vì bọn họ tận mắt chứng kiến thì họ tuyệt đối sẽ không tin.
Diệp Mặc thì trầm ngâm không nói gì, hắn cảm thấy loại trùng này có phần khác thường, không những màu sắc không đúng, mà còn có sức sống tinh huyết trong đó, rốt cục là có chuyện gì?
– Hai người có biết tại sao trùng độc trong cơ thể hai người có màu sắc không giống nhau không?
Diệp Mặc nghĩ ngợi một lát, cảm thấy trùng này giống với loại trùng ăn xác mà mình từng thấy không giới tu chân, nhưng lại không giống lắm, bởi vì không thể khẳng định, nên chỉ còn cách mở miệng hỏi.
Đổng Cầm và Trần Thanh nhìn nhau một chút, lắc đầu nói:
– Không biết, nhưng trùng độc mà anh lấy ra sẽ không khác mấy so với địa vị của chúng tôi. Hiện giờ tôi chỉ là sát thủ chữ đỏ, và Trần Thanh là sát thủ chữ vàng. Tôi thấy những con trùng mà anh lấy ra có màu sắc giống với đẳng cấp hiện giờ của chúng tôi, cho nên tôi nghĩ chắc chúng có liên quan đến nhau.
– Sát thủ chữ nhân mà cũng chia nhiều như thế sao?
Diệp Mặc lẩm bẩm một câu, vẫn không hiểu, lại lập tức hỏi:
– Nếu hai người đều không nhìn thấy được hình dáng và màu sắc của chúng thì sao hai người lên cấp được?
Trần Thanh lại nói:
– Mỗi một người gia nhập “địa sát” đều bị trùng chúa của “địa sát” hạ một loại trùng độc. Thông thường mới gia nhập đều là sát nhân chữ đỏ, sau chữ đỏ là chữ cam, tôi vừa mới được lên sát nhân chữ vàng, mà sát thủ chữ nhân cao nhất chính là sát nhân chữ tím. Chuyện này sẽ do chuyên gia “địa sát” kiểm tra, sau khi kiểm tra, nếu đạt đủ trình độ sẽ phát cho một huân chương.
Nói xong, Trần Thanh lấy ra một huân chương màu vàng, có màu vàng, hình dáng hai bên đều là hình cây đao nhọn, hình cây đao nhọn này để trên đầu một người, thật có chút quái dị.
Sau khi đem huân chương cho Diệp Mặc xem, Trần Thanh tiếp tục nói:
– Sát thủ chữ địa cũng có bảy màu, mà hình huân chương của họ không phải là đầu người, mà là một mảnh đất.
Diệp Mặc cầm lấy huân chương xem xét một hồi lâu, cũng không thấy được gì, xem ra đây chỉ giống như một cái huân chương kỷ niệm bình thường thôi, nhìn thấy Diệp Mặc xem xét cái huân chương, Đổng Cầm cũng lấy cái của mình ra đưa cho Diệp Mặc. Ngoại trừ màu sắc không giống thì mọi thứ khác đều giống nhau.
Diệp Mặc nắm lấy huân chương rồi hỏi:
– Thế thì huân chương chữ thiên có phải trên bầu trời mang cây đao hai đầu không?
Trần Thanh lắc đầu nói:
– Cái này thì tôi không biết, tôi chưa từng thấy huân chương của sát thủ chữ thiên. Tôi có một người anh là Nguyên Bằng, anh ta là sát thủ chữ địa, đang thực hành nhiệm vụ đầu tiên lên cấp sát nhân chữ thiên thì thất bại. Nhưng tôi nghe nói sau khi lên được sát thủ chữ thiên thì trùng độc sẽ được giải, và trở thành trưởng lão của “địa sát”, vả lại còn có thể lựa chọn rời khỏi “địa sát”, sống cuộc sống tự do tự tại của mình, cho nên tất cả chúng tôi đều muốn mau chóng trở thành sát thủ chữ thiên.
Diệp Mặc giật mình, lập tức hỏi ngay:
– Có ai đã trở thành sát thủ chữ thiên chưa?
Trần Thanh gật đầu nói:
– Nghe nói mỗi năm đều có người trở thành sát thủ chữ thiên, vả lại sau khi trở thành sát thủ chữ thiên, thì tất cả những người đó đều lựa chọn rời khỏi “địa sát” để đổi lấy một cuộc sống bình thường. Nếu tôi lên được chữ thiên, thì tôi sẽ lựa chọn rời khỏi.
Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu rõ, hắn cười lạnh lùng…
– Đổi một cuộc sống ư? Muốn lừa ai chứ. Tuy tôi không hiểu loại trùng độc này là như thế nào, nhưng bây giờ thì hiểu được chút ít, vả lại những chuyện này tôi cũng đã thấy nhiều. Loại trùng này hơi giống với loại trùng ăn xác mà tôi thấy trước đây, đương nhiên là loại trùng này so sánh với trùng ăn xác thì không biết khác nhau ở chỗ nào.
– Trùng ăn xác à?
Đổng Cầm lặp lại câu nói Diệp Mặc, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, trong cơ thể cô nào ngờ lại có con trùng ăn xác, chỉ nghe cái tên thôi cũng đủ sợ.
Diệp Mặc vẫn cười lạnh lùng:
– Không sai, loại này giống với loại trùng ăn xác, nó ký sinh trong cơ thể người, hút màu người mà nó ký sinh, vả lại nó còn hút cả sự sống, cho nên một khi trùng ăn xác xâm nhập vào cơ thể sau khi giết người, thì sự sống người bị giết sẽ bị trùng ăn xác nuốt chửng, sau đó sẽ dùng máu của người mà nó ký sinh để sinh sống, cho nên giết người càng nhiều thì nó càng phát triển và càng có sức sống.
– Ý của anh là, tôi tôi đã dùng máu của mình nuôi trùng ăn xác, sau khi chúng tôi giết người, thì sự sống của người chết sẽ bị trùng ăn xác nuốt chửng?
Sắc mặt Trần Thanh cũng trắng bệch, chuyện này khiến y khó lòng chấp nhận.
– Không sai.
Diệp Mặc gật gật đầu, tiếp tục nói:
– Tôi đoán là kẻ hạ trùng độc cho hai người không hề có tâm địa tốt, một mặt đương nhiên là phòng trường hợp mấy người bỏ trốn, nhưng quan trọng nhất vẫn chính là để trùng ăn xác có càng nhiều máu và sinh mạng thì càng tốt. Phải biết rằng khi bọn mày giết người càng tập trung thì càng có lợi cho trùng ăn xác.
Diệp Mặc nhìn hai kẻ sắc mặt đã trở nên trắng bệch, rối mới từ tốn nói:
– Con trùng ăn xác trong cơ thể hai người mới chỉ bắt đầu thôi, khi tôi lấy nó ra, thì hai người đã yếu ớt, vả lại con trùng đó vẫn đang chống cự trong tay tôi, nó muốn ăn máu của mấy người. Có thể thấy là sát thủ “địa sát”sau khi lên được thiên cấp có thể lựa chọn rời khỏi là chuyện dối trá.
– Nếu tôi không đoán sai, thì khi lên được chữ thiên thì trùng ăn sát đã trưởng thành, một khi bị lấy ra, thì cơ thể người bị ký sinh sẽ lập tức yếu tàn tệ, thì trùng ăn xác sẽ cắn trả người bị ký sinh, sẽ hút sạch sự sống và máu của kẻ đó.
Sắc mặt của Đổng Cầm và Trần Thanh càng ngày càng trắng bệch, rất lâu sau Đổng Cầm mới run rẩy nói:
– Tại sao lại làm như thế? Phải biết rằng mỗi một sát thủ chữ thiên, họ đều là nhân tài, tại sao lại giết cả người của mình như thế?
Tuy bọn họ đã tin lời của Diệp Mặc, nhưng chuyện này vẫn thật khó mà chấp nhận.
Diệp Mặc cười lạnh lùng nói:
– Đương nhiên là vì trùng ăn xác đã trưởng thành, có thể thu hoạch cho người đã nuôi chúng. Kẻ hạ trùng độc cho hai người, nhất định là đang lợi dụng sự sống và máu của trùng trưởng thành để luyện một thứ công pháp nào đó.
Diệp Mặc nói xong, hắn không thể không khâm phục kế sách lâu dài và dã tâm của kẻ hạ độc, đây chẳng khác nào đang tu luyện một loại đơn dược, muốn có thì có ngay. Nhưng cho dù loại trùng này không bằng trùng ăn xác nhưng đặc tính thì giống nhau. Trên thế giới này có thể có loại trùng độc này, mà còn có thể khống chế nó, có thể thấy là kẻ nuôi chúng phải là người rất có bản lĩnh.
– Thì ra là như thế.
Trần Thanh thở một hơi dài, rất hiển nhiên là y đã tin lời của Diệp Mặc.
– Trần Thanh, anh biết chuyện gì phải không?
Đổng Cầm lập tức hỏi.
Sắc mặt Trần Thanh trở nên rất khó coi:
– Rốt cục thì tôi đã hiểu về cái chết của anh Nguyên Bằng, lần cuối cùng anh ấy đi làm nhiệm vụ, thì đã là sát thủ tím rồi, mà nhiệm vụ đó đâu phải khó khăn gì, nhưng anh ấy vẫn không hoàn thành. Bây giờ thì tôi đã hiểu, anh ấy đã bị trùng chúa hại chết.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro