Phần 158
2021-07-20 02:36:00
Lúc thiếu tá Quang rời khỏi phòng làm việc của đại tá Sáu Ninh thì cách đó hai phòng làm việc, đại tá Bảy Hòa, phó giám đốc phụ trách an ninh cũng đọc tờ Sài Gòn Thời Sự, và anh hiểu ra vì sau thứ trưởng Hai Hậu quen biết già 4 lâu như thế mà không lộ, vì băng già 4 này lợi hại thật sự, họ không kiếm anh, cũng không kiếm Hai Hậu, mà họ tự mình cứu mình, anh cười thầm trong lòng, biết Năm Kiên và Sáu Ninh giờ thì cùng lắm là bắt nhốt hai thằng thủ kho thôi là hết chuyện. Mà có bắt được hai thằng đó hay không cũng là một vấn đề khác nữa, còn cái đám làm rượu giả kia, đợi êm êm thì chúng nó lại làm tiếp, mất Tiến Thành và Ánh Dương thì còn.. Vài ngàn công ty khác, lo gì
Cùng lúc đó lại một lầu 2 của một quán ăn kín đáo chuyên phục vụ cho giới lắm tiền nhiều của, thiếu tướng Năm Kiên, đại tá Tám Vương và Lộc đen đang ngồi ăn sáng, chút sau thiếu tướng Năm Kiên đưa cho Lộc tờ Sài Gòn Thời Sự, không phải anh em không giúp nhau, mà là tụi mình nghĩ Lộc nên đi Hà Nội một chuyến, kỳ này ông gặp tay khó nuốt rồi
Lộc liếc sơ qua bài báo, rồi trả lời Năm Kiên, hai ngày nữa thằng em đi ra đó. Miệng thì cười mà trong lòng Lộc sôi sục, con bà nó tờ Sài Gòn Thời Sự, nó phá mình 2 chập rồi, lần trước là vụ Thái Sơn, lần này nó.. Lập công chung với công an, mà thực ra là báo hại công an.
Sáng nay lão nhị buồn ngủ quá rồi mà không dám ngủ khi chưa nghe đích xác tin tức từ thằng Bình đi làm nhiệm vụ báo về. Chiều tối hôm qua sau khi Hạnh dt báo cho lão tứ biết là Hạ Phương đồng ý giúp vụ bài báo, lão tứ đã dt báo cho lão biết sáng nay báo sẽ ra sớm, rồi kêu lão như thế… Như vậy. Và cú dt của lão tứ bàn bạc với lão làm lão bận rộn từ tối hôm qua khi lão tam chạy qua gặp lão và giao cho lão 2 cuốn sổ giao hàng của Tiến Thành và Ánh Dương để phối hợp cho kế hoạch của lão tứ.
Sau khi chia tay với lão tam ở quán café, lão về tổng bộ, vào phòng giam thằng Nam, rồi mở sổ ra, lão hỏi nó chị Tư chị Tám thấy ghi trong sổ là cửa hàng bán rượu nào, anh Tèo chú Tí gì đó là ở shop nào, đường đi như thế nào đến đó rồi lão dt cho thằng Bình. Thế là sau khi lão nhị dt xong, ngay trong đêm qua từ nửa đêm thì thằng Bình huy động lính, thằng nào gọi dt được thì gọi, còn thằng không gọi được thì Bình phải xách xe chạy lòng vòng đi tìm, điều động lính xuống 11 chỗ mà trong tháng qua thằng Nam có giao hàng và nó biết địa chỉ ở đâu. Đến hôm nay thì lão nhị hiểu ra vì sao ngày xưa khi anh 4 giao cho thằng Nam nắm cái mảng này, anh bắt nó không được nhận chuyển khoản thanh toán từ các shop, cửa hàng mua rượu giả mà đích thân Nam phải đi thu tiền trực tiếp, thứ nhất là tránh việc thanh toán chuyển khoản qua ngân hàng sẽ lưu lại dấu vết, thứ 2 là giữ quan hệ tốt với mấy người tiêu thụ đó, và thứ 3 là nhờ đi thu tiền tận nơi nên biết chổ, hôm nay mới chỉ cho đám lính biết đường mà mò xuống đó, coi người ta có coi báo mà biết đường phi tang chứng cứ hay không, để còn ứng phó
Thằng Bình đang đứng tại khu bán bia rượu nước giải khát dọc theo đường Nguyễn Tri Phương Quận 5, và nó cũng buồn ngủ và mệt mỏi suốt từ nửa đêm qua đến sáng nay khi nửa đêm bị lão nhị dt dựng dậy, bắt nó đi lùa lính xuống 11 điểm bán hàng kia, còn nó thì bị lão nhị bắt đích thân đi ra khu Nguyễn Tri Phương này, vì đơn giản là các cửa hàng khu này toàn lấy sĩ số lượng lớn bia rượu nước giải khát của bên nó, và cả rượu giả nữa, nên nếu công an kiểm tra ở đây là lòi ra số lượng nhiều nhất, vì ở đây họ ôm nhiều để còn đóng hàng về các tỉnh nữa mà. Nên vì quan trọng vậy, lão nhị phải bảo nó đích thân giám sát chứ, để có gì còn báo về tổng bộ biết đường mà tính. Hồi nửa đêm này sau khi tụ tập đủ 11 thằng đàn em, 3h sáng nó chạy qua nhà in của tờ Sài Gòn Thời Sự, rồi chờ 3h15 báo in ra, nó bốc máy dt cho lão tứ, thì lão tứ cho nó một số dt của một chị nào đó, xong nó dt cho chị đó thì chút sau chị đó đi từ nhà in ra, giao cho nó 50 tờ báo rồi chị đó quay vô, nó lấy báo rồi chạy về chỗ tập trung phát ngay cho tụi lính, nó dặn dò tụi lính như thế.. Như vậy, sau đó thì tụi nó tản ra, mỗi thằng chạy qua một cửa hàng theo danh sách mà lão nhị và Nam chỉ đường, riêng nó chạy về chỗ này, 4 tờ báo bỏ trong cốp
Thằng Bình gà gật ở quán café vỉa hè khu Nguyễn Tri Phương đến 7h sáng thì nó tỉnh dậy hẳn, nãy giờ từ khi nó ra đến chỗ này là 5h sáng nó có ngủ được đâu, vì cứ chốc chốc là dt nó reo lên, hoặc tin nhắn bọn kia báo về là đúng, mấy chỗ đó bị công an theo dõi hết, riêng thằng Bình do nó kinh nghiệm nhiều hơn, nó nhìn qua một cái là biết 2 thằng xe ôm đang đón khách khuya ngay gần trường cấp 3 Ten Lơ Man là công an rồi, và nó chắc chắn hơn nữa khi nó vừa nhét tờ 20k vừa hỏi bà già bán café đêm gần đó, bả nói 2 chú xe ôm trẻ trẻ đó mới ra chạy đâu khoảng 3, 4 ngày nay thôi, mà toàn chạy ban đêm nữa chớ. Cũng có 3 chỗ không biết có công an theo dõi hay không, vì 3 thằng xuống 3 chỗ đó nói không có, hoặc có mà tụi nó nhìn không ra, lính mà, đứa khôn đứa dại, đâu phải thằng nào cũng giỏi, mà có cũng được, không có thì cũng theo kế hoạch mà làm, chẳng qua biết để mà sau này hiểu hơn về công an thôi
Thằng Bình nhìn lướt qua mấy chỗ cửa hàng thì thấy đến 7h15 là người ta mở cửa hàng ra bắt đầu buôn bán rồi, nó bèn móc dt ra rồi gọi cho 11 thằng kia, bắt đầu đi tụi mày, rồi nó làm bộ vào một cửa hàng hỏi mua mấy lon bia, nó giả lả nói với chủ cửa hàng, sáng nay báo đăng ghê quá, lúc này rượu giả tràn lan, nên tính mua rượu mà thôi chuyển qua mua bia. Báo chí không biết lấy tin ở đâu mà người ta nói 2 công ty con của tập đoàn Sĩ Hùng phân phối rượu giả, thì người chủ cửa hàng tái mặt, ông ta hỏi lại vì mới sáng sớm ông chưa mua báo, nó bèn móc tờ báo ra chỉ cho ông ta coi tin, rồi cho ông tờ báo luôn khi ông xin, trả tiền mấy lon bia xong, nó ra nổ máy xe chạy về nhà. Bình vừa chạy xe đi vừa tự nhủ, cũng may là có tờ báo làm bằng, chứ nói khơi khơi thì họ không tin mình, vì có biết mình là ai đâu, thì làm sao mà họ tin mà xử lý hậu quả chứ. Cảnh đó cũng diễn ra tương tự như vậy ở 11 chỗ kia
Tụi công an điều tra đang theo dõi mấy cửa hàng này bực bội lắm khi mà nhìn thằng chủ cửa hàng bước ra ngoài ngó ngó chút rồi bưng từng thùng rượu trong quầy ra đập tanh banh hết, tụi nó biết mà không can thiệp được, vì tụi nó chưa có lệnh khám xét, hai là rượu của người ta, người ta đập, công an chưa có lệnh thì sao mà can thiệp được chớ, giờ nhào vô chận tay nó rồi nói rượu giả thì nó còn chửi cho ấy, dân sài gòn mà đã đến mức dám mua hàng giả về buôn bán kiểu này thì nó dữ dằn lắm, chứ đâu phải nông dân dưới quê đâu mà thấy công an là sợ. Muốn làm gì nó là phải làm theo luật, không nó chửi cho mang nhục. Rồi mấy cửa hàng sát bên cũng đem hàng của họ ra đập luôn, sau khi họ thấy ông chủ cửa hàng kia đập thì họ nhìn ông ta, thấy ông ta nháy mắt vô đống rượu.
Mấy ông chủ bà chủ của mấy cữa hàng đó đập xong ở cửa hàng mình rồi thì dt về cho lính, ở nhà còn mấy loại đó thì tụi bây đập bỏ hết đi, có ai hỏi thì nói rượu của tui, tui có quyền, không thích uống thì đập bỏ.
Đến 10 giờ sáng thì hầu như toàn bộ những cửa hàng tiêu thụ rượu giả của hai công ty, ngoài số mà Bình chĩ đạo lính trực tiếp báo động cho họ, còn lại họ biết tin qua báo chí, qua café vỉa hè, qua người dân bàn tán nên ai lỡ nhập hàng đó về mà còn tồn thì họ hủy hết.
Lão nhị nghe dt của Bình báo về là việc báo động khéo léo cho 12 cữa hàng, shop đó ổn rồi, lão lăn ra thở một cái xong quay ra sân lão đốt luôn hai cuốn sổ, rồi leo lên lầu, vô phòng riêng của lão ở tổng bộ lăn ra ngủ luôn sau khi nhốt thằng Nam lại cẩn thận, hồi nãy nó có năn nỉ lão thả ra, mà chưa có lệnh anh 4 thì sao lão dám thả được chứ, lão thả nó thì anh 4 cho lão vô đó mà ở thế cho nó
Trái ngược với lão nhị, lúc 9h30 sáng, khi đã cầm trong tay quyết định phê chuẩn khởi tố vụ án, thì thiếu tá Quang nhận được dt của mấy thằng tổ trưởng trinh sát báo về, thôi rồi anh ơi, người ta lôi rượu ra đập hết rồi, tụi em thấy nhưng chưa có lệnh khám xét, làm sao mà ngăn chặn được.
Cùng lúc thiếu tá Quang cầm trong tay lệnh khám xét thì lão tam cũng nhận được dt của văn phòng cơ quan cảnh sát điều tra, mời lão lên để làm rõ vụ việc
Trung tá Nhã đang ngồi làm việc trong văn phòng công an quận Y thì nhận được công điện chỉ đạo cũa văn phòng cơ quan cảnh sát điều tra công an thành phố, chỉ đạo anh phối hợp phong tỏa hai công ty Tiến Thành và Ánh Dương, nội bất xuất ngoại bất nhập cho đến khi quân của thành phố xuống hiện trường
Nhã lấy dt gọi cho đội trưởng đội cảnh sát kinh tế và cơ quan cảnh sát điều tra công an quận, chỉ đạo họ cho lính xuống phong tỏa 2 công ty và nhà kho.
Thiếu tá Quang phân công các điều tra viên chia làm 2 tổ xuống Tiến Thành và Ánh Dương xong, thì anh mở hồ sơ vụ việc ra coi lại, để chút nữa lão tam lên còn tiến hành lấy khẩu cung, trên tư cách lão tam là người đại diện theo pháp luật của công ty chủ quản của Tiến Thành và Ánh Dương, lẽ ra phải triệu tập cả tay Nam giám đốc hai công ty đó nữa, nhưng Quang nghe lính báo cáo là lão tam cũng không biết Nam đang ở đâu, thôi kệ, để 2 tổ điều tra viên khám xét xong 2 công ty đó, rồi tính chuyện tay Nam sau, Quang hiểu chứ, người anh cần đối phó là lão tam, còn Nam nếu có liên quan, cũng chỉ là con rối bị giựt dây mà thôi
Hôm nay Hương có hẹn với con Linh để gặp nó, xong cô còn đi gặp Lành nữa. Sáng nay dậy mở laptop lên, cô ngạc nhiên khi thấy tờ Sài Gòn Thời Sự đưa tin về việc Sĩ Hùng, rồi cô nhắn tin cho gã hỏi thăm thì gã bảo cô cứ yên tâm, đó việc của anh 4 đang sắp xếp, không phải công an đang vồ được mình đâu. Mấy hôm nay mải lo việc công ty cho anh Duy nên Hương không chú ý nhiều vào việc hệ thống, mà cô biết cô có chú ý cô cũng không biết gì về những chuyện này, nội bộ nhưng việc ai nấy biết là quy định mà. Chỉ vì gã là bồ cô nên cô hỏi, chứ nếu là anh em chung hệ thống, hỏi như vậy coi chừng bị chửi và nghĩ ngờ nữa là khác. Rồi sáng nay con Linh nó dt cho cô, báo cô chút nữa nó lên gặp cô và giao cho cô một ít tài liệu nó… Ghi âm được ở tổng bộ. Nghe nó nói mà Hương ngạc nhiên, nhưng rồi cô hiểu vì sao gã làm thế, lúc này hai bên vào thế cài răng lược, tình báo điệp viên hai bên rải khắp nơi, nên gã phải thủ luôn cho tổng bộ
Sáng nay ngoài việc gặp con Linh ra, Hương còn gặp thằng Lành sau khi nghe nó than khóc trong dt là nó phải đi theo Ba Thới và một ông bạn nào đó của Ba Thới cùng với ba bà đáng tuổi chị nó suốt ngày suốt đêm qua nên muốn khùng luôn
Rồi 5 người bọn họ vào khách sạn, thằng Lành nó vào theo và giờ nó cũng hẹn gặp cô để báo cáo. Hương trầm ngâm suy nghĩ về Ba Thới, tay này lúc này lắm vấn đề quá, nợ nần gái gú, thế nào cũng sinh ra hỏng cái này hư cái kia, mà sơ hở thì có khả năng làm cửa cho Lộc đen chui vào
Nghe thằng Lành dt báo cái vụ 2 nam 3 nữ vô khách sạn, Hương vừa buồn cười vừa thấy rạo rực trong người khi cô thấy tụi đó cũng giống cô và gã với Hồng, An quậy hồi xưa. Chung quy cũng tại con Hạnh điên rồ kia, gã đi công tác thì để gã yên ổn đi, còn kiểm tra kiểm soát cái gì, mà kiểm ra thì có được cái gì, bỏ gã được hay sao. Mà giờ cũng vì cái vụ kiểm tra webcam ban đêm đó mà hai đứa khó ngủ. Hương biết chứ, hai đêm nay đêm nào hai cô cũng nằm coi gã ngủ mà mình ngủ không được, cô không biết Hạnh có biết âm mưu của gã không, chứ cô thì rõ lắm, biết hai cô nhìn mình ngủ, gã còn cố ý nằm dang chân về phía webcam, rồi lúc lăn qua lộn lại gã làm bộ kéo cho ống quần xà lỏn nó cao lên, cho nó… Hở cái vật đáng ghét kia ra, rồi lúc gã ngủ là nó ngỏng lên lồ lộ trong webcam như thế, hai cô nhìn thấy rồi.. Khó ngủ luôn, Hương giờ nhớ lại mà còn buồn cười khi hôm qua cô giả vờ ngáy thì thấy cái mền bên Hạnh nhúc nhích ngay giữa hai đùi nó, rồi chút sau nó đi xuống toilet thì cô muốn phá lên cười cho đã mà không làm được. Cho bỏ cái tội rình rập theo dõi, thằng dâm dục chưa ngoại tình mà con nhỏ công an theo dõi phải lấy tay.. Tự xử. Nghĩ đến cảnh hôm qua Hạnh đi toilert, giờ Hương còn cười lên ha hả, rồi cô lấy xe đi ra quán café, cũng tới giờ con Linh đến rồi
Hương ra đến quán thì thấy con Linh đợi sẵn, thấy con nhỏ dạo này diện quá, nét con gái nhà quê của nó như bay đi mất phần lớn vậy, Hương chào nó rồi ngồi xuống gọi nước
Con Linh thấy Hương đến, nó lấy ra mấy cái thẻ nhớ,
– Chị đừng cười em, tại em không biết làm sao gom gọn vô một cái như chị
– Không sao, mà hôm qua anh Hùng dt về cho chị, dặn chị tìm mua cho em cái máy tính bàn, mà chị thấy mua máy bàn thì thôi em góp vô ít nữa, mua luôn cái laptop mà xài, em thấy sao
– Mắc không chị, chênh lệch nhiều thì tụi em không có tiển bù
– Thôi vậy đi, em với con Mai hùn cho chị 5 triệu, còn thiếu nhiêu chị cho, rồi có em trai chị Phương nó học sư phạm, để chị hỏi Phương coi em nó dạy được thì kêu nó dạy cho tụi em, hôm qua anh Hùng dt về dặn, nên chị phải lo cho tụi em cho xong, không ổng về thì chị nghe chửi
– Dạ, em cám ơn chị, để em về gom tiền với con Mai rồi đưa chị hén, thiếu thì chị cho em mượn đi, lãnh lương tụi em trả, chứ nhiều quá không có
Hương gật đầu cho nó yên tâm, thôi để chị mua cho tụi em trước, rồi hôm nào tụi em lấy máy rồi đưa tiền chị sau cũng được, thôi giờ đợi chị chép mấy ghi âm này vào máy, rồi em cầm thẻ nhớ về
Nhìn con Linh nó đi ra cửa, Hương cười cười, con Hạnh này yêu quá hóa khùng rồi, thằng dâm dục nó sống kiểu như thế thì gái bu dài dài, ở đó mà kiểm với soát. Cô hiểu con Linh nó nghĩ ghì về gã mà, nói chuyện thì 1 câu là anh Hùng, rồi hai con mắt long lanh ướt rượt, mơ mơ màng màng. Y như cô hôi.. 5 Năm trước
Hương gọi điện báo thằng Lành địa chỉ quán café xong thì cô mở ra nghe thử mấy file ghi âm, cũng những chuyện linh tinh bình thường của anh 4 với bạn bè gia đình, rồi chuyện lão tam tính kế hoạch cho thằng Hùng qua năm lấy vợ, rồi chuyện anh 4 lập công ty xây dựng làm cô nhíu mày, ah ra vụ này hay, để báo gã mới được, cô hiểu anh 4 lập ra là muốn tranh ăn với Lộc đen, như vậy thì cô hiểu là cuộc chiến với Lộc, anh 4 tự tin là có thể thắng rồi, như vậy mình cũng yên tâm
Chút sau thì thằng Lành đến, nhìn nó phờ phạc và mất ngủ, Hương thấy tội tội, rồi cô hỏi thăm động viên nó
– Hôm qua đi suốt đêm mệt không, Lành lúc này làm việc tốt lắm, đại ca có lời khen đó
– Sư tỷ cứ nói thế, mà mệt thật, mẹ bà thằng cha Ba Thới mà chị kêu em theo dõi, hôm qua đi lòng vòng với thằng cha và ông bạn, đưa ba con máy báy bà già Mig – 29 lượn khắn sài gòn, hết café đến siêu thị, rồi karaoke, rồi cuối cùng lượn vô khách sạn, mà kinh lắm, chúng nó 3 con 2 thằng mà thuê một phòng ah
– Chúng nó kéo vô phòng rồi em lam gì, Hương cười ha hả, cô nghe Lành nói rồi cô.. Tưởng tượng mà mắc cười, rồi thấy mình hơi rạo rực, cô tưởng tượng ra mấy cảnh của họ chắc y như phim Tokyo Hot mà cô và gã hay coi.
– Em có dám ngủ đâu, thuê cái phòng đối diện, rồi buồn ngủ mà không ngủ được, sợ chúng nó ra về, thì toi công
Lành vừa nói vừa lấy ra cái máy chụp hình, hôm qua em có lén chụp hình tụi nó lúc tụi nó vô quán café, chị coi nè
Hương nhìn mấy tấm hình, thấy 3 con nhỏ tầm 30 tuổi, khá cao ráo hấp dẫn, tuy chưa đến mức như mấy người mẫu nhưng cũng gần gần thế rồi, còn tay đi chung với Ba Thới, Hương nhìn kỹ rồi nhớ ngờ ngợ lại, tên Thắng thì phải, một tay trong nhóm 13 mà hôm anh 4 mở tiệc ở tổng bộ, tay này cũng có ve vãn cô, phải rồi, tên Thắng, mình nhớ không sai
– Hồi sáng này tụi nó về xong, nghe lời chị, em theo ba con nhỏ này về nhà tụi nó ở, thấy tụi nó thuê cái nhà này, địa chỉ ở đường… Số… Em có chụp hình ngôi nhà đó, và em cũng có hỏi thăm mấy người hàng xóm, họ nói nhà đó là ba bà đó thuê
– Uh, chị có xem rồi, em làm tốt lắm, giờ em về tiếp tục chú ý Ba Thới nhé, còn 3 bà này để chị tính, đây, chị đưa em ít tiền làm chi phí
Thằng Lành cầm một triệu, cám ơn cô rồi ra về, Hương móc dt gọi cho Bình, anh giúp em một thằng đệ tử lanh lẹ và rành đường sá SG nhé, em cần mượn luôn 1 tuần, dạ phải, giờ em đang ở café Chợt Nhớ ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, anh nói nó qua luôn đi
Hương chỉ cho thằng đệ tử của Bình ngôi nhà mà 3 bà kia ở, em theo dõi con nhỏ này cho chị nhé, nhà đó 3 con, nếu 3 con đi chung thì em theo, không thì theo con này thôi, con nhỏ mà cô thấy hình chụp trong quán café đang cặp kè vai Ba Thới
Hương cười nhạt sau khi thằng lính của Bình nó nhìn kỹ tấm ảnh rồi nó ra lấy xe đi, ba con vô khách sạn với 2 thằng, mà ở nhà thuê cũng sang trọng, không là gái bao hay gái gọi cao cấp thì là thứ gì, cô biết Ba Thới và Thắng mà, họ quản lý 4 quán massage, họ thiếu gì gái mà phải đi tìm gái gọi, như vậy có thể họ không biết ba bà này là gái gọi cao cấp, như vậy thì thế nào cũng có chuyện gì trong đây. Mà dù tụi nó là con nhà đàng hoàng thì mình cũng cứ làm, phương châm của anh 4 và gã thì cô hiểu mà, nghi lầm còn hơn bỏ sót
Hương tính tiền rồi cô đi mua laptop cho con Linh, mệt thật, lo cho gã vì thương gã, giờ còn phải lo cho bồ non của gã học hành nữa, mà thôi, không nói con Hạnh nghe vụ này, mắc công gã trách cô.
Sáng nay Hạnh lên ngân hàng làm, và cô nghe bạn bè đồng nghiệp cũng xôn xao về vụ Sĩ Hùng mà báo bên chị Hạ Phương đăng. Cô hiểu vì sao họ xôn xao, trước giờ trong giới tài chính doanh nghiệp, thì danh tiếng của Sĩ Hùng cũng không nhỏ, cô biết nhiều ngân hàng cũng mong muốn nó là khách hàng giao dịch tín dụng vì tầm vóc của nó, nhưng theo cô biết trong hồ sơ tài chính của nó, thì trước giờ anh 4 và lão tam chưa liên hệ ngân hàng nào để vay vốn kinh doanh, chỉ thỉnh thoảng thấy trong sổ sách ghi có vào tài khoản nợ, như lần vừa rồi là 23 tỷ, chắc là họ vay ngoài nên ghi có một cục như thế. Lúc xem đến đó, Yến cũng thắc mắc hỏi cô, nhưng cô gạt đi, mày lo việc mình đi, hỏi nhiều thì không phải là hay, tiền lương họ trả cao, công việc làm hợp pháp thì cứ lẳng lặng mà làm, còn thời buổi bây giờ, lên đến tầm đại gia, ai mà không có những cái sự bí mật trong hậu trường, mình lớ quớ dây vào, có khi vô tình… Mang vạ, không phải đầu cũng phải tai.
Hạnh ngẫm nghĩ mà thấy khâm phục những tay lãnh đạo của Sĩ Hùng, trừ gã còn trẻ ra và gần gũi cô quá thì không bàn, còn lại là 3 lão kia cùng lứa với ba mẹ cô nhưng tầm suy nghĩ và xử lý công việc của họ thì khủng khiếp, và đáng cho cô theo học hỏi nhiều, và hay nhất đến hôm nay mà cô thấy là họ nguy nhưng không loạn, vẫn bình tĩnh nhìn nhận và phân tích đại cuộc để có hướng xử lý hiệu quả. Phải, đó là điều mình cần học hỏi, khi mà trong cuộc sống sau này chắc chắn ai mà không có lúc lên voi xuống chó, thì được gì mất gì hãy khoan mà hối tiếc ray rứt, mà phải bình tĩnh để còn giữ những gì còn lại, vì dù con người có sụp đổ hết, có mất hết thì vẫn còn cái quý giá nhất, đó là tự do. Đúng, 3 lão kia giờ không phải họ cứu Tiến Thành, Ánh Dương, hay họ cứu vãn lợi nhuận, hay cứu Sĩ Hùng, họ không ngại hi sinh danh tiếng Sĩ Hùng, dù cô biết đó là điều mà họ không vui khi làm nhưng họ vẫn làm, họ thí Tiến Thành và Ánh Dương để giữ cho Sĩ Hùng, rồi thấy nước cờ chưa đủ, họ thí luôn danh tiếng Sĩ Hùng làm miếng mồi cho báo chí, để giữ lấy cái cuối cùng là tự do của 3 tay cộm cán, vì còn tự do thì còn gây dựng lại tất cả được.
Hạnh mở thông tin tài chính phân tích đọc, cô trầm ngâm suy nghĩ khi thấy có nhiều chuyên gia nhận định tình hình kinh tế sẽ còn khó khăn kéo dài, nhưng đó là họ viết trên blog của họ để bàn tán với nhau chứ báo lề phải thì không đăng, mà chỉ đăng những cái tô hồng, lạc quan mà thôi, nhưng như thói quen mà anh Tính chỉ cô, nếu em coi tin tức, hãy quan tâm tới những tin vỉa hè, hoặc tin quốc tế, vì tin vỉa hè ở Việt Nam mình nó lại có giá trị, còn những tin mà báo chí lề phải đưa, thì coi cho vui, giết thời gian là chính, chứ thực trạng kinh tế hết tiền và kiệt quệ, chi phí gia tăng và sức mua không có, mà báo chí và quan chức ra rả là khá lên, thì ai mà nghe.
Hạnh trầm ngâm suy nghĩ, theo cái đà này, cô phải tham mưu cho anh 4 chuẩn bị cho một phương hướng khác, tái cấu trúc sâu hơn nữa, vào tới tận pháp nhân của nó, trước đây nó có 2 mảng đen trắng, giờ nhờ vụ Sĩ Hùng lên báo này, cô thấy ra nó còn một cái nhập nhằng nữa là những công ty nửa đen nửa trắng như Tiến Thành và Ánh Dương, giờ phải cấu trúc sâu vào pháp lý của nó, để sau này khủng hoảng sâu và kéo dài, thì sẽ có lúc nào đó anh 4 cũng phải… Đi vay ngân hàng, lúc đó sự tái cấu trúc sâu về pháp lý sẽ có lợi, đó là bên trắng dùng pháp nhân và tài sản vay vốn, rồi bên đen thì vay vốn trong hệ thống ngầm, thì hai bên mới có thể hỗ trợ nhau những lúc khó khăn toàn diện, “lúc rơi vào khủng hoảng kinh tế sâu sắc, thì ai cũng khủng hoảng, ai mà cứu chúng ta”
Nhưng mà hiện nay thì họ đang lu bu… Chạy án, để họ nín thở qua sông đã, chừng nào gã nói tạm yên thì mình sẽ nêu vấn đề ra, cô biết chứ, sau vụ này thì tài chinh của anh 4 cũng hơi mệt, vì mảng rượu giả phải tạm dừng, mảng cho vay nặng lãi thì cũng vất vả, vì kinh tế dần dần khó khăn chung, sẽ có chuyện hụt thu, hoãn nợ hay xù nợ sẽ gia tăng, rồi chi phí lo lót chạy án nữa, chạy toàn diện từ công an đến viện đến báo chí như thế, đâu phải tay mơ mà kham nổi, thời bây giờ chắc không ai dùng phong bì nữa, vì phong bì thì chứa khộng đủ tiền chung chi, cái chữ phong bì giờ cũng chỉ mang tính hình tượng mà thôi. Nó đại diện cho những con số kết sù chuyển khoản lòng vòng, cho những cổ phần không ký danh, cho những vali kéo đầy nhóc USD bên trong…, Đúng, lên đến tầm như anh 4, thì chia chác chạy chọt là những thứ như thế chứ phong bì chắc chỉ cúng kiến cho lính quận trở xuống mà thôi.
Từ ngày biết nhóm anh 4, Hạnh không còn nghĩ hai chữ xã hội đen là ghê gớm, là những con người mà trước giờ phim ảnh báo chí làm cô ngộ nhận là giết người như ngóe nữa, nó không phải như mấy phim hồng công mà hàng đống những thằng đeo kính đen đì đùng hùng hục bắn nhau chém nhau, nó cũng không phải như cái phim bụi đời chợ lớn gì đó bị cấm chiếu. Hạnh bật cười khi nhớ lại tay đạo diễn phim đó than thở khóc lóc khi biết cục quản lý điện ảnh không cho chiếu, nếu là cô thì cô cũng.. Duyệt không cho chiếu. Làm gì có một cái xã hội nào mà có cảnh hàng trăm tên cầm mã tấu dao phay chém nhau náo động như thời trung cổ thế, nó làm thế là bôi tro trét trấu lộ liễu vào bộ mặt chính quyền. Đúng là xã hội bây giờ nó lộn xộn, nó bát nháo, nó lủng củng thật, nhưng đó là làn sóng ngầm bên dưới, còn bộ mặt bên ngoài thì vẫn phải giữ cho nó sạch sẽ một chút, đó là quy luật thôi, ông làm phim về xã hội đen, mà không thấy có tý gì là xã hội đen cả, mà chỉ là hình ảnh một băng côn đồ đâm thuê chém mướn, mà xã hội bây giờ anh làm xã hội đen như già 4, như Lộc đen thì được, chứ ai mà chấp nhận cho những băng côn đồ rừng rú như thế tồn tại. Làm phim là chiếu cho cả xã hội coi, mà cái gì mà công khai rộng rãi trong xã hội thì anh phải tính đến yếu tố chính trị, còn không anh bị dẹp là phải rồi
Cô lại nhớ lại hôm cô và gã và Hương gặp thượng tá A và Tư Văn, và cô hiểu ra vì sao thượng tá A ủng hộ anh 4 và gã, trong khi mấy ông tướng tá công an đó làm gì họ không biết, nhưng họ để anh 4 lấn lão Bạc, và nhắm mắt cho họ thanh toán Lộc đen, là vì mấy ông công an đó nhận đinh anh 4 là 1 tay xã hội đen hiền và hiểu chuyện, biết tiến thoái, biết cái gì là quy luật. Nên bài toán của họ là họ quản lý thằng hiền, rồi dùng thằng hiền trị thằng ác, vì giờ Hạnh đã thấy ra nhiều cái, đó là không thể bài trừ hết tội phạm, vậy thì dùng tay tội phạm này trị tay tội phạm kia, đó cũng là một biện pháp hay. Mà suy cho cùng, tội phạm mà như anh 4 cũng là còn may cho xã hội, nó cũng không đáng sợ bằng những tội phạm khoát áo đạo cao đức trọng, cái đó mới là cái nguy cơ nhất, vì nếu nó lan tràn ra, thì người dân và xã hội sẽ mất niềm tin, nhân dân không còn biết đâu là sai đâu là đúng nữa, thì nguy cơ sụp đổ xã hội sẽ cận kề.
Nhớ về anh 4 và gã, cô lại thấy mình nhớ gã, hai đêm nay gã đi công tác, cô nói gã bật webcam hàng đêm thì một phần lý do là kiểm soát cũng có, nhưng phần thứ hai là cô muốn nhìn thấy gã để đỡ nhớ gã, cô hiểu tình cảm cũa mình mà, nó kín đáo và lặng lẽ là một chuyện, nhưng nó vẫn cồn cào mãnh liệt chứ, vì cô yêu gã chân thành và sâu sắc mà. Rồi cô ham muốn gã nữa, khi hai đêm nay cô nhìn thấy cái cây nhô nhô của gã khi gã nằm ngủ trước webcam, mà hôm qua cô ham muốn gã quá nên cô phải tự thỏa mãn cho mình, cô giấu gã và Hương, chứ cái đêm mà Hương kẹp cứng cô lại cho gã chiếm đoạt, cô thích cảm giác đó lắm, nó như một sự thô bạo nhẹ nhàng, làm cô thấy hưng phấn và nhiều cảm giác hơn bình thường.
Cảm thấy mình nhớ gã thật sự, và cũng hơi khó chịu giữa hai chân, Hạnh mỉm cười vì sự hư hỏng của mình, rồi cô lấy dt gọi hỏi thăm gã, nghe gã nói chuyện chút cô cũng xúc động, anh nhớ em lắm, thật đấy, cô biết gã nói nửa đúng nửa sai, đúng vì cô hiểu gã nhớ mình thật, còn sai vì gã còn nhớ.. Tùm lum người nữa, nhưng con gái mà, nghe đàn ông nói ngọt là thích, nên Hạnh cười ha hả, tối nay về mở wc nữa nhé, em hết tin anh rồi, giờ cái gì thấy mới tin thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro