Phần 71
2024-04-09 05:39:00
Trên chiếc giường sang trọng của một căn phòng khách sạn hoa lệ. Nơi mà trước đây Dương Ánh Tuyết đã từng đưa Trần Phong đến.
Hôm nay, hắn mang con gái cô, đè sấp trên giường mà đâm chọc. Cũng cái vị trí mà hắn đã từng hưởng thụ người mẹ xinh đẹp kia.
Cắn cái tai đỏ hồng, hắn mân mê đôi bầu vú thì thầm bên tai Gia Hân:
– Mấy tiếp tân dưới kia nhìn thẻ căn cước của em chắc chắn sẽ nói rằng, ô con bé dâm đãng, còn nhỏ đã dụ trai lên giường!
– Ư… Không phải em… Ư hự…
Trần Phong đâm mạnh, cho toàn bộ hắn lút cán trong cái khe thịt nhỏ xíu của cô. Bàn tay vỗ bành bạch lên đôi mông mẩy đã hồng hồng hai cái dấu tay.
– Ư… Là em… Tại em dâm mà… Sâu quá rồi anh… Em dâm em dâm mà…
Trần Phong hài lòng, miết cả hai đầu vú trong tay, làm toàn thân Gia Hân run rẩy:
– Aaaanh… Ơi… Em ra rồi… Hân dâm đãng… Của anh ra rồi…
Trần Phong thích thú nhìn cô bé trong lòng quằn quại vì sướng. Hắn hôn hít cái lưng trần mượt mà. Tiện thể thò tay gẩy nhanh cái hột le đẫm nước đang sưng lên, trong khi vẫn dập liên tục vào tận nơi sâu nhất của cô.
– Học không lo học. Chỉ lo đi tìm trai đụ!
– Aaaa… Em nhớ anh mà… Hự… đừng sờ chỗ đó… aaaasssss…
Gia Hân gồng cứng người thét lên rồi ngất lịm.
Thả người trên tấm thân mịn màng, bên dưới vẫn tiếp tục nhẹ nhàng ra vào nơi non tơ siết chặt ấy. Mãi cho đến khi, hắn phun một đống dịch trong đó.
Nghiêng người nằm xuống giường, Trần Phong giơ tay kéo thân thể mềm nhũn kia vào lòng. Nhìn khuôn mặt thiên sứ đỏ hồng đang say ngủ, hắn mỉm cười cưng chiều.
Cô gái nhỏ mang hết trái tim mình trao cho hắn, không biết từ bao giờ đã len lỏi vào tim hắn.
Bàn tay du đãng trên mông trên lưng cô dần bớt đi ý vị của dục vọng. Chỉ hơi gạt mấy sợi tóc mai ra sau vành tai nhỏ.
Nhẹ hôn lên đôi môi ngọt ngào, Trần Phong ôm ghì cô vào lòng. Đôi mắt nhắm chặt:
– Khi có chưa được thì thèm khát. Lúc có được rồi lại chẳng muốn mất đi… Đây gọi là… trách nhiệm sao? Vậy thì, tôi sẽ… vì em mà… cố gắng sống!
Trong lòng nhớ đến hình ảnh dự ngôn màu máu, 14/04/2024. Và cả cái lắc đầu thở dài của vị quân y: Cậu có dấu hiệu đột quỵ…
Dù cho bản tính có kiên cường đến đâu. Hắn vẫn chỉ là cậu thiếu niên mười tám tuổi… Lo sợ thì chẳng thể không có!
Nhưng nghĩ đến Dương Ánh Tuyết kia hết lòng vì mình, nghĩ đến Dương Gia Hân đang không mảnh vải trong lòng đây. Còn có cả… Vương Bội, đứa con gái kẻ thù…
Cái gọi là trách nhiệm trên vai, không thể không đảm đương gánh vác. Dù có nặng nề thế nào đi chăng nữa!
Trần Phong thở dài:
– Ai nói cái câu, so với cái chết, sống còn nặng nề hơn với mình nhỉ?
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.vip/dao-tao-dam-nu/
Trời chập choạng tối…
Lê Minh Tâm buồn chán gác chân trên một con thú bông hơn cả một người. Lăn qua lộn lại trên giường. Tay lướt xem một số tin tức trong giới giải trí.
Tinh tinh!
Thanh thông báo hiện phần đọc trước tin nhắn. Chỉ duy nhất mỗi một dòng cụt lủn:
– Đi dạo không? Công viên cạnh nhà em.
Tin nhắn không lưu số. Nhưng làm cô Idol bật dậy khỏi cái giường êm ái. Vội vàng chỉnh sửa lớp trang điểm sao cho thật đẹp. Xoay một vòng trước gương, đôi mắt lấp lánh như nhảy múa:
– Trông mình có đủ tự nhiên chưa nhỉ? Aiza… Hay là mặc váy? Anh ta thường… thích…
Cô lao vút ra khỏi cửa phòng. Bước đi như chạy… Làn váy thướt tha mềm mại bay trong gió.
Khi Lê Minh Tâm đến được điểm định vị được gửi, thì cô nhìn thấy Trần Phong đang đứng dựa vào một gốc cây cổ thụ thật lớn trong công viên.
Hắn đang cúi đầu xem cái gì đó trong điện thoại một cách chăm chú.
Khi Lê Minh Tâm lén lút lại gần, thì thấy rõ ràng hơn. Đó là bộ phim đang hot gần đây, do cô đóng chính. Cô cắn môi, muốn nhìn xem thái độ của Phong khi xem phim của mình.
Nhưng…
Ấy!
Lê Minh Tâm vội vàng giơ tay che đi cái màn hình của Phong.
Hắn ngẩng đầu liếc cô. Làm Minh Tâm hơi bối rối.
Chụt chụt… Chắt chắt…
Đoạn phim này chính là cảnh hôn của cô với nam chính trong phim. Sao mà âm thanh sống động quá, bàn tay cô không che được hết âm thanh…
– Chỉ… Chỉ là diễn thôi mà…
Trần Phong kéo mấy ngón tay búp măng của cô ra, tiếp tục xem.
Cảnh phim vẫn tiếp tục, thậm chí còn nóng bỏng hơn. Nữ chính đang nghiêng cổ cho nam chính hôn vào. Mấy mảnh áo bung ra, phủ đầy trên đất.
Lê Minh Tâm ngượng ngùng, giơ tay bị mắt Phong:
– Đừng mà…
Trần Phong bật cười, kéo eo cô:
– Mấy cái này sao hấp dẫn bằng phim anh tự quay? Em muốn diễn một đoạn không?
– Ư…
Nhẹ hôn đôi môi đỏ mọng, quấn lấy cái lưỡi kia một hồi, Trần Phong ngẩng lên:
– Ừ vị xoài? Son này của em ngọt quá!
Nhưng đôi môi kia vẫn chưa muốn ngừng hôn, vẫn đuổi theo bên mép hắn, hơi thở như lan nóng bỏng:
– Anh thích không?
– Hửm?
– Son…
– Anh thích đầu lưỡi em!
Chụt chụt!
Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, dưới gốc cây trong góc công viên vắng vẻ.
Điện thoại trong tay Trần Phong rung lên, hắn nghe máy. Mặc kệ cô nàng minh tinh đang mải miết lướt môi trên cằm trên cổ mình.
Trong điện thoại là Gia Hân đang gọi…
– Em về đến nhà rồi nè! Anh có về ăn cơm không để em nấu chờ anh?
Trần Phong liếc Minh Tâm đang cố nhấn môi hôn hắn, giơ tay giữ lấy cằm cô, nói vào điện thoại:
– Đêm nay… Anh không về!
Lê Minh Tâm nghe được, cắn môi vui vẻ. Thực ra từ khi đến đây, cô đã nhạy cảm ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ trên người Trần Phong. Nhớ đến cô gái đến trường đón hắn lúc sáng, Lê Minh Tâm muốn tranh hơn thua với cô ta. Phải hôn Trần Phong thành tiếng, cho bên kia biết được…
Trần Phong nắm chặt cằm cô, nghiêng trái nghiêng phải như để hắn nhìn ngắm đánh giá, so sánh. Nhưng cô tự tin về sắc đẹp của mình, mỉm cười liếm lấy cái môi dưới thật ướt át… Cho hắn thấy!
Bàn tay Trần Phong vuốt ve gương mặt trái xoan không góc chết. Lướt qua sống mũi dọc dừa, xuống đôi môi khêu gợi. Hắn thì thầm:
– Em thêm chút son để anh hôn đi!
Lê Minh Tâm mỉm cười đánh thêm một lớp son dày. Đôi mắt tình tứ:
– Nếu anh thích, thì em sẽ nhận lời làm đại diện nhãn hàng này luôn cũng được…
Trần Phong cười cười gật đầu, đè vai cô xuống:
– Thích! Hôn đi em!!!
Trong góc vắng, nữ Idol miệt mài hôn lấy người tình, dù cho phải phồng miệng, rối tóc, nghẹn họng cô vẫn rất vui…
Còn Trần Phong, đang quay những thước phim sống động, toàn cảnh công viên và nữ nhân vật chính nổi tiếng dưới chân.
Đêm tối, trong văn phòng của vị bộ trưởng Lê Đức Toàn.
Bạch bạch bạch!
Trần Phong đang đâm phầm phập vào lỗ hậu của con gái ông ta, ngay trên bàn làm việc.
– Ư… Ư… hự… á… á…
– Ở chỗ này có làm em sướng không?
– Sâu… quá… Chết em rồi… Sướng chết em rồi…
Trần Phong nghiêng đầu lắng nghe, rồi cúi xuống nâng ngửa cơ thể Lê Minh Tâm lên, phơi bày toàn thân cô trước cánh cửa ra vào:
– Nghe thấy không Tâm, ba em sắp vào đến đây rồi… Hic, sướng lắm đúng không? Siết chặt thế này?
Lê Minh Tâm quờ quạng tay chân trong không trung, chỉ có thể ngửa đầu van xin trong từng cú dập:
– Đừng mà… Anh ơi… Chủ nhân… Ba em đến rồi… Aaaaa… Em ra bảy lần rồi…
Trần Phong vẫn cứ giữ chặt tấm thân mềm, đâm phầm phập, không hề có ý buông tha. Hắn nghe được chính xác vị trí của Lê Đức Toàn. Nên nắm chắc thời điểm thoát thân mà! Chỉ có điều, hắn muốn cho con gái ông ta cảm giác khó quên này!
Nhưng, Lê Minh Tâm đâu nghĩ được như vậy. Sau cơn tuôn trào, cô lại bị đâm cho bay bổng hết cả đầu óc. Tưởng ba sắp về, cô không kịp nghĩ nhiều, vặn ngay cái ống bút trên mặt bàn làm việc.
Mở ra một cánh cửa bí ẩn… để cho tình nhân chạy trốn!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro