Phần 104
2021-07-20 02:36:00
Ngày 4/8/2009
Sáng nay gã quay lên SG sau cái đêm “trăng lên cao tít” với Hạnh trong lúc Thu Yến là khán giả thầm lặng, sáng hôm đó khi xe về đến ngã 3 Trung Lương, gã đưa túi quà cho Hạnh, nhờ Hạnh chia cho mấy con kia dùm, đưa phần của Mai và LInh cho Hương để nó đưa giúp thì gã nhảy xe đò về thăm hai mẹ con nàng
Lần này về nhà, hạnh phúc và yên ả, Hương biết sợ nên không ném bom khủng bố từ xa như mọi khi. Ngồi trên xe, gã sắp xếp chương trình cho hôm nay, sáng nay phải gặp Hương để cập nhật tin tức, về tổng bộ cùng 3 lão soát xét lại chương trình, đi gặp chị Hạ Phương để lên kế hoạch dọn đường dư luận sau trận đánh ở X, rồi qua khu nhà trọ thằng Bình thăm đám thằng Lành, báo tụi nó chương trình sắp đến, ôi, gã thở dài, ngao ngán thiệt. Gã bốc dt ra gọi một loạt, hầu như ai cũng mừng khi gã quay lại sg, vì ai cũng có công việc dồn lại mấy ngày nay đợi gã
Đến quán cà phê Phố ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Hương đã ngồi đợi ở đó, gã vào quán, ôm hôn cô, nhớ thư ký muốn chết, Hương cũng ôm gã, vuốt vuốt tay gã, sắp lành chưa anh, em nhớ anh nhiều lắm. Gã nhìn quanh một vòng rồi ngồi xuống, quán này được, mai mốt ghé, yên tĩnh, vắng vẻ
Hương báo cho gã mấy hôm nay con Linh chờ gã lên để làm tiếp vụ ghi âm kia, gã gật đầu, phải, cũng nên làm 1 cú nữa cho phe kia mất cảnh giác lại, gã bảo cô chút gã về tổng bộ làm.
Hương báo cho gã việc thằng Dũng làm được, rồi cô mở băng cho gã nghe, nghe xong gã bảo cô
Em chép hết qua laptop anh đi, có việc gì anh thảo luận sau, chuyện Hùng, phãi hỏi ý anh 4 đã
Hương lấy máy tính gã ra làm theo, cô hiểu chứ, Hùng là ai mà mình và gã làm việc khinh suất được
Hương lấy cái danh sách cuộc gọi mà cô thu thập tháng này bên anh Lễ Mobiphone cho gã
Gã mừng thiệt, Hương nhớ dùm gã cái này hay quá, đúng là mình lu bu quá quên mất, hun cô một cái, thưởng cho thư ký nè, rồi gã cười ha hả.
Bảo Hương đợi chút, gã lấy ra cái danh sách cũ tháng trước, gã lại làm như cũ, loại bỏ các số quen của hệ thống ra, tháng rồi có 10 số lạ, tháng này nhiều hơn, có 12 số, trong đó có 7 số trùng với tháng rồi, và 5 số mới. Gã ghi ra 5 số mới này cho Hương, bảo cô thăm dò xem 5 số mới là thế nào.
Hương báo cáo gã nghe tiến độ công ty thi công, thấy cũng còn nửa tháng nữa là xong, gã bảo Hương rảnh thì gặp con Liên, chĩ cho nó nghiệp vụ thư ký điều hành dùm.
Rồi gã dựa ngữa ra ghế, ôm Hương, ngáp một cái, nhiều việc thật đó, đau cả đầu.
Hương gọi 2 suất cơm văn phòng 2 đứa ngồi ăn, xong cô nói gã con An với Hồng cám ơn gã gửi quà, tụi nó nhắn cho cô vì gã về quê, tụi nó không dám alo trực tiếp.
Gã trầm ngâm, để xong vụ ở X, đưa 2 con nhỏ xuống cho tụi nó phụ tá thằng Sĩ, từ từ tham gia vô hệ thống, để đi lên với người ta, gần 1 tháng nay lu bu quá, mình ít gặp tụi nó.
Ăn xong gã bốc dt gọi thằng Bình ra đón, lúc này gã biết mình hiện giờ có 2, 3 đối thủ là phe lão Bạc và Lộc đen, gã không mạo hiểm để cô đưa về tổng bộ được, gã bị sao cũng được, nhưng gã không thể để Hương rắc rối
Tý sau thằng Bình đến, gã bảo Hương tối qua nhà Hạnh luôn, tối nay về đó vì gã cũng nhớ Hạnh, và hôm nay họp xong thế nào cũng có việc mới, tối nay gặp nhau ở đó gã báo luôn
Hương gật đầu rồi gã đi cùng Bình về tổng bộ
Nhận dt của lão tứ hẹn chút về họp với anh xong, anh 4 cúp máy. Mấy hôm nay cũng chờ nó lên để gút lại hết kế hoạch ở X lần cuối cùng, vì ngày 7 là tiến hành, rồi sáng hôm qua Yến gọi qua, báo chiều nay thượng tá A có mặt ở sg, có việc cần gặp anh và lão tứ. Chắc là A muốn chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng phải, anh bắt đầu thích A hơn, tay này chơi kín, cẩn thận và nhất là… Nó đã ngã vào vòng tay con Yến, tốt.
Chiều nay anh cũng muốn gặp A, để dọn đường cho việc gặp anh họ A, thiếu tướng Tư Văn, cục trưởng cục nghiệp vụ C ở Bộ Công An, một trong những cán bộ nguồn được quy hoạch lên thứ trưởng, mà bầu bán ở Bộ sắp đến rồi, tay thứ trưởng cũ mà anh quen, qua năm là về hưu, cần chuẩn bị cho quan hệ mới là vừa.
Ngoài việc đó ra, mấy thông tin mà ông cục phó cục quản lý đường bộ cho anh về Lộc đen và Sa Thạch, anh cũng muốn dùng nó để giúp Tư Văn, để Tư Văn góp tay khui vụ này ra, tạo thành tích cho việc lên thứ trưởng
Anh nhớ lại con Hương có nguồn tin khác về Thái Sơn và Lộc đen, chút phải nhắc lão tứ đẩy sâu mảng này mới được, đánh Lộc đen phải 3 nguồn lực mới đủ, đánh bằng lực lượng ngầm, bằng quan hệ chính trị và cả báo chí nữa, mới có thể đánh ngã nó được, cuộc chiến này lâu dài, phải chuẫn bị dần dần các quan hệ, để khi cần là lôi vào cuộc ngay
Nhấc dt, anh hẹn gặp tay nhà báo anh quen, ở SG này tay nhà báo đó có quan hệ tốt với mảng phóng viên chuyên viết về nội chính và thời sự – xã hội, phải gặp để còn dọn đường.
Anh gọi cho Yến, bảo nó chuẩn bị tiệc, chiều nay tiếp A bên nhà nó, cho thân tình và kín đáo, đã đến lúc lôi tay A này vào vòng quan hệ sâu.
Rồi anh alo cho lão nhị và lão tam, dặn 2 lão về tổng bộ, chút lão tứ ghé thì họp
Anh nhớ lại việc thằng Hùng con anh, dạo này ít thấy nó về đây, tuy hỏi qua lão tam thì lão tam báo là nó vẫn lo tốt công việc cho hệ thống, nhưng anh thắc mắc, vậy nó đi đâu ta,
Thực lòng anh buồn về nó nhiều, nó hơn thằng Sĩ 3 tuổi, năm nay cũng 27 rồi, mà không chín chắn gì hết. Cũng vì biết nó thích con Hương, anh không muốn cho Hương lên tổng bộ mà giao cho lão tứ quản lý, chứ thật tình anh muốn mình tự tay đào tạo con Hương hơn, thứ nhất là anh biết nó có tài, và độc, 2 ưu điểm rất cần cho một tướng, sau là anh không muốn lão tứ có lính qua Hương, anh sợ sau này lão tứ có quân, thì sẽ là một áp lực lớn lên cho các con anh, khi lão nhị tách ra lập băng riêng. Anh không phụ lão tứ, anh coi nó như con, nhưng để cảnh con ruột và con nuôi huynh đệ tương tàn, anh không khoái. Chi bằng ngừa trước là hơn. Anh không xúi Hương phản lão tứ, mà anh chỉ muốn Hương cũng đừng nghe lão tứ mà sau nay phản các con anh, Hương phải cầm quân đứng giữa, đễ ổn định cục diện.
Thằng Hùng con mình ngu quá, anh buồn bã thở dài, nhưng nó vẫn là con mình, sao mà bỏ nó được chứ
Kỳ này hốt xong phe lão Bạc, tỉnh X coi như thuộc về thằng Sĩ, nếu sau này thằng nào thay anh ở SG, thì phải giao X cho thằng kia, để thằng kia còn đường mà sống
Thấy thằng Bình chở lão tứ vào, anh bảo con Lý chuẫn bị café cho nó.
Thượng tá A đi lại trong phòng làm việc, rồi ngẩng đầu nhìn dãy bằng khen, huy chương, huân chương mà anh đạt được từ khi tốt nghiệp học viện an ninh gần 30 năm trước, từ 1 thiếu úy đến hôm nay đeo lon thượng tá, trải qua nhiều vị trí từ trinh sát an ninh vũ trang, rồi lên đội phó an ninh chính trị một huyện vùng ven, rồi về quận phó công an 1 quận ở sài gòn, rồi phó phòng an ninh kinh tế, rồi chuyển qua trưởng phòng 1 phòng nghiệp vụ cảnh sát, rồi anh họ anh, lúc đó đang là cục trưởng cục C ở Bộ, vận động cho anh về đây làm phó giám đốc chĩ huy cảnh sát. Những bằng khen, huân chương huy chương kia là anh đạt được trong suốt quá trình đó, có cả danh hiệu Anh Hùng Lực Lượng Vũ Trang nữa. Có những bẳng khen đánh đổi bẳng những đêm thức trắng vò võ để phân tích hồ sơ chuyên án, có những giọt máu đổ ra khi truy đuổi tội phạm, có những day dứt, dày vò khi phải bắt chính những đồng chí, đồng đội mình trong vụ án hỗ trợ Tổng Cục Cảnh Sát truy quét các băng đảng giang hồ, trong đó có cả 1 trung tướng, thứ trưởng Bộ, người 1 thời là thầy, là đàn anh mà anh ngưỡng mộ khi còn trẻ
Anh không phải thanh quan cũng không phải tham quan, đời lính an ninh vũ trang của anh cũng hoài bão nhiều lý tưởng khi còn là 1 thiếu úy trẻ măng mới ra trường, cũng vì khẩu hiệu Vì Nước Quên Thân, Vì Dân Phục Vụ mà anh phấn đấu, góp phần vào việc bảo vệ cho an ninh trật tự xã hội,
Rồi từ thiếu úy leo dần lên theo tuổi đời và tuổi nghề, rồi lấy vợ sinh con, sự vô tư, sống và chiến đấu cho lý tưởng của anh cũng bị bào mòn đi vì đời lính gian khổ, vì vợ kêu con khóc khi gia đình khó khăn do đồng lương nhà nước bèo bọt, rồi trách nhiệm làm chồng làm cha đè nặng lên anh, rồi đôi lúc gặp bạn bè cùng khóa, chúng nó không biết làm gì mà cũng cấp hàm như anh mà sống vi vu khá giả, dù thằng nào khi gặp người khác cũng than nghèo kể khổ, cũng trình bày lương lính không bao nhiêu, mà công việc thì khó khăn gian khổ…. Rồi thượng tá A nhìn những cấp trên của mình, người sống thanh bạch thì ít, mà lại không leo cao được vì người ta ghét, vì thanh bạch nên không có tiền chạy quyền chạy chức, nên cuối cùng rồi cũng về hưu, rồi sống thanh bần. Anh hiểu các đàn anh đó, anh nể và thương họ sống và chết cho màu cờ sắc áo, nhưng anh không thể sống theo họ được, đấu tranh rồi tránh đâu, nếu đấu tranh mà có kết quả, anh sẵn sàng dấn thân, những ngọn lửa nhiệt huyết tuổi trẻ năm xưa tàn nhưng chưa lụi, nhưng trong một xã hội này, xã hội mà trong thâm tâm anh hiểu nó như 1 lâu đài trên cát vậy, nhưng anh không dám nói ra, vì còn cái lon đang đeo, cái ghế đang ngồi, con anh đang còn đi học, vợ anh đang còn làm cho 1 cơ quan đảng ở X… Tất cả những điều đó ngổn ngang giằng néo trong lòng anh.
Cũng vì những cái như vậy tác động vào suy nghĩ, dần dần anh bỏ qua bớt lý tưởng của mình, nhiều lúc anh phải nhắm mắt làm ngơ chuyện này việc kia trong phạm vi công việc mình quản lý, để đối tượng B, nghi can C, bằng những cách lòng vòng và kín đáo, chuyển cho anh những khoản tiền tương xứng, để anh bù đắp vào đồng lương ít ỏi của công việc mang lại, nhiều lúc nghĩ lại, anh cũng xót xa, cũng xấu hổ cho mình, anh là công an thật, nhưng anh cũng là con người mà, cũng có tư cách, lòng tự trọng, và những hào khí còn sót lại của một thời tuổi trẻ xông pha khói lửa.
Và anh cũng hiểu, vì những tư cách đó, lòng tự trọng đó, và những hào khí đó đã giữ cho anh không sa đà vào những tham ô tiêu cực quá đáng, không ăn uống nhúng tay trắng trợn trong những vụ án mà lương tâm đạo đức cộng đồng lên án, không nhận hối lộ từ những tay tội phạm mà anh thấy làm những việc mất hết lương tri đạo đức con người, ăn những thứ như vậy, trời và người đều oán, rồi sẽ sống không bền, kết cục tuy không mất mạng, nhưng cũng sống tàn đời trong nhục nhã và xấu hổ, trong sự măc cảm của con cái mình khi chúng hòa nhập vào xã hội, trong sự căm ghét của người dân. Quan điễm của anh là tội phạm có thể phạm tội, nhưng trong chừng mực nào đó thi vẫn là con người, vẫn có thể thông cảm được thì nhắm mắt bỏ qua, dễ người dễ ta, nương nhau mà sống. Còn những tội phạm như ma túy, hiếp dâm trẻ em, tội phạm có tổ chức mà thách thức coi thường pháp luật, kiêu bình làm càn, ngông cuồng là anh không bao giờ thỏa hiệp
Anh không thể làm chuyện húc đầu vào đá như những đàn anh sống thanh bần kia, nhưng anh cũng không muốn mình bị xã hội phỉ nhổ, nên giữ nguyên tắc đó mà anh leo dần lên vị trí hôm nay.
Ngồi vào bàn làm việc, nhớ lại cuộc gặp với tay phó bí thư tỉnh ủy hôm qua, anh bực bội vô cùng, đã từ lâu, vì yếu tố nghiệp vụ nghề nghiệp, và cũng một phần vì nhường nhịn tay này, mà anh phải nhắm mắt làm ngơ cho một số hành vi càn rỡ ngông cuồng thách thức dư luận và pháp luật của thằng Hồi con lão Bạc, và cũng vì một phần anh nhìn thế giới ngầm ở X chưa có phe nào đủ tầm để thay thế lão Bạc nếu anh triệt lão. Thằng con lão làm loạn, nhưng nếu triệt băng đó mà chưa có tay nào đủ tầm thay thế, có khi sau đó còn loạn hơn, là đuổi sói cửa trước mà dẫn hổ cửa sau. Rồi cuộc gặp với phe lão già 4, sự chuyên nghiệp của họ đến ly nước uống, sự không nói mà hiểu nhau giữa anh và lão 4, thằng Hùng, tất cả những cái đó đã làm anh thấy ra một hướng đi, có lợi cho mình, cho người, và cho địa phương này nữa. Và sau cuộc gặp đó, nếu trước đây anh chưa quyết tâm thì giờ mọi chuyện đã chín. Nên làm anh quyết tâm trong việc ra tay với băng lão Bạc, quy luật mà, cái sau tốt hơn cái trước, có lợi chung cho tất cả, thì sẽ thay thế cái trước
Mặc dù đã báo Thu Yến hôm qua là gặp băng đó trên sài gòn, anh cũng cân nhắc đánh giá lại lần cuối cùng, rồi anh gọi cho thằng tài xế, bảo nó chuẩn bị xe cho anh chiều nay đi công tác, anh cho nó nghỉ phép luôn 2 ngày. Trong lòng đã quyết nên anh không muốn bận tâm suy nghĩ nữa, anh lại nhớ về bữa tiệc làm anh trẻ lại hôm đó, anh nhớ lại bộ ngực phong mãn và cặp mông đàn bà thành thục, quyến rũ của Thu Yến. Thấy xe đến, anh đưa chìa khóa xe máy cho thằng tài xế, lấy xe hơi về nhà thay đồ để chạy lên sài gòn
Hạnh nằm nghĩ trưa trong phòng riêng, trên ghế salon dùng để tiếp khách của anh Tính. Là giám đốc chi nhánh, nên anh Tính có tiêu chuẩn này, cũng vì thương cô như em và anh tin cô, nên anh cho cô mượn chìa khóa phòng làm việc, để khi anh đi ra ngoài mà cần hồ sơ gấp thì Hạnh lấy cho lính mang ra cho anh, rồi hiểu tâm lý, những buổi trưa như hôm nay, lúc nào anh không ở văn phòng, anh cho phép cô vào ngủ trưa trên salon cho riêng tư, kín đáo. Anh muốn cô về sau lấy thằng em anh, cho đời nó bớt khổ, nên anh phải chăm sóc em dâu tương lai chút chớ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro