Phần 161
2021-07-20 02:36:00
Ngày 23/09/2009
Sáng nay chị Ánh và Thành lên văn phòng Sĩ Hùng sớm lúc 6h sáng, do lão tam muốn gặp hai người để hỏi lại kỹ lưỡng, tập cho kỹ vì giấy triệu tập do Thiếu tá Quang ký chiều tối hôm qua công an phường đã đưa xuống văn phòng công ty lúc 18h, giao cho tổ bảo vệ, triệu tập Thành và Ánh
Tối khuya hôm qua lão tam đã gọi chị và Thành lần nữa, vì nghe anh 4 dt nói trung tá Nhã moi từ trong đám nhậu karaoke ôm là Ánh sẽ do đích thân đại tá Sáu Ninh lấy khẩu cung, còn Thành thì do thiếu tá Quang, cũng là một cán bộ điều tra dày dạn của công an thành phố, phó phòng cảnh sát điều tra chứ chơi sao, nên sáng nay lão tam dt cho 10 đứa lên tổng công ty hết, cẩn thận chút là tốt hơn.
Thấy Ánh và Thành mở cửa phòng làm việc của lão vào, lão tam chỉ ghế ngồi rồi đưa mắt nhìn một vòng, kế toán bán hàng của hai công ty, hai tay trưởng phòng kinh doanh, hai thằng tổ trưởng bảo vệ, hai thằng xưởng trưởng. Lão tam quay qua Yến, kêu cô in cho lão cái email mà 1h khuya hôm qua lão tứ gửi vô email tổng công ty ra 10 bản, rồi phát cho 10 người, hướng dẫn họ khai cho khớp theo đó. Nội dung là Tiến Thành thì kiểm kê kho buổi sáng, còn Ánh Dương làm buổi chiều, cùng các chi tiết trình bày tỉ mỉ về tiến độ của buổi kiêm kê, thực ra cũng không có gì khó với họ, vì diễn biến mọi khi kiểm kê thế nào thì họ đã biết, chỉ là khai theo ngày 20/9 thì lão tứ cho điều chỉnh chút xíu cho phù hợp với từng người thôi, vd như tổ trưởng bảo vệ thì không tham gia kiểm kê, nhưng chị Ánh và Thành vào công ty mấy giờ, ra mấy giờ thì phải biết, hoặc trưởng phòng kinh doanh thì có biết có kiểm kê, nhưng không tham gia vì không phải chuyện của mình… Tóm lại là mỗi người khai có giống nhau chút ít, có khác nhau chút ít. Lão tam gật gật, thằng lão tứ vậy mà nó suy nghĩ đến cả những cái li ti chi chit như thế, làm như… Nó là công an vậy, chứ không phải là thằng luật sư ế vì chán cái không rõ ràng của pháp luật mà đi bán phân bón.
Yến vừa chờ máy in chạy giấy ra vừa đọc sơ qua, mấy hôm nay cô biết tổng công ty có chuyện, báo đăng mà, nên khi sáng nay Hạnh bảo cô lên công ty sớm để phụ việc vặt cho lão tam, cô cũng làm chu đáo, cô lo lắng cho công ty thì có chứ cũng không nản chí, suy cho cùng, mấy lãnh đạo của tập đoàn xây dựng lên hệ thống tổng công ty Sĩ Hùng này quy mô như vậy hơn hai chục năm nay cũng không phải do may mắn mà có, rồi cô đọc thử 1 tờ, cô rùng mình, anh Hùng tính toán vào tới những cái này, đúng là… Hiểu khá chi tiết nghiệp vụ luật sư hình án, nếu anh ấy làm chuyên môn cho luật sư hình án ở một nước khác, chắc là thành công lắm. Cô thở dài, xã hội này, sao những nhân tài không có cơ hội phục vụ đất nước và nhân dân, mà cứ ra ngoài làm tư nhân thế này, rồi quần chúng có hi vọng gì đây. Cô cũng chịu khó đọc sách báo nhiều, cô biết hiện tượng những công chức có tâm và có tầm bỏ nhà nước ra làm tư nhân nhiều lắm, cũng do họ có tài mà họ chán. Còn những người còn ngồi lại.. Chắc là vì… Bất tài nên biết thân biết phận. Chờ máy in chạy xong, cô cầm ra đưa lão tam.
10 Người hôm nay công an triệu tập lên họ chăm chú nghe lão tam dặn dò, rồi họ đọc kỹ mấy cái nội dung trong phần dành cho họ, rồi ngó lên thấy đã gần 8h, họ chào lão tam rồi đi lên công an thành phố, sau khi Yến thu lại hết 10 tờ giấy kia, rồi đốt luôn ngay trước mắt lão tam
Đại tá Sáu Ninh ngồi trong phòng làm việc, rồi nghe lính báo là cô Ánh, kế toán trưởng của Sĩ Hùng và 9 người kia đã có mặt ở phòng hỏi cung số 1 đến phòng số 10, anh gật đầu với tổ điều tra viên được phân công sáng nay, cứ một cậu một phòng như phân công. Lập bản cung xong khoan cho họ về, cứ bảo họ đợi, rồi tập trung về phòng họp của cảnh sát điều tra đợi tôi, rồi anh khoát tay, thôi, bắt đầu đi, riêng anh bước về phòng mà Ánh đang đợi, đây là một trong hai mắt xích quan trọng nhất của vụ án.
– Chào chị, tôi là Ninh, điều tra viên, hôm nay đại diện cho bộ phận cảnh sát điều tra làm việc với chị, giờ tôi hỏi chị về nhân thân lý lịch trước nhé, rồi ta vào nội dung chính
– Vâng, anh cứ tự nhiên, hôm qua anh tổng giám đốc của em cũng có dặn dò là phải tích cực hợp tác với cơ quan điều tra, để minh oan cho Sĩ Hùng, giờ anh cứ hỏi, Ánh thầm nghĩ, may mà lão tam có tin xi nhan trước, chứ không chị cũng không biết Ninh là sếp sòng, phó giám đốc Sở.
– Theo chị thì công ty chị bị oan sao, hay là ném đá giấu tay khéo léo nhỉ, Ninh cười hỏi nửa đùa nửa thật, sau khi hoàn tất phần lý lịch cá nhân.
– Anh cứ nói thế, em biết là tụi em bị oan thật, còn nhận định thế nào là của công an mấy anh, Ánh đá quả bóng lại qua Sáu Ninh, chị nhớ lại nội dung học hồi sáng, phải bình tĩnh, không cần vội vã hấp tấp, khi nói mắt nhìn vào cán bộ điều tra, không láo liên qua lại, 10 tờ giấy hồi sáng đều dặn chung như vậy
– Theo định kỳ bên công ty em, mấy tháng là kiểm toán các công ty con một lần
– Dạ, định kỳ là ba tháng là rà soát một lần, tư nhân mà anh, nên sếp tổng bên em chặt chẽ lắm.
– Lần cuối cùng em kiểm toán hai công ty đó là khi nào?
– Dạ, là hồi tháng 7 thì mình kiểm cho cho quý 2
– Thế lẽ ra tháng 10 thì mới kiểm lại chứ, sao tự nhiên kiểm… Trùng hợp vậy, Ninh vừa hỏi vừa nhìn vào Ánh, hay là ở tổng công ty em và Thành rảnh rổi
– Dạ, do ở công ty đó, anh Nam giám đốc đi đâu từ hôm 18 mà nhân viên kiếm không được, rồi họ báo lão tam, lão tam nói em coi chừng anh Nam thụt két đi qua campuchia cờ bạc, nên bảo em kiểm kê gấp ạ, chứ rảnh đâu mà mình bày ra làm chi hả anh, Ánh cười khúc khích
– Thế kiểm kê xong thì sao, Nam có lấy gì không, Ninh xoáy sâu vào
– Dạ có âm sổ tiền mặt hơn 300 triệu ạ, và dư ra mấy chai rượu trong kho đó
– Sao để tiền mặt ở công ty nhiều vậy, nuôi ăn trộm hay sao, Ninh cười cười
– Dạ không, Ánh cũng cười theo, do mấy xa tải chở hàng cần tiền mặt để đổ xăng, hoặc bảo trì xe cộ, vì các gara hay đại lý xăng dầu họ thanh toán theo ngày và thanh toán tiền mặt, Ánh cũng ớn lạnh, họ hỏi mấy cái này là ngoài bài, cô phải suy nghĩ chớp nhoáng theo thực tế mà ứng phó.
– Thế khi bị hụt mất quỹ tiền mặt và phát hiện.. Rượu dư trong kho thì em làm gì
– Em dt cho lão tam báo cáo ạ, Ánh hít một hơi rồi bình tĩnh trả lời
– Lúc đó lão tam nói thế nào, lão có nói lão đang làm gì không
– Lão nói em sáng mai cho kiểm kho và kiểm kê gấp, nên sáng mai em với Thành mói ghé Tiến Thành và Ánh Dương đó, còn lão ở đâu em không biết, vì thường thì em đi em mới báo sếp, còn người ta là sếp, sao mình dám hỏi hả anh
– Việc Nam lấy tiền mặt trong két, ngoài em ra, nhân viên còn ai biết không
– Dạ còn con bé Hà, kế toán bán hàng kiêm thủ quỹ của Tiến Thành, em dặn nó không nói ra, vì dù sao Nam cũng là em rể của chủ tịch, chuyện anh em lấy tiền nhau không hay ho gì.
– Thế khi em kiểm kê, thấy dư rượu so với tồn sổ, thì em làm gì
– Dạ, em chất vấn thủ kho ạ, rồi nó giải trình là do có phiếu xuất rồi mà khách hàng chưa lên lấy rượu, và nó khăng khăng là có khi sổ cộng sai, sót phiếu… Nên tồn kho cao hơn tồn sổ ạ, Ánh bình tĩnh trả lời, cái này thì có trong… Bài học hồi sáng
– Thế quy trình xuất hàng ở Tiến Thành là thế nào?
– Dạ, quy trình chung ạ, bên Ánh Dương cũng vậy, khách hàng đặt hàng xong thì kế toán bán hàng kiêm thủ quỹ làm phiếu xuất, phiếu xuất trình trưởng phòng kinh doanh ký, trưởng phòng kinh doanh ký xong thì chuyển phiếu thủ kho, thủ kho căn cứ vào đó điều xe giao ạ.
– Thế còn thanh toán thì sao?
– Dạ, khi khách hàng nhận hàng xong, trong vòng 24h thì họ nộp tiền mặt, hoặc chuyển khoản ạ, có khi thì trưởng phòng kinh doanh đi thu nợ, nhưng là bên bia, còn bên rượu thì anh Nam thu, căn cứ trên sổ công nợ do kế toán bán hàng lên công nợ.
– Sao công ty lại tách ra bên kinh doanh thu tiền bia còn Nam thu tiền rượu, hay là có rượu giả mà không có bia giả nên Nam thu tiền rượu cho khỏi lộ ra, Ninh trầm giọng hỏi, nhìn thẳng vào mắt Ánh, Ninh xoáy vào chỗ… Tiền nong
– Dạ, là vì… Lão tam, do anh Nam là em vợ chủ tịch, anh ấy hay đi chơi nên chủ tịch muốn anh ấy có trách nhiệm với công việc, với lại khi đi thu tiền, nhân tiện anh ấy thăm hỏi khách hàng và tìm hiểu giá hàng lên xuống, vì lúc này cạnh tranh nhiều, chăm sóc khách hàng không tốt có khi mất khách. Ánh ơn ớn lạnh, may mà cái này có trong bài, mà cũng đúng, thường các công ty khác thì giám đốc dĩ nhiên phải liên hệ khách hàng và nắm giá cả thị trường qua đi thị trường mà
– Thế sau khi thấy rượu dư, em dt báo lão tam rồi làm gì tiếp theo, Ninh quay lại… Kho rượu
– Dạ, em cho dán niêm phong kho rượu lại để kiểm sổ lại, và dặn bảo vệ không cho hàng rượu xuất ra khỏi công ty nữa, chờ rà sổ lại rồi kiểm lại, thì sáng hôm sau kế toán bán hàng của 2 công ty dt báo lên là thủ kho không đi làm, giờ kho bia cũng không ai mở cửa mà giao hàng ạ, tụi nó dt cho Nam mà cũng không được, em nghe báo thì em liên lạc lần nữa với anh Nam mà không được, em mới nói trưởng phòng kinh doanh của hai công ty đi xuống nhà thủ kho tìm, thì mới biết họ dọn đi, trả phòng rồi. Em lập tức báo lão tam, thì ngay sáng đó lão tam xuống kho rượu kiểm tra mới lòi ra đống rượu dư là… Rượu giả
– Thế không có Nam và thủ kho, thì làm sao lão tam mở kho được
– Dạ, do bảo vệ có chìa, nhưng chiều hết giờ là thủ kho dán niêm phong cửa kho rồi mới về, sáng vào cùng bảo vệ ký sổ bàn giao niêm phong an toàn mới mở kho ra làm việc, quy định mà anh.
– Thế sao lúc em kiểm kho em không phát hiện được là rượu giả?
– Dạ, em biết đếm chai thôi, chứ em có ăn nhậu như đàn ông đâu mà biết ạ, Ánh cười
– Thế kiểm kê từ mấy giờ đến mấy giờ, em nhớ không, bên Tiến Thành, rồi bên Ánh Dương. Ninh lại chạy qua chỗ… Thời gian
– Dạ giờ thì không nhớ rõ ạ, chỉ nhớ là lúc xuống công ty Tiến Thành thì đầu giờ buổi sáng, rồi làm đến chiều, thấy âm quỹ và dư kho rượu, nên em và Thành đi qua Ánh Dương luôn ạ, vì cũng nghĩ là Nam cũng có bê bối bên đó như bên Tiến Thành, nhưng bên Ánh Dương thì không âm quỹ, nhưng dư rượu, rồi tối mịt mới xong, hình như 19h hay 20h gì đó. Ánh lại phập phồng, chị mừng là tờ giấy có ghi là không khai giờ cụ thể, chỉ áng chừng là được, chứ kiểm kê ra một đống cái nhức đầu như thế, ai mà còn đầu óc mà vừa làm vừa nhìn đồng hồ.
– Hôm đi kiểm kê, em đi xe gì, và Thành đi xe gì, đi chung hay đi riêng, hôm đó em mặc đồ gì, Thành mặc đồ gì còn nhớ không,
– Dạ em đi xe lead Honda của em đó, còn Thành thì đi xe wave alpha, đi chung thì đi chung đường từ Sĩ Hùng xuống Tiến Thành, rồi tiếp qua Ánh Dương, đồ thì em mặc vest công sở như hôm nay, còn Thành thì áo somi quần tây, áo somi ngắn tay, màu gì em không nhớ vì ít để ý, nhưng mà màu sáng, trắng sọc xanh hay nâu gì đó.
– Hôm đó có ai đi theo tụi em lúc kiểm kho… Ninh quay qua nhân sự
– Dạ có kế toán bán hàng đi cùng, và thủ kho nữa.
– Theo em nói thì kế toán bán hàng xuất phiếu trình trưởng phòng kinh doanh ký, lỡ trưởng phòng kinh doanh vắng, thì sao, Ninh quay lại… Qui trình
– Dạ thì anh Nam ký phiếu, nếu anh Nam vắng thì trưởng phòng phải ở công ty trực, đó là quy định ạ, Ánh cũng bắt đầu đổ mồ hôi vì cái kiểu xoay trái xoay quay phải liên tục của Ninh
– Thôi được, giờ em đọc kỹ lại lời khai, nếu có gì sai thì nói lại, còn không thì ký vô, rồi Ninh rút thuốc và hộp quẹt ra
– Dạ, anh ơi, anh đừng hút thuốc, em chịu không được, mùi thuốc lá làm em buồn nôn lắm ạ
Ninh đút lại gói thuốc vào túi, rồi anh cũng hơi khó chịu,
Vừa đọc lại bản cung, Ánh vừa liếc liếc thấy cái sự hơi… Ức chế của Ninh, chị cười thầm, cái tờ hướng dẫn ác thật, nó dặn chung cho 10 người họ là… Không cho cán bộ điều tra hút thuốc. Cũng đúng, phải làm họ ức chế tâm lý lại chứ, để họ nhớ đến điếu thuốc mà không tập trung được.
Những câu hỏi tương tự như đại tá Sáu Ninh đặt ra cho Ánh cũng được đặt ra cho 9 người kia, tuy nhiên 2 tay tổ trưởng bảo vệ thì nói chúng chỉ biết Ánh và Thành vào Tiến Thành đầu buổi sáng, rồi ra khỏi Tiến Thành và đến Ánh Dương vào giữa buổi chiều, quần áo thì cũng tương tự như Ánh khai, riêng xe thì thằng bảo vệ Tiến Thành nó nhớ được đúng như Ánh nhớ, còn thằng bảo vệ Ánh Dương thì nó nhớ xe Ánh vì kiểu xe Lead màu đỏ dễ ấn tượng, còn Thành thì nó không nhớ, hình như xe wave, còn wave gì thì nó không nhìn kỹ, còn bên trong công ty ai làm gì thì bảo vệ không biết, nên cuộc hỏi cung… Cụt lủn, ngắn gọn
Tại phòng cung của Thiếu tá Quang, Thành cũng khai y như Ánh về chuyên môn kế toán và quy trình này nọ, chỉ khác là nó không biết chị báo cáo gì với lão tam, nhiệm vụ của nó thì nó biết, còn liên lạc báo cáo thì chỉ trưởng phòng như chị mới có quyền báo cáo thẳng cho ban giám đốc. Còn quần áo thì cả công ty ai mà không biết chị Ánh chỉ mặc đồ vest công sở hàng ngày
Hai tay trưởng phòng kinh doanh thì khai hôm đó có biết tổ kiểm kê xuống, nhưng cụ thể làm gì có gì trong kho thì họ không biết, vì họ không đi theo, kho hàng thì chỉ có thủ kho, kế toán bán hàng và tổ kiêm kê mới có quyền vào. Còn quỹ dư hay thiếu hay gì đó họ không quan tâm, đó là việc của Nam và của kế toán.
Hai con kế toán bán hàng cũng khai tương tự như Ánh về chuyên môn và quy trình luân chuyển chứng từ xuất hàng và thanh toán, còn chuyện Nam thụt két thì kế toán bán hàng của Tiến Thành biết, nhưng nó cũng khai là biết thì biết, nhưng chị Ánh dặn là không nói ra, còn chị báo lão tam hay không, báo thế nào nó không quan tâm.
Hai tay xưởng trưởng cũng khai bữa đó họ làm trong xưởng, không chú ý gì bên khối văn phòng, mà cũng không thấy bên khối văn phòng làm gì, vì xưởng và kho nằm sau lưng khối văn phòng. Tuy nhiên hai tay xưởng trưởng có khai làm hôm đó khi họ đi ngang kho, có thấy tổ kiểm kê làm việc. Còn họ làm gì bên trong thì không ai biết
Cái chung nhất của các bản cung là tụi nó chi biết nhiệm vụ tụi nó, làm xong là tốt, còn việc ai làm gì của các bộ phận khác, hay là việc ở tầm quản lý, thì tụi nó bảo điều tra viên đi hỏi… Cán bộ quản lý, hay qua bên người có chức năng đó mà hỏi. Còn có khi cùng bộ phận như nhau nhưng lính bên Tiến Thành nói nói khác bên Ánh Dương một chút, cũng đúng thôi, giống nhau quá thì ai mà không biết là cả đám trả bài, mỗi người phải khác nhau chút chớ.
Sáu Ninh và Quang chia nhau đọc 10 bản cung, rồi nhìn nhau cười nhạt, thôi, cho tụi nó về đi, cũng không còn gì để hỏi nữa, các bản cung tuy khác nhau về chi tiết, nhưng cũng giống nhau ở chỗ việc ai nấy biết, và biết cũng rành chuyên môn
Mấy cậu điều tra viên trẻ mở cửa phòng cung cho họ về, rồi kéo nhau đi ăn trưa, có cậu thèm thuốc quá chạy vội ra sân hút phà phà, nãy giờ ức chế bọn này thật, chúng làm như hôm nay mới ngửi mùi thuốc hay sao ấy, mà mình là cán bộ điều tra, không lẽ hỏi chút rồi chạy ra ngoài hút thuốc thì công việc chừng nào mới xong, mà hỏi lẹ cho xong, dẫu sao.. Hôm qua lão tam cũng chơi đẹp, không lẽ giờ quần lính của lão, rượu giả chứ có phải ma túy hay cái gì ghê gớm đâu
Ánh vừa dắt xe ra khỏi cổng mà chị còn thấy lưng áo somi lót trong áo vest ướt đẫm mồ hôi bởi kiểu hỏi cung… Giật cục của Ninh, đúng là sếp không sai, đang hỏi nhà kho thì chạy qua tiền, xong tiền thì chạy qua nhân sự, rồi chạy qua ông Nam, rồi quay qua quần áo xe cộ, rồi trở lại… Nhà kho
May mà mình cũng bản lĩnh, 10 năm theo lão tam chứ ít sao, rồi có tờ giấy học bài nữa, mới qua được cái nạn hôm nay.
Liễu thức dậy trong một nhà nghỉ bình dân gần bến xe Giáp Bát, bến xe phía Nam của thủ đô Hà Nội, cô đã đến Hà Nội từ chiều tối hôm qua, nhưng cả người mệt mỏi vì hơn 45 giờ nằm vạ vật và không ngủ được trên cái giường nằm tầng 2 của xe mà bề ngang chỉ hơn 4 tấc một chút và vừa đủ để duổi thẳng chân. Cô nhớ là xuống xe thì cô chỉ kịp vứt cái túi hành lý nhỏ vào góc tủ của nhà nghỉ, bật cái máy lạnh lên xong là cô ngủ vùi đến sáng nay mới dậy
Xuống trả phòng, Liễu đưa thằng lễ tân tiền phòng rồi nhận lại cái CMND nó đưa, vừa đi ra ngoài cô vừa nhìn nhìn cái CMND có hình mình nhưng mang tên Nguyễn Thì Thùy Dương mà bật cười, công nhận thằng làm cho cô cái CMND giả này có nghề thật. Cô trả nó 1 triệu đồng chỉ để nó làm mỗi một việc là hỏi cô sinh năm mấy, rồi nó lấy CMND này ra, lách lưỡi dao lam vào giữa 2 miếng plastic, nó tách ra một góc rồi luồn tiếp 1 miếng dao lam đã bị bẻ làm 2, tách nhẹ nhàng cái hình gốc ra, lấy tấm hình 2×3 của cô đã cắt vừa vặn, nó đưa vào 1 khuôn dập con dấu nổi, tuy không tinh vi như con dấu thật nhưng cũng đạt đến kỹ xảo 8/10. Xong xuôi, nó mở 1 ngọn đèn pha sáng rực lên, đưa vào xem coi còn sai sót chỗ nào xong, thấy ổn, nó dán keo cái mép plastic lại rồi đưa cô, 1 triệu đồng trong 10 phút, và chỉ nhận khách qua những người có trong danh bạ dt của nó, mà theo Tuấn nói khi dắt cô đi làm thì cái danh bạ đó không quá 15 người trong cả cái SG 12 triệu dân
Liễu thấy một quán miến lươn nhỏ có vẻ vắng khách, cô đi vào gọi 1 tô và nhai chầm chậm, trong đầu hình dung cảnh cô gặp lại chú Ba, sau gần 3 năm chú cháu bặt tin nhau, do lúc Liễu mới trốn, cục cảnh sát truy nã tội phạm – bộ công an thường xuyên quan sát nhà chú, và nghe lén dt di động và dt bàn của chú, nên Liễu không hề liên lạc gì với chú Ba cả, mà có khi chú Ba tưởng mình bị Lộc đen thịt rồi cũng nên
Vừa nuốt tô miến lươn dở òm, Liễu vừa chua chát trong lòng, những ngày xưa mình ra Hà Nội, có bao giờ ngồi quán ăn vỉa hè vắng vẻ thế này đâu, toàn vào ăn những nơi nổi tiếng, sang trọng, ngựa xe đưa đón, mà giờ làm sao bước vào những nơi đó nữa, người quen, rồi công an nhận ra thì sao…
Liễu thở dài rồi lấy cái kiếng râm và mái tóc giả đeo vào, đội thêm cái nón cho nó hơi che bớt khuôn mặt, cô vẫy chiếc taxi, anh cho tôi xuống Hồ Đắc Di, Khu Café Trung Tự ấy, nhà chú Ba cô chỉ còn một ngôi nhà 2 tấm nơi đó, lẽ ra chúng nó cũng tịch thu nốt, nhưng lúc đó chú Ba cô đã bộc lộ ra cái dũng khí của một lãnh đạo ngành, ông mạnh dạn tuyên bố, ông vì vợ và 2 đứa con ông, tức mấy đứa em họ Liễu, ông nín nhịn, cũng vì ông cũng có tham và có sai, nhưng nếu “ông anh” của Lộc đen mà đuổi cùng giết tận, thì cá chết lưới rách, ông tung hê lên hết, báo chính thống sợ không dám đăng thì có mạng internet đăng, thế là chúng nó cũng chờn, nên còn chừa cho ông cái ngôi nhà cuối cùng này cho ông với vợ ông và 2 đứa em họ của cô có chỗ chui ra chui vào.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro