Phần 44
2024-04-09 05:39:00
Bước theo sau Trung úy Trình Ngưng, Trần Phong vào một văn phòng trên tầng ba của tòa nhà hành chính.
Trong đó đợi sẵn hai người đàn ông, Trần Phong sửng sốt. Vương Hoài?
Vương Hoài đang nghiêm mặt. Còn người đàn ông còn lại lên tiếng luôn:
– Binh nhất Trần Phong, cậu nhận nhiệm vụ hỗ trợ điều tra vụ án mất tích cùng với Thượng úy Vương Hoài! Yêu cầu trung thực và nhanh nhẹn! Xong việc lập tức trở về báo cáo!
– Báo cáo, rõ!
Trần Phong nhanh nhẹn đáp ứng. Rồi cùng Vương Hoài ra ngoài sau khi hoàn tất thủ tục, nhận lại điện thoại của mình.
Trên đường ra khỏi cổng, Trần Phong hỏi Vương Hoài:
– Có chuyện gì?
– Cô Dương Gia Hân bị bắt cóc!
Trần Phong trầm mặt, lừ mắt nhìn Vương Hoài:
– Cái gì?
– Cô Dương Gia Hân bị bắt cóc! Vệ sĩ theo chân cô Dương Gia Hân vào một quán cafe, sau đó cô ấy đi vệ sinh, nhưng không thấy trở ra. Khi bọn họ vào trong điều tra, thì chỉ tìm thấy một bức ảnh được ghim dưới một con dao trên cánh cửa. Đây là bức ảnh!
Vương Hoài rút trong túi một tấm ảnh có vết rạch thủng ở giữa. Đó là tấm ảnh chụp ngay tại cổng Học viện, lúc Gia Hân ôm tạm biệt Trần Phong. Trần Phong giãn lông mày:
– Hừ! Vậy thì dễ rồi!
Phong nhấc điện thoại, bỏ qua các cuộc gọi nhỡ, trực tiếp gọi cho Dương Ánh Tuyết. Bên kia lập tức bắt máy, Dương Ánh Tuyết giọng lo lắng hốt hoảng:
– Chủ nhân…
– Điều tra xem Trần Lập đang ở đâu? Còn nữa, đám vệ sĩ phế vật ấy thay hết đi!
Phong cúp máy, ngồi xem các thông tin nhỡ trên điện thoại.
Vương Hoài khởi động xe cùng Trần Phong trở về. Nhíu mày hỏi Trần Phong:
– Sao cậu chắc chắn là Trần Lập làm?
Trần Phong nhìn thoáng qua Vương Hoài, giơ tấm ảnh trong tay, từ từ trả lời:
– Có hai khả năng: Một là nhắm vào Hân, hai là nhắm vào tôi. Lần trước bọn chúng lộ liễu bắt người trên phố, chứng tỏ bọn chúng rất vội vàng nhưng là có sức mạnh.
Và bọn chúng không quan tâm đến sự có mặt của tôi ở đó. Tuy rằng sau đó lặng im luôn nhưng phong cách không giống lần này! Để âm thầm qua được hai vệ sĩ theo sát, thì khả năng cao chúng có được sự phối hợp của chính Hân.
Để Hân buông bỏ phòng ngự, thì phải là chuyện nghiêm trọng, khả năng cao là liên quan đến tôi và kẻ đó chứng minh được mối quan hệ với tôi mới gạt được Hân hành động. Vậy thì người nhắm vào tôi, có quan hệ với tôi, hành động thể hiện hận thù, dằn mặt ngu xuẩn như thế này, ngoài đồ đần Trần Lập ra thì còn ai nữa?
Phong giơ điện thoại, nói tiếp:
– Ngoài ra cũng chính Hân đã nhắn: Đồ đạc trong túi tất cả là em tự chuẩn bị, không thể nào có vật cấm được! Em không liên lạc được với anh! Em sẽ về nhờ mẹ giúp!
Vương Hoài hỏi:
– Tại sao không phải là Phùng Thị Nhân?
Trần Phong cười nhẹ:
– Phùng Thị Nhân chắc chắn không dám động vào con gái của chủ tịch tập đoàn Phong Đại được! Bà ta chỉ dám bắt nạt kẻ yếu thế. Còn việc này, không chỉ ảnh hưởng đến mặt mũi của Trần Phú, ảnh hưởng con đường chính trị của ông ta. Càng quan trọng hơn, Phong Đại còn là đối tác quan trọng của AB. Bà ta cầu còn không nịnh được Gia Hân ấy chứ!
– Đúng là ngu xuẩn! – Vương Hoài gật gật đầu, rồi im lặng lái xe.
Điện thoại của Trần Phong liền vang lên một cuộc từ Ánh Tuyết, giọng cô gấp gáp:
– Khu biệt thự bán đảo Linh Trì khu phía Tây. Bên đó cách chủ nhân khoảng 5 – 10 phút chạy xe thôi.
– Được rồi, cứ yên tâm đi!
Trần Phong cúp máy, nói với Vương Hoài:
– Biệt thự 28 khu phía Tây bán đảo Linh Trì. Nhanh lên chút!
Đó là một khu biệt thự xây dở, vì tranh chấp mà bỏ hoang từ lâu. Cỏ đã mọc cao quá nửa người. Xung quanh vắng vẻ. Có đến hai mươi mấy căn biệt thự giống nhau. Trần Phong và Vương Hoài chia nhau ra tìm kiếm.
Trần Phong không chạy vào biệt thự tìm kiếm, mà chạy quanh mấy con đường. Phong phát hiện phía cuối hàng rào cỏ rậm có một chiếc Hyundai Grand cũ, liền chạy đến.
Bên trong quả nhiên phát ra mấy âm thanh cười đùa hèn hạ lố lăng.
Trần Phong xông vào đạp một phát vào lưng tên cầm camera đứng ngoài cùng, khiến hắn ngã dúi dụi, đập đầu vào tường.
Bốn tên khác đang vây quanh Gia Hân ngồi co ro ở góc tường quay đầu lại. Liền hò hét xông lên vây quanh Trần Phong.
Trần Phong đứng đó, xót xa nhìn Gia Hân đang run rẩy, mặt đỏ hồng, mái tóc rối bời, thần trí mơ hồ. Cô chỉ biết cố gắng ôm vai nỗ lực tự bảo vệ.
Trần Lập đứng lên chặn ánh mắt của Phong:
– Anh à, bạn gái anh xinh quá nên em mời uống ly cafe. Ai ngờ cổ theo em đến tận đây luôn!
– Khôn hồn thì thả Hân ra, nếu cô ấy chịu một chút thương tổn thì tao cho mày chết không bằng sống! – Trần Phong bình tĩnh nói.
Trần Lập liếc bộ quân phục trên người Phong, ánh mắt đố kị long sòng sọc:
– Tao gọi mày là anh là cho ông già chút mặt mũi. Chứ mày là cái loại chó không có nhà mà dám đe dọa tao à? Tao chỉ mượn bạn gái mày cho anh em hưởng thụ một buổi, mày biết điều thì cút ra, đừng có làm phiền. Nếu không tao đập chết mày ở đây cũng đéo ai biết đâu!
Bốn tên xăm trổ xung quanh cười lớn, hùa theo:
– Lập ca, chơi người yêu nó trước mặt nó luôn… há há há…
– Đại ca cứ hưởng thụ trước đi. Bọn em xử lý xong rồi đến thưởng thức sau cũng được.
Trần Lập cười khằng khặc:
– Con nhỏ này xinh vãi, lại còn múp rụp. Mày xem nó chuẩn bị quỳ xuống chân tao xin đụ nó nè Phong!
Trần Phong cúi đầu, rút thắt lưng, cuộn một đầu vào bàn tay phải:
– Vốn dĩ muốn cho mày sống thêm vài ngày…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro