Phần 20
2023-01-13 12:39:00
Lần đầu đầy bỡ ngỡ…
Lần đầu đầy thẹn thùng…
Lần đầu pha chút đau đớn… nhưng nó lại hạnh phúc biết bao… Ôi cái lần đầu ấy!!
…
Tại nhà trên thành phố…
Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh thơ mộng, một lần đầu cảm xúc thì ở nhà một người phụ nữ xinh đẹp đang hướng đôi mắt xinh đẹp lên trần nhà, một mình dì trong căn nhà rộng rãi khiến dì cảm thấy thật cô đơn và trống vắng…
Bố tôi nay phải đi tiếp khách hàng rất muộn, tôi thì không có nhà điều đó khiến khuôn mặt vốn nhí nhảnh kia trở lên ủ rũ, hiện tại bây giờ trên chiếc giường lớn êm ái với hơi ấm từ chiếc chăn bông mềm mãi giường như vẫn chưa đủ để xoa dịu cái lạnh cùng nỗi cô đơn của dì…
Đưa tay khẽ với lấy cái điện thoại bên cạnh dì khẽ mở màn hình bấm số của tôi định gọi rồi lại tắt cứ lặp đi lặp lại… Trong đầu cứ suy nghĩ miên man…
“Ngại lắm ai dè mới xa có một ngày mà hừ cũng không thèm gọi hay nhắn tin cho mình, hay mình cứ gọi hỏi xem con có lạ nhà không, thôi nhà đó ở suốt hồi bé rồi mà chắc chẳng lạ đâu… Lại có bạn bè đi cùng chắc gì đã nhớ đến mình… Hừ tui ghét rồi không thèm gọi nữa” dì khẽ vất điện thoại qua một bên khuôn mặt giận hờn cau có, tất cả được dì dồn vào những cú đấm trút xuống cái gối ôm… bất chợt màn hình hiện lên tin nhắn…
– Dì ngủ ngon <3…
Dì đọc tin nhắn đó khẽ mỉm cười rồi rất dì liền thay đổi, chỉ vào chiếc điện thoại mà mắng…
– Hừ giờ mới nhắn cho tui cái tin cụt lủn như vậy đừng hòng tui nhắn lại nhé – dì phát tiết xong đọc lại dòng tin một lần nữa, vẫn không nhắn lại khẽ để điện thoại sang một bên dì chìm vào giấc ngủ với một nụ cười nhẹ “hạnh phúc đôi khi thật đơn giản”…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Sáng hôm sau tại quê sau cái lần đầu hạnh phúc ấy khiến tôi nhớ mãi, quên sao được chứ tôi khẽ mỉm cười ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn khá ảm đạm nhưng người dân đi bên ngoài đã khá nhiều rồi…
Khẽ vươn vai bước xuống giường mặc quần áo rồi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, xong xuôi tôi bước ra khỏi phòng xuống dưới nhà, thằng Biên đã thức từ bao giờ mà tôi còn không biết, nó đã ngồi uống nước chè ở hiên với bác Hùng rồi…
Tôi đi xuống dưới nhà thì ngửi ngay thấy mùi thơm của hành phi chắc bác Ngát đang nấu đồ ăn sáng tôi đi lại gần chỗ bác Hùng, ngồi xuống khẽ rót cho mình một chén chè đưa lên miệng nhấp một hụm, trong cái thời tiết lạnh này mà uống được một chén chè ấm thật sự sảng khoái…
– Bác dậy sớm thế ạ – tôi đặt chén chè xuống mỉm cười nhìn bác Hùng…
– Ừ người quê mà ngủ sớm mà dậy cũng sớm nữa, nó thành thói quen rồi cứ chợp sáng cái là không ngủ được nữa – Bác Hùng mỉm cười nói rồi cầm chén chè nhấp một hụm…
– Còn thằng này sao dậy sớm vậy, tao nghĩ mày lạ nhà đó – tôi nhìn thằng Biên nhíu mày hỏi…
– Tại cái kia kìa, mới 5h sáng đã ông ổng ông ổng lên rồi ồn quá chẳng ngủ được – thằng Biên khuôn mặt nhăn nhó chỉ tay về phía cái loa phóng thanh của xã ở xa xa…
– Ha ha cái đó nhiều lúc thì phiền thật, nhưng nhiều lúc có nó thì cũng bớt buồn chán – bác Hùng gật gù nhìn chiếc loa phóng thanh nói…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Cứ ngồi uống nước chè nói chuyện phiếm một lúc thì tiếng bác Ngát vang lên…
– Hoàng lên gọi cái Linh xuống ăn sáng đi con…
Hương bên cạnh bác Ngát khẽ mỉm cười thần bí nhìn tôi làm tôi hơi chột dạ…
Tôi gật đầu đứng dậy chạy lên tầng, đứng trước cửa phòng của Linh khẽ đưa tay gõ vào cửa phòng…
– “Cốc cốc” Linh ơi em dậy chưa – lên tiếng gọi chưa đợi Linh trả lời tôi đưa tay vặn khóa cửa rồi đi vào trong phòng, Linh lúc này mới bước từ trong phòng đi ra vẻ mặt hơi nhăn nhó bước chân thì có vẻ dạng dạng khiến tôi tròn mắt, Linh nhìn thấy tôi thì đỏ mặt xị xuống…
– Em bị sao vậy – tôi đi lại đỡ Linh nhẹ hỏi…
– Hứ tại anh chứ tại ai, đau chết mất huhu thế này sao em xuống được nhà đây – Linh úp mặt vào ngực tôi nũng nịu, tôi mới ngớ người cuối cùng cũng hiểu tôi đưa tay bế Linh lên giường, đặt Linh khẽ nằm xuống tôi mỉm cười trìu mến…
– Em nằm nghỉ đi anh xin lỗi, để anh bê đồ ăn sáng lên chắc mai là khỏi thôi – tôi an ủi rồi quay xuống nhà bảo mọi người là Linh ốm nhẹ lên không xuống, mọi người ai cũng hỏi chỉ mỗi Hương là nhìn tôi cười trêu chọc, tôi cười ngại bê bát phở nóng lên tầng cho Linh…
– Ủa mà anh Dũng đâu sao từ chiều qua đến giờ cháu không thấy anh ấy ạ – thằng Biên đang ăn ngẩng đầu lên hỏi…
– Thằng Dũng qua nó về nhà buổi sáng thôi, nó làm hàn xì cho chú họ ở trên huyện, thi thoảng mới về nhà thôi – bác Ngát trả lời, xong bữa sáng 2 bác lại ra đồng làm còn tôi dẫn Hương với Biên đi loanh quanh khắp làng cho biết quê nội tôi rộng như nào…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Thời gian trôi rất nhanh thấm thoát đã đến ngày giỗ ông bà rồi…
Tại nhà của trên thành phố…
Lúc này mới 4h sáng nhưng bố tôi đã dậy từ lâu đang chuẩn bị đồ đạc gì đó, dì thì vẫn nằm ngủ trên giường gương mặt khá nhợt nhạt mệt mỏi, bố tôi chuẩn bị xong đi lên phòng lại gần chỗ dì khẽ lay dì dậy, dì mở đôi mắt mệt mỏi nhìn bố tôi…
– Em đã đỡ đau chưa, anh đi anh không yên tâm chút nào – bố tôi nhìn dì lo lắng…
– Em không sao anh cứ đi đi xíu em gọi người đưa em qua bên nhà là được mà, anh đi sớm đi không muộn – dì mỉm cười yếu ớt nói, bố tôi cũng gật đầu lấy điện thoại ra gọi cho bà ngoại, nói tình hình sức khỏe của dì khiến bà rất lo lắng và cho tài xế riêng sang đón, bố tôi định ở nhà đợi tài xế đến nhưng dưới sự đốc thúc của dì cũng chịu lên xe chạy về quê…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Sáng sớm hôm ấy họ hàng đã đến rất đông, tôi đang nằm ngủ trên tầng thì nghe có tiếng gọi cửa…
– Anh Hoàng ơi dậy đi, các bác các chú đến hết rồi này – tôi nghe giọng hơi là lạ, nhưng cũng có phần quen quen ngồi dậy xuống giường đi ra mở cửa, trước cửa một cô bé có gương mặt khả ái…
– Anh Hoàng hì em nè… – cô bé kia nhìn tôi mỉm cười hớn hở…
– Nhung phải không nè, dạo này lớn hẳn rồi xinh ra nhiều đó – tôi mỉm cười đưa tay xoa đầu của bé Nhung…
– Hì bác Ngát nói anh về em không tin đó, em phải chạy lên gọi anh ngay đó – bé Nhung ôm tay tôi nhõng nhẽo…
– Thôi giờ Nhung xuống đi để anh thay quần áo rồi xuống heng – tôi nói xong bé Nhung dạ một tiếng rồi chạy xuống dưới nhà, tôi vào trong nhà đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo rồi xuống dưới, không biết là bố với dì đã về chưa, nghĩ đến dì tôi lại cảm thấy nhớ da diết như vậy mặc dù mới xa nhau có mấy ngày…
Xuống dưới nhà thì cũng vừa lúc ô tô của bố tôi dừng lại trong sân, bố bước xuống một mình, tôi nhìn kỹ nhưng cái hình bóng tôi mong chờ không xuất hiện…
– Em chào anh chị, chào mọi người – bố tôi mỉm cười chào mọi người…
– Chú Quang về đấy à, đúng là càng ngày càng phong độ ra nhé, có ai dám nói chú 50 tuổi đâu – một bác gái lên tiếng trêu bố…
– Mà chị nhà đâu sao thấy có mình chú về thế – một bác gái nữa lại hỏi…
– Dạ nhà em ốm từ đêm qua sáng nay dậy vẫn mệt mỏi lên không đi được, chắc đợi dịp tết thôi ạ – bố tôi vừa đi vừa trả lời, tôi đi lại giúp bố xách túi đồ, nghe thấy dì bị ốm tôi lo lắng vô cùng…
– Quang về đấy à, thế cái Lan nó có bị làm sao không, thôi vào trong nhà đã – bác Hùng từ trong nhà đi ra, bố tôi gật đầu rồi bước vào nhà…
– À Hoàng con đem rửa hai quả dưa vàng này đi rồi để lên ban thờ, còn mấy túi hoa quả đó để tý mọi người tráng miệng – bố tôi ngồi xuống ghế quay qua tôi nói, tôi gật đầu xách 2 quả dưa vàng xuống dưới nhà bếp để rửa, trên nhà bố đặt mấy hộp bánh kẹo lên ban thờ rồi ngồi xuống…
– Haizz về thắp hương bố mẹ là được rồi bánh kẹo gì nhiều – bác Hùng đưa tay cầm lấy ấm chè rót vào ly vừa nói, bố tôi mỉm cười nhẹ nhìn lên ảnh hai ông bà đang mỉm cười mà trực trong tim bố đau thắt, nước mặt chực chảy…
– Thôi lần nào chú về đây cũng vậy, đừng tự trách mình hơn 20 năm rồi, kìa vợ chồng cô Dung đến rồi kìa – bác Hùng nhẹ nhàng an ủi vì biết mỗi lần về quê là bố tôi lại buồn, lại tự trách mình…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Tôi sau khi rửa xong hai quả dưa to đùng liền lấy 2 cái đĩa bê lên lần lượt rồi nhờ bố để lên ban thờ giúp…
– Thằng Hoàng dạo này lớn lắm rồi, còn đẹp trai hơn cả bố nữa – bác Dung mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, tôi được khen mặc dù hỏi ngại nhưng sướng…
– Thế về đây ở chơi lâu không, sao không thấy sang nhà bác – bác Dung lần nữa lên tiếng hỏi…
– Dạ cháu tính về chơi nốt nay mai cháu về cùng bố cháu luôn ạ – tôi trả lời…
– Cái thằng này lâu lắm mới về quê, sao mà đi vội như vậy được – bác Dung nhíu mày nói…
– Dạ dạ cháu còn việc học nữa ạ, nhưng tết cháu lại về mà hì – tôi cười nhẹ rồi chào các bác đi xuống dưới nhà, bên trên vẫn nghe tiếng của bác Dung vang lên…
– Quang này thằng Hoàng trên đó mẹ kế nó đối xử với nó có tốt không, nếu nó trên đó sống không tốt thì đưa nó về quê chị với anh Hùng nuôi nó…
Bác Dung thương tôi có khi còn hơn cả bố tôi nữa, ngày còn bé mỗi lần về quê chơi là bác Dung bắt tôi về nhà bác ấy gần như hết thời gian nghỉ hè, cũng chẳng phải nhà bác không có con trai, bác sinh được hai người con trai hiện tại hai anh đều theo chú nhà bác đi tàu cũng mấy năm rồi…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Tôi đi ra sau nhà cho yên tĩnh, lấy điện thoại ra gọi video cho dì, sau mấy tiếng chuông thì gương mặt dì hiện ra với vẻ mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười nhìn tôi…
– Dì đã khỏi chưa, dì bị ốm nặng lắm không, sao mặt dì trắng bệch thế kia – tôi lo lắng hỏi một tràng dài, dì lắc đầu…
– Dì hơi đau nhẹ thôi không sao đâu, hừ giờ mới biết gọi điện cho tui à – dì mệt mỏi nhưng vẫn không quên làm mặt dỗi trách tôi…
– Con xin lỗi, nghe dì đau con lo quá, dì đang ở đâu mà lạ vậy – sau khi bình tĩnh lại tôi mới để ý cái giường và xung quanh lạ lạ…
– Nhà bà ngoại đó, chứ ở nhà thì ai chăm hứ tui mệt lắm đó – dì bắt đầu cái tính trẻ con…
– Mai con về con chăm dì nhé – tôi dỗ nhìn dì đầy yêu thương…
– Thôi tui chẳng cần, quan tâm gì mà mấy ngày có gọi gì cho tui đâu, nhắn tin thì cụt lủn tui ghét rồi – dì quay mặt đi nói bằng giọng giận dỗi làm tôi muốn phì cười…
– Thôi mai con về con chăm dì nhé, bây giờ con vào trong xem có gì không còn phụ nữa nhé dì xinh đẹp, mà dì nhớ ăn cháo rồi uống thuốc vào đó – tôi căn dặn dì xong, dì ngước ánh mắt long lanh nhìn tôi gật gật đầu rồi tắt máy, tôi định cho máy vào trong tui quần thì đằng sau vang lên tiếng nói khiến tôi giật mình suýt thì rơi cái điện thoại…
– Anh nói chuyện với ai đó – là tiếng của Linh, Linh đang đi lại phía tôi ánh mắt nheo lại nhìn tôi nghi ngờ, tôi quay lại thấy Linh thì thở nhẹ một hơi…
– Em làm anh hết hồn, dì ốm anh điện về hỏi xem dì có sao không – tôi mỉm cười trả lời…
– Có thật không đó, em nghi lắm nhé léng phéng với gái là… – Linh vẻ mặt hăm dọa đưa 2 ngón tay lên hình cái kéo cắt cắt…
– Rồi anh sợ em rồi, thôi đi ra ngoài xem phụ các bác nào – tôi đẩy Linh ra ngoài…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Nay làm cỗ dỗ cũng 6 mâm cỗ vì họ hàng rất đông, đến tôi còn chẳng biết hết bác nào với chú nào nữa, chỉ đi theo bố đi mời rượu các bác thôi, tôi thì không uống được lên chỉ chút ít là choáng choáng rồi… Về mâm của mình được Linh gắp thức ăn, bóc tôm cho ăn mới đỡ đỡ được xíu…
Bữa ăn xong xuôi thì cũng đã 13h chiều, mấy chú bác lâu ngày không gặp bố tôi lên ngồi tâm sự đủ thứ, mà phải công nhận tửu lượng của mấy bác mấy chú tốt thật, tôi thì được Linh dìu lên tầng ngủ mất từ bao giờ rồi…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Khi tỉnh dậy đầu tôi vẫn còn quay quay, khẽ vén tấm rèm nhìn ra trời đã dần chuyển về tối rồi, tôi khẽ lắc đầu ngồi dậy đi vào nhà vệ tắm rửa cái cho tỉnh…
Bước xuống dưới nhà bố với bác Hùng cùng thằng Biên đang ngồi ngoài hiên uống nước chè, còn bác Ngát và Linh, Hương chắc dưới bếp…
Tôi đi lại gần ngồi xuống cạnh bố…
– Bố với bác tỉnh sớm vậy ạ, cho con xin chén nước chè – tôi nhìn bố với bác Hùng tỉnh bơ thấy lạ lên hỏi…
– Ha ha lần này bác Hùng ngâm rượu nhẹ, chứ ngâm nặng như bình thường thì chắc không ai uống nổi – bố tôi nhìn tôi mỉm cười rồi đưa cho tôi chén nước chè nóng hổi, tôi đưa tay nhận lấy thủi nhẹ mấy hơi rồi nhấp một hụm ấm cả người…
– À Quang này, miếng vườn rộng phía sau mấy người hỏi anh xem có bán không, họ mua với giá cao lắm đấy, nếu khó khăn gì thì bán cũng được – bác Hùng nhìn bố hỏi ý kiến…
– Bán cái gì thì bán chứ miếng đất đó em không bán, đó là thứ bố mẹ để cho em, em không nỡ bán nó, anh cứ dùng làm gì thì làm nếu sau này về già có lẽ em về đây ở với anh chị – bố tôi lắc đầu mỉm cười nói, bác Hùng cũng khẽ gật đầu…
Một lúc sau bác Ngát lên trên nhà gọi mọi người ăn cơm, trong giờ ăn bố thi thoảng gọi điện về tôi biết là gọi về cho Dì xem tình hình thế nào…
Sáng hôm sau bố tôi dậy rất sớm thu dọn mọi thứ rồi gọi bọn tôi dậy để chuẩn bị về quê, bác Ngát thì thức từ lâu nấu một nồi cháo thịt thơm lừng bê lên, trong lúc ăn bác Ngát lên tiếng…
– Quang nếu như sắp tới có thời gian rảnh thì cho thằng Hoàng về đây chơi nhé…
– Vâng chị yên tâm tết này cả gia đình em đều về – bố tôi mỉm cười gật đầu…
Ăn sáng xong chuẩn bị lên xe về thành phố tôi mới nhớ ra…
– Ôi chết bố ơi còn cái vali quà biếu mà con quên mất rồi – tôi đi ra sau xe định mở cốp thì bố tôi cốc nhẹ lên đầu tôi…
– Thằng ngố này hôm qua bố biếu rồi, không nhờ ông được cái gì – bố lườm tôi, tôi thè lưỡi ngại chui lên xe…
– Thôi anh chị vào nhà đi, em với bọn nhỏ về đây – bố tôi bắt tay với bác Hùng nói, hai bác gật đầu rồi đứng đó nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh đến khi khuất sau hàng cây xanh…
Trong xe Linh khẽ tựa vào vai tôi thì thầm…
– Cảm ơn anh đã cho em một chuyến đi thú vị!!
Thằng Biên nhìn tôi mỉm cười…
– Những ngày ở đây vui thật, yên bình chẳng bon chen gì, nếu có dịp nhớ dẫn bọn tao về nhá ha ha…
Tôi mỉm cười gật đầu, khẽ nhìn ra bầu trời đang bắt đầu có những ánh nắng nhẹ mà thì thầm…
“Tạm biệt… Hẹn gặp lại”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro