Phần 118
2021-07-20 02:36:00
Ngày 9/8/2009
Gã dậy khi Hồng đập đập vai gã, thầy dậy đi thầy, ăn sáng với tụi em rồi tụi em về quê, gã thấy Hương đang gói hoành thánh rồi, gã đánh răng súc miệng rồi ra uống café. Sau một đêm khoái lạc với nhau, người ta yêu nhau hơn
– Chút ăn xong tụi em đi mua đồ đem về, ghé đón anh Lành rồi đi luôn nha thầy, An nói
– Gã gật gật, cho anh gửi lời thăm mẹ, 2 đứa về dưới nhớ phụ anh Lành tuyển lính, rồi nói anh Lành gom lên giao anh, còn 2 em ở quê chơi hay lên đây thì tùy, rồi khi nào đi X anh báo, sơ sơ thi 2 tuần nữa, còn ngày nào thì anh báo sau.
– Còn nhà này để đó Hương ở đi, Hương trả nhà bên kia đi, qua đây cho rộng, anh thích có cái sân với ghế đá, và cái hồ cá, tối tối uống café.
– Hương gật đầu, nhà bên của em cũng bị tụi đàn em lão Bạc biết rồi, có khi sau này tụi nó quay lại trả thù nữa.
– Hoành thánh tụi em nấu ngon đó, cám ơn ba cô người tình nho nhỏ, gã hun mỗi đứa một cái khi ăn xong
Hương dt cho Lành, bảo nó cho 2 thằng lính qua phụ cô dọn nhà rồi đi X sau.
Hồng và An đi rồi, tý sau 5 thằng lính qua, anh Lành kêu tụi em qua hết phụ chị cho nhành rồi đi X.
Gã bảo tụi nó phụ Hương, xong gã nói cô hôm nay gã qua Hạnh, mai gã đi X, ngày mốt về, ở nhà cẩn thận. Hương ủi đồ cho gã 3 bộ, rồi xếp hành lý cho gã, thấy thương cô quá, gã ngồi ôm cô hoài, mấy thằng lính thì chạy qua bên kia, hôm nay dọn lâu, tháo máy lạnh rồi đồ linh tinh nữa
Gã với tay lấy gói đồ biển mà anh 4 mua tặng Yến làm quà, gã không biết quan hệ của anh 4 và Yến, chỉ thấy giống như anh em ruột, nhưng gã công nhận Yến tuy sống trong giới show… Bitches nhảm nhí đó, nhưng cô còn giữ được cái tâm của mình, chuyện nhảm nhí của cô.. Ít hơn mấy con khác.
Gã nhớ lại cái đêm Yến kêu gã ngủ lại, không phải vì cô quen thượng tá A mà gã ngại, hay cô thân với anh 4, mà là gã ngại, gã sợ mình ở đó rồi Hạnh và Hương hiểu lầm, gã biết 2 cô chấp nhận Ngọc, vì Ngọc có danh phận là vợ gã, còn 4 con bé còn lại là em út, 2 cô không chấp, với lại cả hội chơi vui, nhưng Yến là khác hệ, nên gã sợ 2 cô buồn, chứ không phải gã không thèm, mèo nào mà chê mỡ, chĩ là ăn xong có khi đau bụng, nên gã không dám ở lại, không ăn thì không sao, mà lỡ ăn… Có khi phiền lắm.
Hôm nay việc còn ngổn ngang, nhưng gã căng thẳng đầu óc cả tuần rồi, gã qua Yến, anh em vui vẻ thân tình nên không mệt, rồi về với Hạnh, gã nhớ cô. Gã cũng nhớ Ngọc và con bé Nghi nữa, nhưng gã không chắc là khi nào về được, nên gã không dám hứa với Ngọc, gã biết nàng buồn khi hôm qua nàng hỏi mà gã không trả lời được, nhưng mà, lòng gã không bao giờ quên nàng được, vợ chồng mà, nó thiêng liêng gắn bó, nó không phải như mấy đứa con gái này. Gã không lấy đứa nào hết, nhưng gã sẽ làm cho tụi nó những gì trong tay gã làm được, nhưng bỏ Ngọc để lấy bất kỳ ai, gã không nghĩ đến. Lấy Hương thì đời gã sẽ vui, trong sự nghiệp và tình dục, lấy Hạnh thì gã sẽ yên bình thư thái, nhưng gã không làm được, gã chỉ mong nàng hiểu cái này cho gã.
Thấy 11h, sắp đến giờ hẹn Yến rồi, lúc này thân hơn xưa, nên Yến hẹn gã lại nhà, gã là người đầu tiên mà cô quen như bạn bè thân, hai bên không có ý đồ gì, nên cô mời về nhà, còn thượng tá A là việc làm ăn, nó khác, gã hiểu chứ.
Trưa nay thằng Hùng có hẹn đi ăn trưa với người đẹp Khánh Vân của nó, nó mừng lắm, mấy hôm nay Vân và nó thân hơn, dường như Vân muốn chia tay thằng bồ cũ của cô luôn vậy, dù cô không nói gì với nó nhưng mấy hôm nay đi làm về là cô dt, nhắn tin nói chuyện với nó, hôm kia còn cho nó đưa cô về nhà trọ của cô nữa. Đúng là Vân nói đúng, Vân ở chung với 1 đứa em họ tên Loan, Loan 24, Vân 25t. Khi ngồi chờ Vân rót cho ly nước rồi chạy xe về, nó nhìn quanh, thấy 2 con nhỏ ăn ở sạch sẽ và kỹ lường, con Loan cũng đẹp y như con Vân vậy, đúng là con gái Nha Mân, gà Cao Lãnh, gái Nha Mân mà.
Mấy bữa nay đi chơi, nó thấy con Vân sống giản dị, ăn mặc tuy đúng mốt nhưng vừa phải, không se sua đồ hiệu, không đòi hỏi nó dắt đi ăn chơi đắt tiền, thằng Hùng không kẹo, nhưng nó chấm Vân là người yêu, nó thích vậy, nó là công tử thiếu gia, nó bất mãn ba nó vì chưa trọng dụng nó, chứ nó biết ba nó thích loại con gái nào làm con dâu, nó chơi ở đâu thì chơi, nhưng sau này dắt về nhà con nào, là phải được.
Mấy hôm nay nó quen con Vân nên nó hết buồn, nó lo làm việc nhà phụ lão tam hơn, và nó thấy ba nó đang nhức đầu việc ở X, nên nó muốn tranh thủ lúc này lấy lòng ba nó, chứ vừa rồi ở X thằng Sĩ em nó làm tốt, nó làm gì không biết, chĩ là chi tiết thì nó không biết thôi
Rồi nó cười thầm khi gần 1 năm nay nó âm thầm lập quân mà ba nó và 3 tay cận thần không ai hay biết, nó cũng tính, nếu ba nó khi nghỉ hưu mà không danh chính truyền vị cho nó, thì nó cho cánh quân đó bí mật hốt thằng Sĩ, rồi vu vạ cho Lộc đen, thì còn mình nó, ba nó cũng hết lựa chọn, còn… Lão tứ mà lèn èn nó xúc luôn, nó biết ba nó không đời nào cho lão tứ lập quân, vậy thì lão tứ lấy cái gì chơi với nó đây, khi ba nó hưu rồi.
Gặp Vân ở quán Tuấn Ngọc, nó thấy cô hôm nay đẹp thật, mặc dù chĩ mặc trang phục đi làm
– Hôm nay em buồn, muốn gặp anh đi lòng vòng chơi, chứ không muốn đi làm nữa
– Sao vậy, nói anh nghe coi, vụ gì
– Vân lắc đầu, chuyện riêng, em không muốn anh nhức đầu, mình đi chơi đi anh
– Vân ngồi sau ôm eo nó, cặp ngực căng đầy của cô cọ cọ vào lưng làm nó thích quá. Hai đứa đi ăn kem, rồi đi shopping, thằng Hùng giành trả tiền mà con Vân gạt đi, chỉ cho nó trả cho cô một cái áo thun, coi như.. Quà tặng
Đang đi thì có ai đó dt cho Vân, cô kêu Hùng im lặng rồi cô nghe máy, tý sau Hùng nghe cô quát lên trong dt
– Mệt, tùy, anh thích thì cứ làm quyết định đuổi, con này không cần, không có công ty anh, con này không chết
Xong cô cúp máy, rồi cô tắt luôn nguồn, cho mày đi mướn người khác, cô lầm bầm
Tý sau thấy thằng Hùng hỏi mà như năn nỉ cô nói ra, cô thở dài rồi nói nó nghe, cái thằng trưởng phòng của em nó mê em, mà dụ em lên giường không được nên nó kiếm chuyện, sáng giờ em phân vân muốn nghỉ luôn, kiếm chỗ khác, mà cũng sợ nghỉ rồi khó xin việc, nên chần chờ, vừa nãy nó hăm nữa, em nghỉ quách.
– Tưởng cái gì, chuyện đó nhỏ mà, về bên anh làm kế toán cho công ty của ba anh đi, Hùng nảy ra suy nghĩ khi nhớ lại chiều hôm qua lão tam bảo nó sắp tới triển khai chương trình cải tạo hệ thống, Vân sẽ giúp được nhiều với chuyên môn kế toán của cô
– Vân mừng quá, nắm tay nó, cái nắm tay đầu tiên sau mười mấy lần 2 đứa đi chơi, anh giúp em vậy em mừng quá, chứ giờ đi kiếm việc được, mà mệt lắm
– Uh, chuyện nhỏ mà, anh thương em, giúp em cái đó được anh mừng lắm, em không ham vật chất, nên anh không giúp được, giờ giúp em công việc, để em hiểu anh
Vân nắm tay nó, mình qua kia coi dây nịt đi anh, em tặng anh một sợi, kỷ niệm ngày hôm nay
Đối thủ của Hạnh đã có chân trong hệ thống, cũng giống cô ở vẻ thật thà ngây thơ, nhưng khác nhau là 1 người là chân thật từ đáy lòng, còn 1 người là đóng kịch đến tài tình
Yến đang ngồi đọc báo và ăn trưa ngoài sân vườn thì gã đến, một tay xách quà cho cô. Cô vui quá, trị giá quà thì không nói, mà là anh 4 tỉ mỉ chọn toàn những loại cô thích, và trong đó là những cái, những con loại ngon.
Cô lấy dt ra nhắn tin cho anh 4 “cám ơn anh nhé”, chỉ thế thôi, nói nhiều làm gì, quan trọng là biết làm gì khi cần thiết cho nhau thôi. Yến luôn thừa nhận là mình sống theo chủ nghĩa thực dụng, cô thẳng thắn đồng ý điều đó, nên dù cô thằng thắn nhưng người nghe có vốn sống, họ vì vậy mà đánh giá cô vẫn có cái tâm
Yến nắm tay gã, anh vào nhà đi, hồi sáng nghe anh qua, em đặt cho anh ½ con vịt nấu chao nè, dì em ở sg nấu, em nấu là do hồi đó học của dì đó
– Chút anh ăn nhé, hồi sáng Hương nấu hoành thánh mới ăn xong, còn no quá
– Hương là cái cô hôm bữa làm lễ tân ở bữa tiệc phải không? Nhắc tới đây tự nhiên Yến nhớ lại lúc bàn tay Hương vuốt ve và cho mấy ngón tay vào háng mình, cô rùng mình
Gã thì vô tư ngồi uống café, Uh, con bé đó đó
– Anh đi X sao rồi, mình thắng không? Yến tuy không biết chi tiết, nhưng qua những gì cô là trung gian cho 2 bên, và theo anh 4 gần 10 năm, dĩ nhiên cô đoán ra được 5 phần
– Thắng rồi, nhưng chưa thắng thì lo cho thắng, thắng rồi thì lo thu xếp chiến trường, mệt như nhau, gã thở dài
– Yến hiểu, cũng như cô vậy, chưa có vai thì lo nhận vai, có rồi thì lo diễn cho tốt
Yến bỏ lại cửa sổ đứng, em ước gì em được sống như anh, lên thác xuống ghềnh, lúc nào cũng bôn ba vất vả, nhưng mình là mình, cuộc sống giang hồ mệt mỏi thật, nhưng thoải mái, trên không sợ tròi, dưới không sợ đất
Gã nhìn Yến đứng khoanh tay dựa vào cửa sỗ, tấm màn sau lưng cô rực nắng, như người cô có hào quang vậy, đẹp quá, rồi bộ ngực vươn cao do tư thế khoanh tay, hơi dựa người ra sau vào tấm màn nữa.
Đẹp và hấn dẫn, cái hấp dẫn quyến rũ của cô gái tuổi 29, gã chép miệng
– Còn sống như em, nhìn thì thoãi mái, nhưng lúc nào cũng phải dòm trước ngó sau, trước sợ sói sau sợ hổ. Quen ai cũng phải lo người này trông người kia thấy, rồi dư luận báo chí chĩa mũi vào.
– Em tính làm gì sau này, nếu nghĩ đóng phim, gã hỏi Yến
– Em cũng chưa biết nữa, tiền thì dư một chút rồi, có được cái nhà, chiếc xe, rồi hết. Mà nào giờ em cũng chỉ biết đóng phim, có làm ăn gì đâu
– Anh không biết em làm ăn gì, nhưng em đóng phim, đóng sai, nói sai, mặc quần áo hóa trang sai, sửa được, còn lằm ăn, nói sai làm sai, coi chừng không sửa được, đầu tư sai, thì phá sản luôn, anh chỉ khuyên em thế thôi
Yến nhìn gã, đúng là gã tổng hợp ngay cho cô những cái cô hay suy tư, khi nghĩ về sau cho mình
Suy tư một chút, Yến thở dài, anh Hùng biết không, em ướt ao giá như Việt Nam mình có được 1 tác phẩm điện ảnh lớn, dù trả giá thế nào, em cũng ráng kiếm 1 vai trong đó, để 1 ngày được sống và làm việc thật sự, để thỏa niềm đam mê đem tài năng phục vụ khán giả, nhưng mà khó quá, không thấy có cái nào cả, dù em chờ 8 năm rồi, thậm chí có mà kêu em tài trợ một ít và đóng miễn phí, em cũng chịu nữa.
– Em chờ làm chi cho mắc công, gã cười nhạt, họa may đến… Đời con mình, có thể, nói đến đây, gã lại nhớ con gã, nghĩ đến những ước vọng gã ký thác vào nó.
Yến cười cười, anh nghĩ sao mà nhận định bi quan vậy
– Ở Việt Nam mình, không có tác phẩm điện ảnh lớn, vì không có tư tưởng lớn. Tác phẩm điện ảnh nó khởi nguồn từ kịch bản, đúng thế không? Anh không phải nhà sản xuất phim, nên anh nói em nghe trên góc độ… Quần chúng
– Đúng, Yến thừa nhận, nội dung kịch bản quyết định giá trị tinh thần của bộ phim
– Thế, làm sao có được 1 kịch bản “lớn” được trong bối cảnh 1 xã hội chạy theo những cái vụn vặt, những cái tủn mủn của 1 tâm lý bóc ngắn cắn dài, đó là một. Hai là kịch bản phải toát lên 1 tư tưởng thời đại, nhưng tư tưởng nào là tư tưỡng thời đại trong xã hội nước ta bây giờ, tự em hiểu đi, cái thứ 3 là bây giờ người ta duyệt phim theo chủ nghĩa tô hồng cuộc sống, nói khác đi là bị kiểm duyệt, ví dụ ngay từ đầu phim là hiện thực xã hội phải màu hồng, còn nếu là màu đen thì nó phải dần dần chuyển qua xám, rồi nửa sau bộ phim cũng phải hồng lên. Đó là yêu cầu bắt buộc khi duyệt phim, nhưng anh hỏi em, hiện thực cuộc sống có như thế không, không hề. Có bao nhiêu cô sinh viên tuổi trẻ học hành khó khăn nhưng sống ngay thẳng chân chính lên làm tổng giám đốc năm 25 tuổi như phim nói, hay là cô sinh viên đó thời sinh viên chịu cực rồi sau này chịu khổ. Mà tác phẩm văn hóa nghệ thuật, không thể mang, hay không dám mang hơi thở cuộc sống, thì làm sao lớn được, em cứ bắt một đứa trẻ nói dối hoài, nói ngày này qua tháng khác, xem nó lớn được không, đầu óc nó mang tư tưởng lớn nổi không. Còn nó một ngày nào đó nó liều một cái nó nói thẳng nói thật ra, người ta cắt xén, kiểm duyệt ngay, có khi nó thành vụn vặt luôn. Trong một bối cảnh như vậy, em chờ cái gì, những người làm nghệ thuật chân chính có thể hi vọng gì, thế nên dần dần người ta viết kịch bản thị trường, làm phim thị trường, rồi xong.
Gã nói dứt thì lặng lẽ rút điếu thuốc ra hút, không riêng gì em mong muốn có một tác phẩm lớn để đóng, mà ngay cả anh cũng muốn có một tác phẩm lớn để coi, nhưng… Còn lâu lắm em ah. Gã trầm ngâm kết luận.
Yến im lặng, gã nói phải, cô là người trong cuộc cô hiểu, ngay cả làm phim lịch sữ là phải ta thắng địch thua, làm phim xã hội thì cô giáo dù khỗ đến đâu cũng không thể đi làm cave, nhưng sau đó cô giáo đó sẽ được làm quen và cưới tổng giám đốc, thật là hài hước. Làm sao mà có trận chiến nào mà ta luôn thắng địch luôn thua được, có bao nhiêu tổng giám đốc còn độc thân để các cô giáo đó lấy làm chồng… Nghệ thuật mà phải phục vụ cho một mục đích nào đó, hay một tư tưởng nào đó, thì làm sao nó vị nhân sinh được nữa, nó bị trói, thì sao lớn được?
Lần đầu tiên Yến hiểu ra con người anh bạn mà cô quen thân lâu nay, ẩn dưới cái vẻ chua cay ngạo đời kia, cái vẻ hài hước kia, là những trăn trở, nghĩ suy về xã hội, nghĩ suy về dân tộc, và đất nước. Nhưng nghĩ nhiều mà không được làm, không ai dám cho làm, nên anh ta sinh ra ngạo đời. Anh ta hài hước được, nhưng đó là cái hài cười ra nước mắt, cái hài mà, cũng quay lại nghệ thuật điện ảnh, nhiều người tâm huyết muốn làm, nhưng bị kiểm duyệt, riết người ta chán người ta bỏ, nên cuối cùng… Cái hài nhảm nhí lên ngôi, sinh sôi nảy nở
Cô vào rót cho gã ly cam vắt cô hay để trong tủ lạnh mà bà quản gia hay làm sẵn cho cô, rót vào chút mật ong rừng, mang ra mời gã một cách trân trọng, anh uống đi, hôm nay nói chuyện với anh vui lắm, việc thượng tá A, có gì cần em.
Gã nói cô nói qua dt với thượng tá A trước như vậy… Như vậy… Rồi khi nào A lên được, em mời dùm tụi anh. Rồi gã uống một hơi hết ly nước cam, thơm quá, gã hít hà
Xong gã khoát cặp laptop ra về, lúc cô khép cửa, gã thì thào, ngồi kế em, thơm quá, lỗ mũi anh chịu không nổi, em thương anh.. Như anh trai thì mai mốt ngồi… Xa xa ra tí, cho anh còn đường sống
Yến bật cười, cô cũng thì thào với gã qua cái cửa rào, thế em không thương anh như anh, em ngồi sát anh hoài thì sao
Gã cười ha hả, thì.. Có ngày anh ngồi kế em xong, anh đi toilet hơn 20 phút như em hôm đó đó
Yến bật cười, biết mình lại sập bẫy gã, cúi xuống nhặt trái sung cuả cây sung nhà cô rụng, cô ném mà gã né được
Gã nói khi đã quay đi, mỹ nhân thưởng trái sung, quân tử ta không dám nhận, mắc công cho vào người, người ta nó… Sung lên, gã cười ha hả rồi ngoắt xe ôm, còn Yến cũng cười to, cho anh sung để em coi 1 bữa nữa, lần trước coi mà chưa đã
Cô nhìn theo bóng gã cắm cúi đi, gã là người cô độc, phải, người lữ hành kỳ dị, đó cũng là tên 1 bộ truyện mà cô thích
Đại tá Tám Vương, cục phó cục cảnh sát hình sự đang ngồi trầm ngâm trước hồ sơ lưu mà các cơ quan nghiệp vụ của Bộ luôn lập sau mỗi chuyên án, để hỗ trợ cho việc tìm kiếm, hoặc điều tra truy xét sau này. Đây là hồ sơ lưu về hệ thống cũa băng già 4, một băng đảng giang hồ hình thành từ tỉnh X, hiện giờ đã trải rộng ra địa bàn rộng là sài gòn, X, và một tỉnh Z ở giáp ranh sài gòn. Cũng khá lớn mạnh, và cái quan trọng nhất là băng này kín, không phô trương, không ồn ào, trước giờ vẫn có vài tay em sa lưới pháp luật, nhưng không điều tra lên được, hoặc là không biết, hoặc biết mà không có chứng cứ. Vd như vụ thanh toán Điểu “hoàng sa” ở Quận 3, vì tranh giành lãnh địa mà bị chém tàn phế, rồi vụ chém giám đốc hang phim Thiên Long, vì một hãng này dám gạt bỏ 1 cô diễn viên tên Thu Yến ra khỏi bộ phim, rồi sau đó dù đạo diễn có mời lại, nhưng cô Thu Yến từ chối, rồi không hiểu sao toàn bộ bản nhựa của bộ phim khi quay được 90% thì bị… Cháy sạch trong 1 vụ cháy kho không rõ nguyên nhân, nên hãng Thiên Long gần như phá sản luôn.. Và còn nhiều vụ khác, có vụ biết mười mươi là băng già 4 làm, nhưng không có chứng cứ, trong khi già 4 trong mắt xã hội và cộng đồng là người có tâm, có tầm, là doanh nghiệp giải quyết công ăn việc làm cho hàng ngàn lao động trong ngành vui chơi giải trí và.. Cả công nghệ sex, ôm ấp, mua bán tình dục, nhưng tổ chức kỹ quá, rồi có vụ nào bị hốt thì đệ tử toàn nhận là tự em làm, tự chúng em làm, rồi ra tòa lãnh án, rồi sau đó được giảm án một cách… Nhanh chóng lạ lùng, làm như đệ tử băng này vào trại là đều trỡ nên là thiên thần hết, nên được tha sớm. Mà cũng khó xữ nặng được, vì nó không nằm trong nhóm tội đặc biệt nghiêm trọng hay có những tình tiết tăng nặng đến khung hình phạt cao nhất là chung thân tử hình, nó chĩ là mua bán dâm, lâu lâu vũ trường có thuốc lắc, rồi chứa bạc, tổ chức bài bạc, còn đâm chém thì có hồ sơ, có thông tin, nhưng không có chứng cứ, không có nhân chứng, vật chứng,,, ví dụ như 2 vụ gần đây mà Vương biết chắc là băng già 4 làm, là vụ hủy diệt công ty Thái Sơn và vụ 4 tay giang hồ phố biển, cũng thuôc hàng cộm cán ở X, bốc hơi âm thầm lặng lẽ, mà tin tức cuối cùng là 4 tay leo lên chiếc taxi 7 chỗ của hãng Năm Sao, nhưng khi Tú hỏi bên đó, thì bên đó nói ngày 7/8/2009 lúc khoảng 10h sáng thì có gần 60 xe chạy lòng vòng thành phố X, mà hỏi thì không thằng nào nhận là đón 4 ông khách đó, mà mặt mũi thằng tài xế thì Tú không nhớ, mà cũng phải, ra kêu dùm rồi Tú đi vô, thì nhớ kiểu gì bây giờ, mà Tú nói đúng là xe của hãng Năm Sao, Tú nhớ rõ mà, logo đó, màu đó
Mấy hôm nay trung tá Tú, trưởng phòng hình sự tỉnh X, báo cáo sơ bộ qua dt với Tám Vương như thế
Tám Vương gật gù, biết vì sao Lộc đen phải đi kiếm mình, vì Lộc đen biết đám này khó chơi, Vương gật gù, để mình dt hỏi thăm lòng vòng xem băng già 4 này sau lưng là ai, nhân vật chính trị nào mà chơi kín kẽ vậy, và để bảo thượng tá A phúc trình nội vụ việc lão Bạc và già 4 phải nghị hòa ở công an tỉnh, sau khi bị thượng tá A hốt hai bên về để ngăn ngừa thảm họa thanh toán xảy ra, ảnh hưởng đến hình ảnh chính trị của tỉnh, để xem dưới đó phúc trình thế nào, có thể qua đó nhìn ra manh mối. Vương nhấc dt lên, bắt đầu gọi một số nơi.
Hương lên công ty đi làm lại sau những ngày sóng gió, lúc này anh Duy cũng thoải mái cho cô vì biết cô có những quan hệ khó nói, nhưng nó có lợi cho anh, nên anh cũng lờ đi, dù chị phó giám đốc nhiều lần nói bóng gió.
Hôm nay và mấy ngày sau Hương biết cô bận lắm, do sau việc thằng Dũng, cô đã thành công trong việc đưa ghi âm cho hết 24 lính trong cơ sở, nghĩa là theo thời gian, bất kể Hùng hay ai, nếu cô cần xoáy vào nhân vật nào thì người đó cầm như lộ hết 50% ra với cô, và nhất là càng ngày lính của cô càng khôn ngoan, càng kín đáo và càng phát triển khả năng quan sát nhận định, cũng mất gần 3 tháng để làm nền tảng chứ chơi sao. Hôm nay và 4 ngày tới, nếu không có gì trục trặc, Hương sẽ có trong tay toàn bộ nội dung Hùng làm việc với 24 cơ sở, nghĩ đến đây, cô phải tự thưởng cho mình một lời khen
Sáng nay Duy mời cô vào, phân công cô qua công ty Hồng Hà, bên đó người ta đang chuẫn bị phá dỡ 1 hệ thống kho bãi, người ta không chào thầu như Viễn Trình mà là của tư nhân, để xem thương lượng giá cả thế nào, có lời thì mua, nên chiều mai cô sẽ qua đó
Ngồi vừa làm sỗ vừa nhớ lại mấy hôm nay làm việc và chinh chiến với gã cô càng lúc càng thú vị, nó hồi hộp, âu lo, mưu mẹo, tiểu xảo, mà qua đó cô học hỏi được rất nhiều, cô biết thắng trận này thực ra là do 1 chuỗi liên hoàn kế mà 4 tay lãnh đạo phối hợp, nhưng chính yếu là gã, gọi là liên hoàn kế vì nó có phản giản kế, lấy kèo thay cột, mỹ nhân kế, dương đông kích tây, rồi mượn tay thượng tá A, rồi dùng phục binh… Tất tần tật, được gã vận dụng, đan cài, dùng nhiều người, từ cái chi tiết đến cái tổng thể… Đúng là 1 đầu óc đáng sợ, và cô mừng là mình là ngươi tình của nó, để hàng đêm ôm nó, nghe cái đầu đó thì thào vào tai những kế hoạch, những lý giải, những mưu mẹo…
Và cái đầu đó ngoài thì thào dạy bảo ra, nó còn biết chui vào háng mình, cái lưỡi đó không chĩ biết nói ra những triết lý, mà còn biết la liếm, biết búng tanh tách vào âm vật, biết vo ve xung quanh lỗ đít rồi ngoáy sâu vào nữa, thật là thú vi. Rồi cô nhớ lại đêm hôm qua, ôi, chưa bao giờ cô biết có những cảm giác như vậy, những cảm giác mà toàn bộ những chỗ nhạy cảm trên người mình được liếm láp, được vuốt ve, được lấp đầy, được thì thụt với những con cu thật có, giả có, that sướng khoái gì đâu, giơ nghĩ mà còn ghiền nữa.
Đang trầm tư đứng cạnh cửa sổ, cô phát hiện ra ánh mắt của thằng Viện, nhân viên mới vào, nó hơn cô 2 tuổi, con nhà khá giả, mê cô từ khi bắt đầu 1 tháng nay nó vào làm việc, trẻ, con nhà giàu nhưng có tài, hơn cô 2 tuổi, no mê cô lộ liễu đến nôi gần như cả công ty biết, dù nó cố giấu, cô nhớ mỗi lần nó vào nộp giấy tờ báo cáo cho cô duyệt qua trước khi trình anh Duy, là nó lúng túng, ấp úng, cứ như gà mắc tóc. Hỏi ra thì biết cu cậu từ nhỏ đến lớn là con mọt sách, đi học rồi đi làm, nhà gia giáo nên ba mẹ quãn lý nghiêm minh, nên cu cậu dù hơn cô hai tuổi nhưng còn non hơn cô nhiều
Liếc liếc ra sau thấy anh chàng để xấp báo cáo lên bàn mình mà cứ nấn ná cầm 2 tờ làm như đang dò lại, mắt thỉnh thoảng liếc liếc mình, Hương mĩm cười, để trêu nó một chút, cô mở một cái nút áo thứ hai từ trên xuống cho bộ ngực căng phồng thấp thoáng dưới cái khe áo, giữa nút thứ 1 và nút thứ 3, làm như cô gài sót vậy, rồi cô quay ngang qua đứng, thế là anh chàng dán mắt vào cái khe đó như hút hồn, chờ cho anh chàng nhìn cho thấm, cô làm bộ đi lại, thế là anh chàng vứt luồn 2 tờ báo cáo nốt lên bàn rồi mặt mày đỏ bừng đi ra khu phòng kinh doanh.
Hương mỉm cười, gom mấy cái báo cáo vào giỏ, tối về duyệt, giờ đi qua gặp mấy cái lỗ tai của cô đã, hôm nay đi 4 đứa, rồi ghé lên công ty gã nữa, cuối tháng 8 này xây và lắp dặt hoàn tất rồi. Cô gài nút áo lại, xách giỏ đi ra
Gã qua nhà Hạnh thì thấy chị em nhà cô chưa có ai về. Móc dt ra gọi lão tam, nói lão mai bố trí cho mình chiếc 4 chổ rồi đi công tác. Xong gã vào tắm rồi ra cửa ngồi uống café. Nhớ con gái quá, gã mở laptop lên nhìn hình nó, không biết giờ này nàng và con bé đang làm gì nhỉ, gã móc dt ra gọi cho hai mẹ con nàng, nghe tiếng con bé bi bô, gã thương nó quá.
Gã cúp máy thì tý sau con Liên về, thấy gã ngồi uống café, nó vô tắm rồi sà lại ngồi kế bên
– Mấy bữa nay không thấy anh 2 qua, em và chị 2 trông anh quá trời, tối em ở trên gác thấy chị lấy hình anh trong laptop ra nằm ngắm, cái đêm đầu tiên anh đi chị 2 còn khóc nữa
– Gã cười cười, chắc chị hai thấy anh đi, mừng quá khóc đó, gã quay qua nó, rồi gã thấy… Vú nó, gã tý nữa lọt tròng con mắt
Do gã ngồi cao hơn nó nửa cái đầu, nó mặc áo thun cổ rộng nữa, rồi ở nhà không mặc áo ngực nữa, nên thấy luôn 2.. Núm vú.
Bó tay con này thật, có mình.. Giống như… Anh rể nó… Mà nó không ý tứ gì hết
Gã không phải con gái nên gã không hiểu con gái, con Liên sở dĩ nó ăn mặc thoải mái vì gã và nó thân rồi, với lại hôm bữa gã và Hương khủng bố nó, thì gã thấy nó hết rồi, nên nó cũng kệ, thoải mái cho mát
Ông anh rể… Hờ tuy không có ý định mờ ám, nhưng ngắm vú chút thì có ai chết đâu, nên ngồi ngắm, còn con em vợ hờ thì vô tư, thỉnh thoảng hỏi ông anh này kia, ông anh giải đáp tận tình, chứ không trả lời nó, nó bỏ đi… Rồi vú đâu mà nhìn
– 20/8 Này em hết thực tập, em về trường lo cho xong thủ tục tốt nghiệp rồi em về làm cho anh hén, con bé nói
– Uh, nhưng mà em hỏi chị Hương nhé, chị sẽ chỉ em bắt đầu từ đâu, anh chỉ em cũng được, mà đầu óc mệt mỏi quá rồi, gã thở dài,
– Không sao, có gì em hỏi chị hai nữa, còn không nữa mới kiếm anh.
– Uh, mình còn một chú là phụ trách kỹ thuật nữa, ít bữa anh giới thiệu em với chú đó, rồi em và chú đó từ từ xây dựng công ty lên, vạn sự khởi đầu nan mà, mình ráng là được
Cứ thế, gã từ từ nói nó nghe những chỗ then chốt trong kế hoạch phát triển công ty của gã, con Liên nó sợ quên, nó vào lấy giấy viết ghi cẩn thận
Ông anh rể… Hờ đầu óc nghĩ đến công ty và nói cho con bé nghe, nhưng cặp mắt thì láo liên, di chuyển từ cái cổ áo thun xuống cặp đùi và cặp mông bó trong cái quần short của con em vợ hờ. Con Liên nó gợi dục hơn chị 2 nó, vú to hơn, mông cũng to hơn, cao thì tương tự nhau, da nó nâu hơn chút, nhưng ở lâu trong SG và sau này ngồi văn phòng nhiều nó sẽ… Tự trắng ra, gã hiểu điều đó
Cứ thế, con em vợ ngồi cho ông anh rể rửa mắt, còn nó hiểu thêm về công ty, về những mặt hàng sẽ sản xuất và kinh doanh, những bước đi đầu tiên sau khi công ty xong. Tý sau nghe chị Hạnh dt mua thịt bò về tý 3 đứa ăn cơm, nó vào bắt nồi cơm điện lên, lấy rau cỏ trong tủ lạnh ra chuẩn bị
– Em hỏi thật nè, giữa chị Hương và chị hai, anh thương ai hơn, sau vợ anh, con Liên vừa làm vừa hỏi
Nghe nó nói, gã giật thót lên, con này nhiều chuyện thật, gã thở dài, không biết nói sau
– Anh không biết nữa, nhưng anh thích ở gần chị hai em hơn, rồi thấy khát nước, gã quay mặt vô tính vào lấy nước, thì gã thấy nó ngồi lặt rau, một chân khoang lại trước người, một chân co lên, rồi ngay cái chân co đó cái đáy quần nó hé ra… Một cái khe… Gã thấy thấp thoáng trong đó cái quần lót màu hồng nhỏ nhỏ nó mặc
Mẹ, con này nó làm kiểu này giết mình thật, chẳng thà nó ở truồng thì mình lại thấy dễ chịu hơn, gã thầm nhủ
Con Liên nó ngó lên, tính nói chuyện nữa thì thấy ánh mắt gã… Nhìn nhìn vô… Nó mắc cỡ, nó xoay người lại, rồi nó bưng miệng cười khi thấy nét mặt khờ khờ của gã, chị hai nói phải, đúng là đàn ông, có chị Hương và chị Hai, mà thấy mình hở hang chút là rình, nó không bực gã, mấy bữa nay nó hiểu ra nhiều cái, mà nó chỉ thấy vui vui, mình có ông anh rể… Hờ cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm
Gã uống nước rồi ra cửa ngồi tiếp, tý sau thấy Hạnh chạy xe về, gã thở phào, trai già gái trẻ hơ hớ mà cứ ở chung thế này mệt mỏi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro