Phần 9
2021-07-20 02:36:00
Gã vừa đi vào toilet vừa điện thoại về chúc vợ con ngủ ngon, nghe con bé bi bô trong điện thoại” ba ba” gã chỉ muốn đêm nay nhảy phóc xe về, nhưng gã mệt quá, cả ngày ngồi xe, rồi mệt mỏi họp hành, rồi đi chơi với hội này, giờ gã chỉ muốn kiếm chỗ nằm lăng ra ngả lưng
Không phải gã không nhìn thấy cái nhíu mày suy nghĩ của cô khi gã không đưa cô cardvisit, nhưng gã sợ. Nhìn cô 2 lần gặp và những gì gã thấy, gã biết trong suy đoán của gã về cô thì gã sợ cô, gã sợ gã tiếp cận với cô quá thì gã cũng không kiềm chế mình được, gã không muốn những gì của gã đang có lại bị phá đi. Sâu trong thâm tâm mình, type con gái như cô, lạnh lùng, bình tĩnh, sống ý trí, biết nhìn xa và lâu dài là loại con gái gã thích nhất, và cô còn có sự hấp dẫn dục tính nữa, cái mùi con cái mà gã ngửi hôm đi karaoke làm gã sợ. Thế nên chính vì điều đó, gã nhất thiết phải giữ khoảng cách với cô. Chẳng thà gã gặp môt cô gái đẹp, gã bỏ ít tiền ra mua vui, xong đường ai nấy đi thì gã chấp nhận, chứ như cô, gã thật sự không dám gần quá, gần cô như gần lửa, nguy hiểm. Gã nghĩ đến đó thì gã ghé ra quầy tính tiền.
Tất cả những suy nghĩ rối rắm đó của gã, cô có đoán nát óc cũng không hiểu ra.
Cô nghe Hồng hỏi khi gã ra và đưa Hồng tờ phiếu
– Em rà lại coi quán có tính sai không thì bảo anh, anh tính tiền rồi.
– Vâng
– Tối nay anh Hà về nhà em anh ấy, còn anh đi đâu ? An hỏi
– Anh ra khách sạn ngủ, mai về, nãy giờ tính về mà mệt quá, sợ ngồi xe không nổi
– Về nhà trọ em và Hồng ngủ không? Cô giật thót mình khi nghe An đề nghị
– Có máy lạnh không ? Có anh mới ngủ, he he
– Ghớm. Luật sư có khác, hihi, người khác mà em nói vậy là đi liền, anh còn bày đặt diều kiện.
– Đùa chứ anh về chỗ em và An ngủ đi, ra khách sạn chi cho tốn kém, Hồng cũng nói góp vào như sợ gã ngại An chưa hỏi ý cô.
– Nhà trọ bọn em trước giờ có anh chàng nào lui tới không?
– Chả có ai cả, ngoài người nhà ở quê thỉnh thoảng lên chơi, anh là người đàn ông lạ đầu tiên bọn em mời, thấy quý anh như anh nên em và Hồng muốn giúp anh thôi. Đàn ông như anh, nghèo qua rồi mà giàu chưa đến, em hiểu cái gì cũng tiết kiệm để cho con, cho vợ. Với lại loanh quanh 2 đứa mãi cũng buồn, lâu lâu có anh ghé chơi bọn em thêm vui.
– Cô thấy gã nhìn sâu vào mắt An khi nghe cô nói thế
Cô im lặng nghe họ đối đáp, cũng không hiểu sao cô lại nghĩ đến hình ảnh anh ta đến nhà Hồng và An, rồi họ làm những chuyện như đêm hôm qua cô thấy. Nhớ lại hình ảnh Chui kẹp giữa 2 cô gái đêm hôm qua, rồi tưởng tượng Hùng như vậy với Hồng và An, tư nhiên cô cũng thấy mình rạo rựt thoáng qua. Cô cũng hiểu An và Hồng mời gã đến, vì họ cũng như cô, thấy ở gã một sự tin cậy và vui vẻ, chứ không phải họ muốn câu dẫn gã để moi tiền của gã.
– Nếu thật vậy thì anh ghé ngủ cho vui. Thay vì trả tiền khách sạn thì anh dắt bọn em đi ăn sáng, cuối cùng cô nghe anh ta nhận lời. Và tự nhiên cô nghĩ xa xôi, phải chi tối nay gã đến nhà cô, để giúp cô gỡ rối cái chuyện khó khăn nhức đầu đang đeo đuổi cô 3 tháng nay. Nhưng cô biết sẽ không bao giờ có một người đàn ông nào đến được chỗ riêng tư của cô cả, kể cả Hoàng, ngày xưa cũng chỉ đưa đón cô đến cổng như anh Duy tối hôm qua
Vì gã đã tính tiền xong, nên cả hội sau câu kết luận của gã thì chia tay, Hồng đi xe về, An lên taxi để đưa gã về phòng trọ của cô và Hồng, xem như An có một người bạn để cô quý trọng trong lòng, dù mới quen.
Trên đường về nhà cô, Cô bảo Hạnh tối nay về nhà cô ngủ rồi mai đi làm luôn, gần 23h đêm rồi về quận 7 thì mất công quá
Hai đứa nằm trên giường rồi, Hạnh mới hỏi cô
– Hồng và An mày quen khi nào, sao hôm nay tao mới biết ?
Hạnh hỏi cô thế cũng đúng, nó ngạc nhiên là phải, 4 năm nay, cô thích mặc quần lót loại gì nó còn biết mà.
Cô từ từ kể lại cho nó chuyện xảy ra đêm hôm qua, Hạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng tròn mắt cười.
– May mắn thế, nhiều hàng ngon vậy mà không alo tao đến xài ké, Hạnh trêu
– Ké cái đầu mày, may la tao, mày ở đó mày chạy mất dép
– Mày nghĩ tối nay 3 ngưởi đó có làm gì không? Cô hỏi Hạnh
– Tao không biết, nhưng tao đoán chắc không có gì, anh chàng đó đâu phải loại ăn chơi đàng điếm, mà dĩ nhiên không thể giữa họ xảy ra ăn bánh trả tiền được, hôm nay nhìn họ cư xử với nhau, tao nghĩ Hồng và An không để điều đó xảy ra
Trong thâm tâm cô, cô cũng tán thành suy nghĩ của Hạnh, cô biết có những lúc không thể đem tiền ra nói chuyện.
– Theo mày, An nghĩ gì mà làm vậy, rủ cha đó về nhà – hạnh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
– Đơn giản thôi, họ như mình, bơ vơ ở đất sài gòn này, triệu người quen có mấy người thân, mày còn nhớ bài hát này không?
– Mày nghĩ cũng phải, nếu là tao, có khi tao cũng muốn kết bạn với thằng chả, con gái như mình, xứ lạ quê người, chưa có ai để nương tựa, có người bạn như thế, cũng yên tâm. Hạnh cũng nói thật lòng những gì cô nghĩ.
– Mày luôn nói tao sướng hơn mày, mày có biết tao khổ hơn mày ở cái gì không, đó là sự cằn cỗi của tâm hồn. Cô thốt ra từng lời một cách chậm rãi
Hạnh nhìn cô khi lần đầu tiên sau 5 năm là bạn thân với nhau, cô nói với Hạnh về cái mất đi của mình một cách thẳng thắn. Không phải cô không biết, bọn cô biết hết về nhau, nhưng trước giờ không ai nói ra thôi, cả bản thân cô trong những chuyến đi cùng hội bạn của Hương, đôi khi cô cũng phiêu lưu cùng nó.
Họ nằm đó, trong đầu nhìn lại mình một cách nghiêm túc, Sài gòn cho họ nhiều mà lấy đi cũng nhiều, và có những thứ họ mất đi nhưng dù sau này có giàu có thế nào, cũng không thể mua lại được.
Nhìn Hạnh đã nhắm mắt ngủ rồi, đột nhiên 2 dòng nước tràn ra trên khóe mi của Hương, cô xót xa cho mình, điện thoại của cô lúc nào cũng đầy ắp những lời có cánh của đàn ông, nhưng không có ai để cô đủ tin cậy để mời về nhà. Cô không thể làm thế, cô không thể tự tay hủy đi những toan tính của mình được, đó là tham vọng của cô.
Vào đến nhà trọ của An và Hồng rồi, cầm ly café Hồng pha cho gã khi gã đi tắm xong, gã ngồi suy nghĩ lung tung khi Hồng soạn chỗ nằm cho gã còn An thì đi tắm
Gã đoán là Hồng và An cũng là bạn mới quen của Hương. Nhìn cuộc sống của 2 cô, qua những gì tiếp xúc từ chiều đến tối nay, thỉnh thoảng nghe Hồng nói điện thoại với ai đó, gã cũng đoán ra lờ mờ công việc của Hồng và An, nhưng đó là việc của 2 cô, gã không có ý kiến, quan trọng là các cô ấy tốt với gã như bạn bè, thì gã cũng sẽ đáp lại như thế.
Cuộc đời gã xưa nay ân oán phân minh, có vay có trả. Hôm nay gã đến đây không phải vì tiết kiệm 300k tiền khách sạn hay gã muốn bờm xơm gì đó với hai cô, dù nhìn 2 cô lúc này thì cũng chính gã cũng nghĩ hưu nghĩ vượn, nhưng nghĩ là 1 chuyện, có làm hay không và làm gì, đó là sự khác nhau của bãn lĩnh sống. Gã đến đây vì gã thấy 2 cô là người đáng để mình làm bạn. Nhìn hai cô gã như nhìn thấy lại những đứa em họ thân thiết cùng lớn lên của gã, cũng có khi giờ này, tụi nó cũng cô đơn như Hồng và An, lòng gã chợt chùng xuống thấy hình gia đình 2 cô treo trong vách phòng. Nhìn những món đồ dùng như tủ lạnh, máy lạnh, tivi LCD, laptop… Gã biết với 2 cô, còn trẻ, con gái ở quê nghèo lên thành thị, sắm sửa tiện nghi như thế này, cái giá phải trả cũng không nhỏ khi chỉ một mình bươn chải
Gã nhìn Hồng khi cô đang căng drap cho tấm nệm nhỏ cá nhân hồi xưa cô nằm, sau này có An cùng ở thì cô mua tấm lớn, tấm này cất đi để dùng cho khách. Hồng cao khoảng 1m6, nhưng cô đẹp theo kiểu giản dị của con gái nhà quê, mong manh bé nhỏ, trái ngược lại vẻ ngoài phồn thực và hấp dẫn tính dục đàn ông trực tiếp như An, nhưng gã biết, các cô là sự bổ sung cho nhau trong việc họ làm, và nương tựa nhau trong cuộc sống không có đàn ông những khi các cô cần. Nhìn nếp ăn nếp ở và những gì các cô thể hiện, gã hiểu được, tâm hồn của các cô chưa bị bào mòn và giết chết, nó vẫn còn những khát vọng sống, khát vọng vươn lên những gì tốt đẹp, đó là net đáng quý của 2 cô. Đó cũng là điều làm gã quý trọng 2 cô.
An tắm ra, mặc váy ngủ ở nhà khá quyến rũ, và gã thấy cô chỉ mặc quần lót qua nếp hằn của váy, sau mông. Cô chải đầu, pha cho mình một ly café, mở nhạc trữ tình nhẹ nhàng rồi ngồi xuống bên gã
– Anh là người đàn ông đầu tiên mà em và Hồng cùng quý mến, nên mới mời về đây, cũng không giấu anh, tụi em lung tung là chỗ khác, còn chỗ này thì hôm nay đúng thật anh là người dưng đầu tiên bước tới.
– Chị Hương có nói gì với anh về 2 đứa em chưa, Hồng tắm xong, đang pha café cũng xen vào
– Không, chả ai nói gì cả, mà anh cũng không hỏi Hương, các em thế nào với ai anh chả quan trọng, quan trọng là chúng ta thế nào với nhau.
An nhìn gã, và gã nhìn lại cô.
– Tụi em làm gái gọi, chỉ là hơi kén khách thôi, chỉ khác có tý đó, còn lại thì cũng thế.
– Uh, hihi, anh hiểu, rồi thì sao? Chả quan trọng, anh ngày xưa còn yêu 1 cô làm bia ôm, yêu như điếu đổ ấy, rồi cũng chả đi tới đâu. Gã nói lộ ra một chút quá khứ của mình.
– Thế sao mà chia tay ?
– Anh ra trường, đi làm xa, rồi xa mặt cách lòng, rồi từ từ quên đi, thời sinh viên. Mười mấy năm qua rồi.
– Sau này anh lên sg công tác, cứ ghé đây mà ở cho tiện, coi như nhà của anh nhé
– Uh, nhất định, thực ra anh sắp đến có ít việc kinh doanh them trên này, có bọn em cho ngủ ké cũng tiết kiệm khá khá chi phí, để tiền đó cho 2 em đi chợ, gã cười. Tuy gã nói vậy nhưng trong thâm tâm gã hiểu, lâu lâu ghé thăm các cô như bạn bè là tốt nhất. Gã không sợ mình quá trớn, cũng không sợ các cô dụ dỗ gì, gã hiểu nếu cần moi tiền đàn ông, gã chưa phải là đối tượng của 2 cô, chỉ là gã không muốn vợ gã sau này biết được lại hiểu lầm, tình ngay lý gian có trời mà cãi, mà lý gian còn là chuyện xa lắm, trong lòng gã lúc này cũng có ý gian, nhưng chỉ là gã kiềm chế mình được, gã không sợ cho mình, nhưng gã phải nghĩ cho con gái của gã, từ ngày con bé ra đời, gã đã không còn sống cho gã nữa.
– Anh từ nhỏ lớn lên ở miền tây luôn hay sao?
– Không, anh người gốc sài gòn, chỉ là hồi xưa ba mẹ làm ăn thua lỗ, anh học hết 12 thì ba bán nhà vế quê dưỡng già, nên anh phiêu bạt theo.
– Hèn chi, nghe chị Hương nói anh ở miền tây, mà tụi em không thấy có net gì hai lúa
– Bọn em có tính sau này làm gì không, nghề tụi em, 4 năm nữa 26. 27 Tuổi, không ổn
– Em cũng chưa biết, nhưng ráng dành dụm từ từ, ngoài lo cho ba mẹ ra, tụi em cũng không dám tiêu hoang, thân gái một mình, có gì ai lo cho mình đâu
– Hồi xưa em với An cũng học hết 12, lên đây cũng tính đi học nghề, nhưng rồi cuộc đời đưa đẩy, cuối cùng thì đi làm cave, nghĩ lại cũng buồn
Gã im lặng nghe 2 cô trải lòng, nói gì lúc này là thừa thải, gã hiểu 2 cô đủ để biết có những lúc chưa chắc mình đã hay hơn họ, đôi lúc trong cuộc đời, ai đó không phải làm sai, ai đó mà không từng làm điều trái lương tâm, bán thân vì tiền, suy ra cũng còn cao quý hơn bán danh dự vì tiền. Bán thân là còn đỡ, bán linh hồn, mới thật sự là bi kịch cuộc đời.
Ba người ngồi lặng lẽ nghe lời bài hát “mèo hoang’ vẳng ra từ laptop của An, như một sự trùng hợp cho cuộc tao ngộ đêm nay
Trong ánh đèn ngủ mờ tối, gã thiếp đi vì một ngày mệt mỏi, không biết rằng trên tấm nệm đôi, An và Hồng nằm lặng lẽ nhìn gã, trong lòng các cô rất vui, ít ra trong cuộc đời các cô, từ nay cũng có người để các cô trông cậy những lúc tâm hồn suy sụp. Cuộc đời này, trừ cha mẹ ra, các mối quan hệ gắn bó trên lợi ích, chỉ có chăng, cái giá phải trả có tương xứng hay không thôi, cô và An đều thấm thía bài học đó, chỉ có gã là cho 2 cô có cảm giác sự việc nó đi ngoài quy luật đó
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro