Diễm

Phần 112

2024-07-25 00:40:52

Phần 112
Lúc này mắt mình đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy được đôi chút cảnh vật xung quanh dù không rõ lắm.

– Uyên đâu rồi???

Nhìn quanh không thấy em Uyên, mình lại gọi lớn nhưng không nghe hồi đáp.

Mưa vẫn trút ào ào, chẳng chút dấu hiệu sắp tạnh. Dường như thế giới này đã mất đi tất cả màu sắc, chỉ còn lưu lại một mảnh xám xịt u ám, thê lương vô tận.

Mình đi về phía phòng khách. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, mình đoán có lẽ em Uyên hoảng sợ đã chạy về nhà rồi.

Suy đoán này càng thêm củng cố khi mình nhặt được đôi guốc của em Uyên nằm vương vãi dọc hành lang.

Có lẽ chuyến “thám hiểm” dừng lại ở đây được rồi. Mọi ngóc ngách trong nhà mình đã khám phá gần hết, chỉ còn phía sau bếp chưa xem. Nhưng đèn pin không còn, chẳng nhìn được gì nữa, mình cũng đã có được chiến lợi phẩm. Về thôi.

Sau giây lát đắn đo, mình thực hiện quyết định ngay.

Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng động chợt vang lên từ phía sau.

– Xoảng…!!!
– T ơi..!!

Đầu tiên là tiếng đổ vỡ, như âm thanh bát đĩa nồi niêu rơi xuống đất tạo thành, kế đó là tiếng kêu cứu của em Uyên. Tiếng kêu thập phần quái lạ, nửa như ai oán, nửa giống rên rỉ. Nhưng rõ ràng đúng là giọng em Uyên, mình không thể nghe nhầm được.

Mình xoay người nhìn ra sau. Không biết từ khi nào, phía bếp hắt lên chút ánh sáng vàng vọt leo lét. Dù rất mờ ảo, nhưng rõ ràng điều này không hề có khi mình vừa vào đây.

Một tay cầm đôi guốc, tay kia cầm đèn pin đã không còn tác dụng, nách kẹp cuốn sổ bìa đen cùng khung ảnh, mình lọ mọ đi xuống bếp.

– Uyên ở đâu??? T đây.

Vừa đi xuống mình vừa gọi. Đáp lại chỉ là tiếng mưa ầm ầm cùng tiếng gió rít gào liên miên không dứt.

Đặt chân tới bếp, cuối cùng mình cũng biết thứ ánh sáng khi nãy nhìn thấy là gì. Trên vách tường loang lỗ rêu phong có treo một đĩa đèn kiểu dáng cổ xưa, bên trên cắm duy nhất một cây nến màu đỏ. Cây nến khá to nhưng đã sắp tàn nên chỉ phát ra ánh sáng lập lòe yếu ớt, chỉ đủ cho mình tạm nhìn ra các đồ vật.

Em Uyên vẫn biệt dạng, mặc cho mình kêu thế nào cũng không nghe đáp lại. Trên nền gạch có vài chén đĩa bể thành ba bốn mảnh nằm ngổn ngang, có lẽ âm thanh đổ vỡ khi nãy mình nghe chính là thứ này.

Xâu chuỗi các tình tiết lại, tất cả dẫn mình đến một kết luận: Nến là em Uyên thắp, chén đĩa bể cũng do ẻm làm ra, và bây giờ ẻm đang núp đâu đó dưới này để hù mình.

Thật ra mình không tin vào suy luận này lắm. Em Uyên nhát và sợ ma thế nào mình đã chứng kiến, ẻm không thể nào dám bày trò hù mình. Nhưng ngoài suy đoán này ra, không còn cách giải thích nào khác logic hơn.

Trừ khi là… ma? Ừm, cũng có thể đúng, cũng có thể sai. Nhưng mình không nghĩ bản thân đang bị ma nhát.

Dáo dác nhìn quanh một lần nữa, cảm giác rờn rợn xen lẫn phấn khích dâng lên trong lòng mình.

Người ta thường cho rằng khi tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì là đáng sợ hãi nhất, nhưng mình không nghĩ như thế. Dưới tràng cảnh tranh tối tranh sáng hiện giờ, dưới ánh sáng hiu hắt từ ngọn nến đỏ ối tỏa ra, chỉ có thể mờ nhạt nhìn cảnh vật với đủ mọi hình dạng quái dị cùng óc tưởng tượng phong phú của con người, đây mới là đáng sợ nhất.

Gian bếp rất rộng, chẳng thua gì phòng khách. Không có quá nhiều đồ vật nên chỉ cần đứng một chỗ, mình vẫn có thể nhìn bao quát. Một bộ bàn ăn hình tròn cũ nát. Nồi niêu xoong chảo móc trên những cây đinh đóng chặt vào giá gỗ trên vách. Bát đĩa, bếp gas đã rỉ sét.

Nếu còn thứ gì đó mình chưa nhìn thấy thì chỉ có khuôn bếp với hai ngăn kéo bên dưới. Thường mỗi nhà đều xây khuôn bếp có vài ngăn phía dưới để cất vật dụng linh tinh, như vậy tận dụng được tối đa không gian. Ở đây mình thấy cũng giống vậy, chỉ có điều khuôn bếp được xây rất cao, thế nên ngăn tủ bên dưới khá cao và rộng, đủ cho một người lớn ngồi vào thoải mái.

– Cộp..

Một cơn gió lạnh buốt thổi vào lưng mình, đột ngột như có ai giật mạnh cuốn sổ mình kẹp từ phía sau làm rơi xuống đất. Mình lật đật quay lại nhưng chẳng thấy ai.

– Uyên hả? – Mình nói to.

Sau một hồi ngó quanh quất tìm kiếm, mình ngồi xuống lượm cuốn sổ và khung hình lên. Nhìn khung hình, mình như bị điểm huyệt, miệng há hốc ra.

Bức ảnh ông cụ tóc trắng giờ đã biến thành một cô gái. Cô gái không hề xa lạ với mình, chính là bé Hương. Vẫn là khuôn mặt mình thấy trên đường lúc sáng, đầy máu..

Đôi guốc mình cầm trên tay chợt nghe nhớp nháp trơn tuột. Mình đưa lên nhìn, một thứ nước đỏ au và có mùi tanh dính đầy guốc, chảy lan sang tay mình. Đầu óc mình choáng váng mụ mị, cơn buồn ngủ thoáng chốc ập đến, chỉ muốn nằm lăn ra ngay.

Lắc mạnh đầu, dụi dụi mắt mấy lần, khi mình mở mắt ra mọi thứ đã trở lại bình thường. Vẫn là bức hình ông cụ hơi quái đản, đôi guốc và tay mình không hề có thứ nước đỏ mà mình nghĩ là máu khi nãy. Chắc điều tiết quá mức nên mắt mình mỏi, bị quáng gà.

– Lộc cộc… lộc cộc..!!!

Còn đang suy đoán, âm thanh lộc cộc như ai dùng tay gõ vào thứ gì đó vang lên.

Mình ngước lên, lắng tai nghe để xác định âm thanh phát ra từ đâu. Hình như từ ngăn tủ dưới khuôn bếp, mình có thể thấy được cánh cửa bằng kính nơi đó rung lên từng hồi khá mạnh.

Là chuột hay em Uyên trong đó?

Mình tự hỏi. Chuột thì không thể nào có sức mạnh như thế, chỉ có thể là em Uyên thôi.

– Uyên trốn trong đó hả? Ra đi! Giỡn dai quá đó! – Mình vừa bực vừa buồn cười nói.

– Lộc cộc…!!

Em Uyên không đáp mà còn mạnh tay hơn.

– Chờ T thỉnh ra phải không? – Mình tiến lại gần.

Càng đến gần, cánh cửa càng rung lên mạnh mẽ, như có ai trong đó muốn phá cửa tung ra ngoài. Mình hơi khựng lại, không biết tự khi nào mồ hôi lạnh lặng lẽ đổ dọc sống lưng. Linh cảm khiến mình nghĩ rằng, bên trong ngăn tủ, sau lớp kính mờ này, không phải em Uyên.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, dù hơi rợn người, mình vẫn quyết định mở ngăn tủ ra. Sự hiếu kỳ thôi thúc trong người khiến mình không thể dừng lại.

– Lộc cộc… lộc cộc..!!

Ngay khi tay mình chạm vào tay nắm cửa, ánh nến vụt tắt, trả lại bóng đêm mịt mùng vốn có thuộc về nơi này. Đồng thời cánh cửa cũng ngưng lại, không còn rung lắc gì nữa.

Hoàn toàn yên tĩnh, trừ tiếng mưa.

Mình nín thở, lặng lẽ kéo cửa, đã chuẩn bị sẵn tâm lý phòng khi bị em Uyên nhảy từ trong ra hù cho một phát chí mạng.

– Kẹttt…!!

Âm thanh rin rít ken két nặng nhọc phát ra. Lâu ngày không ai sử dụng nên cánh cửa rất cứng và nặng, mình phải dùng hết sức mới kéo được.

Bên trong tối đen như hũ nút, dù căng mắt ra mình vẫn chả nhìn thấy gì. Chuyển đôi guốc sang tay trái, mình cho tay phải vào bên trong mò mẫm phía trên cao, tầm ngang mặt em Uyên nếu ẻm đang ngồi trong đó.

Đúng là ẻm rồi. Mình cười thầm trong bụng khi tay chạm vào một khuôn mặt. Ẻm ngồi im thin thít mặc mình sờ loạn khắp mặt. Nhưng sao làn da ẻm thật lạnh lẽo, cứ như nước đá vậy. Ngoài ra còn có thứ nước gì đó dinh dính vô cùng lạ.

Trong lòng ngờ ngợ gì đó nhưng mình vẫn sờ soạng khắp mặt em Uyên, cho đến khi tay mình chợt dừng lại nơi mái tóc dài thô cứng đẫm nước..

Mình nhớ em Uyên để tóc ngắn mà, sao bỗng nhiên lại dài thế này???

– Đùng… đoàng..!!!

Như đáp lời mình, tiếng sét chát chúa vang lên. Dưới tia chớp sáng rực ngắn ngủi, cô gái ngồi bó gối, đôi mắt vô thần đang lặng lẽ nhìn mình. Gương mặt sứt sẹo thịt đầy máu đỏ tươi, khóe miệng hơi nhếch lên như muốn chế nhạo mình. Và còn… mái tóc dài bết đầy bùn đất tanh tưởi..

Mình loạng choạng lui lại, nhưng không chạy, tim đập thình thịch muốn vỡ tung lồng ngực. Các mạch máu như căng phồng lên, máu nóng dồn hết lên mặt rất nặng nề. Sự việc diễn ra quá bất ngờ làm mình giật mình, cảm giác hoảng sợ đến rất nhanh rồi cũng đi thật nhanh.

Mình qua đây để tìm cảm giác mạnh, đã xác định trước rồi, nên nếu chỉ vì gặp ma mà vắt giò lên cổ chạy thì thật buồn cười.

Mất vài phút để trấn tĩnh, mình một lần nữa đi lại khuôn bếp, chậm rãi đưa tay vào ngăn tủ bên dưới khua khoắng, chẳng có gì ngoài khoảng không mênh mông lạnh lẽo.

Mình như chìm trong màn sương vô tận, chẳng thể hiểu được những sự việc vừa xảy ra. Cảm giác như mộng như ảo, tựa giấc mơ dài. Vừa thấy đó rồi chợt tan biến như chưa từng hiện hữu khiến mình mơ hồ không thể tin nổi. Nhưng cái cảm giác lạnh băng, nhớp nháp lưu lại trên bàn tay khi vừa rồi chạm vào khuôn mặt ấy lại thật đến không thể thật hơn.

– Bé Hương phải không? – Mình thì thào, nửa gọi nửa như tự hỏi bản thân.

Chờ thêm một lúc, không thấy có chuyện gì xảy ra nữa, mình lò dò đi lên trước. Cẩn thận kiểm tra từng phòng, xác định em Uyên không còn ở đây, mình mới đi về.

Mưa không còn to mà ngớt dần, chuyển sang rả rích lê thê, chờ tạnh chẳng biết đến bao giờ. Đứng dưới hiên ngôi nhà hoang, sau khi ngước nhìn nền trời xám xịt, mình chạy vội lại hàng rào chui về nhà.

Vừa đi mình vừa hồi hộp, cầu mong em Uyên đã về rồi. Nếu không thật chẳng biết tìm ẻm nơi đâu, rủi xảy ra chuyện gì thì mệt.

May phước ông bà để lại, vừa bước vào phòng khách mình đã thấy em Uyên ngồi trên phản. Mặt ẻm tái nhợt, môi run lập cập, người quấn cái mền dày cộm.

Chị Diễm ngồi cạnh ẻm, lúc này chị đang nhìn mình bằng ánh mắt oán trách và tức giận.

Mình gãi gãi đầu cười vu vơ, lại gần hỏi:

– Uyên sao vậy? Bệnh hả?
– Tại T hết, bộ không biết sao còn hỏi? – Chị liếc.
– Sao tại em? – Mình bày ra bộ mặt vô tội ngơ ngác.
– Hồi sáng chị nói với T sao? Vậy mà còn lén qua đó, đã vậy lại còn rủ bé Uyên theo. – Chị nói một lèo.
– Trời ơi! Oan quá Bao đại nhân! Em rủ Uyên theo hồi nào? – Mình vò đầu bứt tóc.

– Mà có không?
– Tất nhiên là không. Uyên nói hả?
– Bé Uyên không nói gì hết. Nhưng từ bên đó chạy về, T không rủ sao Uyên dám đi? – Chị hệt như Sherlock Holmes.
– Em không rủ, tự Uyên đi theo thôi. Mà Uyên bị sao vậy?
– Không biết nữa. Từ lúc về tới giờ cứ ngồi run vậy đó, chị hỏi gì cũng không trả lời, chỉ nói thấy cái gì đó ghê lắm!

Mình ngồi xuống cạnh em Uyên, quan tâm hỏi:

– Hồi nãy Uyên thấy gì mà tự nhiên la làng rồi chạy về vậy?

Em Uyên không đáp, giống như chẳng nghe mình nói. Mình phải lặp đi lặp lại mấy lần, thậm chí lay mạnh vai ẻm mới như bừng tỉnh, bỗng quay sang ôm chặt lấy mình, khóc om sòm.

Mình ngơ ngác không biết làm sao, nhìn chị cầu cứu.

– T dỗ bé Uyên đi! Chị nấu cơm. – Chị nói rồi bỏ ra sau nhà.

Mình lắc đầu khổ sở, vòng tay hơi siết em Uyên, vỗ nhẹ lên lưng ẻm.

– Được rồi. Ổn rồi, không sao hết! Uyên đừng sợ nữa!! – Mình an ủi.

Nếu mình đoán không lầm, có lẽ khi nãy em Uyên nhìn thấy bé Hương. Mình còn hoảng hồn nói chi ẻm, không sốc mới lạ.

Thút thít gần mười phút em Uyên mới chịu nín, nhưng vẫn không buông mình ra.

– Uyên hết sợ chưa? – Mình hỏi.
– Còn..
– Có T kế bên nè, không sao đâu! Buông ra nhen, chị Diễm ở sau đó.

Nghe vậy, em Uyên vội buông mình ra, bẽn lẽn ngó xuống bếp.

– Kể T nghe coi, hồi nãy thấy gì vậy? – Thấy ẻm đã lấy lại bình tĩnh, mình điều tra.
– Thấy… – Ẻm ngập ngừng như không muốn nhắc đến.
– Thấy gì?
– Thấy bé Hương..
– Sao? Kể chi tiết đi!

– Lúc T đang lục lọi trong phòng, tự nhiên có ai đó ở sau khều lưng Uyên.. – Mặt em Uyên xanh lè, cố hồi tưởng lại.
– Sao nữa? – Mình liếm mép.
– Lúc đầu, Uyên cứ tưởng bị mấy nhánh cây quẹt trúng như T nói, nên đứng xích vô. Mà sao xích vô rồi vẫn bị quẹt trúng hoài, Uyên mới quay lại nhìn.. – Nói tới đây, em Uyên im re không nói nữa.
– Quay lại thì thấy bé Hương?
– Ừm..

– Rồi sau đó?
– Uyên sợ quá, cắm đầu nhắm mắt nhắm mũi chạy. Nhưng giống như bị ai níu chân vậy, nắm chặt guốc không cho Uyên chạy. Hoảng quá, Uyên đá văng guốc luôn, rồi.. – Em Uyên rùng mình mấy lượt, mắt ánh lên sự sợ hãi rõ nét.
– Rồi chạy về tới đây luôn?
– Ừm..
– Sao Uyên chui qua hàng rào được hay vậy?

– Không nhớ nữa. Hình như Uyên không chui..
– Không chui thì sao về được? – Mình ngơ ngẩn.
– Uyên bay qua. – Vẻ mặt em Uyên cũng ngơ ngác hệt mình.
– Nhảy qua hả? – Mặt mình ngu ngu.
– Hình như vậy. Uyên không nhớ nữa.. – Em Uyên hết gật rồi lắc, chả biết đường nào mà lần.

Hàng rào nói cao cũng không cao, nhưng bảo thấp thì không đúng, tầm ngang cổ mình, nghĩa là khoảng trên dưới 1m6. Em Uyên cao 1m65, phóng người một phát qua hàng rào 1m6, trên người không bị vết thương nào. Mình chả thể hình dung ra ẻm nhảy kiểu gì. Vẫn biết khi hoảng sợ tột độ, con người thường phát huy được những năng lực khó thể tin nổi. Nhưng thế này, mình vẫn thấy hơi gai người. Khó hiểu thật!

– Uyên thấy rõ mặt bé Hương không? Nó không làm gì Uyên chứ? – Tạm vứt cú nhảy như vận động viên điền kinh của em Uyên sang một bên, mình hỏi tiếp.
– Lúc đó có sét chớp lên nên Uyên thấy rõ lắm! Nó nhìn Uyên mà giống như không nhìn vậy, mặt toàn máu.. Mà T đừng hỏi nữa, Uyên sợ lắm!!! – Em Uyên ôm đầu.
– Rồi, rồi. T không hỏi nữa! Chắc Uyên nhìn nhầm thôi, T ở bển cả buổi có thấy gì đâu! – Mình nói cho ẻm bớt sợ.
– Nhầm sao được mà nhầm, Uyên thấy rõ ràng mà..

– Tùy. Người ta nói khi sợ quá, con người hay bị quáng gà, trông gà hóa quốc, tự tưởng tượng ra tự dọa mình. – Mình bịa chuyện.
– Thật hả? – Em Uyên như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao, mắt rực sáng nhìn mình.
– Thật. Chứ nếu bên đó có ma thì tại sao nó không dọa T? Lúc Uyên về, T còn ở bên đó cả nửa tiếng không thấy hả?
– Ừm. Mà Uyên thấy thật lắm, không giống ảo giác.. – Ẻm xiêu xiêu rồi, nhưng vẫn bán tín bán nghi.

– Ảo giác mà, lúc nào chẳng giống như có thật. Giờ Uyên còn sợ nên thấy vậy, chờ bình tĩnh rồi sẽ rõ thôi. – Mình nhún vai.
– Hi vọng là vậy.. hix..
– Thôi T thay đồ. Uyên xuống phụ chị Diễm nấu cơm đi!
– Ừm.

Nhìn bóng lưng uể oải của em Uyên, mình thở phào nhẹ nhõm. Cũng may ẻm không việc gì, chỉ sợ ảnh hưởng thần kinh hay bị ám ảnh cả đời thì khổ. Không ít người vì sốc tâm lý mà bị tâm thần rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm

Số ký tự: 0