Phần 57
2024-07-25 00:40:52
– Ngon không? Chị ăn nhiều vô!!
Mình ngồi lột tôm cho chị, thỉnh thoảng nhắc chị chịu khó ăn. Bình thường ở nhà chị đã rất kén ăn, đi đám tiệc mà không có mình, chắc chị ngồi cầm đũa ngó thức ăn quá.
– Cũng ngon! T ăn đi, đừng lấy nhiều quá, chừa người ta nữa!!
Chị hơi ngại, nói khẽ.
– Em lấy đủ phần em và chị thôi, ai kì cục lấy hết phần người khác mà lo!
– Ừm.. T ăn đi! Chị tự ăn được mà!
– Có ai đút đâu mà ăn..
– Trời… đông người vầy mà bắt chị đút hả? Chết quá à!
– Ờ… thích vậy đó! Đút đi!
– Thôi mà… ta thấy kì lắm!! Để về nhà rồi chị đút bù cho hén..
– He he… giỡn thôi! Làm như em khùng vậy, để ta biết chuyện mình hả?
Nhìn gương mặt lo lắng của chị, mình buồn cười mà không dám cười to. Có thời gian chắc mình phải truyền thụ cho chị một khóa về cuộc sống, chứ ai nói gì ra chị cũng tưởng thiệt hết thì chết.
– T giỡn kì cục…
Chị liếc mình.
– Chị đó. Nói gì cũng tin hết vậy hả? Rủi ra đường bị ta gạt thì sao?
Mình liếc lại.
– Không dám. T nói chị mới tin thôi đó, người khác không tin đâu!
Chị chu môi.
– Thật không đó?
– Thật..
– Ờ, vậy thì tốt chứ sao!! Đừng để bị ai gạt nhen!
– Xí.. làm như dễ gạt chị lắm vậy!
– Lần trước thằng Quang đó, khóc lóc đưa cái sổ khám bệnh giả, ai tin sái cổ vậy hả?
– Thì… chị đâu ngờ nó ghê gớm vậy đâu… hix…
– Ừm, thì đó! Rút kinh nghiệm đi nhen!!
– Biết rồi. Không có lần thứ hai đâu hi hi..
Mình và chị vừa ăn, vừa kề tai nói cười tíu tít, hai người nói rất nhỏ vì sợ mọi người nghe thấy.
Chợt có ai đá chân mình dưới gầm bàn, tưởng là chị, mình cũng đá lại, lòng thầm nghĩ hôm nay chị lại biết chơi trò mờ ám này nữa, chị lớn thật rồi!
Đá qua đá lại một lúc, mình bỗng thấy là lạ, vì nhiều lúc chị đang ăn mà chân vẫn đá mình liên hồi?!?
Mình hơi nghiêng người ra xa, nhìn xéo xuống gầm bàn. Ra là em Uyên đang đá mình, vụ án gì thế này? Anh Quân ngồi bên trái ẻm, có đá thì đá ảnh, mắc gì đá mình hoài là sao??
Mình ngước lên nhìn em Uyên, ẻm đang tươi cười trò chuyện với anh Quân nhưng chẳng biết vô tình hay hữu ý lại quay sang nhìn mình. Mặt ẻm thản nhiên như không, nhưng chân thì vẫn đá bôm bốp vào ống quyển mình, đau thấy ông bà ông vãi. Bực quá, mình cầm đôi đũa thò xuống, gõ một cái khá mạnh lên chân ẻm. Em Uyên hơi giật mình, rụt chân lại, thôi không chơi cái trò quái dị đó nữa. Xui cho ẻm, giật chân làm sao mà lại va trúng mặt dưới cái bàn, làm mọi người ai nấy hoảng hồn, tưởng bàn đổ lật đật giữ lại, may mà không sao.
– Sao vậy Uyên?
Anh Quân quan tâm hỏi.
– Không có gì. Em bị muỗi chích thôi!
Mặt em Uyên hơi đỏ lên, chẳng biết phải vì men bia không.
– Đẹp quá mà, đến muỗi cũng không tha!!
Mình cười hè hè nói.
– Uyên mà bắt được con muỗi đó, sẽ xé nát nó ra, ngắt đầu nhai luôn!
Em Uyên cười cười, ánh mắt nhìn mình có phần tức tối.
Mình biết ẻm ám chỉ mình, chắc điều này riêng mình hiểu thôi. Mọi người ai cũng nghĩ ẻm nói đùa, cười thích thú, còn khen em Uyên vui tính.
Ăn uống xong, chè và bánh trái được dọn lên, bắt đầu nhậu tiếp tăng 2. Dàn nhạc sống chị hai mời đến cũng chơi ầm ĩ, khá nhiều ca sĩ cây nhà lá vườn lên múa may quay cuồng, nhảy nhót còn hơn cả quán bar. Anh Tuấn béo ngồi chung bàn với mình rất vui tính và hài hước, nãy giờ uống bia tê rồi nên cũng leo lên múa bụng ầm ầm, nhìn tếu vãi lúa.
Mình uống cầm chừng, mai còn đi học nữa nên vẫn còn rất tỉnh táo. Chị Diễm chỉ thỉnh thoảng nhấp môi tí rồi thôi, vậy mà mặt cũng đỏ hây hây, nhìn yêu dễ sợ. Con gái khi có chút men vào thật quyến rũ, ngồi cạnh chị mà người mình nóng hừng hực, muốn hôn chị quá..
Riêng em Uyên mặt mày vẫn bình thường, từ lúc vào đến giờ ẻm uống chắc chỉ ít hơn mình vài ly, vậy mà như không có chuyện gì, đô khá thật.
Ngồi thêm gần nửa tiếng, mình và chị định về trước thì chị hai đi lại.
– Về sớm vậy? Ở chơi chút nữa đi, mới 9h..
– Thôi, ăn uống xong rồi thì về, ở lại đây làm gì?
Mình nhăn mặt nói nhỏ.
– Ở chơi… mà mày lên hát một hai bài gì đi rồi hãy về.
Chị hai nhắc lại đề nghị khi nãy.
– Toàn mấy ông xỉn lên nhảy nhót, hát gì không biết.
Mình nhìn lên sân khấu, có một ông đang hát bài “5 anh em trên một chiếc xe tăng”, cạnh bên là một tiểu đoàn múa minh họa quay cuồng, nhảy loạn lên. Thấy là ngán lòi mắt ra rồi.
– Cứ lên đi, thấy mày lạ, mấy ổng tự xuống hà!
Chị hai khuyến khích.
Thật ra, hát với nhau kiểu này mình hát suốt rồi. Cứ lên sân khấu là hát thôi, chẳng thấy ngại gì cả, giọng ca cũng không đến nỗi quá tệ để tra tấn người khác. Bình thường đi đám cưới, cf nhạc sống cũng hay lên hát để giật le với mấy em gái he he, nhưng giờ có chị rồi, chẳng còn máu thể hiện nữa. Với lại, nhìn mấy ông say xỉn trên đó mình oải quá..
– T lên hát tặng… mọi người đi!!
Đang ngần ngừ, chị Diễm bỗng kéo áo mình nói. Mình biết chị định kêu hát tặng chị, nhưng đông người nên vờ nói vậy.
– Hát bài gì đây?
Gì chứ chị yêu đã lên tiếng, vực sâu núi cao cũng đi chứ đừng nói hát một vài bài.
– Bài gì cũng được, lựa bài nào êm êm hay hay như mấy bài kia đó!
Chị hấp háy mắt.
Biết hát bài gì nhỉ? Karaoke thì dễ, còn hát nhạc sống kiểu này, đâu được mấy bài thuộc lời.
– Hát bài “Quên” đi!
Em Uyên chợt nói.
– Hả?
Mình buột miệng hỏi lại.
– Bài “Quên” của Noo đó, thuộc không?
Em Uyên chống cằm nhìn mình.
– Thuộc.
Mình gật đầu như cái máy. Gì chứ mấy bài hát của Noo mình khá thích nghe, nên thuộc không ít. Bài này cũng hay hát khi đi karaoke.
– Ừ, vậy hát bài đó đi. Hát hay có thưởng!!
Em Uyên cười nói. Nụ cười rất bình thường mà sao mình tự dưng nổi gai ốc.
– Vậy…
Mình nhìn qua chị Diễm, dù sao cũng định hát tặng chị chứ đâu phải em Uyên.
– Ừm, bài đó hay, T hát đi!!
Chị Diễm cười gật đầu.
Đúng là bài này em Uyên yêu cầu, nhưng nội dung và giai điệu cũng êm ái dễ nghe, hợp gu của chị.
Chị hai xăng xái chạy lại sân khấu đăng ký giùm mình.
Chắc chủ xị nên được ưu tiên, mấy ông kia vừa hát xong thì đến ngay lượt của mình. Ưỡn ngực đi lên trong sự cổ vũ nồng nhiệt của mấy người cùng bàn..
Mấy bác nhạc công chả biết chơi bài này, đòi quất theo điệu dance cho mình hát, giọng mình lại nhỏ, hơn nữa nhạc êm mà chơi kiểu dance thì hát làm sao được? Nên thôi, quyết định mở nhạc karaoke bài này có sẵn trong cây đàn Organ cho mình hát.
Nhạc lên thì chơi thôi, khán giả là củ khoai, mình rống khí thế, cũng múa may quay cuồng như ai.
Khi hát thỉnh thoảng mình nhìn về phía chị, mặt chị tươi rói, vỗ tay liên tục khích lệ gà nhà. Mình càng hưng phấn gào thét hơn, có bao nhiêu nội lực bung hết luôn, hỏng thanh quản cũng mặc, máu rồi..
Hát xong nửa bài, em Uyên bỗng cầm hai ly bia chạy lên sân khấu, ép mình uống với ẻm. Đang máu, mình với ẻm chơi 100% luôn, hơi bia xộc tứ tung trong người. Mà chẳng sao, có bia vào hát càng khỏe.
– Thưởng đây hả?
Mình cạn ly rồi hỏi.
– Không phải. Hát được đó, làm tiếp đi!
Em Uyên cười cười, rồi cầm ly bia chạy về chỗ ngồi.
Chị Diễm do tính tình nhút nhát, ngại chỗ đông người nên không dám lên.
Mình đứng hát nốt nửa bài còn lại, rồi về bàn. Có mấy chú kêu hát tiếp mà thôi, tự biết khả năng của mình, làm quá ăn dép vào mặt thì khổ.
– Hay hem?
Vừa ngồi xuống, mình ghé tai chị hỏi nhỏ.
– Hay.. Sao T không hát nữa?
Chị cười.
– Thôi, để người khác hát nữa chứ. Một bài tặng chị đủ rồi, muốn nghe về nhà em hát cho chị nghe mệt luôn hè hè..
– Nhớ nhen, mai hát đó!!
– Ờ… mà có thưởng không?
– T muốn thưởng gì?
– Hát một bài, hôn một cái..
– Hứ… không chịu…
– Ax… chứ sao?
– Hát một bài, hôn 10 cái đi hi hi…
– Ax…
Chị Diễm nay biết giở trò hư với mình nữa, nghe mà máu nóng dâng trào, thèm kéo chị về ngay, không ở lại đây thêm phút nào nữa hết.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro