Phần 98
2024-04-09 05:39:00
Trời gần sáng, mây tan mưa tạnh, Trình Ngưng xõa tóc mềm nhũn gối trên một cánh tay Trần Phong buông lời đe dọa:
– Tôi sẽ kiện cậu! Ư…
Trần Phong áp sát lưng Trung uy, nằm với tư thế úp thìa cùng nàng. Gác một chân lên cái đùi mịn màng, cọ xát da thịt mướt như nhung. Bờ mông căng tròn ép lấy hạ thân đầy xúc cảm. Hắn điềm nhiên chơi đùa với đầu vú săn cứng, hết bên này, lại sang bên kia, không cho nó xẹp giây phút nào. Chán chê thì bóp nắn vần vò trong lòng bàn tay:
– Kiện tội gì?
– … hư hư… hiếp dâm!
Hẩy mông một cái, đẩy cái thứ vẫn hơi cương trong người trung úy vào sâu hơn nữa. Phong vùi mặt cọ vào tấm lưng trần:
– Ừ! Để tôi giúp trung úy có thêm bằng chứng nhé!
– Ư… rút ra… đau… đừng đẩy nữa… aaaa… thôi thôi… tôi… không nổi nữa mất… á…
Liếm lỗ tai đỏ hồng của nàng, Trần Phong hỏi:
– Tôi ra trong trung úy nhiều lắm rồi! Chị có thể lấy mẫu tinh trùng kia làm bằng chứng! Chỉ có điều…
– Hộc hộc… Thôi… Thôi…
– Thôi kiện à?
– Thôi là… dừng lại… cậu đứng lên đi… tôi không chịu nổi nữa rồi!
– Vậy sao được? Tôi đang sướng mà! Trung úy ngon chết mất! Lỡ mai tôi bị bắt rồi thì đâu được thân mật với chị thế này nữa?
– Dừng đi… aaaa… đừng sờ chỗ đó…
– Cái hột le này của chị hiếm thấy lắm đó nha! Sao nó có thể to đến thế này nhỉ? Lồi cả ra ngoài luôn? Chị có biết là chị ngon thế nào không hả? Đã cặc lắm luôn đó!
– Ư…
– Trình Ngưng!
– Ư…
Chụt soàm soạp… bành bạch…
Hôn nàng say đắm, Trần Phong căng người, lại tưới thêm một trận mưa vào miệng tử cung, vẫn đang cố chấp gặm cắn lấy hắn!
– Trình Ngưng… Chị có biết…
– Ư… hừ hừ…
– Tôi đã muốn chị lâu lắm rồi không? Từ lần đầu gặp ở căn tin Học viện, tôi đã muốn có chị rồi! Mỗi lần nhìn chị mặc quân phục dẹo tới lượn lui, tôi lại muốn đè ra đụ một trận…
Chụt chụt…
– Thơm quá! Chơi chị không thấy chán luôn đó! Chị thấy tôi lại cứng lên chưa?
– Ư… Tha… tha tôi…
Khuôn mặt Trình Ngưng đê mê run rẩy trong cơn hoan lạc. Trần Phong tiếp tục đâm tới tấp, cứ như viz viễn không bao giờ ngừng. Đôi mày liễu nhăn lại có phần sợ hãi:
– Tôi… không được… lại ra rồi… Trần Phong… Đừng… Aaa…
Xè xè…
Một cột nước phóng thẳng ra, ướt đẫm bàn tay Trần Phong đang nắm lấy điểm nhạy cảm nhất của người con gái. Trình Ngưng hổn hển:
– Tôi… Sao cậu lại… Cậu… nữa… lại… huhu cứng lên nữ… aaaa… Nhẹ… nhẹ thôi… ư… Đừng sâu thế…
Phù!
Trần Phong lại gác chân lên cặp mông nảy nở. Thò tay nắn bầu ngực tròn săn cứng, cảm nhận hai trai tim hòa một nhịp cuồng loạn trong lồng ngực. Cảm giác chinh phục vụt cao:
– Chị là người đàn bà đầu tiên mà tôi muốn có!
Có rất nhiều người con gái đã qua tay Trần Phong. Nhưng đa số đều là thích hắn, yêu hắn, hay như Dương Ánh Tuyết là si mê hắn quên lối về! Trần Phong chỉ việc thuận ý lên giường với các nàng!
Vương Bội thì thuộc dạng khác, chỉ làm cho Trần Phong có cảm giác khoan khoái báo thù. Dạy Vương Bội như một nô lệ tình dục, ép Vương Hoài khuất phục để khuếch đại cái khoái cảm bạo lực trong con người hắn!
Còn đối với Trình Ngưng, dù biết rõ cô ta là hoa có chủ. Thậm chí, còn có thể là kẻ địch, có thể giết cả mình bất cứ lúc nào! Nhưng Trần Phong vẫn muốn có được người đàn bà mỹ lệ này! Hoa có chủ thì sao? Cùng lắm thì… đục tường bẻ hoa! Làm cho hoa chảy nước! Việc cần làm còn lại, chỉ cần bẻ đi vây cánh của nàng!
Trung úy hiện tại chỉ còn hơi sức vểnh hai môi cử động. Chẳng quan tâm đến ước muốn của Trần Phong, Cô nói:
– Trời sáng rồi. Đứng lên đi! Có người đến bây giờ!
Trần Phong quấn chặt lấy cô, không dậy:
– Kệ!
Trình Ngưng quýnh lên:
– Cái gì mà kệ? Cậu… tránh ra… Trần! Phong! Buông tay!
Trần Phong chỉ ghì chặt thêm:
– Đằng nào cũng chết, nhẹ nhất cũng phải ngồi tù! Tôi chỉ muốn ôm chị lần cuối!
Trình Ngưng tức đến lồng ngực phập phồng! Làm sao có thể trần truồng cứ nằm đây thế này được? Lúc nãy đàn ông lắm mà? Giờ lại hờn dỗi như trẻ con thế này?
Trần Phong cúi nhìn nàng Trung úy đang cắn răng cắn lợi tức giận, chịu cơn nhột nhạt nơi đầu vú. Cười hihi:
– Đừng căng thẳng quá thế? Làm bên dưới cứ siết chặt lấy tôi, không chịu được là tôi lại đè chị ra làm tiếp á!
– Cậu… khốn nạn… Ư…
Thứ bên trong rõ ràng lại to lên lần nữa! Trình Ngưng vặn vẹo cố đẩy nó ra… Cái mông tròn lắc lư. Vậy mà chẳng những không rút được, lại còn rước thêm một trận hơi thở nóng hổi ập vào lưng mình! Trình Ngưng nằm im, không dám động đậy nữa!
– Phải thế chứ? Nằm đây tâm sự không phải tốt hơn sao?
– Hừ! Ai thừa hơi tâm sự với tên khốn nạn chứ?
– Ài… Lúc thì kẹp người ta rõ chặt! Lúc thì xua đuổi chửi bới hắt hủi… đàn bà đúng là niềm đau mà! Mà sao da chị mịn thế nhỉ? Dầm mưa dãi nắng như thế mà vẫn trắng trẻo lóa mắt thế này? Đã tay dã man luôn đó chị!
Cơ thể vốn nhạy cảm, cho nên rất dễ ham muốn. Nên dù đôi khi không cưỡng lại được bản năng của đàn bà, khao khát làm tình! Lại gặp kẻ mặt dày như Phong cứ lấn ép vuốt ve, nhồi nhét chật cứng vào trong người cô. Lần đầu tiên có kẻ vượt qua được bản lĩnh của cô, lại chẳng e sợ địa vị của cô, khống chế ngược lại. Trình Ngưng có phần không đỡ nổi! Giọng run run có phần khẩn cầu:
– Trời sáng rồi! Cậu còn phải tham gia cuộc thi mà… Dậy đi!
– Trời? Chết đến nơi rồi quan tâm gì thi với cử nữa? Chúng ta cứ ôm nhau nằm đây thế này đi! Trung úy, chị thấy tôi tốt bụng bịt chặt bảo quản bằng chứng giúp chị tố cáo tôi thế này? Cũng vất vả lắm đó!
– Làm bung bét ra thì lợi ích gì chứ? Hủy hoại cả danh tiếng Học viện! Đứng lên!
– Không! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!
– Mẫu đơn cái l…
– Hử? Chị nói gì cơ?
– Cút ra cho tôi!
Chụt chụt chụt… ưm ưmm… bạch bạch bạch…
– Khốn… ưm…
– Ô đã quá! Trung úy! Chị trả lời tôi một việc, thì tôi thả tay ra. Ok?
– Ư… Khốn nạn… ứm…
Chụt chụt…
– Rồi ròiiiii. Hỏi đi!
– Tôi cảm thấy, a, khít dã man! Có ai vào tới chỗ của tôi chưa?
– Chỗ… chỗ nào…
– Chỗ này…
Phong hẩy mông một cái! Trình Ngưng co rúm.
– Trong này! Chồng sắp cưới của chị đã đụ chị lần nào chưa?
– Không ai khốn kiếp biến thái như cậu! Hộc hộc…
– Há há? Nói vậy là chưa rồi? Là do anh ta ngắn hay bé mà lại để chị tự thủ dâm một mình đáng thương thế hả?
Trình Ngưng trợn mắt:
– Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cậu!
– Kể chút đi? Tôi chỉ muốn nghe một chút, vì sao có cô vợ đẹp mê hồn thế này mà anh ta có thể nhịn được? Tôi thấy bên trong chị khít quá, chọc vào một cái cứ như lỗ trinh vậy ấy! Nhất định là chưa có đàn ông đi vào!
Trình Ngưng lắc đầu, dãy mạnh. Cơ sự đã đến thế này, tội lỗi ngập tràn với chồng chưa cưới! Sao có thể để một đứa nhóc vũ nhục cả chồng mình được:
– Cút ra, không được nhắc đến anh ấy!
Trần Phòng nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng hồi lâu, ra kết luận làm Trình Ngưng đỏ mặt:
– Chắc chắn là vừa bé vừa yếu! Đút không tới! Chị yên tâm, sau này tôi giúp chị cai nghiện thủ dâm!
– Đừng nói bậy! Anh Dũng là người tốt! Không được xúc phạm anh ấy! Anh ấy tôn trọng tôi! Chúng tôi chờ ngày cưới mới quan hệ vợ chồng! Anh ấy không khốn nạn như cậu!
Trần Phong tròn mắt nhìn. Nhớ đến bộ dạng hèn mọn ở bờ sông lúc chiều bật cười ha hả:
– Người tốt mà lại ăn hối lộ mấy vụ động trời thế hả?
Trình Ngưng kìm nén, bình ổn nhịp thở. Cố bênh vực chồng:
– Đó là do người yêu cũ lừa anh ấy! Cô ta dối trá việc có thai, đứng sau lưng anh ấy nhận hối lộ. Khi phát hiện thì đã muộn rồi! Cậu… buông tôi ra… huhu… Tôi có lỗi với anh ấy… hức…
Nhìn ngắm nàng trung úy rơi nước mắt. Phong chớp chớp mắt không nói ra những điều mình biết:
– Tôi muốn làm giao dịch với chị!
– Chỉ cần cậu cút ra khỏi người tôi thì cái gì cũng đồng ý!
Trình Ngưng bất chấp tất cả. Chỉ còn mong giữ khoảng cách với Trần Phong. Không thể tiếp tục dán lấy da thịt của kẻ không phải chồng mình được!
Trần Phong mỉm cười, liếm đi giọt nước mắt mặn mặt trên má nàng. Cái lưỡi nóng làm Trình Ngưng nhột nhạt.
– Về nói với vị chủ tịch quốc hội sau lưng chị. Muốn hợp tác với tôi thì trực tiếp gặp tôi cho có thành ý! Đừng bày trò ruồi muỗi bâu quanh tôi nữa!
– A?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro