Phần 215
2022-06-18 11:00:00
Mặt trời ló dạng, trời còn chưa sáng hẳn nhưng trong nhà tắm truyền ra âm thanh rên rỉ mê người.
– A… Diệp Mặc, địt chết chị rồi… Mới sáng sớm là côn thịt của em thật thô… thật nóng…
Vân Băng vịn tay vào bồn tắm, mông tròn chổng ra, mu thịt gồ cao, lỗ lồn hồng hào hiếm thấy của một người thiếu phụ đang được lấp đầy bởi con cặc của người thiếu niên. Thanh dương vật thoát ẩn thoát hiện sau huyệt thịt nhỏ bé nhìn như ảo thuật, cơ thể hai người va chạm tạo ra âm thanh “bạch… bạch…” dâm đãng, nước dâm ngập nước tràn bờ đê…
– Ưm… lại đến… địt nát tử cung chị rồi… muốn chết… thư sướng… lại muốn ra… chị muốn chết…
Vân Băng giọng rên rỉ càng to, căn bản không để ý có người nghe thấy hay không, chỉ biết hẩy mông đón nhận con cặc của Diệp Mặc địt phành phạch vào khe lồn đầy nước. Đêm qua dù cả hai đã dữ dội như vậy, nhưng căn bản vẫn chưa đủ, mới sáng sớm đã kéo nhàu vào phòng tắm địt tiếp.
Bây giờ Vân Băng không còn biết thẹn nữa, cô khuất phục trước dâm uy của người thiếu niên, mặc sức hắn tàn phá lỗ huyệt thịt, từng tiếng “ư… a…” liên tục phát ra từ trong nhà tắm, Vân Băng đạt đến cao trào lần nữa. Diệp Mặc cũng bành trường tinh quan, tinh dịch suồng sã bắn phá bên trong vách động.
– A… Nóng quá… Lại lấp đầy…
Vân Băng ngồi bệt trên sàn nhà tắm, hai chân bệt ra, lỗ lồn theo tốc độ khép lại nhanh chóng, từ bên trong chảy ra dâm dịch trắng đục. Diệp Mặc để con cặc ngay trước mặt cô, Vân Băng không chút ngần ngại miệng mở ra ngậm đầu khấc vào miệng, mút cho sạch tinh dịch còn đọng lại xen lẫn dâm dịch của chính cô.
Sau một lúc tỉnh táo trở lại, khuôn mặt Vân Băng liền trướng đến đỏ bừng, hai tay nện lên ngực Diệp Mặc.
– Là tại cậu đó… làm tôi đến nỗi vậy…
– Do chị quá mê người rồi chị Băng…
Diệp Mặc ôm Vân Băng, cả hai người ngồi chung trong bồn tắm nhỏ xíu, hai tay hắn đặt trước ngực cô bóp lấy bóp để, núm vú bị trêu chọc làm Vân Băng nhẹ rên rỉ, cô ngẩng mặt lại cùng Diệp Mặc hôn môi, quấn lưỡi. Được một lúc mới tách ra, thâm tình nhìn hắn.
– Diệp Mặc, em yêu anh…
– Chị Băng, thật sự em…
Diệp Mặc trong lòng rối bời, hắn mặc dù cũng muốn chấp nhận Vân Băng nhưng còn nghĩ đến Lạc Tố Tố, lại cảm thấy không yên. Vân Băng một lần nữa hôn hắn, chủ động mút lấy lưỡi hắn, nuốt lấy nước bọt hắn, nói.
– Chị biết… chỉ cần có thể nói ra đã làm chị cảm thấy vui rồi… Cậu không cần để ý đâu…
– Xin lỗi, chị Băng… Đợi thêm một thời gian, em sẽ cho chị câu trả lời thỏa đáng.
Diệp Mặc vẻ mặt tràn ngập tội lỗi, hắn muốn sớm tìm Lạc Tố Tố để nàng chấp nhận Vân Băng. Cả hai sau một lúc âu yếm nhau mới rời khỏi nhà tắm, bước ra ngoài, đến giờ này Đình Đình vẫn còn đang ngủ.
Vân Băng chủ động đi làm bữa sáng, đến lúc Đình Đình tỉnh dậy hai người liền cư xử như trước. Diệp Mặc sau khi ăn hết bữa sáng rồi cùng Đình Đình chơi trong sân rồi mới nói với Vân Băng:
– Chị Băng, bây giờ tôi phải đi ra ngoài có chút việc, buổi trưa mới quay về Lạc Thương. Chị vẫn trở về Ninh Hải sao?
– Bây giờ cậu trở về Lạc Thương à?
Vân Băng chợt nhớ tới cô đến bây giờ vẫn chưa hỏi Diệp Mặc là rốt cuộc Diệp Mặc đang sống ở đâu.
Bây giờ cô đã hiểu được rằng Âu gia có chút đố kỵ với Diệp Mặc. Nhưng Diệp Mặc ở Lạc Thương, cô ở tại Ninh Hải, người của Âu gia không đối phó được với Diệp Mặc có lẽ sẽ đối phó với cô và Đình Đình.
– Tôi bây giờ ở lại Lạc Thương, chỉ có điều…
Diệp Mặc nhìn thấy chút lo lắng trong mắt Vân Băng, nghĩ một chút rồi nói:
– Chị không cần phải lo lắng về Âu gia đâu. Tôi sẽ sai người giúp chị không bị nhà Âu gia uy hiếp.
Điện thoại của Diệp Mặc lại không gọi được rồi, Hàn Tại Tân đang có một chút manh mối lại nhận được tin Diệp Mặc đã tới Yến Kinh, hơn nữa còn gây náo loạn một phen tại Âu gia.
Ánh mắt Hàn Tại Tân bỗng sáng rực lên, lão đang chuẩn bị nghĩ cách khiến Diệp Mặc đi vào khuôn khổ. Không ngờ Diệp Mặc đi tới chủ động tìm nhà Âu gia gây rối. Cái tên Diệp Mặc này đúng là không thể yên tâm được.
– Lão Hàn, có phải lão lại đang có mưu đồ xấu gì không? Muốn cho tôi đi lao động nghĩa vụ hả?
Đang lúc Hàn Tại Tân còn đang suy tính nên dùng cách gì để Diệp Mặc can tâm tình nguyện giúp lão làm việc thì tiếng của Diệp Mặc đột nhiên vang lên bên tai làm Hàn Tại Tân giật bắn mình.
Chỗ này được canh phòng bảo vệ nghiêm ngặt như vây tại sao Diệp Mặc tới lại không có lính gác đến thông báo chứ?
– Cậu vào đây bằng cách nào vậy?
Hàn Tại Tân kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc lại cười nói:
– Tôi làm thế nào để vào được đây cũng không quan trọng. Quan trọng là bây giờ lão cần tìm tôi có việc gì. Nếu không có gì thì tôi phải quay trở lại ngay. Gần đây công việc của tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm đâu.
Hàn Tại Tân cười hả hả. Trong giây lát liền bỏ qua chuyện Diệp Mặc làm thế nào để vào đây sang một bên. Lão nghĩ nếu Diệp Mặc không có vài cái tài thì Hàn Tại Tân lão đã không coi trọng hắn.
– Tìm cậu đến đương nhiên là có việc nhờ cậu giúp rồi. Cậu nhất định không được từ chối đâu. Lần trước trên giao ước của chúng ra đã chỉ rất rõ ràng rồi đấy.
Hàn Tại Tân vội vàng nói, lão chỉ sợ Diệp Mặc thoái thác là không rảnh.
Quả nhiên Diệp Mặc cười nói:
– Đúng vậy, tôi còn cố tình mang nó ra xem lại rồi, đã viết rất rõ ràng, tôi giúp đỡ Phi Tuyết làm việc hai năm một lần. Hơn nữa lần đầu tiên phải đợi sau khi lựa chọn vật liệu nữa. Bây giờ tôi vẫn chưa chọn lựa vật liệu. Sao ông lại có thể bảo tôi giúp được chứ? Đây có phải là đã viết rõ ràng giấy trắng mực đen rồi chứ. Có cần mang ra cho ông xem lại không.
Nghe Diệp Mặc nói, Hàn Tại Tân hơi bối rối xoa xoa đầu, nghĩ thầm vốn là một chuyện thông thường cũng không cần hắn động tay. Hơn nữa năng lực bản thân của Phi Tuyết cũng có thể xử lý được 99% việc này. Cho nên hai năm mời Diệp Mặc ra tay một lần. Lão liền đồng ý, không ngờ chuyện này lại nhanh vậy, lúc trước còn nghĩ không cần vậy mà bây giờ lại thấy không thể không cần tới sự trợ giúp của Diệp Mặc được.
– Cái này đúng là không sai. Thế nhưng lần này thực sự có chuyện rất quan trọng muốn nhờ cậu giúp. Trương Quật tuy không tồi, thế nhưng lần này lại thiếu một chút, cậu xem.
Hàn Tại Tân biết lần này tìm Diệp Mặc giúp không có lý lẽ gì nhưng ông ta thực sự không tìm ra ai tốt hơn Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc cười nhạt không nói một lời nào. Bây giờ việc tu luyện của hắn đang diễn ra vô cùng chậm chạp nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Đã nói là trong vòng hai năm mới giúp một lần mà lần này lại chưa tới lúc để làm nữa.
– Tôi có thể giúp cậu giải quyết vụ của Âu gia. Hơn nữa bây giờ Âu gia đã chuẩn bị ra tay với cậu rồi.
Hàn Tại Tân bỗng nhiên nói…
Diệp Mặc thản nhiên nói:
– Chuyện của Âu gia tôi không để mắt. Tôi sở dĩ hôm qua không động thủ là sợ Đình Đình nhìn thấy thì không hay cho nên chuyện này không cần ông lo.
– Cậu không nên làm loạn.
Hàn Tại Tân liền nói ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro