Phần 74
2024-04-09 05:39:00
Trần Phong rời khỏi biệt thự nhà họ Lê trong ánh mắt ngưỡng mộ của anh chàng gác cổng sau.
Nhìn bao xì gà đắt tiền mà Lê Minh Tâm nhét vào tay lúc tối qua, anh chàng bảo vệ không khỏi thở ra một hơi thật dài:
– Người với người sao lại khác nhau đến thế. Người thì ngủ với độc nữ nhà bộ trưởng! Lại còn là diễn viên nổi tiếng? Kẻ thì phải làm bạn với 5 ngón tay, mãi chưa có mảnh tình vắt vai…
Một anh chàng trong đồng phục bảo vệ khác, bước tới khoác vai, cùng nhìn về một hướng:
– An phận đi! Cô chủ ngày thường thân thiện đáng yêu, nhưng lỡ may mày bép xép cái miệng làm lộ chuyện này cho Bộ trưởng biết. Thì cả tao với mày có khi mất cả việc đấy! Hiếm có chỗ nào vừa nhàn vừa lương cao như ở đây đâu!
– Thì ngưỡng mộ thôi! Làm một điếu đi này! Mấy khi…
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.pro/dao-tao-dam-nu/
Trần Phong bước đi mà cả người lâng lâng vô lực. Trong lòng vẫn rối bời những ám ảnh đêm qua.
Ánh nắng xen qua kẽ lá của một hàng cây trải dài đến cuối con đường rộng thênh thang. Hai hàng vỉa hè được lát đá xanh thẳng tắp. Sạch và đẹp là thế nhưng dân cư vắng vẻ, thưa thớt.
Trải mắt ra tận cuối con đường xa tít mới tới ngã rẽ, Trần Phong thở dài:
– Luyện công thì tăng tiến nhanh thật đấy. Nhưng mà hình như cơ thể chịu không nổi. Có gì cứ sai sai?
Một ý nghĩ lóe lên, nhưng ngay lập tức Trần Phong đã lắc đầu phủ nhận:
– Chẳng lẽ sách sai? Không! Mẹ để lại thì sao sai được?
Một chiếc lá vàng rụng rời cành, lửng lơ rơi trước mắt Trần Phong. Hắn nhìn chăm chăm vào chiếc lá cho đến khi nó chạm đất. Trần Phong sáng mắt, mỉm cười:
– Lá đổi hướng… khi có gió! Nhìn xa hơn nhưng gì mắt có thể thấy? Nếu tảng đá… không chỉ là tảng đá?
Tin tin!
Không biết đã đứng ngẩn người bao lâu, một tiếng còi xe đánh thức Trần Phong đứt khỏi dòng suy nghĩ. Tài xế của chiếc xe phiền nhiễu kia hạ cửa xe, hét:
– Này! Đần mặt ở đây làm gì thế? Đi nhờ xe không?
Trần Phong nhìn sang, đó là Hoàng Bá Vương đang ưỡn ẹo trên chiếc Porsche màu xám bạc. Hoàng Bá Vương nhíu mày nhìn Phong chẳng buồn trả lời mà chỉ kéo cửa lên xe, rồi ngoái đầu nhìn về con đường phía sau xe.
– Ơ, đây là khu… Lê gia? Này! Chẳng phải hôm qua cậu cặp kè với cái cô Porsche hồng hồng kia sao? Sao hôm nay lại từ Lê gia đi ra?
Trần Phong liếc cái bản mặt hóng hớt đưa chuyện của Hoàng Bá Vương:
– Tiện đường thì cho đi nhờ về đường XY quận Hai Bà?
Hoàng Bá Vương lắc đầu hất cái mái tóc đã vuốt keo dựng đứng:
– Chẳng tiện, nhưng đưa cậu đi một vòng cũng được! Dù gì hôm nay anh đây cũng rảnh!
Trần Phong không nói, tiếp tục nhìn thằng bạn phun sương lên tay lái:
– Này! Tôi nói nãy giờ cậu có nghe không?
– Nghe!
– Đáng lý tôi không nên nói, nhưng tôi nghĩ cậu nên biết. Tối qua tôi đi… ờ… tôi đi đâu không quan trọng. Quan trọng là tôi gặp Trần Lập. Cậu biết nó đang dính vào cái gì không?
Trần Phong mỉm cười, tỏ vẻ hứng thú:
– Làm gì vậy?
– Nó bay nhảy điên lắm! Tôi nghĩ nó chơi thuốc. Nên đi theo một lúc thì y rằng. Nicotine… ừm… cái gì cũng có khỏi phải kể. Sau đó thì lăn lộn trong tay của một đám phụ nữ trung niên… gruuu! Thôi không kể nữa… Nổi da gà! Sao nó có khẩu vị nặng thế nhỉ?
– Ờ thì…
Phong định phát biểu ý kiến về cậu em trai một nửa ruột thịt của mình. Có thể nói đây là kết quả mà chính hắn mới là đạo diễn. Dẫn dắt thằng em có phần láo nháo bắt nạt người khác yếu thế hơn, nhất là thằng anh nó đây. Hay ngu xuẩn quậy phá mấy cô em gái nhà lành. Nhưng ít nhất, Trần Lập vẫn còn biết thương mẹ nó, vẫn còn biết sợ ba nó, chưa gây nên quá nhiều lỗi lầm to lớn. Chỉ trừ… vụ việc với Dương Gia Hân, làm cho Trần Phong thực sự nổi giận.
Cái án tử được thiết kế một cách từ từ, chậm rãi như một con chuột trong cái bẫy mê cung lớn. Từng bước đi đến tận cùng của mê cung. Trong hương thơm lừng của miếng pho mát quyến rũ… tẩm độc!
Trần Phong thậm chí còn chẳng để tâm đến cái bẫy chuột kia.
– Ờ thì…
Vụtttt!
Phong nghiêng tai lắng nghe, giác quan được nâng cấp giúp hắn nghe được một sự bất thường đang tiến đến gần:
– Vật nhỏ, tốc độ siêu nhanh… Là đạn!
BANG!
Rầm!
Trần Phong cúi đầu, đồng thời kịp đẩy Hoàng Bá Vương nghiêng đầu sang một bên. Tay kia kịp vặn lái để chiếc xe đang chạy với tốc độ cao cắm vào lề đường.
Hoàng Bá Vương ngẩng đầu, khuôn mặt nhởn nhơ trở nên tái mét nhưng nghiêm túc. Trần Phong vẫn ấn thẳng tay đè đầu hắn xuống:
– Bắn tỉa! Mở cửa lui ra sau xe!
Hoàng Bá Vương hiểu ý, làm theo vì điều quan trọng nhất là phải rời tầm quan sát của kẻ địch trước tiên!
Còn Trần Phong thì kịp nhìn qua khe cửa mở của xe, hướng về phía phát ra viên đạn.
Cách xa khoảng 700 mét, trên mái của một tòa nhà cao tầng. Rõ ràng, một bóng đen với dáng dấp của phụ nữ, đang khoác lại chiếc túi da to và dài lên vai. Cô ta ngoái đầu nhìn lại phía xe, rồi đi thẳng!
Bin bin…
Vụ việc gây ra một loạt cú đâm liên hoàn của những chiếc xe phía sau. Rất nhanh chóng, cảnh sát ập đến. Trong cơn hỗn loạn ồn ào, Hoàng Bá Vương đến vỗ vai Trần Phong:
– Cậu cứu tôi một mạng! Tôi sẽ nhớ!
Trần Phong đang nhìn vào viên đạn ghim chính xác vào ghế xe, vị trí đầu tài xế. Chỉ cho Hoàng Bá Vương nhìn:
– Tay súng ở cự ly 700m. Xe cậu đang chạy 45 – 50km/h. Vị trí đạn thế này… Tay súng không phải dạng vừa!
Một cảnh sát tiến đến lấy lời khai. Hoàng Bá Vương vừa thoát một kiếp, vẻ nghiêm túc hiếm thấy xuất hiện trên mặt:
– Cậu giúp tôi khai báo. Tôi cần gọi điện thoại về nhà!
Trần Phong đang tường thuật lại cho vị cảnh sát, thì Trình Ngưng xuất hiện. Đi theo sau cô là một người đàn ông cao to trong bộ đồng phục của đội Hình sự, quân hàm Đại úy. Trần Phong nghiêng đầu chào, liền đề xuất:
– Trung úy! Tôi đề nghị kiểm tra camera của tòa nhà kia! Đó là một phụ nữ, dáng người…
Trần Phong đảo mắt từ trên xuống dưới Trình Ngưng:
– … độ cao gần như Trung úy, cũng dong dỏng cao gầy, ngực nở mông cong…
Vị đại úy cao to lập tức đứng chắn trước mặt Trình Ngưng, nhăn mày nói với giọng ồm ồm:
– Nhóc! Ăn nói cẩn thận! Khoảng cách xa như vậy cậu nhìn rõ được sao?
Trần Phong nhìn xuyên qua vai anh ta:
– Trung úy? Tôi phải báo cáo cho anh ta hay cô?
Trình Ngưng bước lên:
– Đây là Đại úy Dũng, phụ trách trực tiếp vụ này. Cảm ơn đề xuất của cậu! Tôi nghĩ Bộ trưởng sẽ sớm có chỉ đạo xuống. Nên cậu hãy báo cáo nhanh rồi về là được!
Trần Phong cười cười nhìn thoáng qua Trình Ngưng và đại úy Dũng rồi rời đi. Trông họ như đoá hồng đứng cạnh tinh tinh vậy. Nhưng hắn không để ý nhiều đến cặp đũa lệch kia mà đi thẳng đến tòa nhà trong tầm mắt.
– Một vỏ đạn được xếp ngay ngắn. Ngoài ra không còn dấu vết nào khác! Camera cho thấy, vị Trung úy Trình Ngưng và một người đàn ông trong trang phục Đại úy, đang cùng nhau ăn tại một bàn ăn ngay trước mắt camera. Nhưng cô ta có rời đi về hướng nhà vệ sinh nữ vài phút!
Phó Nam có mặt sớm hơn, chỉ tay vào chiếc vỏ đạn đứng ngay ngắn trên thành tường bảo vệ. Đứng báo cáo rõ ràng, động tác của anh ta khá nhanh:
– Ngoài ra không có đối tượng nữ nào, có vóc dáng tương tự khả nghi rời khỏi toà nhà trong thời gian vừa rồi! Những nhân viên trong tòa nhà đang trong quá trình xác minh!
Trần Phong nghiêng đầu nhìn vỏ đạn:
– Từ khoảng cách này, đến mục tiêu di động, anh làm được không?
Phó Nam lắc đầu:
– Kể cả những người giỏi nhất về súng mà tôi biết, cũng không làm được. May mà họ nhắm đến, không phải là cậu!
Trần Phong cười, đứng thẳng người nhìn xuống vị trí cái xe Porsche đang bị quây tròn bởi một đám cảnh sát:
– Không! Là tôi chứ không phải Hoàng Bá Vương!
Phó Nam cũng gật đầu:
– Đoạn đường này bắt buộc phải đi qua cầu để về biệt thự của bà chủ! Tôi đề xuất cậu xem xét việc lánh mặt nhiều hơn. An ninh không thể đảm bảo cho cậu nếu cậu đang hoạt động quá rộng thế này!
Trần Phong lắc đầu:
– Chúng không giết tôi! Chúng chỉ đang… thử tôi, thì đúng hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro