Diễm

Phần 94

2024-07-25 00:40:52

Phần 94
“Reng… reng…”

Chuông điện thoại reo ầm ĩ, mình vừa vào toilet chưa kịp rửa mặt đã phải vội vã chui ra. Tưởng ai gọi, hóa ra thằng bạn chí cốt Thanh sida.

– Tao nghe nè! – Mình lên tiếng.
– Xuống mở cửa cho tao lẹ coi, nắng quá!
– Ờ.

Tắt điện thoại, mình bước chầm chậm xuống lầu. Tính ra cũng đã gần 2 tuần kể từ hôm mình xuất viện, vết thương tạm ổn rồi, có thể đi tới đi lui, cử động nhẹ nhàng không sao.

Thanh sida đứng núp ngay thềm nhà, mồ hôi nhễ nhại. Vừa mở cửa mình vừa nói:

– Sao không bấm chuông mày?
– Bấm gãy cả tay, mày có nghe đâu. – Nó nhanh chân chạy vô nhà, miệng gầm gừ.
– Ờ, chắc tao trong toilet nên không nghe he he… – Mình phì cười.
– Đứng chờ lâu nắng vãi, làn da bánh mật của tao mà bị đen, mấy em chê thì mày xác định đi. – Thanh sida mở quạt trần, nằm bật gân ra salon.

– Có gì ăn dọn lên đi ku! – Mình chưa nói gì, nó đã mở lời “đề nghị”.
– Chết đói lâu năm hả? Để tao coi.

Mình lắc đầu, đi lại mở tủ lạnh ra xem có gì tọng vào miệng thằng bạn tham ăn chẳng khác Trư Bát Giới này không. Lần nào lại nhà mình nó cũng lục tung cái tủ lạnh, càn quét không thương tiếc, hôm nay nó kêu mình lấy đồ ăn đem lên đã lịch sự lắm rồi.

Bên trong tủ lạnh chất đầy trái cây đủ loại, khô bò khô mực, có cả mấy bọc chè chẳng biết của ai. Chắc chị Diễm và em Uyên mua để vào cho mình ăn vặt cũng nên.

– Đem hết lên đi, khỏi lựa. – Chờ lâu, Thanh sida hối thúc.
– Có gì đâu mà đem. – Mình ậm ờ.
– Mọi lần nhiều trái cây lắm mà. Nay mày què quặt, đáng lẽ phải được chăm sóc kỹ lưỡng hơn mới đúng chứ? – Nó nhìn mình nghi ngờ.
– Thì cũng có, mà sợ mấy trái này mày không ăn được.

– Trái gì? Ăn không chết thì tao ăn được hết!
– Bí đao. Ăn không? Có hai trái tổ chảng nè.
– Đệt, giỡn mặt hả mày? Cho mày 10s tự nguyện hiến dâng đó, đừng để tao ra tay, hối cũng không kịp! – Thanh sida cười hềnh hệch.

Chọc nó tí cho vui, mình lấy rổ lùa đống trái cây vào, cầm thêm bọc muối tôm thảy lên bàn.

– Nhiều quá ăn sao hết! – Thanh sida bật dậy, miệng khách sáo vài câu, tay cầm trái xoài tứ quý chấm muối quất luôn, khỏi gọt cắt gì ráo.
– Lần nào cũng nghe câu này, vậy chứ cái hột cũng chẳng còn. – Mình chép miệng.
– Bạn bè quý ở cái tình đó ku, quý mày nên gì của mày tao cũng ráng đón nhận hết. – Thanh sida miệng nhai nhồm nhoàm nói.
– Ờ, tao hiểu tấm chân tình của mày! Cái đầu sao rồi? – Mình vạch tóc nó ra nhìn.
– Lành rồi, gỡ mài xong lại đẹp trai như xưa thôi!

Nhìn vết sẹo đen thùi như con rết trên đầu nó, mình thấy hơi xót. Vì chuyện riêng của mình, báo hại cả đám bạn phải chịu khổ lây. Thế mà chẳng nghe thằng nào trách một lời.

Thấy mình im lặng, Thanh sida cười ha hả:

– Cảm động quá hả? Mốt có gái đẹp nhường tao là được rồi, coi như bù đắp phần nào!

Không biết nó vô tình hay cố ý mà nói câu này, làm mình nhớ đến chuyện làm mai em Uyên cho nó, bỗng thấy nhột nhột.

– Mày với em Uyên sao rồi? – Thanh sida trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
– Ý mày là sao? – Mình khó xử quá, không biết nói thế nào nên hỏi lại.
– Tao muốn nói tới chuyện gì, mày hiểu mà!
– Ừm, thì tao với ẻm vẫn bình thường, có gì đâu! – Mình nhún vai.
– Công khai chưa? – Nó cười cười.
– Hả? Ờ…

Đang ấm ớ chưa biết làm sao cho nó hiểu, đừng hiểu lầm, Thanh sida khoác vai mình:

– Chuyện em Uyên thích mày, tao biết lâu rồi. Từ hôm đầu tiên mày kêu tao qua giới thiệu ẻm, nhìn thái độ tao đã hiểu. Nhưng mày yêu chị Diễm, không muốn làm gì có lỗi nên đá em Uyên sang cho tao. Tao cũng định nhân cơ hội đó tán ẻm, sẵn tiện giúp mày đỡ khó xử, mà lại không thành công. Tao nói đúng không?
– Ờ, cũng… đúng…
– Cơ hội đến tay, tao không tận dụng được, chịu thôi! Nói thẳng là cũng tiếc lắm, em Uyên đẹp, giàu có lại cá tính, thằng nào chả mê. Nhưng khổ nỗi ẻm lại chỉ thích mình mày, tao cũng hết cách. Tao không trách, cũng không hiểu lầm hay nghĩ sai gì về mày hết. Mày vẫn là thằng bạn thân nhất của tao, ok?
– Ừm…

Thật ra mà nói, bọn con trai thường xuề xòa hơn con gái nhiều. Chơi với nhau lâu rồi, việc gì cũng tự hiểu thôi, không cần nói ra. Chung quy cũng vì nghĩ mình là đàn ông, không nên trải lòng, bày tỏ suy nghĩ cảm xúc này nọ ra ngoài với người khác, làm như thế thấy yếu đuối và lắt nhắt quá.

Đây cũng là lần đầu tiên Thanh sida nói chuyện chân thành với mình, có lẽ nó hiểu được nỗi khổ của mình, muốn giúp mình cởi bỏ tâm lý, cũng như tránh mọi hiểu lầm không đáng có giữa mình và nó.

Mình thật sự cảm kích nó. Thanh sida mà là con gái chắc mình đè ra hôn tại chỗ rồi, chỉ tiếc nó lại là đực rựa chính cống, đành bỏ ý định vậy.

– Chỗ bị đâm sao rồi, đỡ nhiều chưa? – Vẫn âm thầm lặng lẽ chén trái cây, nó hỏi.
– Đỡ rồi mới xuống đây tiếp mày được, tuần trước tao nằm liệt trên giường.
– Ừ, cũng may mắn! Lần đó tao cứ tưởng cả đám bỏ mạng hết rồi, cuối cùng không việc gì. Tụi mình được trời thương phù hộ hay sao đó!
– Tụi Hải khìn thì sao, mày có gặp không? – Nhắc tới hội bạn, mình bồn chồn.

– Khỏe như trâu, giống tao thôi. Chỉ có điều từ hôm xảy ra chuyện đó, nó bị ông bà già cấm cửa không cho ra ngoài, sợ bị trả thù. Bây giờ nó giống như hoàng hậu bị nhốt trong lãnh cung, suốt ngày chỉ biết ăn ngủ, tội lắm mày ơi! – Miệng nói tội, trong khi môi nhếch lên cười đểu, nhìn Thanh sida gian không thể tả.
– Để khi nào tao khỏi hẳn, sang thăm nó sẵn tiện xin ông bà già nó giùm! – Mình áy náy nói.
– Chuyện đó không quan trọng! Giờ chủ yếu là bọn thằng Quang, lo tranh thủ thời gian này mà nghĩ cách giải quyết đi. Tao bảo đảm nó còn kiếm mày dài dài, chưa xong đâu. – Nhắc đến thằng Quang, mặt Thanh sida đầy nghiêm trọng.

– Tao biết. Nhưng giờ chả có cách nào để mà nghĩ, tới đâu hay tới đó. Nó toàn núp trong tối, canh úp sọt, làm sao đây? Không lẽ kéo hội tìm nó, thằng đó đâu có vừa, chơi kiểu đó mình chơi không lại. – Mình lắc đầu.
– Thưa nó ra tòa. Vết tích ở ngực mày vẫn còn nè, sợ gì…
– Nhà nó có thế lực, chạy bên này một ít, bên kia một ít, thưa kiểu gì? Chưa nói đến bây giờ thật giả trắng đen lẫn lộn, hai đám trẻ trâu cầm mã tấu chém nhau từa lưa, ai xử cho mày? Nhiều khi mấy chú mấy bác ăn uống no say, quay sang bắt tội tụi mình, lúc đó có mà tàn đời…
– Đệt, chơi giang hồ với nó không được, luật pháp cũng chẳng xong, vậy làm sao? – Thanh sida trợn mắt.
– Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? – Mình cười khổ.

– Thôi, không bàn nữa. Nói chuyện khác… – Thanh sida ngao ngán.
– Chuyện gì?
– Chuyện tình tay ba như trong phim của mày. Nhắc tới là tao phát ghen, số hưởng vãi! – Nó cung tay, làm bộ như muốn đấm vô mặt mình.
– Khổ tâm bỏ mợ ra chứ sướng quái gì… – Mình nhăn nhó.
– Tao ước được khổ như mày mà không được nè, đúng là sống trong phúc mà éo biết hưởng!
– Khi nào một trong hai người ở riêng kìa, đó mới gọi là phúc. Đằng này cả hai đều ở chung nhà với tao, ra vô chạm mặt, ghen tuông cả ngày, muốn hưởng phúc cũng chẳng còn tâm trí mà hưởng…

– Hè hè, cái gì cũng có mặt trái của nó mà, mày đừng được voi đòi hai bà Trưng… Mà mày định sao? Quyết định chọn ai chưa? Tình hình này mà kéo dài, tham lam coi chừng mất cả chì lẫn chài.
– Tao hiểu sao không… – Mình chép miệng.
– Nói nghe coi. – Mặt nó háo hức.
– Thì… tao từ chối em Uyên mấy lần rồi, nhưng ẻm cứ làm lơ. Lại vì tao làm không ít chuyện, mới rồi còn chi cho thằng Bảy già một khoản tiền để cứu tao. Càng ngày tao càng khó từ chối ẻm, nhận nhiều quá… muốn rứt ra không dễ chút nào…

– Hả? Vậy ra bữa hổm là em Uyên cho tiền nên thằng Bảy mới giúp tụi mình à? – Thanh sida ngạc nhiên.
– Chứ mày nghĩ nó là Bồ Tát, khi không giơ đầu ra chịu báng, chuốc rắc rối vì mấy đứa không quen biết như tụi mình hả?
– Ờ, hèn gì… tao cũng thấy nghi nghi. Rốt cục em Uyên đưa nó bao nhiêu?
– Chả rõ, hỏi ẻm không nói. Nhưng tao nghĩ không ít, chắc cũng vài trăm triệu.

– Đệt, ẻm giàu vãi vậy à? – Thanh sida thiếu điều nhảy dựng lên.
– Mới đi shopping, tiện thể mua cho tao hơn chục cái áo gần 5m, mày nghĩ giàu không?
– Ax… Tao thèm giết chết mày quá!!! – Nó nghiến răng ken két, bộ dạng như sắp bốc hỏa.

– Có bản lĩnh cứ nhào vô, tao nhường đó! – Mình nhe răng cười.
– Thua! Thôi tao về à, có tin gì mới nhớ báo tao biết.
– Ờ, tạm thời chắc không có chuyện gì đâu. Phải 1, 2 tuần nữa tao mới ra khỏi nhà được.

Nó về rồi, mình lúi húi dọn đống vỏ, hột trái cây vứt đầy trên bàn. Thằng này ăn vãi thiệt, một mình nó làm láng rổ chẳng còn chút gì, sao không nuốt luôn hột cho rồi, đỡ mất công dọn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm

Số ký tự: 0