Phần 9
2021-11-18 12:38:00
Càng nhiều video hơn nữa, thân hình của người con gái đó cứ chiếm lấy suy nghĩ tôi, tim tôi đập mạnh khi nghĩ đến nó, liệu có khi nào người con gái trong video là em không? Hay đó chỉ là một kiểu chia rẽ tình cảm của tôi với em do bố em bày ra hoặc do người yêu mới của em bày ra để chia tách chúng tôi.
Đến gần ngày thi Đại học hắn gửi video liên tục cho tôi, dường như kẻ này biết khá rõ về tôi, hắn cố tình làm thế, hắn cố tình làm tôi phân tâm, hắn muốn phá không cho tôi tập chung, muốn tôi thi trượt Đại học.
Tôi được bố đích thân đưa lên trên Thủ đô để thi vào một trường khá danh tiếng, tôi quyết tâm không vào mạng để kẻ đó không tiếp tục phá tôi bằng những video. Tôi không huỷ kết bạn với hắn, tôi thực sự muốn biết tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Mấy ngày thi căng thẳng cũng trôi qua một cách nặng nề, tôi cũng khá tự tin về bài làm của mình, cùng bố lại trở về nhà, thi xong là những tháng ngày trông ngóng điểm thi và điểm chuẩn của các trường.
Trở về nhà, tôi khá rảnh tay, lại vào FB xem kẻ đó đã gửi gì cho tôi. Rất nhiều video được hắn gửi cho tôi vào trước và trong các ngày thi:
1 video trước ngày thi: Hắn vuốt ve cơ thể trần truồng của cô gái, từ ngực, bụng đến đám lông mượt mà rồi đi xuống dưới móc vào hạ thể cô gái, cô gái cong người lên rên rỉ, một lúc sau có tiếng hắn xé thứ gì đó rồi quay lại, hắn luôn né tránh camera tôi chỉ nhìn thấy tay hắn, còn thân hình hắn luôn né tránh để tôi không biết được hắn là ai. Camera đen xì, hình như nó bị úp xuống dưới chăn, một lúc sau camera lại sáng lên, nó chiếu xuống vùng hạ thể của cô gái.
Tôi giật mình, thở gấp khi nhìn thấy cây hàng to dài của hắn, đầu cây nấm thâm tím, cả phần thân thâm đen xì. Hắn lấy tay đẩy cái bao cao su bao trùm toàn bộ lấy cây hàng ghê tởm đó rồi vờn vờn quanh cô bé, “bộp” hắn nâng cây hàng to dài lên rồi đập mạnh lên cô bé khiến cô gái kêu lên thất thanh “Áhhh”, hắn lặp lại động tác đó mỗi lần bị đập xuống là cô gái rên rỉ lên vì đau, một lúc sau hắn dùng đầu cây nấm dí sát vào cô bé rồi ma sát, di chuyển lên xuống, lúc này cô gái đã chảy nước nhờ.
Hắn đắc ý dùng camera tiến sát hơn đến hạ thể của cô gái, phần đầu nấm của hắn đã ướt nhẹp vì nước nhờn trong suốt, hắn cười lên một nụ cười thỏa mãn, hả hê rồi đưa cây hàng từ từ xâm nhập vào trong cô bé. Cô gái rên rỉ, tôi không rõ đó là tiếng rên vì sướng khoái hay tiếng rên vì đau đớn nữa.
Hắn cứ thế nhấp vào trong người cô gái, tiếng “Pạch pạch pạch…” vang lên liên hồi.
Hắn điều chỉnh camera sang một hướng khác, chiếu lên trên người cô gái, cái bụng phẳng lì, rồi lên đến bộ ngực phập phồng đang đung đưa dưới sức công phá của hắn, hắn lần này bạo gan quay lên mặt cô gái, miệng cô gái hé mở nhưng mắt đã bị bịt kín, hay tay bị trói chặt như đang bị hiếp dâm vậy.
“A a a a a…” tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng.
Tôi từ lúc nào đó đã dùng tay vuốt ve cây hàng của mình, nó đã cứng ngắc, tôi đang xem một bộ phim sex khá kích thích, diễn viên quá đẹp khiến tôi sóc vào cây hàng của mình cật lực.
Tiếng va chạm da thịt vang lên đều đều, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ.
Tôi cảm nhận được sự căng tức bên dưới, tay tôi sóc mạnh hơn, hắn cũng điên cuồng nhấp lút cán vào người cô gái, cô gái đang cố kìm nén tiếng rên rất lớn của mình.
Hắn gầm lên rời khỏi người cô gái, xuất tinh vào một tờ giấy, tôi cũng đạt đến cao trào, từng đợt từng đợt tinh bắn ra xối xả, lượng tinh dịch tích tụ từ rất lâu rồi nên nó xả ra cực đậm đặc, cực nhiều, phải mất một lúc những giọt tinh âm ỉ vẫn còn chảy ra nhỏ giọt từ cây hàng của tôi, người tôi mềm nhũn ra, phải lâu sau đó tôi mới dậy để dọn dẹp mớ hỗn độn bắn tung tóe này.
Dọn dẹp xong thì tôi quay lại với cái điện thoại, tôi đang đứng để xem lại đoạn cuối video vì tôi chưa xem hết, tôi tua video đến đoạn hắn xuất tinh, hắn gầm lên rút bao cao su khỏi cây hàng thâm tím cứng ngắc tởm lợm đó tay sóc rất mạnh vào đó, rồi hắn gầm lên, chiếu camera vào tờ giấy rồi hắn xuất tinh ồ ạt vào đó.
Trước khi hắn xuất, tôi nhìn vào cái tờ giấy mà hắn xuất tinh, hắn có thể lựa chọn xuất vào trong bao cao su hoặc xuất lên người cô gái thì sẽ cảm giác thỏa mãn hơn rất nhiều, tại sao hắn lại xuất tinh vào tờ giấy đó.
Tôi cố điều chỉnh, tua đi tua lại video, rồi “Keng”… chiếc điện thoại của tôi rơi xuống đất, nắp bị bung và bay ra xa, tôi ngồi phịch xuống giường… mặt trắng bệch… miệng lẩm bẩm… “không không không… Không…” Rồi tôi hét lớn lên “Ahhhhh…”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếng đập cửa “Cộc cộc cộc…”
Mẹ tôi gọi: “Phong, con làm sao thế”
“…”
“Phong… mở cửa cho mẹ”
Phải một lúc sau tôi mới trả lời mẹ…
“Con xem phim ma, bị dọa sợ chết khiếp luôn”
“Trời ạ, thế mà làm mẹ lo quá”
“Vâng, con không sao đâu mẹ ơi”
“Uhh…” rồi mẹ tôi bước đi.
Tôi nằm xuống giường, nước mắt trào ra, tôi đang vô cùng tức giận, đau đớn, bất lực khi chứng kiến mảnh giấy đó, đó là một trong những bức “thư tình” mà tôi đưa cho em, ở dưới còn ký tên tôi, em vẫn giữ bức thư đó, nhưng đã bị kẻ đó đem ra phá nát bằng cách xuất tinh lên đó.
Tôi vô cùng phẫn nộ, tay tôi đấm liên tiếp vào giường, đau điếng đến khi không còn cảm giác.
Em thực sự đã bị người khác chiếm đoạt, cuối video còn quay cả chiếc vỏ bao cao su, nó giống hệt vỏ bao cao su mà trước kia em đã mua. Và trong nhà tôi cũng có 2 hộp như thế, nhưng chưa từng được sử dụng.
Tôi đau đớn ngủ thiếp đi, đến buổi chiều tối mẹ tôi lên gọi cửa kêu tôi đi tắm, tôi tìm lại chiếc điện thoại của mình, nó chỉ bị bung nắp, còn lại vẫn hoạt động bình thường, phần bên cạnh bị móp nhẹ do rơi, nó không hề vỡ. Tôi lắp nắp lưng điện thoại và sử dụng như thường.
Hắn vẫn liên tục, miệt mài gửi cho tôi đường Link để vào xem các đoạn phim mới mà hắn đã quay, nhưng tôi không còn dám xem những video đó nữa, tôi rất đau lòng, không đành lòng nhìn em bị hành hạ mà tôi không giúp được gì, tôi có thể làm gì chứ?
Tôi quyết định im lặng, mặc kệ những gì đã xảy ra, em đã phản bội tôi, việc gì tôi phải luyến tiếc nữa, tôi cố quên đi bóng hình em, cố quên đi những tháng ngày chúng tôi bên nhau, nhớ lại chiều mưa hôm đó, ngày đầu tiên chúng tôi nói chuyện, tất cả đã tan vỡ, vỡ tan như một giọt nước rơi xuống chạm vào tay em, nó vỡ nát bắn ra tứ phía, không còn vẹn nguyên, không còn lại được hình dạng ban đầu, không thể gắn kết lại.
Ngày có kết quả đỗ đại học, bố mẹ tôi rất vui mừng, nhưng con tim tôi đã vỡ nát, tôi đau đớn, mất đi một động lực rất lớn từ em, tôi chênh vênh, lạc lõng, không biết đích đến của mình là gì.
Những ngày tháng sinh viên bắt đầu, tôi rời xa nơi này, rời xa em, sẽ không còn những hôm tôi nhớ em quá mà đạp xe đến trước nhà, em chạy ra, chúng tôi ôm lấy nhau nữa, hay sẽ không còn những buổi hẹn hò đi loanh quanh trong thành phố.
Giờ tôi đã lên Thủ đô học, một đoạn đường khá xa từ nhà lên Thủ đô, khoảng cách quá xa khiến mỗi lần tôi nhớ em, tôi lôi cái điện thoại bàn phím lên ngắm lại những cái ảnh/video mà tôi quay cùng em. Đã nhiều lần tôi muốn xóa nó đi, nhưng tôi không làm được, nó như là một cái gì đó không thể xóa nhoà, hằng đêm tôi rất khó đi vào giấc ngủ, tôi cứ nhớ đến em, nhớ đến quãng thời gian bên nhau, rồi lại nghĩ đến cuộc đời mình sao vô nghĩa, vô vị, nhàm chán đến vậy khi thiếu mất em.
Tôi mất 1 năm liền chìm trong khủng hoảng tâm lý, đến năm thứ hai tôi mới hòa nhập với cuộc sống sinh viên, tôi đi chơi bóng đá cùng đám bạn cùng lớp, cùng chơi game, hồi đó game Liên Minh huyền thoại đang rất hot, những cuộc vui trong game giúp tôi dần quên đi em, những trận chiến trong thế giới ảo thu hút tôi, kéo tâm trí tôi lúc nào cũng phải nghĩ đến nó.
Tôi nhớ lại cái lần đầu tiên của tôi, lần đầu tiên con chim bé nhỏ của tôi biến đến mùi gái, trong một lần ăn nhậu ở 1 phòng đứa bạn, tôi bị kéo đi chơi gái, lúc đó đang phê rượu nên chúng nó gọi đi đâu là đi, lúc đầu là hát karaoke tiếp đến đi massage và cuối cùng chốt hạ là mỗi đứa một em.
Tôi cũng không nhớ lần đầu tiên đó như nào, nhưng nó diễn ra khá nhanh và chóng vánh, may mắn là tôi có đeo Bao cao su, tôi chỉ nhớ có vậy, xong tôi sợ hãi 2 tháng liền vì hay đọc mẩu tin về các bệnh lây truyền qua đường tình dục, đặc biệt là HIV/AIDS, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà tôi chơi gái dịch vụ. Quãng đời sinh viên 4 năm tôi luôn giữ tỉnh táo trong vấn đề này.
Đi chơi cùng đám bạn đến đoạn hát là tôi lẩn về, không đi các tăng tiếp theo nữa, tôi đặt cho bản thân một số giới hạn mà nhất quyết không được vượt qua, đặc biệt là chơi gái, tôi không bao giờ để mình sa ngã thêm một lần nào nữa, nhiều lúc tôi vẫn còn hơi lo, nhưng có một lần đi khám sức khỏe thấy mọi thứ bình thường tôi mới an tâm.
Tôi cũng thử tán vài em, nhưng tôi không còn cảm thấy được nhịp đập mãnh liệt của con tim nữa, nó đã nguội lạnh, nắm tay một cô gái mà tôi cứ trơ trơ ra đó, không có một phản ứng mãnh liệt nào từ con tim. Sự tồn tại của em trong tôi vẫn còn quá lớn khiến những người con gái khác đến với tôi, tôi không có bất kỳ cảm giác rung động nào, các mối tình nhanh chóng kết thúc một cách nhạt nhẽo và lãng xẹt, tôi tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng chỉ được một thời gian, làm tình xong tôi lại nghĩ đến em, người con gái trần truồng bên cạnh tôi, tôi không có bất kỳ tình cảm nào cả.
Dần dần tôi không còn yêu hay tán ai nữa, giờ cuộc sống của tôi chỉ đơn giản là học, đi chơi cùng đám bạn, chơi game, chơi bóng đá… tôi có khao khát về tình dục, nhưng về nhà tôi thà quay tay còn hơn là tìm kiếm một mối quan hệ nhạt nhẽo nào đó mà tôi đã biết trước kết cục.
Cuộc sống sinh viên cũng không hề đơn giản và màu hồng như trong truyện hay trên TV, nhà ai có điều kiện chút thì không phải lo học phí, cơm áo gạo tiền. Nhà ai khó khăn hơn thì phải đi làm thêm và nữ sinh viên cũng dễ sa ngã vào con đường làm trong các quán bia ôm, karaoke, massage một số giữ được mình một số khác dần dần sa ngã làm gái dịch vụ.
Có một số thì do hoàn cảnh ép buộc, có một số vì thấy ngành này kiếm nhiều tiền mà lại nhàn nhã nên xác định nó là một “nghề” luôn. Nhưng tiền mà kiếm dễ dàng như vậy thì đi kèm với đó là những rủi ro tiềm tàng: Bị quay lén clip tung lên mạng, bị cơ quan chức năng bắt tại trận, bị đánh ghen… và tệ hơn là bị mắc các bệnh lây truyền qua đường tình dục…
Những năm cuối của sinh viên là khoảng thời gian khá bận rộn, nhờ mối quan hệ của bố tôi được giới thiệu thực tập ở một công ty lớn, tôi học được khá nhiều điều mới mẻ và nó là hành trang cần thiết cho việc bước “vào đời” của tôi sau này.
Quãng đời sinh viên 4 năm trôi qua một cách chóng vánh, tôi may mắn suýt soát nhận tấm bằng giỏi, bố mẹ tôi khá hài lòng.
Tuy nhiên chặng đường tìm việc làm của tôi sau khi tốt nghiệp chẳng mấy suôn sẻ. Bố mẹ tôi cứ định hướng cho tôi làm công chức nhà nước, nhưng thực sự tôi không thích môi trường làm việc gò bó lắm, tôi muốn được tự do, được học hỏi, được phát triển bản thân nhiều hơn.
Tôi nộp hồ sơ vào khá nhiều doanh nghiệp có cái được có cái không, nhưng có công ty gọi tôi đi làm việc tôi lại không đi nữa, tôi vẫn lưỡng lự không biết mình đam mê cái gì.
Rồi một ngày tôi đọc được tin tuyển dụng từ một số Ngân hàng, thi tuyển vài ngân hàng rồi tôi bén duyên với một ngân hàng ở ngay Thành phố tôi đang sinh sống.
LLB là một Ngân hàng TMCP với công nghệ khá hiện đại và có bước phát triển thần tốc trong những năm gần đây, chiếm lĩnh được một số phân khúc khách hàng trong thị trường, nếu xếp theo Vốn điều lệ thì quy mô Ngân hàng thuộc ở top giữa. Môi trường làm việc thì toàn người trẻ tuổi với lộ trình thăng tiến rõ ràng, cơ hội mở cho tất cả mọi người, chế độ lương thưởng cũng khá hấp dẫn.
Tôi nộp hồ sơ, thi tuyển vào vị trí tín dụng và may mắn được là một thành viên của Ngân hàng, mọi người hay đùa vui và có một cái tên gọi “tây” và thân thương cho nghề này là: Banker.
Tuy nhiên phận Banker của tôi cũng lắm gian nan, mới đầu vào cũng nhận kha khá chỉ tiêu về Huy động vốn, Bảo hiểm, tăng trưởng dư nợ, tỷ lệ nợ xấu, thẻ tín dụng… nhưng nhờ mối quan hệ của bố tôi cũng được một số bạn bè của bố ủng hộ.
Tôi ngập đầu trong đống hồ sơ và tìm mọi cách để xử lý nợ, không ở cơ quan bục mặt với đống giấy tờ thì cũng bon bon trên đường để thẩm định, khai thác thông tin về nhà đất, thị trường…
Ngoài ra thỉnh thoảng bonus thêm vài bữa rượu nữa khiến tôi khá mệt mỏi và thỉnh thoảng còn chán nản nữa.
Nhưng khi lương về và nhận thưởng quý, thưởng tết, mọi thứ bị xóa sạch, tôi lấy lại ý chí để vươn lên ngay lập tức.
Công việc khá bận rộn khiến tôi không yêu đương hay tìm hiểu ai, tôi cũng còn khá trẻ nên bố mẹ chưa thúc ép, tôi cứ mải mê với công việc, tối về nhà nằm ngủ, không có một cuộc hẹn chính thức nào kể từ khi tôi ra trường. Mấy em cùng cơ quan cũng khá xinh xắn, nhưng trái tim tôi vẫn nguội lạnh, chưa tìm được cảm giác, chưa tìm được một người nào khiến tôi muốn chở che, khiến con tim tôi rung động.
Mọi việc cứ thế diễn ra, ngày đi làm, tối không đi tiếp khách thì lại về nhà ngủ, tôi bắt đầu sống khép kín và sợ yêu.
Mới lúc đầu làm việc tôi cũng khá stress và khủng hoảng, cũng có vài sai sót nhỏ với hồ sơ và một vài nhầm lẫn nhỏ về nghiệp vụ, nhưng nó không ảnh hưởng gì nhiều và công việc của tôi khá trôi chảy.
Hai năm sau, tôi vẫn miệt mài như một con ong chăm chỉ, tôi bắt đầu tạo được lòng tin và sự công nhận của cấp trên, tôi được mọi người coi trọng trong cơ quan, tôi cũng vui vẻ, hòa nhã với đồng nghiệp. Có những đợt sóng ngầm giữa các mối quan hệ của những nhóm lợi ích khác nhau, nhưng tôi chưa quá quan tâm đến việc đó, tôi tôn trọng và bình đẳng với tất cả mọi người, không chia bè kết phái gì với ai hết.
Tôi được giao những việc khó hơn, khối lượng công việc nhiều hơn và dĩ nhiên tôi phải dành ra nhiều thời gian hơn để nghiên cứu và hoàn thành nó một cách tốt nhất.
Tiết trời nóng bức mùa hạ qua đi, nhường lại không khí mát mẻ và ẩm ướt mùa thu, thỉnh thoảng có những đợt không khí lạnh nhẹ và mưa phùn, tôi đi thẩm định một bộ hồ sơ, đi qua con đường mà trước kia tôi và em lần đầu gặp nhau, ký ức ùa về, tôi lại nhớ em, nhớ những ngày mưa phùn đó, tôi và em nói chuyện, đạp xe đạp cùng nhau đi qua những con đường thân thuộc.
Ở nhà mãi cũng chán, buổi tối tôi bắt đầu lượn lờ ngoài đường, Thành phố nơi tôi sinh sống đang dần chuyển mình, cuộc sống về đêm cũng khá tấp nập, tuy không bằng Thủ đô nhưng những dịch vụ về đêm bắt đầu bùng nổ khá mạnh và đi kèm với đó là những tệ nạn xã hội cũng gia tăng, chỉ khổ cho các anh Giao thông, Cơ động phải tăng ca để kiểm soát, thỉnh thoảng còn có máy Racing boy tổ chức đua xe giữa đêm nữa.
Buổi tối tôi bắt đầu thích ngồi ở ngã tư, ngắm dòng người qua lại, thỉnh thoảng có 1 chiếc xe rú ga chạy qua và đi theo sau là 1 chiếc Bồ câu đang đuổi. Tôi cũng kết bạn được vài người, thỉnh thoảng hẹn hò họ ra đó để chém gió, nói chuyện, ngắm nhìn phố xá đông vui tấp nập.
Ngắm đường phố không thể thiếu những cảnh các em gái xinh tươi mặc đồ mỏng manh, kiệm vải, bó sát cứ đi qua đi lại trước mắt tôi, nhìn những cảnh như thế tôi cũng bắt đầu thấy rạo rực trong người. Tôi là một người đàn ông bình thường, nhìn những người con gái ăn mặc táo bạo, gợi cảm trong thâm tâm cũng dâng lên cảm giác thèm muốn. Nhưng tôi cố kiềm chế, không cho mình bị sa ngã vào một mối quan hệ không rõ ràng hoặc là mối quan hệ mua vui nào đó.
Đang độ tuổi sung mãn mà buổi tối không có ai cảm giác rất thèm muốn, lâu dần nó tích tụ lại trong người khiến tôi bứt dứt khó chịu.
Buổi tối tôi ra ngoài thường xuyên hơn, tám truyện lâu hơn, những ngày lạnh thì tìm một quán kín gió nào đó tiếp tục những cuộc nói chuyện bất tận, cho dù nó khá là vô vị và nhàm chán nhưng nó khiến tôi vơi đi phần nào sự cô đơn.
Có những hôm phải ở lại cơ quan cả tối để hoàn thiện hồ sơ cho kịp tiến độ, hoặc làm Báo cáo lặt vặt nào đó, nhiều quá tôi cũng không nhớ nổi nó là báo cáo gì nữa.
Làm hồ sơ rủi ro, báo cáo xử lý nợ, báo cáo nợ xấu, nợ quá hạn… kế hoạch giải ngân, kế hoạch xử lý nợ…
Có một đợt không khí lạnh tràn xuống, đợt lạnh này khá mạnh, mưa phùn nhẹ, đi ra ngoài phải mặc thêm áo ấm, tôi vẫn đi chơi, vì tôi thích thời tiết này, nó làm tôi nhớ em, nhớ em da diết…
Những hạt mưa phù nhẹ nhẹ bay bay trước gió, ánh sáng đèn vàng cao áp làm nó giống như một vật có sức sống vậy, bay bay trước tầm mắt tôi rồi lặng lẽ rơi xuống. Tôi chả mặc áo mưa vì mưa nhẹ như này không đủ làm tôi bị ướt, tôi lượn xe loanh quanh rồi vào một quán uống nước, cắn hướng dương, thỉnh thoảng lôi điện thoại ra đọc tin tức, tôi đã dùng một con cảm ứng mới thay cho con bàn phím cách đây vài năm rồi.
Khoảng 10h tôi đi ra khỏi quán, nấn ná không muốn về nhà, tôi đi xe máy rất chậm, người tôi đang rất bứt dứt khó chịu, trong đầu tôi đang suy nghĩ: Hay là làm tạm một nháy, chứ giờ bấn quá rồi, nhưng tôi cũng đang đấu tranh vì sợ bị mắc bệnh xã hội, có vài quán massage, café đèn mờ vẫn đang mở, tôi đi qua một quán lại tiếc nuối, đi qua quán khác lại ngoái lại tiếc nuối, nếu hôm nay về mà không làm gì thì kiểu gì cũng khó ngủ. Bất giác tôi đã về đến nhà, không hề muốn vào nhà một chút nào, tôi lại quay lại lượn lờ.
Hay là vào làm tí massage đã rồi xem tình hình thế nào, nhưng tôi đi qua 1 quán rồi vẫn chần chừ mãi không quyết được, đi thêm 1 quán tôi lại đấu tranh mãnh liệt, cơ thể tôi đang rất khó chịu, cần được xả hơi, tôi không muốn quay tay nữa, nó làm tôi không hứng thú một tẹo nào cả.
Tôi đi đến gần 1 quán café đèn mờ, có một em dáng người cao cao đi đến vẫy vẫy, mắt tôi sáng bừng lên, đây có thể là cơ duyên của tôi, nên tôi đứng xe lại, nhìn vào em thầm đánh giá: Dáng người cao, ăn mặc khá đẹp, chân dài thế này thì khỏi phải bàn. Bấn quá rồi thôi thì nhắm mắt làm tạm đi cũng được.
“Đi như nào em”
Người phụ nữ hốt hoảng nhìn tôi, tôi nhìn người đó nói thêm:
“Tàu nhanh thì bao nhiêu”
“…” người phụ nữ im lặng một lúc lâu, dường như đang chần chừ gì đó…
“1 Triệu”
“Hả, gì những tận 1 triệu cơ á” tôi chưa đi mấy cái dịch vụ này bao giờ nên cũng chưa rõ về giá cả khu vực này, thấy hét giá 1 triệu tôi cũng hơi sốc. Nhưng mà giá cao thì thường chất lượng và phục vụ khá tốt nên tôi nghĩ thầm: Vậy cũng được.
“Ok, lên xe đi”
Tôi đèo cô gái đó tìm kiếm một cái nhà nghỉ nào nhìn cảm giác “ngon mắt” một chút cho dễ hành sự, bỗng em nói một câu làm tôi giật thót cả người.
“Anh Phong chưa có người yêu à”
Tôi phanh xe cái kít lại, ngực em đổ ập vào người tôi, tôi quay đầu nhìn về phía em, mắt mở to: “Em biết anh à”
Cô gái im lặng, tháo khẩu trang ra.
Tôi như chết lặng khi nhìn thấy gương mặt ấy, gương mặt mà tôi đã nhớ mong suốt 6 năm nay, đúng rồi, đó là em: Kiều Thu. Giọng nói của em lâu rồi tôi không nghe thấy, dường như tôi đã mất đi cảm giác nhận biết, giờ thấy mặt em mới thấy giọng nói quen thuộc đó.
Cả hai im lặng một lúc lâu, em chủ động nói chuyện.
“Em lạnh quá, anh tìm chỗ nào kín kín mình nói chuyện đi”
Tim tôi đập thình thịch, môi mấp máy không biết nói câu gì, em giờ đã khác xưa, rõ nhất là trên gương mặt em tô son và đánh phấn làm cả gương mặt em toát lên vẻ xinh đẹp và có nét sắc sảo, ăn mặc cũng rất hợp thời trang, không còn là cô bé lớp 10 giản dị năm nào.
Tôi cứ im lặng như thế, đi xe tìm một nhà nghỉ nào đó, nhưng đi qua đi qua rất nhiều chỗ nhưng tôi chẳng tìm được nơi nào mà mình muốn vào cả, vì lòng tôi lúc này đang không nghĩ đến việc vào nhà nghỉ mà nghĩ đến người ngồi đằng sau tay lái. Người tôi mong nhớ hằng đêm, lại chính em đang ngồi đó, ngay đằng sau tôi.
Tôi đi xe một lúc trong vô thức không biết khi nào tôi nhìn thấy ngôi nhà 2 tầng quen thuộc của mình.
Chúng tôi đứng dưới 1 tán cây rộng, ở đây không bị mưa phùn và không bị sương đêm, em vẫn chủ động nói chuyện với tôi, giờ tôi cảm giác em mạnh dạn và hoạt ngôn hơn rất nhiều:
“Anh chưa có người yêu à, em tưởng anh có vợ rồi ấy”
Tôi luống cuống một lúc: “Anh… anh vẫn vậy, chưa lấy vợ…”
“Mấy năm rồi anh nhỉ, mình chưa gặp nhau mấy năm rồi…”
“Tròn 7 năm kể từ lần gặp đầu, hơn 6 năm rồi chưa gặp.”
“Hình như nó chỉ vừa mới đây thôi…”
“Sao em lại làm nghề này…”
“Nghề gì ạ…”
“Nghề đó đó…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro