Phần 11
2024-04-09 05:39:00
Căn nhà kho rộng hàng ngàn mét vuông, được chia thành nhiều khu vực, khu để ở, khu để tập gym, và một khu đặc biệt: Phòng giam giữ.
Trong đó, Vương Đạt và con trai bị xích cố định ở trong một cái lồng sắt, bốn tên đồng bọn bị xích trong một lồng riêng, cuối cùng một cô gái mặc trang phục nữ sinh bị trói bằng dây thừng trong một lồng nhỏ.
Trần Phong bước vào, chưa kịp đến cửa đã nghe tiếng cô gái sợ hãi hỏi nhỏ:
– Ba, có chuyện gì xảy ra, nhà mình chỉ làm tài xế vận chuyển buôn bán nhỏ thì đắc tội với ai được mà phải chịu những chuyện này chứ.
– Thứ mà ba cô bán là người, chuyển là heroin, cô nói lương thiện chỗ nào?
Cô gái nhìn sang Phong và Tuyết đi đến, liền cãi:
– Anh nhầm rồi, ba tôi làm ăn lương thiện, không có những việc như anh nói, anh thả chúng tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát.
Trần Phong mặc kệ cô, chỉ cười cười nhìn Vương Đạt. Từ lúc bước vào, Vương Đạt đã nhìn trừng trừng Phong không tin nổi vào mắt mình:
– Sao lại là mày?
– Kẻ đi săn lại thành con mồi, ngạc nhiên lắm sao?
Vương Đạt giật mình:
– Ả ta bán đứng tao, không đúng, làm sao mày biết?
Trần Phong thong thả ngồi xuống chiếc ghế dựa được người bên ngoài mang đến. Ánh Tuyết thì không ngồi, mà lại lẳng lặng đứng sau lưng Phong. Trần Phong cười:
– Chuyện đó có quan trọng không, sao lại không thắc mắc chuyện gì sắp đến nhỉ?
Vương Đạt cười thô lỗ:
– Làm nghề này ông chuẩn bị tinh thần lâu rồi, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đừng làm ra vẻ bí hiểm với ông. Chưa biết chừng, lát nữa người bị trói ở đây lại là mày đấy.
– Bốn thằng đệ trung thành cũng bị tóm vào đây, ông nghĩ ai sẽ cứu ông. Lão Tam à? Hắn ta đang bận tiếp nhận chức thủ lĩnh bang Sơn Tào rồi.
Vương Đạt gầm lên, trán nổi gân xanh, nhưng rồi im lặng suy tính.
Thấy vậy, Phong mới hỏi:
– Ngoại trừ ả Phùng Thị Nhân, năm đó còn ai liên quan đến cái chết của mẹ tôi? Ông thành khẩn khai báo, tôi sẽ xem xét tha cho những người này.
Vương Đạt tuy biết bản thân hôm nay khó thoát, vẫn có ý nghĩ xem thường thanh niên nhỏ bé, cười vang:
– Mày có giỏi nhằm vào ông đây, ông đây làm ăn chữ tín hàng đầu…
Trần Phong ngắt lời:
– Thôi khỏi, không phải tôi không có cách để biết, người đâu, tạm thời đánh rụng 4 chân của chúng đi – Phong chỉ vào cái lồng giam bốn tên đồng bọn.
Lúc này Nam đã tỉnh táo, đứng canh gác ở cửa, liền cho mấy người dụng hình theo lệnh. Âm thanh gào thét vang vọng. Tiếng chửi rủa thóa mạ đủ thứ tục tĩu, xen lẫn tiếng nức nở cầu xin của một cô gái.
Trần Phong nhàm chán, chẳng nhìn đến, kéo tay Ánh Tuyết ngồi lên đùi mình. Một bên ôm eo, một bên hôn hít vào đôi môi đỏ thắm:
– Tuyết nô hôm nay lập công lớn, công bù vào tội, miễn giảm 2 tuần hình phạt còn lại.
Ánh Tuyết vui sướng, mặc kệ ánh nhìn bất ngờ của thuộc hạ xung quanh, nằm trong tay Phong, tận tình dâng trọn, mặc hắn gặm nhấm đôi môi:
– Cảm ơn chủ nhân!
Đang xoa nắn mông ngực Ánh Tuyết chán chê, Trần Phong nghe Vương Đạt đang đắc ý kể:
– Năm đó tao dạy con mẹ mày còn ngoan hơn con đĩ đang ngồi trong lòng mày nhiều, nó bú cu thì sướng thôi rồi, cái lỗ mày chui ra rồi vẫn còn khít lắm, ông đây bắn biết bao lần ngập cái lỗ đó, đáng tiếc… há há há… đáng tiếc… há há…
Ánh Tuyết nghe vậy tỏ vẻ khó chịu vô cùng, đứng bật dậy. Trần Phong nắm tay cô kéo lại, nói:
– Em bảo mọi người ra ngoài hết đi, sai người lôi mấy người không liên quan kia đi xử lý đi, lên xe đợi.
Ánh Tuyết bước đi, không hề thắc mắc, mang theo đám người ồn ào láo nháo. Trong kho trở lại yên tĩnh, chỉ còn chút thút thít của cô gái kia.
Trần Phong nhìn đến người đàn ông cao to vẫn luôn yên tĩnh từ đầu đến giờ, Vương Hoài, con trai của Vương Đạt:
– Làm con trai của kẻ như thế, thật là vinh dự của một quân nhân, phải không?
Vương Hoài ngẩng đầu:
– Vương Bội còn nhỏ, không liên quan em ấy. Cha nợ, con trả. Muốn thế nào cứ làm như thế.
Trần Phong cười to, nói với Vương Hoài, nhưng lại nhìn Vương Đại:
– Cha giết người trả thế nào?
– Một mạng đền một mạng.
– Thằng oắt con mày câm đi, ông đây làm ông đây tự chịu, liên quan mẹ gì đến mày. Thằng ranh kia, tao giết không chỉ một người, mày giết tao, xuống dưới kia tao lại tìm mẹ mày hiếp tiếp. Há há há…
– Ông câm đi, ông tội lỗi đầy người vẫn không hối cải à, ông chết không hết tội còn muốn bé Bội chết cùng à? Nó có tội gì?
Trần Phong nhìn Vương Đạt đang nín lặng, dùng đôi mắt hiền từ hiếm thấy nhìn về Vương Bội đang run rẩy, không dám tin những điều mình vừa chứng kiến, người cha hiền lành bỗng biến chất thành con quái vật. Trần Phong tiếp tục hỏi:
– Cha hiếp người, trả thế nào?
Lần này, cả hai cha con đều không trả lời. Vương Hoài nhắm mắt, Vương Đạt giấu diếm ánh mắt nhìn con gái. Trần Phong tiếp tục nói:
– Cha nợ, con trả, không phải sao? Như thế này đi. Về tội giết người. Tôi cắt trên người con trai ông một thứ, tôi để ông sống một tháng. Thằng con ông trông cũng rất khỏe mạnh nhỉ, nếu qua 1 năm, anh ta còn sống, tôi tha chết cho ông. Thế nào?
– Đồng ý – Vương Hoài lên tiếng.
– Chưa biết thứ gì đã đồng ý à?
– Bất kể thứ gì!
– Về tội hiếp dâm…
– Vương Bội vô can – Vương Hoài gào lên…
– Thứ đầu tiên là cái chi thứ 5 của mày. Người đâu, lôi ra thiến nó đi. – Trần Phong phát cáu.
Vương Đạt trừng mắt nhìn, gân xanh nổi lên:
– Mày dám động vào con tao, thành ma tao cũng không tha cho mày.
Vương Hoài bị lôi đi.
– Về tội hiếp dâm – Trần Phong đi đến cái lồng chứa Vương Bội, mở cửa bước vào – tôi biến con gái ông thành cái bồn chứa tinh, chứa của tất cả đàn ông trên đời này, để bồi thường cho tất cả những người phụ nữ bị ông buôn như gia súc, vẫn chưa đủ đâu nhỉ?
– Cấm mày động vào con tao – Vương Đại mắt long sòng sọc…
Trần Phong cười lớn, chỉ tiến lại cô gái đang run rẩy, sợ hãi cực độ trong vòng dây trói chặt, giơ tay, vừa cởi vừa xé quần áo cô. Thong thả nói:
– Tôi sẽ không để ông chết, tôi để ông nhìn con gái ông từng bước trở thành con súc vật chỉ biết nứng tình như thế nào.
Những chỗ bị vướng bởi dây thừng, từng mảnh áo tả tơi càng kích thích dục vọng hơn. Trần Phong xoay người cô đối diện với người cha tội lỗi đang gào thét giận dữ, vòng tay nhào nặn chơi đùa cặp ngực đã bị phơi bày, từ phía sau cô đâm thẳng, biến cô thành người đàn bà của hắn.
Vật đàn ông của Phong mất hút vào cơ thể của đứa con gái trước mặt người cha của ả. Trần Phong vui vẻ tận hưởng cơ thể mơn mởn, vuốt ve từng tấc da thịt mịn màng, trong khi nhìn chằm chằm từng biểu hiện của cha cô.
Tận hưởng cảm giác siết chặt khi lần đầu khai phá, Phong ép cô ta bò xuống, giữ hông, vừa đâm vừa đẩy cơ thể cô bò tới trước mặt Vương Đạt. Cảm thấy vẫn chưa đủ, Phong đặt thân thể trần truồng của người con gái gác lên đôi vai đang bị trói chặt của cha cô, rồi từ phía sau cô, tạo ra những rung động đầy khoái cảm thô bạo.
Nhìn Vương Bội rên rỉ đau đớn ngay bên tai cha cô, Trần Phong càng thúc mạnh hành hạ không thương tiếc.
Chơi chán, Trần Phong cười nhẹ với cô:
– Ngoan ngoãn vâng lời phục vụ, nếu không ba cô, anh cô, chết nhanh hơn đấy.
Sau đó, bước ra ngoài, bỏ mặc cô không mảnh vải, nằm tơ hơ phơi bày cái lỗ tràn đầy vết hoan ái màu trắng trào ra, trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của kẻ làm cha kia.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro