Phần 49
2024-04-09 05:39:00
Trần Phong ngồi trên một sofa rộng rãi, là đồ vật duy nhất trong căn phòng tối. Trước mặt là một tấm gương lớn bằng cả bức tường. Gương hai chiều!
Phía bên kia tấm gương là hai thân ảnh quấn lấy nhau một cách lạ kỳ. Đó là một thanh niên mảnh dẻ, không hẳn là gầy. Và một chú heo màu hồng nhạt, nặng khoảng bảy, tám chục cân. Cả hai đều trần trụi! Tất nhiên, hiếm có chú heo nào mặc quần áo!
Những rung động mà người thanh niên tạo ra rất lớn. Bạch! Bạch! Bạch! Cái mông tròn quay của chú heo mập mạp phải nhận những cú thúc cật lực của người thanh niên có gương mặt ửng đỏ, khuôn mặt hưng phấn đê mê. Nhìn kỹ thì lại là Trần Lập!
Cái đuôi của chú heo bị hắn tóm lấy kéo lên, một cách cưỡng ép! Chú heo liên tục kêu lên thất thanh, éc éc éc…
Phía sau hắn, một cô gái khá lớn tuổi, trong trang phục da bó sát, đeo đôi ủng bằng da, găng tay da rất kín đáo. Nhưng những bộ vị quan trọng nhất của người đàn bà lại trần trụi lộ liễu!
Đôi đầu vú thâm đen có phần hơi chảy xệ trào ra qua lỗ khoét thủng của bộ y phục hở hang. Khu tam giác rậm rạp cũng được cắt khoét phơi bày trọn vẹn. Cặp mông dưới lớp quần da cũng thấy hằn lên mấy lằn mỡ, đang được quấn quanh bởi sợi dây cao su của cái dương vật bằng nhựa.
Cô ta cũng gồng cái mông đầy mỡ chảy xệ ấy, cố gắng thúc cái dương vật ấy vào phía sau của Trần Lập. Lâu lâu cô ả rút ra, cầm cái roi da đen dài quất mấy cái lên cái mông còi ửng đỏ của Trần Lập.
Hắn ta hú hét thất thanh, không còn phân biệt được là đau đớn hay sung sướng nữa.
Khuôn mặt đứng tuổi, những vết chân chim hằn rõ, đôi gò má cao và đôi môi thâm lại phết lên lớp son đỏ liên tục phát ra những lời miệt thị, chửi mắng:
– Mày là loại gia súc, được nuôi như con lợn này…
Một tổ hợp hỗn loạn, những nhục dục biến thái xen lẫn những tạp âm tạo bởi ba nhân vật chính, cũng vô cùng bất thường! Tất cả đều được đám camera chất lượng cao, gắn quanh phòng ghi lại từ nhiều góc độ.
Bóng dáng Trần Phong chìm trong bóng tối âm trầm, lặng lẽ theo dõi toàn cảnh diễn ra một cách nhàm chán.
Cánh cửa sau lưng Phong vang lên hai tiếng gõ nhẹ. Ánh Tuyết nhẹ nhàng bước vào, lẳng lặng đứng sau lưng Phong. Cô cúi đầu:
– Chủ nhân, Vương Hoài báo, hắn đã tác động để tăng mức xử phạt, 5 tên côn đồ chịu hình phạt 5 năm tù giam! Ngoài ra, Phùng Thị Nhân đã có động thái liên hệ với một số giáo quan của Học viện.
Trần Phong giơ tay vẫy. Ánh Tuyết di chuyển ra trước mặt hắn, định quỳ xuống. Nhưng Phong đã ngăn lại, kéo tay cô ngồi vào lòng:
– Cho ít tiền, để người trong tù xử lý 5 thằng ranh kia đi! Dám động vào Hân của anh!
– Dạ, chủ nhân!
Sau đó, Phong cũng chỉ đơn giản là ôm eo Ánh Tuyết tiếp tục theo dõi diễn biến ở bên kia tấm gương.
Ánh Tuyết ngồi trên đùi Phong, ôm cổ hắn, thăm dò:
– Chủ nhân thấy em sắp xếp cho Trần Lập ổn chưa?
– Ừm!
Ánh Tuyết nhìn thoáng qua tấm gương, khẽ nhận xét:
– Công tử bột được nuông chiều, rất dễ bị bẻ gãy ý chí. Chỉ vài liều thuốc cỏn con đã đắm chìm trong dục vọng không thoát ra được!
Trần Phong phì cười:
– Ngày đó tiểu thư nhà giàu nào đó bị bắt cóc, cũng biến thành một con chó nghiện bạo dâm đó thôi!
Ánh Tuyết dựa đầu vào vai Phong:
– Đó là duyên phận, để dẫn em làm con chó của chủ nhân!
Trần Phong xoa cái eo thon của cô, đau lòng:
– Nếu gặp em sớm hơn, anh sẽ bảo vệ em!
Ánh Tuyết rơi nước mắt, gật đầu:
– Em biết, anh luôn dịu dàng với Hân Hân… cũng giống như bù đắp cho em vậy!
Cô quay đầu nhìn về phía cái gương:
– Nếu bọn chúng không động đến Hân, có lẽ anh đã chẳng giận dữ muốn giết người đến thế?
Trần Phong vuốt má cô, gạt đi giọt lệ nóng hổi:
– Trên đời này anh chẳng có gì luyến tiếc, thành công cũng được, thất bại cũng chỉ là một cuộc chơi. Chỉ là với hai mẹ con em, anh thực sự không đành lòng…
Ánh Tuyết cau mày:
– Chủ nhân, hôm nay anh sao vậy?
Trần Phong nhìn cô cười:
– Em đừng có hiểu anh quá như thế! Nghe anh dặn đây! Ngày mai lấy vật đó về cho anh!
– Chẳng phải anh muốn đợi đến khi có chút tiềm lực đã sao?
Trần Phong lắc đầu:
– Có lẽ không kịp! Đằng nào thì vật đó cũng là ưu thế của anh ngay lúc này! Nếu không tận dụng thì thật có lỗi với chính mình!
Ánh Tuyết nhíu chặt mi:
– Không kịp điều gì? Anh nhìn thấy được điều gì bất lợi phải không?
Trần Phong mỉm cười lắc đầu, ôm lấy cô:
– Không có gì, đặt mục tiêu một năm hoàn thành công việc mà thôi!
Ánh Tuyết hiểu hắn đã không muốn nói, nên không cố tiếp tục hỏi nữa. Chỉ đơn giản ôm lấy hắn, hưởng thụ những phút giây riêng tư khó có được này.
Trong lòng cô nhớ lại ngày hôm trước, Gia Hân lén lút cầm về một đống mảnh ghép, rồi đưa cho cô một mẩu nhựa màu vàng. Bên phía trong viết một hàng chữ rất nhỏ:
“13062005 Kỷ niệm sinh nhật con trai của mẹ”
Và một chiếc chìa khóa nhỏ, bằng sắt, rất bình thường!
Theo lời Phong nhớ lại rồi kể cho cô:
– Anh nhớ đó là một khu đô thị mới, có chữ O rất nổi bật, màu xanh. Hãy tìm nó!
Sau đó cô đã tìm khắp nơi, cuối cùng đã đến căn hộ 1306 của khu đô thị Oceanpark, dùng được chiếc chìa khóa để mở. Sau một hồi tìm kiếm, cô lấy được một chiếc thẻ nhớ nhỏ bằng đầu ngón tay được dán ở cuối góc, sau một bức tranh treo trên tường.
Cô không biết nội dung bên trong là gì. Nhưng vật đó đã quan trọng đối với Phong đến thế, nên cô đã tỉ mỉ gói ghém, cất vào ngăn bảo hiểm của một ngân hàng nhỏ, dọc đường về. Xem ra ngày mai lại phải đi một chuyến!
Trần Phong liếc qua tấm gương, bên trong đã dừng lại những rung động, chỉ còn tiếng rên xiết của Trần Lập, vọng qua chiếc loa nhỏ bên tường:
– Cho em thuốc, em là con heo nhỏ của chị… A… cho em thuốc…
Trần Phong lắc đầu, thở dài:
– Chỉ mất có ba ngày! Tiếp theo sẽ là Trần Kiều An rồi nhỉ?
Ánh Tuyết ngẩng đầu lên từ vai Phong:
– Trần Kiều An hiện đang ở cùng Lê Minh Tâm tại trường quay phim. Có lẽ ngày mai sinh nhật Lê Minh Tâm họ sẽ cùng nhau trở về Lê gia mở tiệc như mọi năm! Tiện dịp cuối tuần được nghỉ, anh có tham gia không?
Trần Phong lật áo cô lên, mò mẫm:
– Ừ, qua đó chơi gái thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro