Phần 99
2024-04-09 05:39:00
Trình Ngưng là một nàng Trung úy tập trung hết mình vào sự nghiệp. Câu nói của Trần Phong liên quan đến nhiệm vụ chính khi cô được điều về Học viện. Nên khi nghe hắn nói, dù trong tình huống mình trần như nhộng này Trình Ngưng vẫn theo bản năng tập trung chú ý đến công việc.
Trình Ngưng đang hơi thất thần suy nghĩ về dự tính của Trần Phong. Ánh mắt không tự chủ nhìn theo hành động của hắn. Ừ Trần Phong đã nhỏm dậy khỏi người cô, đứng dang chân thoải mái lau cái thứ to lớn giữa hai chân hắn! Mặc xong cái quần dài, Trần Phong quay sang nhìn nàng Trung úy khép chân co ro một bên, mỉm cười ghé sát mặt nàng:
– To quá nên không rời mắt được hả?
Trình Ngưng đỏ mặt, vội cúi xuống nhặt lại cái quần bị đè dưới mông:
– To to cái gì? Ai… ai cho cậu dùng áo của tôi để lau? Khốn nạn!
Nhìn cái vẻ xấu hổ đáng yêu hiếm thấy của một cô nàng mạnh mẽ như Trình Ngưng, Phong cảm thấy thú vị. Nhìn nàng không rời mắt:
– Vậy trả áo cho chị nè!
Một cảm giác ướt ướt chạm vào tay, Trình Ngưng giãy ra như chạm phải lửa bỏng:
– Không cần!
– Cần chứ!
Trần Phong cười ha hả, hôn nhanh một cái lên khóe môi xinh đẹp, phủ cái áo sơ mi của mình lên người nàng, rồi bế bổng lên làm Trình Ngưng ngẩn ra.
– Không cần cái áo bẩn của cậu!
Bất chấp nàng dãy dụa, Trần Phong đi ra khỏi phòng dụng cụ:
– Cần! Tôi không thích thằng khác nhìn thấy cơ thể Trung úy của tôi đâu!
Đã có tia sáng đầu tiên rồi, trong quân doanh thường điểm danh sớm, mọi người cũng lục tục dậy chuẩn bị ngày mới. Trình Ngưng không còn cách nào khác là để Trần Phong mang cô về phòng. Cô cắn răng nghĩ:
– Ừ thì giữa hai chân muốn tê liệt luôn rồi! Áo không như bị xé toang, lại còn dính cả… dính cả… Trời ạ!
Thời tiết bắt đầu chuyển mùa. Gió sớm đã có hơi lạnh! Trình Ngưng toàn thân chỉ phủ duy nhất một cái áo sơ mi mỏng, quả thực không đủ. Chỗ da thịt tiếp xúc với nửa thân trần của Trần Phong thì lại nóng bỏng như lửa! Trình Ngưng mím môi:
– Đi nhanh lên!
– Tuân lệnh Trung úy!
– Hủy hết mấy cái điện thoại kia đi! Cả… cả…
– Yên tâm! Nước lồn của Trung úy tôi cũng không muốn cho thằng khác ngửi! Sẽ dọn sạch!
– Cậu…
Đóng sập lại cửa phòng Trung úy, Trần Phong đặt nàng lên cái giường thơm gọn gàng tinh tế. Trần Phong lại ngắm nhìn vẻ đẹp diễm lệ của nàng:
– Thật là hồng nhan là mồ chôn anh hùng mà!
– Cẩu hùng thì có!
– Hahaaaa… Trung úy! Khi nào thì chị làm đám cưới?
Trình Ngưng ngước mắt đầy vẻ đề phòng:
– Hỏi làm gì? Không liên quan gì đến cậu!
– Sao lại không? Chúng ta đã thế này rồi…
Lại gạt đôi tay nhỏ, chiếm lấy đôi môi mềm mại mà mút. Trần Phong cuối cùng cũng đứng dậy. Trước khi mở cửa ra ngoài hắn nói:
– Biết đâu trong bụng chị bây giờ đã có một đứa bé ấy chứ? Hahaha…
Trình Ngưng bật dậy. Lao nhanh vào nhà tắm…
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.pro/dao-tao-dam-nu/
Phần ăn sáng nghi ngút khói không làm gián đoạn tốc độ ăn của Trần Phong. Thừa nhận là Trung úy rất ngon, nhưng không làm no bụng được!
– Hôm nay ăn nhiều thế?
Cù Nam Anh đi tới quan tâm hỏi. Bên cạnh vẫn là Hoàng Bá Vương tinh thần phấn chấn ngả ngớn trêu đùa bạn bên cạnh. Vũ Thanh Tâm cũng đang bưng khay thức ăn, liếc Trần Phong một cái rồi chọn chỗ ngồi trên bàn, cùng với hai người đã tới trước là Trần Văn Đông và Lương Thế Tùng.
– Ờ. Món ăn hôm nay vừa thơm vừa ngon. Ăn hoài không chán!
Hoàng Bá Vương cũng đã quay lại ngồi vào bàn, bắt đầu ăn:
– Ôm em nào cả đêm mà tinh thần sáng láng thế? Cũng k về phòng luôn? Không có cậu, giường rộng hẳn ra! Cứ thế mà phát huy nhá?
Trần Phong cười nhẹ, tiếp tục ăn.
Trong căn tin ồ lên một trận xôn xao. Người đẹp bước vào, tay cầm một xấp giấy, thông báo:
– Mười ba đội tuyển còn lại, hôm nay tập trung tại trường bắn. Cuối ngày, những đội qua lượt thi thì điền danh sách toàn đội theo mẫu này. Đăng ký cho vòng tiếp theo. Gửi lại cho tôi! Đội tuyển bị loại sẽ như thường lệ, nhận giấy rời doanh rồi theo xe trung chuyển về trường!
Vị trung úy xinh đẹp tận tâm đi phát từng bàn ăn của mỗi đội. Đến bàn của đội 27, thì đội trưởng Vũ Thanh Tâm đứng lên nhận giấy tờ. Vừa nghe Trung úy hướng dẫn, vừa để ý Trung úy. Vũ Thanh Tâm liếc nhìn theo ánh mắt của Trình Ngưng thì thấy cô ta đang nhìn về phía Trần Phong với vẻ bối rối. Còn Trần Phong thì nghiêng đầu rà ánh mắt khắp thân thể cô ta!
Đến tận khi vị Trung úy bước đi khuất tầm mắt, Trần Phong vẫn cố nhìn theo, tủm tỉm cười dáng vẻ khập khiễng miễn cưỡng bình thản kia. Vũ Thanh Tâm thở dài:
– Đi xa lắm rồi!
Trần Phong nhướng mày, lau miệng:
– Đi thi thôi!
Vũ Thanh Tâm nhìn theo, bất giác nắm chặt bàn tay. Hoàng Bá Vương thì hỏi Cù Nam Anh:
– Cậu ta thì có gì hay mà gái bu lắm thế nhỉ?
– Chắc là đẹp trai? – Cù Nam Anh đảo mắt qua Vũ Thanh Tâm rồi trả lời.
Vũ Thanh Tâm ngồi ăn nốt phần thức ăn của mình. Lúc nãy thì thấy quả thực vừa thơm vừa ngon. Mà sao bây giờ lại đắng đến vậy? Cô giục đồng đội:
– Ăn nhanh đi, đến giờ tập trung rồi!
Trần Văn Đông nhìn không khí bàn ăn có vẻ trầm xuống. Liền thuận miệng hỏi:
– Hôm nay ra trường bắn. Chẳng lẽ là thi súng?
Lương Thế Tùng ăn xong, đứng dậy vỗ vai Đông:
– Hôm nay đến lượt cậu thể hiện đó thần xạ thủ!
Hoàng Bá Vương nheo mắt:
– Được một câu khen của tên cuồng thực lực như Lương Thế Tùng thì thua cũng đáng?
– Thua cái đầu cậu!
Vũ Thanh Tâm cốc đầu Hoàng Bá Vương rồi dọn khay phần mình. Bước chân rời căn tin khá vội…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro