Phần 82
2021-07-20 02:36:00
Sáng nay Hương dậy, thấy có SMS của Tuấn, cô gọi lại cho nó, nghe nó nói nó muốn gặp cô và gã, cô nói nó gã đi công tác rồi, gã về SG cô sẽ báo dùm, Tuấn cảm ơn rồi cúp máy. Phải hỏi ý gã rồi nói được chứ
Ngó ra sân thấy gã đang tắm nắng, café sáng, cô đánh răng rửa mặt rồi ra ngồi với gã.
– Sáng nay báo lên tin, như vậy thì các công ty hôm bữa bị Thái Sơn dọa cho rút lui sẽ quay lại Viễn Trình để ôm hàng. Viễn Trình nó sẽ bán tháo nhanh đấy, vì để lâu thì tin của báo chí do mình bơm ra sẽ được công an lôi ra điều tra, hoặc áp lực dư luận sẽ thúc công an điều tra nhanh những vụ đấu thầu mờ ám. Nhưng theo thông lệ nhà nước thì trước khi công an vào cuộc thì sẽ có thanh tra, nên mình đủ thời gian làm. Em nói anh Duy liên hệ lại với Viễn Trình đi, nhưng em đừng ra mặt, để mình anh Duy làm
Hạnh bốc máy gọi anh Duy, thì ra anh đã biết sáng nay rồi, và anh đã liên hệ Viễn Trình rồi. Viễn Trình báo là giờ khả năng thanh toán hợp đồng của Thái Sơn không đảm bảo, nên họ hủy bên đó rồi, rồi sẽ mở thầu lại, sẽ có thư thông báo cho mình.
Nghe cô báo cáo lại, gã gật, tốt, giờ còn việc nữa, chút nữa em gọi cho Bình, thưởng 1 thằng lính nửa tháng lương, và báo tụi nó sẽ thưởng thêm, khi anh lên đó, tiền em lấy của anh Duy tạm ứng, sau này tính lại
Cô bốc máy gọi cho Bình, nó mừng lắm, sáng giờ nó cũng lo lắng, không có thưởng thì khó ăn nói với anh em, rồi nó giao quân lại cho Lành, hôm nay nó phải về tổng bộ, lão nhị kiếm nó sáng giờ rồi
Thằng Bình biết lão nhị kiếm nó làm gì, tờ báo đăng chình ình đó, chối cũng không được.
Đợi Hương cúp máy, gã nói cô hôm nay đi vòng lại 24 lính đã rải vô các cơ sở, xem coi có gì lạ không
Hương nói gã con Linh nhắn tin báo sáng nay nó găp Tám Thiên ở X lên, gã bảo Hương đưa số con Linh cho gã, chiều nay gã trực tiếp gặp nó
Gã bảo Hương rút cho gã 50 triệu bên tiền chi phí anh Duy tạm ứng cho cô. Hương ngạc nhiên chút rồi lấy xe đi rút tiền
Gã không nói Hương biết hôm nay gã đi gặp chị Hạ Phương, chị giúp gã tình nghĩa nhưng gã… Phải nghĩa tình chớ.
Rồi gã gọi cho Hạnh, đã gần nửa tháng sau cái đêm hai người âu yếm nhau thì chưa gặp nhau, gã biết Hạnh ngại, và gã cũng ngại.
Hương đem tiền về cho gã rồi cô lấy xe đi, hôm nay cô lên công ty chút rồi đi gặp mấy đứa lính. Lu bu quá, còn ghé chuyển tiền cho vợ anh Bình nữa, Bình lấy tiền nhà thưởng lính rồi, giờ trả lại cho vợ anh ta.
Gã cũng ở nhà chút rồi gã gọi taxi đi qua chị Hạ Phương, cần hỏi thăm tin tức công an điều tra thế nào, chủ quan đâu được.
Sáng nay con Linh được thằng Toàn chở đi gặp Tám, qua vở kịch hôm bữa nó đã hiểu ra thằng Toàn vừa muốn là bạn trai nó, nhưng cũng là giám sát của Tám bên cạnh nó, nó càng khinh hơn, nhưng nó giữ trong lòng. Nó bắt đầu học được anh tính đó, nó biết anh thương hoàn cảnh nó từ khi nghe nó nói nó bán trinh, nhưng anh không nói ra, còn ăn hiếp nó và con Mai bằng vụ cắt lông nữa, nhưng anh tạo việc làm cho nó, từ từ đưa nó lên cao
Bằng chứng là hôm qua ông chủ xoa đầu nó, rồi nói ông 6 quản gia sau này tụi nó đi thì không cần báo nữa, chĩ cần về ghi vô sỗ chấm công là đi đâu là được.
Mấy người làm thì hiểu lầm, tưởng do nó và con Mai chìu thằng Sĩ nên ông chủ làm vậy coi như đền bù. Mắc cười thiệt, nó nhớ lại lúc nó và con Mai nghe chị Trang thợ giặt suy luận như vậy, hai đứa tối về nhà còn cười khúc khích
Tụi nó đến quán cũ đó thì Tám đã đợi sẵn, lần này không nói lòng vòng nữa, Tám bảo thằng Toàn qua bên kia ăn sáng chờ đợi.
Thằng Toàn đi rồi nó lấy cái ghi âm đưa cho Tám rồi đợi Tám gắn headset vô nghe.
Nó im lặng ngồi chờ Tám nghe đi nghe lại mấy lần, rồi Tám chép cái ghi âm qua laptop đem theo rồi đưa lại con Linh cái máy, rồi nó kêu con Linh kể lại diễn biến từ lúc thằng Sĩ gặp nó ở nhà bếp, cho đến lúc vào nhà xông hơi, nó vào đó lúc mấy giờ, rồi để máy ở góc nào. Con Linh toát mồ hôi, có lúc nó suýt nói lộn, nhưng nhờ nó nói chậm rãi, nên nó sửa kịp
Tám quay nó một hồi, rồi so sánh với lời kể thằng Toàn thì thấy khác chút xíu, nhưng nhờ cái khác chút xíu đó mà nó tin, chứ giống y chang nhau là… Tụi này đóng kịch gạt nó
Tới chừng nó nói OK xong thì con Linh muốn té xỉu trên ghế rồi. Nhưng nó tỉnh lại khi thấy Tám móc 5 triệu đưa nó, nó thở cái khì, biết là qua cửa rồi. Tiền có sức mạnh vực dậy mọi suy sụp, trừ thất tình mà.
Tám khen nó, và động viên nó lần sau làm tốt như vậy rồi chia tay
Con Linh chờ thằng Toàn chạy khuất đi khỏi ngõ nhà trọ rồi, nó dt cho con Mai qua nhà, hôm nay có tiền, nó rủ con Mai đi sắm đồ, chiều nay gặp anh Hùng mà, tụi nó muốn chưng diện chút, con gái mà không chưng diện, sao đẹp được. Nhưng tụi no khôn, mua quần áo mặc ở nhà thôi, đi làm mặc đồ cũ như bình thường.
Bình về đến tổng bộ thì lão nhị ngoắt nó đi vô phòng họp, nó vào phòng thì thấy anh 4 và lão tam ngồi đợi sẵn đó rồi. Nó rét quá, nó không làm gì sai, nhưng cái kiểu ông chánh án ngồi giữa 2 ông hội thẩm nhân dân này làm nó sợ thật
Anh 4 kêu con bé sinh đôi bưng cho thằng Bình ly café, rồi đợi con bé quay ra, uống đi, anh kêu nó
Rồi 3 ông tòa va thằng bị cáo ngồi im lìm, lâu lâu thằng bị cáo hớp miếng café để trấn tĩnh.
Tý sau anh 4 lên tiếng, giọng trầm thấp, không nóng nảy mà thằng Bình sợ quá
– Lão tứ gửi em mấy người, nói cho thật, vợ em nói hết rồi.
– Da, 14 đứa với 1 đứa tổ trưởng, tổng cộng 15.
– Nhiều vậy ah, lão tam rùng mình, với số lính đó nếu thằng lão tứ muốn, nó chọn hoàn cảnh lùa luôn 3 thằng già này cũng được, mà nó là… Chuyên gia tạo tình huống.
– Anh 4 cũng ngạc nhiên, anh nghĩ chừng 7, 8 thằng.
– Tụi nó lên hồi nào, làm gì đến hôm nay, lão nhị hỏi
Thằng Bình kể lại đầy đủ chi tiết
Cả 3 thằng già rùng mình khi nghe Bình kể lão tứ kêu nó dạy tụi kia chém sao cho độc, chuẩn và sát thương cao
– Sáu thằng đó tụi bây chém tổng cộng bao nhiêu phút
Bình nói chưa đến 5 phút, nếu thằng Long không chạy nhanh hơn người bình thường thì còn nhanh hơn, 3 lão nhìn nhau.
– Hôm đó ai chỉ huy chính, anh 4 hỏi
– Dạ con Hương, nó ra lệnh từ đầu đến cuối, tập 1 lẫn tập 2, kể cả nó dặn đừng chém chết, chém cho tàn phế mới có hiệu quả… Trấn áp tinh thần, giết gà dọa khỉ, Bình kể lại
Ba thằng già rùng mình một lần nữa, anh 4 thì lắc đầu, con này, đàn bà, sau này….
– Lão nhị lão tam ra đi, Bình ở lại
Anh 4 ngồi ngẫm nghĩ chút, anh biết ra đây là quân pháo của lão tứ cho bàn cờ kia, nên anh không giận nó, mà nó đào tạo cũng đúng, mai mốt nghị hòa, theo kế hoạch thì 4 thằng tướng bận hết, con Hương lúc đó mới dẫn pháo bắn chứ
– Tiếp tục phụ lão tứ xây dựng cái đội đó, nhưng nhớ, lần sau bí mật báo cho anh, nhớ đấy, anh 4 kết luận rồi phất tay cho Bình lui ra
Gã nhấn chuông, chị ra mở cửa cho gã rồi khép cửa lại. Thấy nhà vắng vẻ, gã hỏi thăm thì biết chị sống con bé 7 tuổi, nhưng nó đang đi học bán trú, tối 6h mới về, bữa nào chị bận công việc thì cô giáo nó giữ giùm buổi tối luôn. Còn 1 bà người làm thì hôm nay về quê. Chị nói sáng nay nghe gã nói hôm nay qua, chị đi chợ mời cơm gã. Gã lại bồi hồi nhớ lại quá khứ, cũng căn nhà này, nhưng nó sàn xi măng, lợp tôn, nóng bức, chị cũng mời cơm gã sau khi sáng đó tòa tuyên cho chị li dị chồng. Bữa ăn đó bây giờ gã vẫn nhớ, gã nhớ vì sáng đó chị mua 3 miếng tàu hủ về chiên, rồi 1 rổ rau muống luộc lấy nước làm canh, và chị khóc khi thấy gã ăn 4 chén cơm.
Thời gian qua nhanh quá, mới đây mà chị cũng thành đạt rồi, còn gã thì vẫn lông bông lãng tử, dù có vợ có con rồi. Rồi gã thở dài khi nghĩ đến tình cảm riêng cũa mình.
Chị bỏ xương vào nồi hầm rồi gọi 2 ly café bưng vô, chị và gã ngồi bên nhau trên bộ ghế salon, gã đốt cho chị một điếu thuốc và mình 1 điếu, rồi gã lấy 50 triệu trong túi quần ra, bỏ lên bàn
Chị nhìn cục tiền rồi quay qua nhìn gã, em nghĩ chị giúp em vì 50 triệu sao? Chị chậm rãi hỏi.
Chị không cần, nhưng lính chị cần, gã nói nhỏ nhẹ, em nhờ chị cái công, chứ không lẽ nhờ luôn tiền.
Chị nhớ lại bao nhiêu lần nó đưa tiền mình nhỉ? 10 Lần, 20 lần? Một lần vài trăm ngàn. Cũng nhờ những lúc đó mà con chị có thuốc uống, có sữa uống, khóe mắt chị cay cay.
Chị thở dài, rồi ngắt lại 10 triệu đẩy qua cho gã, 40 triệu đủ rồi, phần chị thì chị không cần,
Gã cũng không nói gì, cầm đút vào túi.
Chị có nghe công an họ nói gì chưa ? Gã hỏi.
Họ nhận định ban đầu như chị đăng báo thôi, tay phó phòng cảnh sát điều tra thích chị lắm, có gì mà không nói chị biết. Em đừng lo, chi moi tin cho, có gì chị báo em ngay
Gã hiểu, nhà báo bên mảng thời sự xã hội không quan hệ công an thì lấy tin đâu ra. Bữa nào chị có điều kiện bố trí em gặp tay đó, được không
Để chị xem, nhưng sẽ cố gắng, em cũng phải cẩn thận, em có gì, chị buồn lắm, chị không có ai thân thiết cả, quan hệ công việc là khác, nhớ lại hồi đó mình nghèo, một nách nuôi con, bà con dòng họ có ai nhìn đâu, giờ cũng có chút của ăn của để, thì nay chị năm ơi, ngày kia chị Phương ơi. Chỉ có mình em là giúp chị nuôi con, hôm qua gặp lại em, chị mừng lắm, biết không?
Gã hiểu lòng chị chứ, gã từng như vậy mà, mà cả bây giờ nữa, nếu gã sụp đổ hết, Ngọc có còn ở với mình không?
Gã và chị im lặng, hồi tưởng… Nhân tình thế thái, đúng là cuộc đời,
Bần cư phố thị vô nhân vấn
Phú tại sơn lâm viễn khách tầm
Nghe gã buộc miệng đọc ra hai câu thơ, chị quay lại hỏi gã, em vẫn còn văn chương như hồi xưa hả
– Hết rồi chị, 4 năm rồi không còn tâm hồn làm thơ nữa, cằn cỗi rồi
Rồi gã nghe chị đọc lại bài thơ mà hồi xưa gã làm, chị thấy rớt trong cặp hồ sơ ra, chị lấy luôn
Có biệt ly nào vui được phải không em
Khi chúng mình sẽ hai người hai lối
Còn những gì bâng khuân chưa kịp nói
Hãy ngỏ lần này, rồi mãi mãi quên đi
Có biệt ly nào vui được phải không anh
Em chỉ thuộc về anh một lần sau cuối
Hương tóc mai em trao anh lần nữa
Để mai này vĩnh viễn thuộc người ta
Nghe chị đọc lại những kỷ niệm của một thời trai trẻ nhiều ước vọng, gã thấy lòng chùng xuống.
Chi lặng lẽ đi vào bỏ khoai củ vào nồi. Gã hiểu chị, chị cũng hiểu gã, ở tuổi họ bây giờ trở lên, chĩ thèm khát những giờ phút bình yên, chứ cũng bắt đầu cuộc đời mỏi mệt rồi, nhưng vì tích lũy chưa đủ nên phải ráng, vì con cái sau này, chứ ham mê gì nữa. ’ Lòng trần còn tơ vương khanh tướng, thì đường trần mưa bay gió cuốn, còn nhiều anh ơi”, nhìn lại cái tay phải chưa lành, gã càng thấm thía.
Người ta nói giàu đỗi bạn, sang đổi vợ,, nhưng hôm nay nghe chị đọc lại bài thơ gã làm năm xưa, gã tin là chị sẽ không bao giờ không coi gã là bạn.
Gã còn không biết bài thơ đó chị thuộc là vì đã nhiều bữa trời mưa, chị một mình trong căn nhà trống trải, vừa ru con ngủ, vừa đọc bài thơ, nhớ lại hình ảnh tác giả của nó nữa đêm mưa gió ẵm chị chạy từ trong hẻm ra đường vứt lên taxi để đưa chị đi cấp cứu vì lao lực quá sức mà ăn uống thiếu thốn, lại còn nhịn cho con.
Mà lúc đó chị xấu, ốm nhách, xanh xao, nghèo khổ chứ đâu có cái mỡ màng quyến rũ của thiếu phụ có tiền như bây giờ. Thế nên chị hiểu gã quý chị thật lòng trong tình nghĩa, chứ chẳng có âm mưu gì.
Chị múc súp ra bàn, rồi 2 người ngồi ăn lặng lẽ
– Tay em sao vậy, chị hỏi
– Tranh đấu giang hồ thôi, không sao, từ từ rồi lành, trong giới đó, sống nay chết mai mà chị.
Chị thở dài, sao không yên phận làm luật sư đi, dấn thân lại làm gì,
Nếu em sống yên phận như vậy, chắc hôm nay không ngồi đây với chị
Chị lại thở dài, em nói cũng phải.
– Con bé xinh gái hôm kia là người yêu em hả. Chị hỏi
– Không, bạn gái, em có vợ rồi mà, hôm qua kể chị nghe đó
– Chị nhớ mà, nhưng đàn ông, vợ là vợ, người yêu là người yêu, rồi người tình.. Lắm chuyện lắm
– Gã cười ha hả, thôi em về, chiều nay còn mấy việc nữa, hai ngày nữa em ghé, chị nhớ cập nhật tin bên công an giúp em cái
– Uh, có việc thì đi đi, rảnh cứ qua chị chơi, đừng nghĩ có việc qua mới gặp được chị
Nhìn dáng gã khắc khổ đi chầm chậm vì còn đau chân ra đường đón xe, chi khe khẽ hát “ trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt, rọi suốt trăm năm một cõi đi về”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro