Phần 68
2024-04-09 05:39:00
Trần Phong ra ngoài, thấy Vương Hoài đang đứng cúi đầu ngẩng người chờ đợi.
Hắn tiến lại gần, tỉ mỉ chỉnh sửa cổ áo và trang phục của Vương Hoài. Thậm chí còn thân thiết phủi vài mẩu nước chưa khô trên áo. Ánh mắt thân thiết vỗ vai:
– Trong quân vất vả bí bách lắm, anh hiểu mà. Nên mỗi tuần một hai lần, anh hãy đưa em gái đến để giải trí cho chủ nhân nhé! Hahaha!
Trần Phong cười cợt bỏ đi, rồi chợt quay lại, nhìn nhìn đôi mắt Vương Hoài một hồi. Rồi mới vỗ vào má anh ta bộp bộp:
– Đừng nghiện cái lồn em gái nhé? Đó là đồ chơi của tao!
Trên đường chờ Vương Bội về lại biệt thự của Dương Ánh Tuyết, Vương Hoài căng mặt, có chút khó xử khi đối diện với em gái.
Nhưng việc gì cần vẫn phải nói. Liếc nhìn gương chiếu hậu, Vương Bội đang ngẩn ngơ như búp bê sứ yên lặng ngồi hàng ghế sau:
– Ngay bây giờ anh có thể đưa em đi trốn. Kệ ba cũng được. Trốn sang nước ngoài, không ai tìm được?
Vương Bội như không nghe thấy gì, chỉ lặng lẽ vòng tay trước bụng, ôm lấy chính mình, cúi đầu thở dài.
Vương Hoài vẫn cố gắng thuyết phục:
– Hiện tại không ai giám sát em, anh chắc chắn! Chỉ cần em gật đầu, anh đưa em đi ngay lập tức!
Vương Bội nói khẽ:
– Đi đâu?
– Đi đâu cũng được, em đâu cần chịu nhục như thế? Tỉnh táo lên đi em?
Vương Bội ngẩng đầu, cười cười:
– Lưới trời lồng lộng anh à! Em không thể thoát…
Vương Hoài phanh gấp xe, dừng bên đường, quay đầu ra sau cố gắng thuyết phục:
– Hiện giờ không chạy thì đợi đến bao giờ? Anh tìm hiểu về thế lực của Trần Phong rồi. Ngoại trừ Dương Ánh Tuyết, cậu ta chẳng là cái gì cả. Dương Ánh Tuyết và những tên kia mặc dù lợi hại thật đấy. Nhưng lơ là với em thế này? Chính là cơ hội để mình chạy! Anh có bạn bè bên Hải quan. Nhất định là chạy được!
Vương Bội ngẩng đầu:
– Anh thực sự từ bỏ ba sao?
Vương Hoài cắn răng:
– Ông ta quả thực tội lỗi tày trời. Những ngày này anh điều tra về ông ta, xứng đáng xuống địa ngục! Nhưng em thì khác! Em chịu đủ rồi, không cần phải sống hèn mọn như đồ chơi chó má của thằng khốn kia?
Vương Bội bật cười, lặp lại câu nói:
– Sống hèn mọn như đồ chơi chó má? Ngoại trừ Dương Ánh Tuyết, anh ta chẳng là gì? Haha…
Vương Hoài ngơ ngẩn nhìn cô em gái. Cô em gái ngây thơ ngày nào suốt ngày chỉ biết nhõng nhẽo gọi anh ơi anh à. Hôm nay ngồi đây, gương mặt vẫn thế, thân thể vẫn nhỏ nhắn. Nhưng toàn thân cô như bao bọc trong một tầng sâu không đáy…
Nhớ đến cảm xúc trong căn phòng kinh khủng kia. Anh ta bật thốt:
– Nếu em cần, anh có thể thay thế Trần Phong cho em… Anh sẽ nâng niu yêu thương em…
– Hahaha…
Vương Bội cười lớn, liếc nhìn anh trai, giơ tay tuột chiếc áo khoác dài, thân thể trắng nõn lộ ra:
– Anh trở nên thèm muốn chính em gái mình sao?
Vương Hoài trợn mắt, nhìn cơ thể kia, xuống một chút, cái lỗ đang bị cắm thứ đồ chơi đen đang ra sức rung động. Không những thế, đôi chân dài kia lại đang từ từ tách ra, phơi bày lộ liễu tất cả. Tiếng Vương Bội vang lên như tha thiết:
– Lại đây, liếm lồn cho em đi anh!
Vương Hoài trợn mắt, trong đầu bật ra một ý nghĩ:
– Thay thế Trần Phong!
Và cứ thế ý nghĩ đó xâm chiếm tất cả. Luân thường đạo đức tan biến, nhường chỗ cho dục vọng bành trướng. Cái gì anh trai? Cái gì em gái? Trước mắt, chỉ có cái lỗ đẫm nước đang mời gọi…
Và thế là, hắn lao đầu ra sau, ngụm lặn trong hương vị nồng nàn giữa hai chân em gái. Cái lưỡi liến thoắng, bộ râu lún phún. Vương Bội ưỡn người thở dốc:
– Chủ nhân ơi… Anh phải thưởng tinh cho em đấy…
Vương Hoài nghe được, đỏ mắt ngẩng đầu:
– Anh mới là người đang làm em sướng! Xem đây!
Hắn ta vội vã đứng lên, tuột cái quần, lôi ra một thứ nhỏ bé muốn chứng minh với em gái.
Nhưng Vương Bội bật cười, đôi mắt điên cuồng:
– Anh chỉ được liếm mà thôi! Anh có nếm ra vị tinh dịch của chủ nhân trong em không? Rất ngon phải không?
– Mẹ kiếp. Mày…
Vương Hoài lao lên, ấn cô em gái nằm xuống băng ghế:
– Mày muốn làm chó thì tao cho mày làm chó…
Nhưng mà phải là chó của tao… Hự…
Vương Hoài gục xuống tấm thân lõa lồ của Vương Bội, không biết gì nữa. Một giọng nữ vừa ngọt nhưng cũng đầy uy quyền, vang lên:
– Chủ nhân nói, sẽ thưởng cho Bội nô một ngày cuối tuần!
Vương Bội đẩy anh trai ra, khoác lại chiếc áo, cúi đầu:
– Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn… chị Tuyết!
– Sang xe bên này đi, anh Nam mang hắn ta về nhà kho nhé!
Vương Bội quay đầu nhìn anh trai bị tống vào cốp xe rời đi. Đôi mắt nheo nheo, lắc đầu thở dài.
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.vip/dao-tao-dam-nu/
Trần Phong lúc này đang chìm vào dòng minh tưởng ở một góc rừng bí mật mà hắn tìm thấy trong trường. Chăm chỉ luyện tập theo hướng dẫn của sách đã được một đoạn thời gian.
Tảng đá trong tâm trí vẫn sừng sững như ngọn núi nhỏ. Nhưng lúc này, tảng đá lại đang được phủ quanh bởi một lớp ánh sáng vàng như vỏ áo.
Dòng năng lượng mà Vương Bội mang đến khi nãy, chuyển hóa một vòng qua các kinh mạch trong cơ thể rồi tụ hội lại nơi vỏ áo vàng. Giống như một cái lông vũ mỏng, trên thân đại bàng.
Tấm vỏ áo năng lượng xao động, lấp lánh, ngày một dày lên. Tảng đá như dần nhúc nhích. Như được một bàn tay khổng lồ vô hình nhấc lên một chút.
Nhưng có vẻ hơi nặng…
Tảng đá dần rung động, ngày một nhiều.
Trần Phong chảy mồ hôi ròng ròng từ trán xuống cằm. Như nỗ lực nâng quả tạ ngàn cân.
Trong tâm trí, dòng năng lượng cũng rung lên bần bật. Cuối cùng nhấc bổng tảng đá kia, bay lên…
Oành!
Tảng đá rơi xuống, vỡ tan.
Trần Phong phụt ra một ngụm máu…
Tất cả năng lượng tích lũy được dần tan biến khỏi biển ý thức. Một tảng đá một lần nữa hiện ra. To lớn, vững chãi hơn cả lần trước.
Trần Phong mở mắt lẩm bẩm:
– Tại sao lại thế này?
Gượng cơn đau đầu khủng khiếp, Trần Phong muốn đứng dậy, tay chân run rẩy không còn chút sức lực. Cứ như thể sức mạnh theo làn năng lượng kia mà tan biến hết.
Không thể trở về, hắn gục xuống, bất tỉnh nhân sự…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro