Diễm

Phần 102

2024-07-25 00:40:52

Phần 102
Mình chạy bộ ra đến tận đầu hẻm mà chẳng thấy bóng dáng chị, lết thết đi về.

– Không thấy hả? – Mặt em Uyên đầy lo lắng, đứng trước thềm nhà hỏi.
– Không. – Mình cười khổ.
– Uyên gọi chị Diễm mà không được, tắt máy rồi. T đoán được chị đi đâu không? Mình đi tìm.
– Ở đây chị chỉ có người quen là chị Ánh thôi. – Sực nhớ ra, mình chạy nhanh lên phòng lấy điện thoại gọi chị Ánh.

– Chị nghe nè em trai.
– Chị có đang ở tiệm không? Có chị Diễm đó không chị? – Mình lật đật hỏi.
– Không. Hôm nay cúp điện, chị dẹp tiệm cho Diễm về sớm rồi. Ủa, nó chưa về hả?
– Dạ về rồi, mà đi đâu nữa em cũng không biết. Em tưởng lại nhà chị chơi chứ.
– Đâu có. Diễm nói về sớm mua quà tặng cho anh nào đó mà! Chắc đi chơi với trai rồi, T không phải lo ha ha..
– Vậy thôi, có gặp chị Diễm thì chị báo em biết hén!
– Ok.

Tắt điện thoại, nhìn túi xách chị đánh rơi vẫn còn nằm lăn lóc trên sàn, chợt nhớ lời chị Ánh vừa nói, mình bước đến cầm lên.

Cặp móc khóa xe hình trái tim, chia làm 2 nửa chuyên dành cho những đôi yêu nhau. Ngắm trái tim nhỏ bé xinh xinh, lòng mình nhói lên từng cơn.

Tròng cái áo, mình đẩy xe ra. Không biết chị đi đâu cũng phải tìm, tìm cho đến khi nào thấy mới thôi. Chị mong manh dễ vỡ, mình chỉ hi vọng chị đừng làm chuyện khờ dại. Nếu chuyện đó xảy ra, mình có 10 cái mạng cũng không đủ để giết.

– T, cho Uyên đi với! – Em Uyên cầm nón bảo hiểm chạy lại.
– Uyên ở nhà đi. Lúc này, chắc chị không muốn thấy Uyên đâu.. – Mình nói.
– Vậy… T ráng tìm nhen! Có gì gọi cho Uyên liền nhen! – Mắt em Uyên ầng ậng nước, mím môi nói.
– Ừ, Uyên vô nghỉ đi, còn bệnh đó!

Mình phóng xe đi. Những địa điểm quen thuộc từng đến cùng chị, mình đều ghé qua, rồi phải thất vọng rời đi.

Không có tiền trong người, chị có thể đi đâu được chứ?

Thần kinh mình căng như dây đàn, ráng moi trong trí nhớ xem còn chỗ nào mình chưa tìm không, nhưng vô ích. Chị như bóng chim tăm cá, đã bay đến phương trời nào rồi, để mình tìm kiếm trong vô vọng..

Cả buổi trưa rong ruổi ngoài đường, dưới cái nắng như thiêu như đốt, thật khốn khổ khi đi mà chả biết mình đi đâu, chả có mục tiêu, lại càng không có phương hướng. Ngược xuôi, xuôi ngược, mình hầu như quần nát khu vực sinh sống, chốc chốc lại lôi điện thoại ra gọi cho chị, hi vọng chị đã mở máy, để rồi chán chường cất vào.

Hơn nghìn lần mình xin Chúa ban phước. Mình bất lực rồi, chỉ biết cầu vào Ngài thôi, xin Ngài che chở cho chị. Chỉ cần tìm được chị, mình bị sao cũng chịu.

2h trưa, sau gần 4 tiếng chạy như thằng tâm thần ngoài đường, mình mệt mỏi về nhà.

– Không thấy hả T? – Vừa mở cửa, em Uyên đã vội vã hỏi.
– Không. Tìm nát rồi, chẳng biết chị đi đâu nữa. – Mình ngồi phịch xuống ghế.
– Lo quá! T gọi cho ba mẹ chị Diễm thử chưa?
– T không dám gọi, sợ hai người lo lắng! Để đến tối thử coi sao, nếu vẫn không thấy chị thì gọi. – Mình vò đầu.

– Ừm. Đều tại Uyên hết.. xin lỗi.. – Em Uyên cắn môi chực khóc.
– Bây giờ không phải lúc nói lỗi tại ai. Quan trọng là sự an toàn của chị Diễm, Uyên đừng làm T rối trí nữa. – Mình thở dài.
– …
– Uyên đỡ chưa? Kêu nghỉ sao không nghỉ, ngồi đây chờ thì được gì? – Mình chán nản nói.
– Đỡ rồi. Chuyện thế này, Uyên còn tâm trí nào để ngủ nữa!
– Uyên ăn cơm chưa?
– Chưa. T đói không, Uyên lấy cơm cho?
– Đói, mà giờ nuốt không trôi.

Đầu mình nhức như búa bổ, không rõ vì dang nắng hay do vận động trí não quá nhiều. Cũng phải, chỉ trong buổi sáng, mình đã phải trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc, thần kinh nào có thể chịu nổi..

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng, đến giờ mình vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Nếu đây chỉ là giấc mơ, nó đã quá dài rồi, xin cho mình tỉnh dậy đi, quá sức chịu đựng mất rồi!

Tự nhéo vào mặt, vẫn thấy đau! Không phải đang mơ rồi, đây là đời thực, là cuộc sống khốn nạn của mình!!!

Mình đã làm gì sai sao? Ừ, chắc thế. Lẽ ra mình không nên yêu chị, lại càng không thể có tình cảm với em Uyên. Mình phải là thằng người máy vô tri, không được quyền có cảm xúc.

Chị cho mình tình yêu, em Uyên cho mình mạng sống và thứ tình cảm tội lỗi.

Yêu và được yêu, từ chối và đón nhận.. Lần đầu tiên trong đời, mình nếm trải cảm giác không thể chọn giữa hai con đường. Đứng giữa ngã rẻ nhưng lại thấy bế tắc như lâm vào ngõ cụt..

Mình biết làm gì đây???

Mình và em Uyên ngồi rầu rĩ. Thật lâu không ai nói lời nào. Tâm trạng mình rối bời, bụng lại đói cồn cào, lo lắng kinh khủng nhưng chỉ biết âm thầm chịu đựng.

Em Uyên cũng chẳng khác gì mình, có lẽ mặc cảm tội lỗi của ẻm còn hơn cả mình. Nếu chị Diễm có bề gì, chắc cả đời này bọn mình không thể nào tha thứ được cho bản thân. Thật sự bất lực! Ngoài việc ngồi chờ đợi, cầu mong chị bình yên quay về, mình chẳng biết làm gì nữa cả.

Em Uyên chợt đứng lên đi xuống bếp. Mình không để ý cho lắm, đang rầu máu.

“Rầm..”

Tiếng động mạnh huỳnh huỵch từ phía sau vang lên, kèm theo âm thanh loảng xoảng của bát đĩa đổ vỡ. Mình hoảng hồn lao xuống.

Em Uyên nằm sõng xoài dưới nền nhà, bên cạnh là tô cơm bể nát, đổ vương vãi khắp nơi.

– Uyên… Uyên có sao không? – Mình đỡ em Uyên dậy, lay mạnh.

Hai mắt em Uyên nhắm nghiền, mặt mày tái nhợt. Người ẻm nóng kinh khủng, sốt cao quá rồi.

Mình loay hoay như gà mắc tóc, chẳng biết làm sao. Cuối cùng bế thốc ẻm lên, đưa lên lầu. Em Uyên khoảng 50kg, mình bế vẫn nổi, chỉ có điều cầu thang khá hẹp, vướng víu quá. Phải rất vất vả mình mới leo tới phòng, mồ hôi mồ kê đổ ròng ròng.

Đặt ẻm nằm ngay ngắn, lấy khăn vắt nước khô ráo chườm lên trán, xong mình kéo ghế ngồi cạnh giường.

Có lẽ sáng giờ chỉ ăn một ít bánh canh, lại thêm sốt cao không được nghỉ ngơi vì lo lắng cho chị Diễm, tinh thần không ổn định nên dẫn đến việc em Uyên ngất xỉu. Mình nghĩ tình trạng của ẻm không có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi thôi, nhưng dù sao vẫn chẳng nén được cảm giác lo lắng không yên.

Em Uyên bệnh, chị Diễm bỏ đi hiện giờ chẳng biết ra sao. Mọi sự bất hạnh như đang thi nhau đổ xuống đầu mình, biết làm thế nào cho ổn thỏa đây???

Không thể bỏ em Uyên một mình trong tình trạng này để đi tìm chị được, mà có muốn mình cũng chẳng biết tìm chị ở nơi nào, tìm kiếm vô vọng không phải là cách.

Càng nghĩ lại càng thấy bất lực, lao lực từ sáng đến giờ cùng với cơn đói hành hạ khiến mình mệt mỏi, mắt sụp xuống, chỉ muốn lăn ra ngủ.

Vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo, thoáng nhìn ra cửa sổ, trời bỗng kéo mây đen tối sầm, sắp mưa rồi sao, không phải chứ? Lúc nào không mưa lại nhằm ngay khi tình hình đang rối ren thế này, chị thì chẳng rõ lưu lạc chốn nào ngoài kia.

Lại gọi điện thoại cho chị, vẫn là câu nói “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” đáng ghét vang lên. Lo càng thêm lo, mình gọi tiếp cho chị Ánh.

– Chị nghe nè! – Giọng chị Ánh ngái ngủ.
– Chị đang ngủ hả?
– Ừ, chuyện gì nữa vậy T?
– Em tính hỏi trưa giờ chị Diễm có điện thoại hay tìm chị không?
– Không có. Diễm chưa về luôn hả?
– Dạ! Trời sắp mưa rồi, em lo quá! Chị còn biết ai chị Diễm quen không vậy?

– Không còn ai đâu. Tính Diễm cưng cũng biết mà, đâu dễ thân với ai.
– Dạ! Em cảm ơn, thôi chị ngủ tiếp đi hén!
– Mà có chuyện gì hay sao thấy cưng lo lắng quá vậy? Diễm nó đi chơi với bạn thôi mà! – Chị Ánh hỏi dò.
– Không có gì, tại chị Diễm ít khi đi như vậy nên em thấy hơi lo thôi!
– Ừm, chị nghĩ chẳng có chuyện gì đâu, cưng đừng lo nữa!
– Dạ, cũng mong là vậy! Em tắt máy đây, bye chị!

Ném điện thoại xuống giường, mình vò đầu bứt tóc trong sự thất vọng não nề..

Mới 3h trưa mà trời tối đen, từng cơn gió lạnh lẽo thổi thốc vào. Lo em Uyên đang bệnh, mình đóng hết cửa sổ lại, rồi nhè nhẹ đi ra ban công.

Từng hạt mưa đầu tiên lộp độp rơi, sau đó thi nhau lũ lượt trút xuống thật hung bạo như muốn vùi dập tất cả.

Giông gió rít lên từng cơn lạnh thấu xương. Màn mưa dày đặc dần che lấp thị tuyến của mình, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì cách xa quá vài mét. Mọi thứ chìm trong một màu xám xịt thê lương vô tận..

Mình ngồi lặng lẽ thẫn thờ trên ghế đá, mặc cho mưa quất vào mặt đau như cắt, chẳng buồn đi vào trong. Chút đau rát ngoài da này có là gì so với nỗi đau tinh thần mình gây ra cho chị. Giờ này chẳng biết chị đang ở nơi nào? Có mắc mưa không? Có lạnh không? Có còn khóc nhiều không..? Và… có bình an không?

Chắc tim chị đang đau lắm, đang lạnh lẽo lắm!! Mình nghĩ thế vì bản thân cũng đang rất đau… Mắt cay rát ngập nước, chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt..

Người mình ướt sũng, cơ thể không tự chủ được thỉnh thoảng run lên dưới cái lạnh tê tái thấm vào tận tim gan. Tuy vậy đôi mắt mờ đục vẫn cố mở to, dõi ra xa trông chờ một bóng hình nhỏ bé quay về, dù biết rằng chỉ là hy vọng hão huyền nhưng mình không thể không hy vọng. Bây giờ, ngoài chờ đợi và hy vọng ra, mình còn có thể làm được gì chứ?!?

Lâu lâu lại có tiếng xe máy chạy ngang làm mình mừng rỡ đứng dậy, rồi chán nản ngồi xuống khi biết không phải là chị.

Mình luôn rất thích mưa, nhưng đây là lần đầu tiên mình thấy nó đáng ghét đến thế. Chỉ mong mau mau tạnh, nhưng dường như mình càng trông đợi thì mưa càng kéo dài ra. Mình nhớ nhà văn Nguyễn Nhật Ánh từng nói rằng mưa là do ông trời gom hết những nỗi buồn và nước mắt của các cô gái mà thành. Lúc đó, mình thấy suy nghĩ này thật lãng mạn và có phần hơi ngô nghê đúng chất một nhà văn, nhưng giờ mình lại chợt nghĩ, có phải cơn mưa to đột ngột và dai dẳng này… có một phần nước mắt của chị hòa vào trong đó không?

Bất giác mình đưa tay hứng một ít nước mưa cho vào miệng nếm thử, thật lạt lẽo, không mằn mặn như nước mắt của chị. Lại cười một mình vì hành động điên khùng, đúng là mình điên thật rồi, chỉ biết nghĩ lung tung vớ vẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm

Số ký tự: 0