Phần 68
2021-07-20 02:36:00
Tám gật đầu, rồi khoát tay bảo thằng nhóc ngồi bàn bên kia
– Con em tao mới kết nghĩa nó khoanh tay tình cảm như em út trong nhà cám ơn anh lớn, tao thích, nhỏ mà biết tôn ti trật tự, mày cầm ít tiền, chở thằng Toàn đi mua quà cho nó, thằng Toàn là bạn trai nó, cho thằng Toàn chọn, coi như Toàn mua giùm anh
Thằng nhóc kia chở Toàn đi,
Anh Tám phải điều thằng Toàn đi, vì anh sắp nói những điều quan trọng
– Em gái, anh em mình, cùng thù ghét thằng chủ đó, phải không, nó thì muốn vợ anh, còn em thì nó cho thằng lão tứ xài như đồ chơi
– Dạ, đúng, con Linh gật đầu
– Nếu trước khi em đi, em có cơ hội, phụ anh trả thù tụi nó, em dám không
Con Linh cắn môi suy nghĩ, cái này chị Hương không dặn chi tiết, nhưng chị có dặn nếu bên đó mời mình tham gia, mình phải đóng kịch
Con Linh bận ôn bài mà Tám tưởng nó… Cân nhắc
– Phụ anh là làm gì, em còn ba mẹ ở quê em phải lo, lỡ thằng lão tứ nó biết nó giết em chết.
– Làm đơn giản thôi, nhưng anh phải hỏi rồi mới nói
– Vậy anh hỏi đi, em là em của anh mà
– Anh nhớ hồi xưa anh làm trong đó, có mấy cô như em, khi vô hầu hạ trong khu matxa, là cởi truồng hết phải không
Con Linh mắc cỡ quá, nhưng nó gật đầu
– Em kể anh nghe coi bắt đầu thế nào
Con Linh cắn môi, thôi em không kể đâu, kỳ lắm
– Tụi nó làm nhục em vậy, anh em mình chơi lại, gì mà kỳ
Con Linh suy nghĩ thấy có lý, Tám ngồi đó, quan sát hết nét mặt của nó
– Là vậy, thí dụ ông lão tứ gọi em, thì là ổng báo trước 30 phút, để em và một con nữa tắm rửa thơm tho, rồi trang điểm, rồi vô mở phòng xông khô, chuẩn bị đồ massage, mấy ổng xông khô, bàn việc trong đó xong thi tụi em mới được vô, rồi.. Lúc đó… Lúc đó.. Mới có chuyện kia.
– Nhưng mà tụi em phải ở truồng, để đảm bảo không mang tầm bậy vô khu đó
Tám ngồi nghe, thực ra nó biết hết, qua thằng Toàn, và 1 tay nữa giờ nghỉ rồi, nói trước rồi.
Tám lấy ra 1 cái thanh dẹp dẹp bằng cái hộp quẹt ga, có 3 cái nút trên đó
Nếu anh nói em khi nào em vô buồng xông khô, em bỏ… Cái này vô cửa mình em, em đi vô mở phòng xông khô, em giấu trong đó, rồi em làm gì làm, tụi nó vô đó nói chuyện, cái này ghi âm lại, sau đó em lại như vậy mang ra, đưa lại anh, em dám không? Em ở truồng vô, thì chĩ có giấu vậy ah, nhét… Vô đó
Con Linh mắc cỡ thật sự, nó cúi mặt xuống, lổ tai đỏ lên
Tám đợi nó qua cơn mắc cỡ, nó nói tiếp
Cứ 1 lần em làm, ghi âm được, anh cho em 5 triệu, em để dành cho ba mẹ, em thấy sao
Con Linh cắn môi, anh cho em đi toilet, em căng thẳng quá, để em nghĩ đã, rồi nó đứng dậy
Khi nó quay đi, Tám hất hàm cho 1 con nhỏ ngồi gần đó, như khách uống café, đi sau 1 quãng
Rồi 2 con chui vô toilet cùng nhau, con kia nghe con Linh đái thật
Con Linh quay ra gặp Tám, nó uống hớp nước, rồi hít mạnh 1 hơn, nó gật đầu
Tám dãn cả người ra, tiền mà, con nào không ham.
Nó móc trong túi ra 1 cục tiền, nó ngắt ra 5 triệu cho con Linh
– Ứng trước cho em, khi nào làm xong, giao máy lại cho anh, rồi nó cho con Linh số dt của nó, cái máy này pin xài được 12 tiếng ghi âm liên tục, nhưng em làm được lần nào thì giao cho anh lần đó, tiền trao cháo múc, em làm tốt sẽ còn nhiều nữa, còn 5 triệu này, là anh Tám kết nghĩa cũa em cho ba mẹ em. Nhớ là gửi về quê cất, đừng se sua mua sắm ăn xài, tụi nó thấy em có nhiều tiền tụi nó giết em đó, nghe không, và nhớ là đừng cho ai biết, kể cả… Thằng Toàn, nhớ chưa.
Con Linh gật đầu, chút em ra bưu điện em gửi về quê, em nhớ rồi, không nói ai nghe, chuyện lớn mà.
– Giờ em thử nói, giả bộ như mấy thằng đó vô đó, tụi nó kêu em, thì em làm sao
Con Linh tưởng tượng nó làm thật, nó mô tả
– Khi tụi nó báo, em tắm rửa sach sẽ rồi em nhét cái này vô.. Vô đó rồi em đi vô buồng xông hơi, em giấu chỗ kín rồi bấm nút cho nó tự ghi âm, rồi em đi ra… Hầu hạ nó, tụi nó ra rồi mình làm bộ vô tắt phòng xông, mình lại nhét… Vô đó đi ra, rồi báo cho anh.
Tám gật gật, con bé hiền, ngoan, dễ dạy, lại ít tham hơn thằng Toàn, quan trọng là nó khóc thật, chứng tỏ nó thù thằng lão tứ, rồi Tám chỉ con Linh xài 3 cái nút ghi âm, nút chạy, nút dừng, và nút đèn, khi xài ban đêm, rồi kêu nó cất liền vào túi quần tây.
– Nhớ nè, không chỉ ghi âm trong đó, có khi em đi lòng vòng, nghe bọn ác ôn đó nói chuyện, thấy có gì lạ, thì nhớ lại, rồi kể cho anh nghe. Nhớ nghen. Con Linh gật đầu, em hiểu rồi
Ngồi tý thì thằng Toàn quay lại, nó lấy 2 triệu của anh Tám mua cho con Linh cái lắc tay
Tám đeo vô cho con Linh rồi dặn nó, có ai hỏi, nói em lấy 2 triệu ông chủ cho bữa hầu hạ thằng lão tứ em mua, hiểu không?
Con Linh lại gật đầu
Thôi anh đi công việc, tụi em về đi, rât vui khi quen em gái, cố gắng đi, tết về với anh làm
Con Linh kêu thằng Toàn chở nó về nhà nghĩ, chị Hương dặn rồi, có gì chiều hãy đi gặp chị, nó hồi hộp quá, lần đầu tiên nó cầm tiền nhiều như vậy.
Nó đang cố gắng khắc sâu dáng hình anh Tám, để chiều tả lại cho chị Hương nghe
Sáng nay gã thức dậy, căn nhà trống vắng, An với Hồng về quê, Hương đi làm, Hạnh thì cô nói cô ghé qua chơi mà chiều nay mới qua. Nên gã sáng nay, sau khi húp xong tô súp cua do Hương nấu hồi sáng sơm, gã mở tủ lạnh lấy ly café Hương pha để sẵn trong đó, ra sân ngồi kế hồ cá, trầm ngâm suy nghĩ.
Mấy hôm nay dù ở bên mấy đứa con gái đẹp, nhưng gã nhớ Ngọc và con gái gã
Gã nhớ hôm qua gã gọi điện về, Ngọc nói gã cố gắng sắp xếp về thăm con bé và nàng, hai mẹ con nhớ gã lắm
Gã nhìn xuống tay chân và ngực mình, còn quấn băng mà thở dài. Bác sĩ nói 2 tuần nữa gã mới đi chầm chậm được, mà đúng, hôm nay là 1 tuần từ cái đêm khổ chiến đó, gã vịn tường đi cà lết mới tới cái tủ lạnh, rồi cà lết 5 phút nữa mới ra sân, nhiều lúc đau muốn…. Đái trong quần.
Gã buồn, mấy hôm nay về làm chính thức với anh 4, tiền bạc gã thoải mái ra, gã gửi về cho Ngọc nhiều hơn, để cô rảnh thì đi mua sắm, chở con đi chơi, rồi có điều kiện cho tiền ba mẹ trong tù, nhưng gã tự hỏi liệu con khỉ già đó ở trong đó có biết những đồng tiền con gái nó gửi vô, là gã phải đánh đổi bằng máu, bằng sự tạm thời tàn phế, và có khi sau này bệnh hậu không? Hay là nó ăn cho mập thây trong tù về rồi nó lại nhảy tưng tưng.
Gã biết gã gửi ít hơn cũng được, nhưng mà, với vợ con mình, mình tiếc cái gì. Nhưng mà Ngọc ơi, anh biết là em không phải không yêu anh, nhưng một ngày nào đó, vì dụ anh bị ăn 1 viên đạn, nếu chết thì tốt, mà lỡ bị tàn phế, em có chăm soc, có thay anh chèo chống gia đình, nuôi con không, hay em bỏ anh đi, hay con khỉ già đó nó xúi em bỏ anh. Gã tự đặt câu hỏi, rồi gã ứa nước mắt, vì gã quá hiểu câu trả lời. Mình chưa mua nhà ở SG, còn mạnh khỏe, mà nó còn ra điều kiện bắt chẹt, nói chi mình què liệt 1 chỗ, nằm đó coi nó sỉ nhục mình.
Nhưng mà gã yêu nàng lắm, gã không bao giờ quên cái đêm trăng gã và nàng quen nhau, nàng gối đầu bên vai gã, bé nhỏ, mong manh. Gã nhớ lại đêm đó trời giáng 1 tiếng sét, nàng co rúm thảng thốt trong tay gã, gã ôm nàng, em của anh đừng sợ, dù cho có gì đi nữa, suốt cuộc đời này, anh che chở bảo bọc cho em.
Mình còn nhớ lời mình thề với tiếng sét đó, nhưng nàng, nàng có nhớ không? Anh biết có lúc anh ra đời, anh ham vui, anh này nọ, nhưng em có hiểu không, đó là chuyện khác. Còn trong sâu kín trong lòng anh, em không hiểu anh thương em và con thế nào sao? Sao chĩ vì sự ích kỷ, mà em xóa đi hết những kỷ niệm đẹp của mình, em không nghĩ tới con bé, nó không có cha. Mà em lấy anh mấy năm, không lẽ em không hiểu anh cô đơn từ bé, anh sợ sự cô đơn nhất, nếu em cùng anh trên những nẽo đường vất vả của việc mưu sinh, để hàng ngày anh ôm em ngủ, anh nắm bàn tay ấm áp bé nhỏ của em, thì anh cần ai nữa, gã lại ứa nước mắt.
Em buồn, em không muốn làm tình với anh chỉ vì 1 cái quần lót sao? Vậy có bao giờ em nghĩ trong mấy năm qua, anh buồn như thế nào với bao nhiêu đêm đi công tác ở SG anh nằm khách sạn, nhai hộp cơm cứng như đá, bao nhiêu buổi chiều đi làm về sớm, vào công viên thấy những cặp vợ chồng công nhân đèo con trên xe đạp đi chơi.
Giờ em kêu anh về liền vì em nhớ anh? Anh về được sao? Anh bỏ lại những người cùng anh vào sinh ra tử ngổn ngang ở lại, để về với em, nệm ấm chăn êm, anh về được sao?
Bỏ em thì con bé bơ vơ không có cha, ai thương nó bằng ba nó, không kể mẹ nó? Rồi không còn bàn tay anh che chở, em bước vào đời với hai bàn tay trắng, chữ nghĩa không có, rồi cuộc đời dập vùi em, anh chịu đựng được sao?
Gã thở dài rồi quay vào nhà nằm nghỉ, xúc động làm ngực đau quá. Minh thương người ta, mà người ta có trăn trở, có suy tư như mình không? Gã thở dài, thân tằm đến thác vẫn còn vương tơ
Hương ngồi thở sau khi uống 1 ly cam vắt cho mát mẻ, cô muốn chóa lửa trong cái nắng tháng 7 khi đi lên công trình công ty gã trả tiền thi công để người ta làm tiếp
Rút máy ra, cô gọi anh Duy. Báo về kết quả sáng nay đấu thầu, anh Duy cười ha hả, làm cô bật cười, chuyện như vậy là bình thường. Rồi anh Duy cúp máy
Nhưng với cô, nó là bất thường, cô tức vì thằng đó thô bỉ là 1 thôi, mà cô muốn nhảy vô mấy cái này bằng lực của nhóm anh 4, mà như vậy gã phải thông qua rồi gã báo anh 4 mới được, tối nay mình về gặp gã
Tuấn có vẻ mừng khi nghe cô gọi, thấy nó tính hỏi dông dài, cô gạt phắt, anh qua đi rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro