Phần 87
2024-04-09 05:39:00
Tự động viên bản thân bình tĩnh, tất cả chỉ là suy đoán, không cái gì đã chắc chắn cả. Ngoại trừ việc Lê Đức Toàn là thành viên của Giáo hội, còn lại kể cả hồ sơ Thiên Nhãn trong tay ông ta cũng chưa thể nói lên điều gì.
Từ việc phải hủy bản danh sách kia, chắc chắn họ có liên can, nhưng ở khía cạnh nào? Mức độ ra sao? Tất cả phải chờ điều tra rõ ràng. Bình tĩnh giải quyết!
Dù bây giờ có nôn nóng, cũng chẳng thể làm được gì cả. Thế lực quá yếu, năng lực quá nhỏ, dưới con mắt chằm chằm của quá nhiều người, thì bản thân dãy dụa được gì đây? Họ là những ai cơ chứ? Không là bộ trưởng quyền lực khắp quốc gia, thì cũng giáo phái với mạng lưới vô số môn đệ.
Trước hết cần tìm được một bàn đạp vững chắc để đặt chân trước. Ít nhất, cũng phải biết đối phương cần gì muốn gì, thì mới cân đo đong đếm được. Mục đích là thông tin, chứ không phải ám sát một hay hai nhân mạng.
Trần Phong rời cửa sổ, quay đầu nhìn. Lê Minh Tâm mỉm cười xinh đẹp, kéo tay hắn:
– Đi tắm không anh yêu? Em xả nước rồi á!
Phong cúi xuống, ôm ngang người đẹp:
– Có vẻ em vẫn chưa đủ no…
– Á…
Ùm…
Bạch… bạch… tiếng nước vỗ liên miên trong căn phòng ngập hơi nước mờ ảo. Hai thân hình dính lấy nhau quấn quýt đưa đẩy hồi lâu mới dừng lại. Thành bồn tắm trắng tinh rộng lớn, Lê Minh Tâm dựa trong ngực người tình, môi hé mở thở dồn dập:
– Cái thứ to lớn này muốn hại chết người mà! Này, đừng nhéo nữa, em tê lắm rồi…
Trần Phong dừng tay, chỉ nắm chặt lấy rồi gác cằm trên chiếc vai thơm, thở dài không nói.
Lê Minh Tâm nắm bàn tay vòng trước ngực mình, xoa xoa đùa nghịch từng ngón tay hắn:
– Thở dài gì vậy? Nói em nghe được không?
– Xin lỗi…
Lê Minh Tâm cúi đầu hồi lâu, rồi quay lại, ôm lấy cổ Trần Phong:
– Em là diễn viên mà. Chuyên môn của em là diễn xuất. Chỉ đóng vai vợ hiền dâu thảo một hai năm rồi ly hôn. Showbiz chẳng phải vẫn thế sao?
Ngón tay cô lượn lờ trên ngực Trần Phong:
– Tranh thủ lúc đó, em muốn chơi anh đến phát chán rồi đá đít anh đi! Nhưng mà, em lại giúp anh như thế, trong lòng anh sẽ không quên được em. Em muốn anh hiểu cảm giác muốn điên lên là như thế nào…
Lê Minh Tâm cong mắt cười, nhìn theo bàn tay hắn gạt mái tóc mình ra sau tai. Cái dịu dàng hiếm có lại làm xao động lòng cô gái trẻ. Cái gì ít thấy, thường được trân trọng như bảo vật. Cô ôm sát lấy hắn, luôn miệng gọi:
– Trần Phong… Trần Phong… Trần Phong…
Trần Phong ôm lấy thân thể mảnh mai trong ngực, tự nhủ thầm:
– Nếu như có sau này, anh sẽ… ở bên em cả đời.
Trở về doanh trại vừa lúc điểm danh tối.
Hoàng Bá Vương lên tiếng chất vấn:
– Này, mất hút ở mãi đâu vậy?
– Bơi một vòng rồi ngủ quên ngoài biển. – Trần Phong đảo mắt.
Cù Nam Anh cắm đầu trong một chiếc laptop, chẳng để tâm. Trần Văn Đông ngồi làm thêm một cây ná cao su bằng nịt, nghe đâu sẽ dạy Hoàng Bá Vương chơi trò này. Lương Thế Tùng dũ mạnh chiếc quần dài vừa giặt xong rồi gấp lại gọn gàng. Vũ Thanh Tâm thì cắm đầu trong một cuốn sách dày bịch.
Hoàng Bá Vương lắc lư cái đầu keo nhọn hoắt, vẫn luyên thuyên không ngừng:
– Sau này đại gia đây nhất định sẽ trở thành đặc công giỏi nhất. Như James Bond á. Để lão tía ở nhà thấy không cần tiền của lão, thì đại gia vẫn có xe hơi chân dài quanh thân! Ai đời, thời buổi nào rồi còn bắt kế thừa sự với chả nghiệp!!! Mấy ní có biết 007 không hả?
Vũ Thanh Tâm liếc tới, mím môi phun mấy chữ:
– Đang mộng du hả?
– Hẳn rồi! – Trần Văn Đông hiếm khi hùa vào cuộc thảo luận tán nhảm cũng góp một lời.
Cù Nam Anh thì chẳng ngẩng đầu lên:
– Kết quả là banh con mẹ nó xác!
– Thật là, ai đánh thuế ước mơ đâu. Chưa gì đã vùi dập tinh thần đồng đội. Tình đồng chí có bền lâu?? Ấy ấy đừng đẩy…
Lương Thế Tùng đi ngang, khẽ đẩy vai làm Hoàng Bá Vương ngã ngồi xuống giường:
– Điều ước giản đơn là. Không gian yên tĩnh!
Lương Thế Tùng rời đi, Trần Văn Đông cũng nói cần đi kiếm thêm chút nịt nữa mới đủ, ra ngoài.
Trần Phong thì có tin nhắn điện thoại đến, là của Phó Nam:
– Hai tin tức, Trần Phú bị ám sát, tình trạng đang nguy kịch. Và Vị khách của Lê Đức Toàn là cố thủ tướng, năm xưa đã ký duyệt dự án Hà Hưng. Vị này sau khi rời Lê Gia, đã lập tức đến thăm Trình gia, khoảng 2 tiếng. Sau đó có mặt ở một quán massage đèn mờ, đến giờ vẫn chưa rời đi!
Trần Phong nhắn lại:
– Tiếp tục bám sát.
Sau đó hắn rời phòng, đi về phía phòng của trung úy Trình Ngưng, dự định trình bày tình thế của Trần Phú để có thể rời khỏi doanh trại một đêm. Trần Phú dù gì cũng là ba. Ngoài ra, vị trí của ông ta đang thực sự quá nhạy cảm. Nếu đứt đoạn chôc Trần Phú, khó ai có thể xác định chân tướng về mẹ năm xưa.
Vội vàng rời phòng, mấy người còn lại trong phòng liền nhìn theo. Hoàng Bá Vương lật người trên giường rộng:
– Đi đâu thế?
Vũ Thanh Tâm mím mím môi:
– Chắc cậu ta đi ngồi thiền chút thôi.
Cô nhíu mày, cúi đầu vào trang sách. Có điều ánh mắt mông lung, không còn tập trung như trước…
Trần Phong đi hết dãy hành lang. Gõ cửa phòng Trung úy nằm cạnh cầu thang. Nhưng không nghe tiếng trả lời. Trong phòng không có bất kỳ âm thanh lẫn hơi thở nào. Đành quay người đi tìm.
Hỏi mấy người dọc đường cũng không ai thấy bóng dáng vị trung úy xinh đẹp kia đâu. Trần Phong quyết định đến liên hệ trực tiếp vị chỉ huy giải đấu.
Khi đi ngang một căn phòng nhỏ, tối đen, đề biển phòng dụng cụ, Trần Phong nghe thấy âm thanh nhóp nhép không đúng lắm. Vì căn phòng rất tối! Nếu có người cần tìm đồ thì phải bật điện lên chứ? Và phòng này liệu có thể có dụng cụ gì liên quan đến nước ư?
Trần Phong nhướng mày, dỏng tai lắng nghe, tìm khe hở để có thể nhìn vào. Một thứ âm thanh kỳ lạ lọt vào tai. Tiếng thở hổn hển, gấp rút, khe khẽ bật ra. Xen lẫn tiếng nhóp nhép ngày một nhanh dần.
Trần Phong nhếch môi, cánh mũi hơi động. Ừm mùi rất nồng. Hương nước hoa đặc trưng của một người. Không ai khác chính là vị mà hắn đang tìm kiếm!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro