Phần 12
2023-01-13 12:39:00
Tại tập đoàn NE…
Trong phòng chủ tịch một người đàn ông với mái tóc hói gần nửa đầu đang ôm lấy một cô thư ký rất xinh đẹp hơn 30 tuổi trong lòng, bàn tay thô bỉ của người đàn ông đang xoa bóp bộ ngực to đằng sau lớp áo công sở, người phụ nữ đáp lại bằng cách ôm chặt cổ người đàn ông ngửa mặt mà rên rỉ…
– Ư… ư… em sướng… quá… chủ… ư. Tịch.
Người đàn ông liền cười lên một cách khoái trá, đưa dần bàn tay xuống vùng kín giữa hai chân người phụ nữ mà xoa nhẹ…
– Em đúng là dâm mà chưa gì mà đã ướt nhẹp hết cả rồi – vừa nói người đàn ông vừa cho tay vào trong lớp quần mà chọc vào, người phụ nữ ưỡn người lên ánh mắt lim dim tận hưởng khoái cảm từ bàn tay mà người đàn ông mang lại…
– Ư… ư… đút… vào… đi… anh… em… muốn – người phụ nữ đứng lên vén mép váy lên để lộ ra bờ mông căng tròn và cái quần lót ren mỏng màu đỏ đầy khêu gợi, người đàn ông đưa tay vỗ nhẹ lên bờ mông kia, khẽ vén mép quần lót sang một bên người đàn ông đưa cái dương vật đen xì gân guốc đến gần cái âm đạo đang ướt nhẹp dâm thủy mà gẩy gẩy, người phụ nữ như phát cuồng đưa tay nắm lấy cái dương vật kia đặt đúng vào lỗ rồi hẩy mông về phía sau, cái dương vật kia dễ dàng dâm sâu vào trong…
“Phạch… phạch… phạch…” những tiếng va chạm, những tiếng rên rỉ nhục dục của người phụ nữ vang lên, người đàn ông sau 5p nhấp nhả liền gồng người bắn dòng tinh ấm nóng vào bụng người phụ nữ, người phụ nữ nằm úp mặt lên bàn thở dốc, gương mặt thỏa mãn sau cuộc làm tình vừa rồi, người đàn ông sau khi cơn sướng trôi qua mệt mỏi ngồi xuống ghế cái dương vật teo nhỏ rời ra, người phụ nữ liền quỳ xuống mà bú mút cái dương vật đang mềm ướt đẫm kia…
– Hừ… hừ… em càng ngày càng dâm, anh không chiều nổi nữa… hừ… – người đàn ông thở những hơi nặng nhọc nói, người phụ nữ mỉm cười dâm đãng vẫn tiếp tục bú mút cái dương vật kia, đứng dậy chỉnh lại quần áo, người phụ nữ liền đi bước ra ngoài pha cafe như thường lệ, ánh mắt liền biến đổi thành lạnh lùng, khẽ lấy chiếc điện thoại trong túi áo, khẽ nhấn một dãy số sau 2 tiếng chuông bên kia liền vang lên giọng nói…
– Alo tôi đã làm theo ý anh, anh muốn gì hãy xóa hết những gì trong máy đi – giọng người phụ nữ lạnh lùng kèm theo sự tức giận…
– Nào nào đừng tức giận Ha Ha, tốt lắm bây giờ cô hãy làm theo như sau… – giọng nói xảo quyệt vang lên, người phụ nữ gương mặt trầm xuống lạnh lùng hỏi…
– Người làm vậy là không thể, người muốn làm chủ tập đoàn NE – nghe người phụ nữ hỏi, người đàn ông bên kia cười lớn…
– Khặc Khặc tại sao không, ông ta già rồi làm sao còn đủ tỉnh táo mà lãnh đạo tập đoàn đi lên được, thời thế, thế thời cũng lên có sự thay đổi – giọng nói vang lên một cách châm chọc…
– Hừ người dơ bẩn như ngươi mà cũng xứng đáng sao – người phụ nữ hừ mạnh khinh thường…
– Ha ha đúng là một con đĩ mà tỏ ra thanh cao, đừng nói nhiều với tao nếu không cả nhà mày phải chết – người đàn ông gằn giọng rồi cúp máy, người phụ nữ ngồi sụp xuống khóc một cách thảm thiết, những giọt nước mắt bất lực chảy dài trên gương mặt xinh đẹp kia… bất giác một chiếc khăn tay màu trắng tỏa mùi thơm nhẹ đưa đến trước mặt, người phụ nữ ngước đôi mắt u buồn lên trước mặt là người đàn ông tầm 30 phong độ đang nhìn cô mỉm cười, nụ cười ấm áp như an ủi chính nỗi buồn của cô, cô đưa tay nhận lấy chiếc khăn rồi cúi xuống lau đi những giọt nước mắt…
– Đây là số của tôi nếu khó khăn gì cô hãy liên lạc nhé mạnh mẽ lên – giọng nói trầm ấm vang lên khiến nỗi đau trong lòng người phụ nữ như được nguôi ngoai phần nào, người phụ đứng lên gật đầu…
– Cơm ơn anh…
Người đàn ông mỉm cười lắc đầu rồi đi thẳng vào phòng chủ tịch NE, người phụ nữ đứng đó nhìn theo người đàn ông vừa xuất hiện rồi nhìn xuống chiếc khăn trong lòng bỗng rung động…
Trong phòng chủ tịch người đàn ông hói đầu kia đứng lên đi lại phía người đàn ông vừa bước vào với gương mặt niềm nở…
– Ây da không ngờ hôm nay tôi thật may mắn khi gặp được Đinh Tổng nổi tiếng đến thăm thật là vinh dự, mời ngồi mời ngồi – người đàn ông hói đầu nói xong liền đi lại phía bàn làm việc bấm số…
– Mang 2 ly cà phê lên phòng tôi…
Người đàn ông hói đầu đi lại phía cậu Dương mà cười nói…
– Không biết hôm nay Đinh tổng đến chỗ tôi có việc gì – người đàn ông hói đầu cười nịnh nọt, cậu Dương gương mặt lạnh lùng đặt xấp tài liệu lên trên bàn, người đàn ông hói đầu liền xem cầm lên xem qua gương mặt bỗng chốc tái nhợt sợ hãi nhìn về phía cậu Dương mà lắp bắp…
– Sao sao cậu có những thứ này, cậu muốn gì – người đàn ông hói đầu gần như mất bình tĩnh lên tiếng, cậu Dương vẫn điềm đạm tự rót cho mình chén chà đưa lên môi nhấm nháp…
– Haizz uổng công một đời cựu Chủ Tịch Lâm gây dựng tập đoàn NE lớn mạnh ra sao để bây giờ rơi vào tay một kẻ ngu dốt thật sự buồn haizz – cậu Dương cảm thán nói một câu, người đàn ông hói đầu gương mặt đỏ bừng đứng lên chỉ tay vào cậu tôi lớn giọng…
– Rốt cuộc mày muốn gì, mày nghĩ có thể đe dọa được tao – người đàn ông hói đầu trừng mắt gương mặt dữ tợn, đối diện với sự dữ tợn đó cậu Dương vẫn điềm đạm…
– Nào nào Lâm chủ tịch bớt nóng, à không biết tôi lên gọi ngài là Dương Văn Nghĩa, hay Lâm Văn Nghĩa đây – cậu tôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn người đàn ông hói đầu một cách bí hiểm, người đàn ông ngồi phịch xuống ghế thất thần, lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, người phụ nữ thư ký bước vào trên tay là 2 cốc cà phê nghi ngút khói đặt lên bàn, cậu Dương khẽ mỉm cười gật đầu thay lời cảm ơn, người phụ nữ gương mặt bỗng hồng lên gật đầu rồi bước ra ngoài…
Trong phòng người đàn ông hói đầu vẫn trầm ngâm bỗng lên tiếng…
– Nói đi mày muốn gì ở tao…
Nghe người đàn ông hói đầu nói xong, cậu Dương buông tách cà phê xuống nhìn ông ta lạnh lùng…
– Ông là một người thông minh, chứ nếu một kẻ ngu dốt thì sẽ không bao giờ lên được chiếc ghế chủ tịch, vậy nhưng ông thông minh mà thiếu dã tâm thì mãi vẫn chỉ như vậy mà thôi – cậu Dương nói xong lại nâng tách cà phê lên nhấp một hụm gật đầu…
– Ý của mày là gì – người đàn ông hói đầu ngước ánh mắt âm trầm lên nhìn…
– Chà cà phê của công ty rất ngon, nhưng ngon cũng cần phải do người pha chế – cậu Dương khẽ mỉm cười…
– Nếu như ông vẫn muốn ngồi chiếc ghế chủ tịch này thì hãy nghe tôi nếu không tôi e chỉ trong 1 tuần nữa thôi chiếc ghế chủ tịch này của ông sẽ đổi chủ đấy – cậu Dương nói xong vẫn bình thản thưởng thức cà phê…
– Cậu muốn mua lại tập đoàn NE sao, chúng ta dường như chưa từng có thù oán gì – người đàn ông hói đầu lên tiếng hỏi…
– Đúng tập đoàn các người với tôi chẳng có thù oán gì cả, nhưng với người khác thì chưa chắc, còn đâu thu mua thì tập đoàn NE không xứng để tôi phải thu mua, nếu tôi muốn thì chỉ chưa đầy một tháng tập đoàn NE sẽ đổi chủ mà tôi chẳng mất một đồng phí nào, nhưng tôi nể mặt cựu chủ tịch Lâm mà cho ông một cơ hội, nghe hay không thì tùy ông – cậu Dương nói xong, người đàn ông hói đầu liền thở dài gật đầu…
– Bây giờ hãy làm như này…
Nghe cậu Dương nói xong người đàn ông hói đầu trợn mắt tức giận…
– Thằng khốn khiếp thì ra nó là kẻ đằng sau, đúng là nuôi chó lâu năm hóa sói mà – người đàn ông hói đầu tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng…
– Trên đời này làm gì có gì là chân thành, làm gì có cái gì gọi là tình thân hừ, vậy nên nếu nghe tôi ông sẽ thoát, còn không thì hãy chuẩn bị tinh thần dưỡng già trong tù và cuộc trả thù của Lâm gia đi – cậu Dương nói xong đứng lên bước ra ngoài…
Ra khỏi phòng cậu Dương bước đi về phía cuối hành lang vào thang máy, phía sau một ánh mắt rung động đang lén nhìn một cách chăm chú…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Trôi qua những tiết học nhàm chán…
“Reng… Reng” cái tiếng chuông mà tôi đang rất mong lúc này vang lên, uể oải thu sách vở vào cặp thì thằng Biên bên cạnh tôi nói…
– Ê cuối tuần này đi chơi không – nghe thằng Biên hỏi tôi quay lại hỏi…
– Đi đâu…
– Đi công viên rồi đi vào khu mua sắm mới mở ở trung tâm thành phố nghe nói đẹp lắm mà chưa có dịp đi, mày xuống rủ Linh đi nhé, con gái thích chủ động ok – thằng Biên nói xong nhướng nhướng mày, tôi gật đầu rồi cùng nó ra về đi đến cửa thì gặp Linh đứng ở đó, thằng Biên vỗ vai tôi rồi quay qua Linh cười đểu…
– Ô bạn Linh đi đâu đấy, lên chờ tôi à – nghe thằng Biên trêu Linh mỉm cười trừng mắt với nó rồi đi lại ôm tay tôi, thằng Biên cười lắc đầu rồi trả lại không gian riêng cho tôi và Linh…
– Sao em không ở dưới đợi anh mà lên đây chi cho mệt ra – tôi khẽ nhéo má Linh quan tâm hỏi, Linh xị mặt…
– Hứ em muốn lên gặp anh sớm chút, nhớ anh không chịu được – Linh nói xong áp mặt vào ngực tôi mè nheo, tôi mỉm cười…
– Cuối tuần đi anh đón đi chơi nhé…
Nghe tôi hỏi Linh ngẩng đầu lên gật gật vẻ mặt vui lắm, cùng Linh đi xuống dưới tầng đến nhà xe thì Linh buông tay tôi ra về, nhìn Linh bước lên xe ô tô đi mất tôi mới lấy xe ra về…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
Phi xe về nhà tôi thấy cổng nhà đóng chứ không khóa không biết ai về, mở cổng dong xe vào sân thì tôi thấy xe ô tô của dì ở nhà, ơ lạ nhỉ sao nay dì bảo có việc bận mà nhỉ, ôm cái suy nghĩ khó hiểu tôi đi vào nhà thì thấy dì đang loay hoay ở bếp dì đã thay một bộ váy rộng ở nhà mái tóc được buộc gọn ghẽ ở trên đầu, nhìn cái cổ trắng nõn bờ vai mảnh mai cùng cái eo đang được sợi dây tạp dề buộc lại thon gọn nó khiến tôi muốn ôm dì ngay bây giờ, dì vẫn chăm chú nấu ăn, còn ngân nga bài hát dì đó mà không để ý đằng sau một tên sắc lang đang đi lại gần phía mình…
Khẽ ôm dì từ phía sau tôi áp mặt vào cái gáy trắng gần của dì mà ngửi mấy hơi, dì hơi giật mình liếc nhìn thấy tôi thì mỉm cười quay lại, tôi khẽ hôn lên bờ môi gợi cảm kia khẽ đưa lưỡi sang quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của dì, dì cũng đáp lại nồng nhiệt vòng tay lên ôm cổ tôi kéo lại, cái cảm xúc mãnh liệt lại tràn về bàn tay hư hỏng không làm chủ được mà đưa lên bộ ngực đẫy đà của dì mà xoa nhẹ, dì khẽ “ưm” một tiếng nhỏ mà không hề phản đối, tôi vẫn chìm đắm vào cái xúc nhục dục nhưng tôi không dám đi quá xa vì tôi sợ dì lại khóc, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc lại khẽ rời khỏi đôi môi của dì một sợi dây nước nhỏ nối liền giữa môi tôi và dì, dì nhìn tôi ánh mắt long lanh gương mặt đỏ hồng làm dì lúc này quyến rũ đến cực điểm, bàn tay tôi lúc này cũng đã buông xuống ôm cái eo mảnh mai của dì…
– Sao nay dì nói dì bận mà, hay là nhớ con rồi hả – tôi nháy mắt trêu dì, dì áp mặt vào ngực tôi gật gật đầu…
– Hứ dì cố gắng làm xong việc rồi về luôn với con đó – dì thủ thỉ, tôi mỉm cười hạnh phúc khẽ thơm lên trán của dì tôi nói…
– Chiều nay con đưa dì đi chơi nhé – tôi nói xong khẽ xoa mái tóc mềm mại của dì, dì ngước lên nhìn tôi nở một nụ cười hạnh phúc gật đầu…
– Thôi con lên thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm, Á… chết mất nồi thịt kho – dì đang nói tự nhiên nhận ra mình đang nấu ăn liền buông tôi ra cuống cuồng quay đầu lại may mà nồi thịt kho chưa cháy, nhìn dì như vậy tôi phì lên cười, dì lườm tôi một cái rồi dơ nắm đấm lên dọa tôi lắc đầu rồi chạy lên phòng thay đồ…
Thay đồ rửa mặt mũi tỉnh người tôi đi xuống dưới nhà phụ dì dọn đồ ăn ra bàn, bố tôi mấy ngày hôm nay bận lắm chẳng biết có việc gì mà có khi đêm còn không về nhà, dì ngồi bên cạnh tôi lấy bát đơm cơm rồi bắt đầu gắp thức ăn cho tôi…
– Dì nè bố con sao dạo này ít về nhà vậy ạ, có phải bố đang gặp khó gì không – tôi nuốt xong miếng cơm đặt bát xuống hỏi dì, dì mỉm cười lắc đầu…
– Bố con ý chăm chỉ làm việc lắm, giờ ông ngoại đang muốn bố phát triển hơn nữa lên đang muốn bố con tiếp xúc với thị trường ngoài nước lên mới bận như vậy, mà có lẽ sắp tới bố con sẽ đi công tác ở chi nhánh bên Mỹ – dì nói xong tôi mới gật đầu hiểu, càng thương bố hơn, bố tôi là người rất chăm chỉ ngày đó có lần bố tâm sự với tôi…
– “Con biết không ngày đó ông bà nội rất kỳ vọng vào bố, nhà chỉ có mình bố là con trai lên ông bà nội kỳ vọng vào bố lắm, ông bà muốn bố học kinh doanh sau này sẽ về giúp cái làng nhỏ phát triển, nghe có mơ mộng nhưng bố lấy đó làm động lực để học tập, nhưng khi bố độ tốt nghiệp đại học, ngày bố tốt nghiệp cũng là ngày đen tối nhất của cuộc đời bố, chuyến xe buýt chở ông bà lên thành phố nơi bố học đã xảy ra tai nạn làm toàn bộ hơn 20 người trên xe tử vong” kể đến đây bố tôi bật khóc, tôi ngồi trong lòng bố mà khóc theo… Lần đó bố tôi đã suy sụp và muốn từ bỏ nhưng người giúp bố gượng lên đứng lên trở thành một doanh nhân là mẹ ruột của tôi, động viên cho bố tất cả từ hạnh phúc gia đình đến công việc, rồi lại lấy đi của bố tất cả… Tôi có nên hận mẹ không trong khi trái tim tôi rất đau khi nghĩ về mẹ…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://bimdep.pro/di-lan/
– Hoàng… ơ… sao con lại khóc – dì buông đũa xuống lay tôi, tôi giật mình trở về thực tại khẽ đưa tay lên lau nước mắt tôi nhìn dì mỉm cười…
– Có lẽ ông bà nội con rất tự hào về bố – nghe tôi nói dì cũng mỉm cười…
– Sau này con phải giỏi hơn bố con ông bà sẽ vui hơn nữa hì – dì cười nhéo má tôi…
– Vâng thôi mình tiếp tục ăn cơm, dì ăn cái này đi – tôi gắp cho dì miếng thịt, dì hé miệng ăn một cách ngon lành…
Bữa ăn trôi qua tôi phụ dì dọn dẹp rồi lên phòng, đang nằm suy nghĩ viển vông thì dì mở cửa đi vào đóng cửa rồi theo thằng lên giường ôm tôi…
– Ơ hay dì hư nhé đây là phòng con mà – tôi khẽ nhăn mặt trêu dì còn dì thì nhắm mắt bĩu môi rồi ôm tôi ngủ, tôi cũng lắc đầu mỉm cười rồi ôm dì chìm vào giấc ngủ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro