Phần 17
2024-04-09 05:39:00
Một chiếc Merc bốn chỗ đậu ở đầu ngõ vắng người, tài xế là Nam, quản lý nhánh nhân viên bí mật của Ánh Tuyết. Nam chờ một lúc thì thấy Trần Phong kéo tay một cô gái có thân hình bốc lửa, váy áo xộc xệch, tập tễnh, bước lên xe.
Không nói nhiều, Nam lập tức lái xe theo địa chỉ nhà Minh Tâm. Liếc nhìn gương chiếu hậu, thì thấy Trần Phong đang ôm ấp cô gái nọ. Bàn tay hắn không thành thật đang sờ soạng những vị trí nhạy cảm. Một bàn tay mất hút dưới gấu váy, khống chế cái hột đang nhầy nhụa nước giữa hai chân cô mà xoa nắn sỗ sàng.
Dưới bàn tay tác quái, dư âm cuộc hiếp dâm mãi không tan. Cơ thể Minh Tâm như con diều cứ chao đảo mãi trong khoái lạc kích thích, tê liệt tận cùng. Đây là thứ cảm giác chỉ mình Phong có thể mang lại cho cô.
Minh Tâm xấu hổ giữ chặt bàn tay làm loạn. Thì nghe Trần Phong kề tai thì thầm trước khi được thả về:
– Thứ 3 tuần sau anh lại về. Nếu muốn thì hãy bò lên giường anh.
Lê tấm thân còn đang run rẩy vì bị kích thích xuống xe. Minh Tâm nhìn con xe lạnh lùng rời xa. Còn bản thân nhàu nát, cứ như món hàng dùng xong rồi vứt bỏ. Hừ lạnh:
– Ai thèm chứ? Hừ. Thứ 3 ư?
Nam đưa Trần Phong về thẳng khu nhà kho ngoại thành. Trần Phong bước vào phòng giam giữ riêng Vượng Đạt và Vương Bội.
Vương Đạt lập tức lồng lên, đôi mắt tóe lửa, dãy dụa trong sợi xích nhìn Trần Phong:
– Thằng chó thả tao ra. Tao thề sẽ băm mày ra cho chó ăn. Tao đụ chết cmm…
Nam tiến đến bịt miệng Vương Đạt và nói với Phong:
– Bọn tôi đợi bên ngoài, cần gì thì gọi.
Trần Phong chỉ chăm chú nhìn cơ thể bị treo trên chữ X lớn. Hôm nay cô ta uống thuốc với liều lượng lớn, thần trí đắm chìm trong ham muốn, không còn tỉnh táo.
Trần Phong tiến đến vuốt ve thân thể cô gái, dịu dàng nâng niu từng vết hằn đến bật máu trên da thịt, nơi những sợi dây siết chặt, như chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Vương Bội lờ mờ tỉnh táo, cảm nhận hơi ấm hiếm hoi thoáng qua trong sự đụng chạm như có như không. Hơi ấm quý giá giữa cái lạnh lẽo mà cô đã phải chịu đựng hai ngày qua, dài đằng đẵng cứ như đã qua cả một đời. Hơi ấm ấy thấm vào lòng như cứu vớt lấy cô khỏi đau khổ.
Nhưng dưới tác dụng kích dục, sự đụng chạm ấy lại làm cô càng khao khát hơn nữa:
– Cho tôi… cho tôi… làm gì cũng được… cho tôi thứ đó…
– Em muốn thứ gì?
Cô gái vốn trong sáng không biết tên gọi của cỗ máy đã khoan thủng cô là gì, cô chỉ biết nó sẽ cho cô khoái cảm tạm thời:
– Thứ đó… vào trong đi… máy khoan…
– Thứ đó gọi là cặc. Em chỉ cần nói, xin chủ nhân cho em cặc. Em sẽ được thoải mái…
– Xin… xin… chủ nhân… cho em cặc. – Đôi môi khô khốc thốt lên không chần chừ.
Và thế là Trần Phong quay người liếc Vương Đạt, rồi kéo quần tiến vào trong cô.
– A… nữa… chủ nhân… cho nữa… – cảm nhận cái ôm ấm áp, Vương Bội bị nhấn chìm trong tình dục.
Cảm thấy giữa đùi cô, thứ nước kia tuôn ra không ngừng. Trần Phong liền sai người. Trói chặt Vương Đạt nằm ngửa xuống đất. Cố định ở vị trí giữa hai chân chữ X.
Nhìn Vương Đạt dãy dụa không thành lời, Trần Phong bước một chân qua người hắn, thong thả kẹp lại 2 núm vú của Vương Bội, rồi ngăn tiếng hét của cô:
– Muốn cặc không?
– Muốn… chủ nhân… cho em cặc… cặc…
Và thế là Phong lại tiếp tục ban phát sự thỏa mãn cho cô. Từng nhịp đánh tan tâm hồn cô, làm trào ra dòng nước, tí tách rơi xuống khuôn mặt đang vặn vẹo bên dưới.
Không biết qua bao lâu, số lần cao trào đã không đếm hết, Vương Bội có vẻ thanh tỉnh. Những tưởng cơ thể thoát khỏi cái ham muốn tình dục đày đọa, cô mới phát hiện, điều đang chờ đợi cô còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Không thấy Vương Đạt bị trói đâu nữa. Cô hoảng hốt cầu xin kẻ đang ôm lấy thân thể cô, chôn trong cô, mỉm cười thưởng thức đau đớn của cô:
– Ba… ba tôi đâu… huhu… xin anh tha cho ba tôi… huhu…
– Ba em đang chịu phạt, đâu có được sung sướng như em – Trần Phong tiếp tục đẩy đưa…
– Xin anh… tha cho ba tôi… sâu quá…
– Muốn anh tha cũng được, nhưng em phải chịu hình phạt thay ông ta. Tội cha con trả.
Vương Bội khóc oà:
– Tôi biết ba tôi tội lỗi nặng nề, nhưng ông ấy vẫn là ba tôi… hức sâu quá… tôi chịu được, tôi thay được… ư…
– Nhưng nếu giữa chừng em mà không chịu được, ông ta phải bị cắt một chân, em chịu hông?
Vương Bội hoảng hồn, nghiến răng:
– Tôi chịu được – cô đánh cược, không gì ghê tởm hơn việc hắn hiếp cô nữa, đằng nào cũng bị hiếp rồi…
Và thế là Phong rút khỏi cô, bước ra. Vương Bội mới nhìn thấy người phía dưới. Sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng đầy nước, không biết là nước mắt hối hận của ông ta, hay nước con gái ông ta mang đến.
Chưa hoàn hồn vì sự tàn nhẫn ấy, Vương Bội đau nhói đến thét lên, khi Trần Phong cầm một chiếc roi da, quật vào da thịt cô, một vệt hằn đỏ thẫm bật máu.
Loại roi da tra tấn khác với những roi da tình dục, chúng mang đến là sự đau đớn tột cùng.
Trần Phong không bận tâm tiếng ư ư tắc nghẹn của người đàn ông phía dưới, cứ thế quất lên thân thể của người đàn bà treo trước mắt. Nhìn làn da rớm máu, hắn hỏi:
– Hay là cắt đi nhé, thứ súc sinh tội lỗi đó không đáng được tha thứ.
Vương Bội bị đau tả tơi, không còn sức lên tiếng. Trần Phong lại tiến đến, tiếp tục đâm vào như vũ bão, trừng phạt. Cứ mỗi lần cô lên cao trào, lại là một trận đánh tàn nhẫn.
Nước, sỉ nhục, tiếp tục phủ đầy khuôn mặt kẻ tội lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro