Đầy tớ

Phần 11

2023-11-05 05:12:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 11
Bà vú già gặp riêng Quỳnh Nga, cô đang ở trong phòng, ung dung chải tóc, trang điểm tô son, không có vẻ gì bệnh tật cả, cứ như người khác vậy.

Giọng nữ cất lên ôn tồn.

“Vú mấy bữa nay chăm sóc nhà này, có thấy mệt không?”

Bà vú nghe mà cười cười.

“Bà nói thế tôi ngại, có chuyện gì cứ nói ra. Sao phải kiếm cớ cho tôi nghỉ.”

Nghe thế Quỳnh Nga khẽ mỉm cười, đôi tay đang chải chuốt mái tóc cũng ngừng, nhẹ đặt cái lược xuống bàn trang điểm.

Cô quay lại nhìn bà vú già.

“Vú sao lại nói thế?”

Bà vú khẽ xoa tay, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.

“Tui làm ở cái nhà này hơn chục năm từ lúc cô còn chưa lấy tây, tính cô thế nào tui chả rõ?”

Rồi chưa hết lại thao thao.

“Bà chủ nhỏ cứ yên tâm mà nói hết cho tui nghe.”

Quỳnh Nga biết không dấu diếm được, khẽ cười gượng.

“Thiệt tình, chuyện gì cũng không qua được mắt của vú, cứ như hai con ngươi cú vọ.”

Rồi hai người xì xầm to nhỏ với nhau, bà vú nghe mà lúc lại trợn mắt lúc lại há to miệng.

Thằng Như nằm trong gian nhà, chợt nghe tiếng già cất lên.

Bà vú già chẳng mấy đứng trước mặt nó, đoạn nó ngồi dậy.

Như cười lém lỉnh.

“Dạ… bà có việc gì cần con chăng?”

Bà vú cười khẽ đáp.

“Hôm nay cậu muốn ăn món gì, bà chủ dặn phải đãi cậu thiệt nhiều món ngon.”

Nó nghe mà thắc mắc, cha cha bữa nay lạ à nghen.

Như lúng túng.

“Hì hì… bộ hôm nay có dịp gì lớn sao bà?”

Bà vú xua tay.

“Chả là mấy bữa rầy thấy cậu ăn uống thiếu thốn quá, mới nghĩ lại tướng cậu khỏe ăn cũng nhiều, bởi nên từ nay phải nấu nhiều.”

Nó nghe mà mừng rơn, chảy nước miếng.

“Hì… hì… hì… con cảm ơn…”

Giọng già ngắt lời.

“Cậu phải cảm ơn mẹ nuôi mới phải.”

Trưa đến.

Cả bốn người quây quần bên bàn ăn. Thật ra nó cũng tính giữ lễ, ăn uống góc riêng, nhưng mẹ nuôi bảo nó giờ là một phần gia đình rồi, phải ăn chung với cả nhà, bà vú cũng ngồi chung, cảm giác này hơi ngượng ngùng a, bởi lẽ chỉ có mình nó là nam nhân, ăn uống phải giữ kẽ chứ đâu dám ăn uống bừa bãi như trước.

Quỳnh Nga nhìn nó mà cười mỉm. Gắp từng miếng thịt đưa cho nó.

“Ăn đi con, ăn cho có sức, mau lớn.”

Mai Trâm nghe cô chị nói thế mà khẽ nhếch môi.

Quỳnh Nga cũng làm lễ, liền gắp miếng thịt cho vào bát của cô em.

“Đây của em.”

Mai Trâm liếc Quỳnh Nga, tỏ vẻ giận lẫy.

Như ngồi đó mà thấy cái bầu không khí giữa hai nữ nhân có chút gì đó lạ kỳ a, thiệt tình chị em nhà này bị cái gì thế?

Như ngồi ăn liền một hơi, tổng cộng xơi hết mấy cân thịt heo luộc, hai tô canh, hai con gà quay, sức ăn thực đáng nể.

Cả ba người nữ nhìn nó ăn mà khẽ thán phục.

Bữa tối cũng đều đặn như thế.

Như ăn no kềnh, xong thằng nhỏ cười khoái trá, thiệt tình từ nhỏ tới lớn mới được ăn ngon đến vậy, toàn những món mà chỉ dịp lễ lớn ở đình cúng kiếng mới xin được miếng, thế mà ở đây lại được ăn mỗi bữa đến vậy, hóa ra nhà giàu là như vậy sao, nghĩ đến đây nó lại bần thần nhớ về gian nhà cũ của mình, đến bát cháo mẻ…

Cha à, sau này con giàu rồi, sẽ báo hiếu cho cha sau. Ráng đợi con cha nhé.

Bất giác bà vú xuất hiện.

Ủa mọi hôm bà vú đi ngủ sớm lắm mà ta, sao hôm nay lại đến gặp nó thế này.

Như vòng tay, làm điệu chào.

“Dạ… vú có chuyện gì cần con chăng?”

Giọng già cất lên.

“Cậu đến gặp bà hai, bả có chuyện cần.”

Như không hỏi gì thêm, đứng dậy chỉnh sửa quần áo.

“Thế ạ, vậy con đi liền.”

Bà vú già nhìn bóng lưng thằng nhỏ đi vô nhà, trong lòng cũng có chút ái ngại.

Khẽ thở nhẹ.

“Mèn đét ơi… ở đời cái chuyện gì cũng xảy ra được… mẹ nuôi với chả con…”

Rồi quay người đi ngủ, mặc kệ cứ ra sao thì ra.

Như nhìn lên lầu, ánh đèn lấp lánh, không gian yên tĩnh làm sao.

Rồi từng bước chân gõ cộp cộp lên bậc thang, tiếng thở đều của Như vang lên.

Nó đứng trước cửa, rồi khẽ ho nhẹ.

“Thưa mẹ nuôi, mẹ có chuyện cần con?”

Giọng nữ cất lên.

“Cửa không khóa.”

Như xoay nhẹ nắm cửa rồi nhẹ nhàng bước vào phòng.

Dưới ánh đèn sáng mờ, ánh trăng chiếu qua ô cửa, càng làm căn phòng trở nên lung linh huyền bí.

Nó bất ngờ khi thấy hai người nữ đứng đó, một là mẹ nuôi – Quỳnh Nga, hai là bà hội đồng – Mai Trâm.

Cả hai đứng cạnh nhau, ánh đèn và cả ánh trăng nối nhau len lỏi lên từng đường nét cơ thể, nổi bật vóc dáng giai nhân.

Tây Đô quả nhiên danh bất hư truyền.

Người nữ nhìn nó mà khẽ che miệng.

“Nhìn con kìa, Như?”

Nó mới thấy mình thất lễ, vội đan tay.

“Dạ, mẹ nuôi gọi con?”

Người nữ cười duyên.

“Con đến đây cho mẹ ngắm kỹ hơn, được không con?”

Như liền chậm rãi bước tới, dáng điệu có chút lúng túng.

Bàn tay trắng muốt đưa nhẹ lên gương mặt nó, đến mang tai, đến cái cổ, rồi đến ngực…

Người nữ vừa sờ vừa cảm thán.

“Như, nhìn con thật là khỏe mạnh quá.”

Mai Trâm liếc mắt sang cô chị.

“Chị! Còn tính úp mở đến chừng nào.”

Giọng nữ mắng yêu.

“Em này…”

Rồi khẽ cắn hờ môi, nhìn thằng bé.

“Con ơi?”

Như run run, giọng lạc đi.

“D… Dạ…”

Giọng nữ nhỏ nhẹ, nhưng lao như tên bắn.

“Cởi đồ ra… mẹ muốn xem con mẹ lớn như thế nào?”

Giọng như van lơi.

“Có được không?”

Đến nước này thì chỉ có thần tiên mới cản được nó.

Như liền cởi áo, tụt quần, chẳng mấy cũng tuột cái khố xuống, để lộ ra con cặc cương cứng, vươn dài kiêu hãnh.

Mai Trâm liếc nhìn cô chị, đoạn cười khúc khích.

“Cái thằng dâm dê này, sao chưa gì đã cương lên cả rồi?”

Nó cười gượng.

“Dạ… dạ… cũng tại hai người… hai người… thơm quá!”

Thằng bé ngửi được mùi nước hoa đến từ hai giai nhân, mùi hoa hồng phảng phất trên người mẹ nuôi, còn trên người bà hội đồng là mùi hoa sen thơm ngát.

Mai Trâm làm bộ sửng sốt.

“Tại tao cơ á? Cái đồ dâm tặc này!”

Đoạn lại gần kéo tai nó, khiến Như khẽ than trời.

Quỳnh Nga kéo tay cô em lại, xong không giấu được ánh mắt, cô trộm nhìn con cặc của Như, khóe môi hơi mấp máy.

“Được rồi đấy em, đừng đánh con chị. Tội nghiệp nó.”

Mai Trâm cười lớn.

“Chị nên tội nghiệp hai chị em mình thì hơn?”

Nói rồi liếc xéo nhìn Như vẻ hờn dỗi.

Quỳnh Nga nhìn sang Mai Trâm.

“Em, còn đợi gì nữa? Không phải… hai chị em mình…”

Mai Trâm liền thôi.

Bầu không khí trở nên im ắng quá, tiếng nói chuyện im bặt, chỉ còn lại cảnh tượng hoang đường trước mắt.

Hai nữ nhân từng người một, tay cởi nút áo, người thì bỏ áo yếm, tay lại tháo dây buộc, người cởi nữ trang, kẻ tuột xiêm y.

Chẳng mấy căn phòng ngập tràn trong sắc xuân. Tây Đô hiện lên rực rỡ làm sao.

Như nhìn mắt không chớp tách, cổ họng khô khốc, ngực nóng ran, cặc co giật từng cơn.

Cả hai nữ nhân nhìn thằng bé mà cũng bất giác cắn môi, nước xuân khẽ rơi xuống sàn.

Giọng nữ cất lên.

“Lại đây con.”

Lúc này đứa con trai bỗng hóa hổ đói, nhào tới ôm chầm lấy mẹ nuôi, cả hai rơi xuống giường, ôm chặt lấy nhau.

Mai Trâm nhìn Quỳnh Nga, có chút ghen tức, bực mình vì cô chị cướp thằng bé trước. Xong cô cũng lên giường, nằm cạnh bên hai người.

Nó ôm lấy mẹ nuôi, cảm giác hưng phấn ập đến, bầu vú sừng trâu ép sát vào ngực nó, căng phồng lại mềm mại quá đỗi.

Quỳnh Nga giả vờ chống cự.

“Con tính làm gì hả Như?”

Nó thở dốc từng cơn như một con thú hoang. Nhưng lý trí trong nó vẫn còn.

Nó đóng vai người con hiếu thảo.

“Mẹ ơi, con “xoa bóp” cho mẹ nhé?”

Rồi nó dí sát mặt lại gần mẹ nuôi, thiệt gần làm sao. Bốn mắt chạm nhau, thanh âm im bặt, chỉ còn lại tiếng tim đập.

Giọng nữ cất lên, đầy nhục dục.

“Ừm,”xoa bóp” cho mẹ đi con.”

Câu nói đó là đủ cho Như.

“Tình mẹ bao la như biển Thái Bình”, người xưa nói quả không sai.

Mắt nó liếc xuống, cảnh xuân của mẹ nuôi hiện ra lấp ló, tay nó từng ngón luồn lách tới, chạm nhẹ vào bãi cỏ thưa thớt, tách nhẹ lớp da trắng, liền hiển lộ sắc đỏ hồng, mưa xuân đọng ướt át.

Lồn Quỳnh Nga đẹp như nụ hồng sớm, nở xòe đọng giọt sương.

Như liền nhấc người thẳng lên, tay đưa con cặc tới đứng sừng sững trước lồn mẹ nuôi, cảm giác ướt át phủ lên quy đầu, ngón tay nó nhấn nhẹ tới, nụ hồng bung tỏa đón nhận lấy cặc nó, như chú ong say mật ngọt.

“Ahhhh…”

Giọng nữ thoát ra một tiếng rên đầy thổn thức, và tay thì nắm chặt lấy tấm khăn trải giường.

Người nữ bật lên cứ như sắp khóc tới nơi, nhưng sâu thẳm là tiếng hò sung sướng.

Như có thể cảm nhận rõ ràng lồn mẹ nuôi, ẩm ướt và trơn trượt như mùa nước nổi.

Cả người nó đắm chìm trong dòng nước.

Không thể kiềm chế được nữa, nó liền chộp lấy bầu vú sừng trâu đang đung đưa trước mặt.

Bóp mạnh đến nỗi lún hết cả bàn tay, miệng há to bú lấy bú để, cái lưỡi tham lam liếm láp lên nhũ hoa, hương ngọt lịm sánh lên đầu lưỡi.

Như bập bẹ thành tiếng.

“Vú của mẹ thơm quá!”

Giọng nữ mắng yêu.

“Ahh~con cứ như đứa bé mới sanh ấy.”

Nhưng tay lại ôm đầu nó sát hơn.

Mai Trâm bĩu môi.

“Mẹ với chả con? Ôi, cái thứ loạn luân.”

Giọng người nữ bật lên.

“Ah… a… ưmm!”

Cảm nhận được luồng nước mát ập đến, đóa hồng mẹ nuôi đang tiết ra mật ngọt, cuốn lấy chú ong chết ngạt. Thằng bé liền đẩy hông tới, thực mạnh mẽ làm sao.

“Aaahhhhh!!!”

Quỳnh Nga buông ra một tiếng rên đầy ngọt ngào khi thằng nhóc đâm con cặc lút cán, tử cung của cô mở rộng, hút lấy đầu khấc thằng bé.

Giọng nữ bật lên đầy nức nở.

“Ah… ah… ư… cái của con… nó vào sâu quá…”

Cái lồn của mẹ nuôi ôm lấy toàn bộ con cặc và siết chặt lại, tựa như cái ôm ấm áp tình mẹ.

“Aa… con ơi… Haa… Aaa…”

Như nghe mà không chịu kém cạnh, đáp trả.

“Cái của mẹ cũng siết con chặt quá, mẹ mau thả ra cho con thở với?”

Nữ nhân nhìn nó đầy vẻ dâm tà.

Như điếng người, cặc nó bị lồn mẹ nuôi cưỡng ép mạnh hơn, kích thích làm sao. Điểm này bà hội đồng chưa thành thục.

Quả là phụ nữ lớn tuổi, kinh nghiệm quá.

Nó đâu sợ gì, chơi tới bến.

Hông thằng bé nâng lên hạ xuống như cái máy khâu. Nhịp đều rồi nhanh dần, không chút ngơi nghỉ.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH*

Người nữ mặt đỏ au, mồ hôi rịn ra trên trán.

“… Ah… Như, con… ơi… Con… ơi, cơ thể mẹ… thấy nóng quá…”

Cảnh xuân chẳng mấy đã nhuốm hình phàm.

Đôi mắt Quỳnh Nga ngập trong làn nước, và hai má cô nhuốm đỏ sắc hồng.

Hông Như không ngừng nhấp mạnh. Đúng hơn là tự chuyển động theo bản năng giao phối.

Gương mặt nó đỏ ửng.

“Aaa… Ahn… Mẹ ơi…”

Giọng mẹ nuôi yếu ớt làm sao.

“Aa… ơ… ư… a… ơ… Con sắp xuất chưa?”

Ngôn từ đầy phóng đãng.

“Ahn… cứ… cứ… xuất tinh đi con, bắn hết vào trong mẹ…”

Như bắt đầu nhấp hông nhanh hơn, thanh âm xác thịt lẫn tiếng rên rỉ của Quỳnh Nga truyền vang vọng khắp phòng.

Mai Trâm nằm bên cạnh, vườn xuân chẳng mấy đã nóng như hỏa diệm sơn.

Cặp gian phu dâm phụ đóng vai mẹ con kia chắc đang coi cô như kẻ vô hình.

Tiếng xác thịt vỡ thành từng mảng, vang chát chúa.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH*

Quỳnh Nga đã chạm đến giới hạn. Tiếng khóc nức nở bật lên.

“Ah… Như ơi… Con giết mẹ mất… Haa… Ah… Hah…”

Lồn mẹ nuôi trở nên ướt đẫm, nước bắn ra tung tóe. Cùng lúc ấy, cả người đứa con trai cũng đổ ập xuống, rung dữ dội.

Như ngước lên, nhìn gương mặt mẹ nuôi yêu quý. Một gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, gương mặt của một con đàn bà.

Quỳnh Nga giọng nhòa đi.

“Rút… dương vật ra… đi con…”

Rồi nó từ từ ngồi dậy. Kéo hông ra. Cặc nó rơi xuống, mềm oặt, nhớp nhúa.

Như nhìn vào vườn xuân của mẹ nuôi, nụ hồng bị dập nát bươm ngỡ như bão tố.

Từ hai lớp thịt tựa như cánh hồng đỏ thẫm từng dòng tinh trắng đục tuôn ra, nếp gấp hồng hào giờ đã giãn rộng, mặc cho tinh khí trào cả ra ngoài, luồng hơi ẩm bốc lên, cái mùi nồng nặc làm sao.

Lồn mẹ nuôi khẽ giật giật, rồi co lại không ngớt, tinh khí vẫn cứ tràn ra, chảy ướt nhẹp tấm ga trắng tinh.

Như cúi xuống, hôn lên cơ thể người nữ, rồi lưỡi đưa tới liếm vùng cổ, rồi đến cái nách trắng phau của mẹ nuôi. Mùi mồ hôi nữ giới phát tiết thơm nồng làm sao.

*Sụp… soạt… sụp… soạt*

Như nhoẻn miệng, nức nở khen.

“Nách của mẹ ngon quá, con liếm sạch nhé.”

Đoạn lại vươn lưỡi sang nách trái của mẹ nuôi.

Quỳnh Nga xấu hổ, cố đẩy nó ra, nhưng tấm thân đàn ông khỏe mạnh lại bốc mùi, cái mùi hôi khiến cho cô kiệt quệ, đành chống cự yếu ớt.

Mai Trâm rùng mình, cô lấy tay che mặt, hỏi mấy ai nhìn cảnh ái ân mà không ngại ngùng.

Xong Mai Trâm vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên, dù bên trong ngọn hỏa dục bốc lên nghi ngút.

Giọng nữ mỉa mai làm sao.

“Chị của em, có còn thấy tội nghiệp cho con chị? Chứ em… thì đang… thấy tội chị lắm đó.”

Đoạn liếc trừng sang Như.

Quỳnh Nga yếu ớt ngồi dậy, khẽ véo nhẹ cô em.

Rồi nhìn Như, giọng quở trách.

“Con của mẹ quả là thứ hùm beo!”

Như nghe thế cũng bất giác cười nhẹ.

Giọng nữ tò mò.

“Sao thế, mới được khen nên ngại à?”

Nó bèn lí nhí.

“Dạ, bà hội đồng cũng khen con thế.”

Giọng nữ lại tiếp tục.

“Con tiếp đi… còn gì nữa!?”

Tức thì cánh tay nữ nhân vươn tới nhéo tai nó thật mạnh, khiến nó la oai oái, thiệt tình cái chuyện ái ân tế nhị thế lại đem ra kể hết trơn.

Giọng nữ rít lên.

“Thằng nhãi… dám bôi tro lên mặt tao!”

Quỳnh Nga cười lớn, vội can ngăn cô em ra.

“Em… dừng lại đi! Trông em kìa, cứ như đứa con nít, ai mà dám bảo đây là bà hội đồng quyền quý!?”

Quỳnh Nga nhìn Mai Trâm, thấy cô em lửa dục bốc lên, má hồng thắm môi son đỏ, sắc xuân nở rộ, chỉ muốn phát tiết cho bằng hết mới thôi.

Giọng nữ trong trẻo cất lên.

“Là tại chị chiếm đoạt nam nhân, em thương cho chị.”

Đoạn liếc sang Như, mở miệng ẩn ý.

“Để mẹ giúp con tẩy trần.”

Như lúng túng, không biết ý nghĩa của câu “tẩy trần” là gì, đành gật đầu như vẹt.

Rồi đôi mắt mẹ nuôi phảng phất xuân sắc, chất chứa đầy nhục dục, cái nhìn khiến nó hồi hộp, tim đập mạnh.

Như bắt đầu trấn tĩnh lại, rồi hành động tiếp theo của Quỳnh Nga khiến Mai Trâm và Như sững sờ.

Cô liếc mắt nhìn Mai Trâm rồi cúi người xuống. Giọng đắc ý.

“Em gái của chị, nhìn mà học hỏi.”

Trước sự ngỡ ngàng của Mai Trâm, cô khẽ cúi đầu, tay vén nhẹ một bên tóc lên, cô đưa đôi môi đỏ thẫm ấy hôn lên đầu khấc con cặc Như. Rồi từ từ nuốt trọn lấy, má hồng phồng lên, mày liễu khẽ chau.

Cảnh tượng gì thế này?

Mẹ nuôi đang bú cặc cho nó. Nước bọt sánh lên đọng trên môi son.

*CHỤT… CHỤT… CHỤT…*

Tiếng xì xụp phát ra dâm đãng làm sao.

Nó sướng rên, ngửa đầu ra sau mà bật lên thành tiếng.

Như lạc giọng đi.

“A… mẹ ơi, con thấy kỳ quá!”

Mẹ nuôi vẫn không buông, con cặc nó bị khuấy đảo, lúc lại bị ép chặt, môi son đỏ ấy giờ đã thấm đẫm nước nhờn.

Môi nữ nhân lên xuống từng nhịp nhanh dần, lưỡi cuốn chặt lấy cặc nó, trình độ thực điêu luyện.

Cảm giác từ vùng hông bật lên, một cơn rùng mình thoáng qua.

Nó bật lên thành tiếng:

“Ư… a… con sắp xuất khí rồi…”

Hông nó giật lên, tay nó giữ chặt đầu nữ nhân. Đã quá trễ rồi.

“Mmm… ưm… ưmmm!”

Bất giác miệng mẹ nuôi phình to hết cỡ, chỉ thiếu chút nữa là đã nôn ọe, nhưng môi vẫn giữ chặt cho đến khi hông nó ngừng run.

Quỳnh Nga đón nhận đống tinh khí nóng hổi chảy sâu vào trong cuống họng, sắc trắng hòa lẫn sắc đỏ trên môi, như nụ hoa rơi vào vũng bùn, nhơ nhuốc và bẩn thỉu.

Quỳnh Nga nhả ra, cặc nó đã bóng nhẫy, sạch sẽ. Người nữ liếm môi, tay chấm mút từng vệt tinh sót lại trên mặt.

Giọng nữ khẽ than.

“Tinh của con nóng và đặc quá, có mùi tanh nữa.”

Nó thừ người ra, thở dốc, khoái lạc làm sao.

Mai Trâm nhìn cô chị, trợn mắt.

“Sao chị làm cái chuyện nhơ bẩn thế? Chỗ đấy của đàn ông đi tiểu hôi hám chết đi được.”

Quỳnh Nga mỉm cười.

“Lão chồng Pháp của chị dạy cho đấy. Người ta tân thời cấp tiến, chứ đâu như mình?”

Mai Trâm cười khẩy.

“Tân thời cơ đấy, làm cái chuyện gớm ghiếc thế kia, khiếp!”

Quỳnh Nga liền ôm lấy cô em, thỏ thẻ.

“Thằng con chị cũng mau học hỏi lắm, để chị cho em thấy cái “cấp tiến”… nhé!”

Mai Trâm đỏ mặt, giọng gay gắt, đẩy nhẹ cô chị ra.

“Đừng có mà làm bậy!”

Cô chị cười lớn, rồi cũng ôm cô em ngã xuống giường.

Bất ngờ, Mai Trâm lúng túng, nhưng bị cô chị dùng sức ôm lấy.

Quỳnh Nga nhỏ nhẹ, lời tựa mật ngọt.

“Em đừng dỗi, chị không để em phải thiệt đâu mà sợ…”

Nói rồi đưa mắt nhìn Như.

“Con lại đây cho mẹ.”

Cánh tay trắng nõn vươn tới, tràn đến như nắng mai, vượt qua hai quả núi trập trùng, tiến đến khu vườn xuân, rồi như cơn gió, ập đến khiến từng ngọn cỏ thưa run lên, hai ngón tay tách nhẹ vạt cỏ, làm lộ ra đóa sen hồng, lại nhanh như gió đập tới, khiến từng cánh sen nở bung, hiển lộ vẻ tinh trong, lấp lánh từng giọt sương ướt át, rực rỡ làm sao.

Mai Trâm hét lên.

“Bỏ em ra! Chị bỏ em ra!”

Ánh mắt của mẹ nuôi hiện lên sáng rực.

Như nuốt nước bọt, miệng hóa thành con trâu mộng tìm đến đóa sen thỏa cơn khát.

Mùi thơm nồng ập đến, những đợt rung truyền lan đến sóng nhĩ khiến nó không ngừng mà bú liếm lồn bà hội đồng.

Tài nghệ trác tuyệt tung ra, chiếc lưỡi biến hóa thành con trâu mộng xông thẳng đầm sen, vùng vẫy, nhai tờm tợp từng cánh sen, lại xoay đảo uyển chuyển.

Chốc lát thân trâu đẫm trong vũng nước, dính đầy thứ nhớp nhúa.

Mai Trâm bật khóc.

“Mày bỏ ra đi, tao xin mày đấy Như… Dừng lại đi, dừng lại đi!”

Từng ngón tay bà hội đồng chống cự, vùng vẫy nhưng đành bất lực, con trâu chìm vào hố nước, xoáy sâu tạo nên trận lũ lụt.

Bà hội đồng oằn lên, vùng hông giật nảy dữ dội, giọng nữ rền vang đầy thổn thức.

“Ưmm… ahhhh!!”

Hoa sen tỏa ra dòng nước mát, thơm và ngọt lịm, pha lẫn vị mặn của đất mũi miền tây.

Bàn tay nữ nhân nãy giờ mặc sức chống trả thoắt nhiên đã quay ngoắt giữ chặt đầu nó, kìm mạnh không buông, hai chân quắp đầu thằng bé.

Quỳnh Nga phải gỡ từng cánh tay đang dí thằng bé xuống, cười khúc khích.

Giọng nữ pha chút giễu nhại.

“Tưởng sao? Hóa ra cũng là cá mè một lứa.”

Mai Trâm thở hổn hển, mặt ửng đỏ vì thẹn.

“Chị chỉ giỏi bày trò, cứ thích làm xấu mặt em.”

Giọng nữ cười mỉm, chỉ tay về phía thằng bé.

“Ôi, giờ thì chị không biết đâu đấy?”

Mai Trâm mới liếc sang, thấy thằng Như thở hổn hển, con cặc đã cương cứng tự bao giờ.

Nó nhìn cơ thể bà hội đồng, nước dãi ứa ra, toàn thân như con trâu mộng hì hục húc tới.

Quỳnh Nga cắn môi, giọng đầy vẻ ghen tị.

“Em… có sợ không? Nếu không chịu được thì để chị…”

Giọng nữ run run.

“Đừng chọc em nữa…”

Mai Trâm vươn tay tới, gian rộng ra. Toàn bộ vườn xuân nở rộ, khoe hương thơm ngát. Giọng nức nở làm sao.

“Như… mau… mau… tới đây…”

Giai nhân Tây Đô mời gọi, thử hỏi nam nhân nào cưỡng lại?

Như ập đến, tay nhấc phần hông nữ nhân lên, bà hội đồng thở dốc, đóa sen bung tỏa đầy sắc hồng.

Thằng bé nói, giọng như đứt quãng.

“Con đút vào nhé?”

Giai nhân ướt lệ, môi mím chặt, đầu khẽ gật.

Nó ướm con cặc vào mép lồn đỏ au, rồi ấn nhẹ vào, mơn trớn từ từ rồi đâm tới, lút cán.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH *

Nó nhấp hông nhịp nhàng kèm theo tiếng rên nữ nhân, âm vang dội khắp phòng.

Như giao hợp nãy giờ, cả người đẫm mồ hôi.

Quỳnh Nga đưa gương mặt sát tới, chẳng nói chẳng rằng trao nhẹ nụ hôn lên môi thằng bé.

Nó liếc nhìn Mai Trâm, hai mắt giao nhau.

Thế là nó đưa mặt tới, hôn lấy mẹ nuôi, cả hai nút lưỡi nhau, vị ngọt sánh lên đầu lưỡi. Tay nó sờ ngực mẹ nuôi, tay kia thì vân vê bầu vú của bà hội đồng. Se nhẹ lên đầu ti cả hai. Hông vẫn nhấp không nghỉ.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH *

Nó nổi gân đỏ ửng cả mặt, mồ hôi chảy dài xuống.

Rời môi nhau, gương mặt mẹ nuôi dính đầy nước bọt của nó.

Quỳnh Nga liếc nhìn cô em, giọng thô tục quá đỗi.

“Sao vậy? Bộ em chưa thấy mẹ con âu yếm nhau bao giờ à?”

Mai Trâm cắn môi, rồi quay mặt đi làm ngơ.

Quỳnh Nga xì xầm to nhỏ với thằng bé.

Tức thì nó thúc hông mãnh liệt, bà hội đồng giật nảy người lên. Giọng cô vỡ tung, vang cả phòng.

*Ahhh~~~~Ưmmmm!!!*

Như rút cặc ra, ôm lấy nữ nhân đẩy nằm sấp xuống, bờ mông căng tròn hiện ra, nó khẽ nâng phần mông lên cho vừa tầm, rồi nó thúc hông tới, cả người ngự trên thân thể bà hội đồng. Hai cánh tay đầy gân guốc chống đẩy, mồ hôi nhỏ giọt lên tấm lưng trần giai nhân.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH *

Con trâu mộng rống lên phi hùng hục.

Từng cú va chạm dữ dội đánh mạnh lên bờ mông tròn trịa, chẳng mấy chốc khiến mông bà hội đồng đỏ lừ ra. Từng thớ mông đàn hồi tạo nếp gấp như sóng vỗ. Mưa xuân chảy xuống, ướt đẫm cả tấm ga trắng tinh.

*A… Ơ… Ưmmm~~Ahhhhh!!*

Mai Trâm nhăn nhó, môi run rẩy, hét lên tựa như xé nát cõi lòng. Mắt cô thấm đẫm lệ, ướt nhòe hai hàng mi.

Như nghiến răng, cả người ướt sũng.

Nó đè lên bà hội đồng, sức nặng khiến cô không thể làm gì khác ngoài việc quắp chặt hai chân ra sau hông thằng bé, trong khi đóa sen thì vẫn bung tỏa, mặc sức để con trâu mộng giày xéo.

Quỳnh Nga trông thấy mà lòng khiếp đảm. Tâm ma nổi lên, cô khẽ lấy ngón tay xoa lên nụ hồng, mân mê một cách vui sướng, nhìn thằng bé giao hợp mạnh bạo với cô em, bất giác Quỳnh Nga cắn chặt răng rên rỉ.

Nó dừng lại, kéo mẹ nuôi lại gần.

Giọng đầy bản lĩnh.

“Dạng chân ra đi mẹ nuôi.”

Quỳnh Nga có chút bất ngờ, thằng bé trở nên thô tục quá, không còn giữ lễ nữa.

Ấy nhưng cô vẫn chiều theo ý con trai, hai chân khép hờ nay mở rộng ra.

Từng ngón tay thô ráp luồn tới, chạm vào nụ hồng, ướt đẫm sương mai, ngón tay cứ như con chạch luồn sâu tới, lại rút ra, xoáy sâu tạo thành bọt nước.

Giọng mẹ nuôi bật lên dâm loàn.

“Ưmmmm… ngón tay của con hư quá!”

Mai Trâm cũng không chịu thua, siết chặt nó mạnh hơn.

Hai giai nhân Tây Đô phủ phục trước giường, oằn mình rên rỉ.

Vừa giao hợp với bà hội đồng vừa luồn lách nụ hồng mẹ nuôi, thằng bé cảm thấy người nóng như lửa đốt.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH *

Những cú nhấp của nó càng lúc càng mạnh mẽ, đầu khấc của thằng bé liên tục chạm đến nơi sâu nhất của bà hội đồng, những cú đâm nhắm thẳng cổ tử cung như muốn xuyên thủng.

Như thốt ra lời lẽ đốn mạt.

“Ưhh~Bẩm bà! Âm đạo của bà siết dương vật con đau quá, nóng và ẩm quá, con chết mất!”

Mai Trâm thẹn đỏ mặt.

“Mày… mày… đừng trêu tao nữa!”

Như liền đổi giọng, vẻ dò hỏi.

“Vậy sau này… bà phải thương con nhiều đấy?”

Giọng nữ mắng.

“Mày ngốc lắm, ngốc lắm… đồ… ngốc!”

Lửa nóng bùng lên, hợp tan tan hợp.

Âm thanh “bành bạch” đầy nhục dục cứ thế ngày một to hơn.

Để rồi một cơn mê ập đến, con trâu mộng hung hăng đâm tới đóa sen hồng, hóa thành con sóng dữ, nóng hổi ập đến.

Như rít lên một tiếng rồi đổ ập xuống người nữ, mồ hôi chảy ròng trên vai.

“Bẩm bà, con xuất khí!!! Ahhh… hhh!”

Mai Trâm thét lên, đón nhận đống tinh khí của thằng bé.

Qua cơn bão.

Như hồi khí, liền nhẹ nhàng đẩy hông ra, ngắm nhìn thành quả của một thằng đàn ông.

Đóa sen bị dập tơi tả, từng sắc hồng nở bung, nhuốm đầy nhơ bẩn.

Cặp mông trắng trẻo nay đỏ ửng, lồn bà hội đồng giãn rộng, tinh khí trắng đục ứa ra ướt nhẹp.

Gương mặt Mai Trâm lờ đờ, miệng há to, mắt mũi tèm lem hết cả.

Quỳnh Nga vội đỡ cô nằm thẳng lại.

“Em… tội nghiệp quá, tội nghiệp quá.”

Người nữ cố giữ kẽ.

“Em có mệt đâu, chị nhìn đi, em không có mệt.”

Người nữ cười mỉm.

“Phải, phải! Bà hội đồng không có mệt, con nghe chưa Như?”

Như nghe thế mà chột dạ, liền nhìn cả hai với ánh mắt tội lỗi.

Nó liếm môi, ôm bà hội đồng vào lòng.

“Đôi ta nằm nghỉ chút nhé?”

Câu nói thiệt thất lễ, có phải đôi vợ chồng đâu?

Ấy vậy mà Mai Trâm nghe cũng không ư hử, liền rúc đầu vào vùng ngực rắn rỏi của thằng bé.

Giọng nữ cất lên.

“Tao chỉ sợ mày mệt, chứ tao thì chưa à!”

Nó cười duyên, khẽ xoa đầu bà hội đồng.

“Dạ, con biết, thưa bà.”

Thế rồi bà hội đồng mỉm cười nhìn nó, cảm tưởng đất trời hòa hợp, nó liền cúi xuống nhẹ nhàng đặt môi lên người nữ tay ấp chung gối.

Rồi khẽ nhớ ra, nó vội rụt đầu lại, giọng van lơi.

“Bẩm bà, con xin lỗi, con lỡ!”

Cánh tay trắng muốt vươn tới, kéo đầu nó lại gần, môi kề môi.

Giọng nữ đầy thổn thức.

“Hôn tao đi!”

Mái đã chịu trống.

Ngực nó nổ tung, cảm giác hoan hỉ ập đến. Bà hội đồng ở ngay trước mắt, bờ môi đỏ hồng căng mọng hé ra, đón lấy môi nó.

Như nhắm mắt lại, tim đập rộn vui sướng, cảm giác mềm mại, trơn trượt ập đến, nó mút lấy bờ môi căng mọng của nữ nhân, ép hương vị chảy vào cuống họng, tựa như ong mật tìm nhụy hoa, lại tham lam luồn sâu bên trong, hai lưỡi chạm nhau xoay chuyển lên xuống, trao nhau hương ngọt, mùi vị của Mai Trâm thực tuyệt làm sao.

Giọng nữ khẽ bật cười.

“Hai người còn dính đến khi nào?”

Đến đây cả hai người, một nam một nữ mới chịu tách ra, gương mặt cả hai ướt sũng, trơn bóng hết lên. Cứ như đã nhịn đói nhịn khát lâu ngày vậy.

Quỳnh Nga mắng yêu.

“Vậy mà ai đó bảo không được hôn… không được hôn?”

Mai Trâm liếc ngang, đoạn véo nhẹ cô chị.

Quỳnh Nga lại nhìn nó, khẽ cười duyên.

“Thôi con nằm xuống đi.”

Tưởng được nghỉ ngơi, Như liền nằm xuống, ấy thế mà chưa kịp nhắm mắt…

Mẹ nuôi chồm lên người nó, ngồi thẳng lên vùng kín thằng bé, đoạn cười lớn.

“Dương vật của con lại cương lên nữa rồi? Để mẹ giúp con nhé?”

Liền nhấc vùng hông lên, ướm thử con cặc nó vào mép hồng, chẳng mấy đã dập xuống, lút cán, cả thân người nữ run lên vì cơn sướng mê dại.

Mẹ nuôi nở nụ cười khoái trá, say đắm men tình.

“Con xem, dương vật con đang ở trong mẹ.”

Đoạn xoa xoa vùng bụng trắng nõn, không chút mỡ thừa.

Như túa mồ hôi, tư thế này mới lạ quá.

Mai Trâm đỏ mặt nhìn cô chị.

“Chị làm cái gì thế, sao lại thượng lên người ta thế kia?”

Giọng nữ bật lên dâm dật.

“Tư thế này là tư thế cưỡi ngựa.”

Đoạn lấy tay tì mạnh lên ngực thằng bé, hông nữ nhân chuyển động lên xuống, chiếm thế thượng phong.

Giọng nữ càng khoái trá tợn.

“Nhìn mặt con kìa, sướng lắm phải không? Để mẹ xem con trụ được bao lâu?”

Mẹ nuôi uyển chuyển cả người xoay đảo lên xuống, cặp mông căng tròn dập mạnh, phát ra thanh âm dâm đãng làm sao.

*PẠCH PẠCH PẠCH *

Như không kém cạnh, nó gồng người lên, hai tay giữ chặt vùng eo thon của mẹ nuôi, hông đẩy mạnh từ dưới lên, quả nhiên đã khiến nữ nhân phải khóc thét.

Quỳnh Nga nghiến răng.

“Mai Trâm, Ưmmm~Ahh… mau cứu chị, cứu chị!”

Thế là chị em hợp lực cùng trừng trị thằng yêu râu xanh.

Mai Trâm vươn người tới, ôm hôn nó mãnh liệt, kéo tay nó đặt vào bầu ngực trắng nõn, cảm giác tê dại ập đến, Như thét lên, cả người nó run lên chịu trận, lần đầu tiên nó nằm im mặc cho nữ nhân chơi đùa.

*PẠCH PẠCH PẠCH *

Người bật khóc là nó.

“Ahh… ha… con ra… con xuất ra!!”

Như oằn mình, bắn xối xả tinh khí đặc sệt vào lồn mẹ nuôi, khiến cô cũng rùng mình theo, hai mắt trợn ngược vì sướng.

Ở dưới nụ hồng, từng dòng trắng đục trào ra ngoài, ướt đẫm bụng thằng bé.

Mẹ nuôi nhọc nhằn nhấc hông lên, con cặc rơi xuống, giật nhẹ từng cơn, đỉnh đầu ứ từng dòng tinh.

Như rời môi ra khỏi Mai Trâm.

Rồi nó hít một hơi thiệt lớn.

“Hai người nằm lên nhau đi.”

Quỳnh Nga liếc mắt nhìn Mai Trâm, chẳng nói chẳng rằng cả hai nằm xuống, cô chị khẽ đặt người lên trên cô em, bờ mông căng tròn ưỡn ra, tay đưa về phía sau, hai ngón tay trắng muốt khẽ tách nụ hồng thắm, nổi lên màu đỏ thẫm. Và Mai Trâm ở dưới cũng nhẹ nhàng đưa hai tay tới, khẽ tách đóa sen hồng bóng bẩy sang bên, cảnh tượng trông thực dâm loàn.

Mẹ nuôi quay đầu nhìn nó, bà hội đồng ngẩng đầu lên, cả hai lộ vẻ van lơi.

Miệng nó khô rang, cố nuốt nước miếng.

Thuở nhỏ tới giờ nó mới rung động đến thế. Cảm giác hoan hỉ dâng trào trong nó.

Nó hít sâu, cả người nó nóng bừng.

Nó dồn sức, hạ hông xuống, đẩy con cặc nóng hổi vào người mẹ nuôi, nó nhấp hông như chó động dục, mỗi nhịp đủ sức dập nát nụ hồng.

Giọng giận lẫy làm sao.

“Mẹ nuôi ơi, mẹ có sướng không? Có sướng không?”

Quỳnh Nga nén đau, cô nhăn mặt chịu đựng. Cơ thể dập dìu theo từng cú nhấp. Cặp vú sừng trâu chao đảo, lắc lên xuống theo nhịp hông của thằng bé, Mai Trâm ở dưới mà mắt mở không chớp.

Giọng nữ mỉa mai.

“Chị có cần em giúp không?”

Chẳng nói chẳng rằng, hai tay nữ nhân chạm vào cặp vú sừng trâu, giữ không cho thứ đó lắc lư.

Giọng nữ bật lên nức nở.

“Hai người… Ưmm~ưmm… bắt nạt chị…”

Như nhấp hông ngày càng nhanh, sức lực dần cạn, mồ hôi ướt nhẹp tự bao giờ.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH *

Tiếng kêu giao hoan của xác thịt vang lên, rền vang khắp phòng.

Quỳnh Nga nhìn xuống Mai Trâm, run rẩy cô khẽ mỉm cười, Mai Trâm cười đáp cô, lộ rõ vẻ đắc ý. Cô em tiện tay bóp mạnh bầu ngực cô chị, nhào nặn cứ như bông gòn.

Bỗng nhiên Mai Trâm bật la.

Hóa ra Như đã đổi vị trí, sau khi vùi dập nụ hồng đỏ thẫm, đã chuyển sang đóa sen hồng thắm.

Quỳnh Nga đổ mồ hôi, sắc xuân đỏ ửng trên gương mặt. Cười khoái chí.

“Nhìn mặt em kìa, thiệt khó coi quá?”

Mai Trâm nén đau, trừng mắt nhìn cô chị.

*PẠCH PẠCH PẠCH PẠCH *

Nó nhấp hông không ngừng nghỉ, bình sinh như muốn vét sạch sinh khí của mình.

Nó thở đứt hơi. Giọng nó đứt quãng:

“Bà hội đồng ơi… con… sắp ra… a… a…”

Giọng Mai Trâm như lạc hẳn đi. Tưởng như không thốt lên thành tiếng.

“Xuất vào trong tao đi!”

Nó rít lên một tiếng.

Cơ đít thắt lại, cảm giác dâng trào nổ tung ập đến. Như mím môi, từng thớ gân nổi lên.

Cặc nó xuất tinh vào lồn bà hội đồng ào ạt. Người nữ giãy giụa, kêu lên thành tiếng. Rồi chưa tới một khoảnh khắc, nó rút ra ấn nhanh vào lồn mẹ nuôi. Cặc nó đâm vào rồi dừng lại, co giật giật.

Tinh khí chia đều cho cả hai nữ nhân, ai cũng có phần.

Như thở hổn hển, rồi ngã người ra, đắc ý làm sao.

Trước mắt nó là một cảnh tượng trụy lạc, hai giai nhân Tây Đô vùng xuân đỏ ửng, hai mép thịt đỏ hoen hoét, ướt đẫm và nhầy nhụa chất dịch trắng đục, tuôn ra như một dòng suối.

Đọng lại thành một vũng loang ố cả ga giường trắng tinh.

Quỳnh Nga khẽ run người, thở hổn hển.

Mai Trâm thì nhắm mắt lại, nước mắt lăn một vệt xuống má, ánh lên vẻ thỏa mãn.

Như ôm hai nữ nhân vào lòng.

“Chưa hết đâu, hai người chưa nghỉ được?”

Cả hai trợn mắt nhìn nó, lời nói cử chỉ đã vượt quá chức phận.

Nó liền đứng lên, con cặc vươn thẳng.

Đoạn kéo tay mẹ nuôi mà vuốt lên vuốt xuống.

Giọng nữ khẽ rên.

“Quả là thứ hùm beo, chị em tao còn phải sợ.”

Nó liền xoa đầu mẹ nuôi.

“Mẹ không thích sao? Vậy thì…”

Nói là làm liền kéo bà hội đồng dậy, lấy tay nữ nhân chạm lấy cặc nó.

Giọng nữ mắng.

“Mày giỏi lắm con ạ? Bắt hai người bọn tao làm thế này?”

Như liếm môi.

“Nếu không thích, hai người có thể ngừng… à?”

Hai nữ nhân nhìn chòng chọc vào nó, kẻ hờn người dỗi.

Rồi như tâm ý tương thông.

Giọng nữ rít lên, ngón tay dồn sức bóp chặt con cặc thằng bé.

“Để coi con còn cười được không?”

Liền liếc sang bên cạnh.

Mai Trâm đưa môi tới, nuốt trọn cặc nó, ra sức hút cạn tinh khí, từng ngón tay vuốt mạnh quá, hàm răng trắng đều cứ cạ vào đầu khấc, khiến Như chẳng mấy run rẩy, nó cố vùng ra, mới biết hai tay mình bị nắm chặt bởi hai yêu nữ.

Như gồng người lên, đèn dầu cạn kiệt, lần này là lần cuối cùng nó xuất tinh.

Nó gào lên.

“Thả con ra… con sắp xuất tinh rồi… Ah~~”

Hai người nữ không buông, cố giữ chặt người thằng bé, nhưng rồi con cặc nó bung ra khỏi miệng bà hội đồng.

Từng dòng tinh nóng hổi bắn ra, tung tóe lên gương mặt giai nhân, nụ hồng hay đóa sen chẳng mấy đều dính đầy nhơ nhuốc, tanh tưởi làm sao.

Cả hai người nữ nhìn nhau, tinh khí dính trên mặt, đọng trên sống mũi cao ráo, lem luốc môi son, vấy bẩn mày liễu.

Cảnh tượng quá sức đồi bại, không còn ngôn từ để tả.

Mai Trâm ứa nước mắt, giọng rưng rưng.

“Ưm… m~Thứ dơ bẩn!”

Rồi cô nuốt tinh của thằng bé, liếm sạch trên môi.

Cảm giác hưng phấn trào dâng trong nó, bản năng giống đực cuộn lên mạnh mẽ.

Như ôm lấy cả hai nữ nhân, ba người ngã xuống giường, quấn lấy nhau.

Ái ân chẳng mấy cũng mệt.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi lên vùng đất sông nước yên ả.

Giai nhân Tây Đô quả không hư danh.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đầy tớ

Số ký tự: 0