Đánh thức tình thu

Phần 25

2021-11-18 12:38:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 25: Tự tử
Mọi người đứng nói chuyện một lúc quây kín hành lang bệnh viện, Ban Giám đốc và một số trưởng phòng đi đâu đó, về sau tôi mới biết là đến gặp lãnh đạo bệnh viện để yêu cầu một chế độ chăm sóc tốt nhất và phòng bệnh xịn nhất. Ngân hàng tôi cũng là một đơn vị có quan hệ khá tốt với Bệnh viện và có các gói vay qua lương dành cho cán bộ công nhân viên đang công tác tại bệnh viện.

Em sau khi được cấp cứu và phẫu thuật gì đó, được đưa đến khu vực hồi sức tích cực, em được bác sĩ và y tá theo dõi một thời gian chúng tôi mới được vào thăm.

Tôi cũng không rõ cái nguồn máu hiến kia có được sử dụng cho em không nữa, mà nếu hiến lúc đó thì chắc cũng chả kịp dùng, có thể họ chỉ để phòng trường hợp xấu hơn mà thôi.

Mọi người vào thăm em rồi ra về hết, có tôi và ông bố ở lại chăm sóc em.

“Em còn đau không”

Giọng em yếu ớt, gương mặt em trắng bệch: “Đùi và đầu gối em đau quá anh ơi”

Nhìn em tôi thấy xót xa, đùi bị băng bó bằng những tấm vải, gạc màu trắng.

“Sao em lại bất cẩn như thế?”

“Không phải, em bị người ta đâm vào”

“Em còn nhớ xe của hắn chứ?”

“Không, em không kịp nhìn gì hết, em đang đi bình thường rồi tự nhiên bị đâm ngã ra đó, sau đó em đau quá, máu chảy rất nhiều, xong em không nhớ gì nữa, may mà mặc áo khoác của anh nó dày, cả đội mũ bảo hiểm, không thì tay em chắc cũng bị xước hết luôn rồi”

Tôi nhớ lại lúc em mượn xe tôi, mặc áo khoác của tôi và đội cả chiếc mũ có tấm kính chắn gió nữa, đang suy nghĩ thì ông bố của em đi vào:

Tôi đẩy hắn đi ra ngoài: “Ông đi ra đây, tôi cần nói chuyện”

“Việc gì”

“Có phải ông là người gây ra việc này”

“Djt mẹ, sao đấy không phải là mày, cho mày chết đi cho rồi”

“Ông…” Bốp… tôi đấm vào mặt hắn một cái, hắn choáng váng cong người lùi ra sau, tôi lấy đà định đấm hắn một cái nữa.

Hắn nghiêng người, tránh được cú đấm của tôi, rồi chân hắn dơ lên, đạp mạnh vào bụng tôi một cái, tôi bị mất thăng bằng bước chân loạng choạng rồi va mạnh vào cánh cửa “Cộc… leng keng…” cánh cửa bị đập mạnh vào tường, phần kính bị vỡ tan… một bệnh nhân ở phòng trong đó hoảng sợ hét lên “Ahhhh…”

Có một tiếng hét rất to: “Dừng lại, các anh muốn tôi báo công an không hả, dám gây rối trong bệnh viện hả, muốn bị gô cổ lên đồn không?” Đó là một tay bác sĩ khá to con và thêm một vài nữ y tá, điều dưỡng đang nhìn chúng tôi một cách sợ sệt.

Bố em im lặng, má hắn đã sưng đỏ do bị tôi đấm.

Tôi: “Xin lỗi bác sĩ, tôi sẽ đền cho cánh cửa này”

“Đứng tách xa nhau ra… 2 người là người nhà của những bệnh nhân nào”

Tên bác sĩ chỉ tay vào ông bố: “Tôi là bố của bệnh nhân Kiều Thu mới vào cấp cứu lúc tối”

Rồi tên bác sĩ chỉ tay vào tôi: “Còn anh”

“Tôi là người yêu của Kiều Thu”

Tay bác sĩ há hốc mồm, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Hả… cái gì… Con rể tương lai đấm bố vợ tương lai… ôi trời ơi… xong rồi, mối quan hệ này xong rồi”

Mấy người trong bệnh viện bắt đầu xì xào bàn tán…

Tay bác sĩ nói gì đó với điều dưỡng rồi cô ta chạy đi, một lúc sau mang theo hót rác và cây chổi, tiến đến chỗ tôi: “Anh tránh ra đi”

“Làm phiền cô, tôi sẽ đền”

Tay bác sĩ: “Hết chỗ để đánh nhau rồi à? Hai người muốn đánh nhau thì đi ra ngoài bệnh viện, sống chết tôi không quan tâm, đã ở trong này thì đừng có gây rối làm phiền cho chúng tôi cứu chữa người bệnh và giữ trật tự cho bệnh nhân họ tĩnh dưỡng nữa”

… mọi người im lặng nhìn cô điều dưỡng dọn dẹp mảnh kính vỡ xong tay bác sĩ lại nói: “Anh đi theo cô này”

Cô y tá tròn mắt: “Em ạ”

Tay bác sĩ thì thầm gì đó vào tai nữ y tá, cô ấy gật đầu lia lịa xong nhìn sang tôi, tôi miễn cưỡng đi theo cô y tá đến quầy tiếp đón.

“Anh ứng cho tôi 2 triệu để sửa kính”

“Tận 2 triệu”

“Anh cứ ứng vào đây, sửa xong hết bao nhiêu còn thừa tôi sẽ trả lại, đưa CMND ra cho tôi mượn”

“…”

“Đọc số điện thoại của anh đi”

Tôi đưa cho cô y tá 2 triệu và kèm theo số điện thoại, cô ấy ghi thông tin của tôi và chụp CMND của tôi lại rồi trả lại tôi:

“Anh về đi, đừng gây rối gì thêm nữa, chúng tôi có camera ở hành lang, còn xảy ra thêm 1 lần nữa là anh xác định đấy”

“Xin lỗi mọi người, tôi hơi nóng giận” tôi nhìn lại mình, vẫn còn đang mặc sơ mi & bộ vest công sở, mà hành động như một thằng lưu manh.

Tôi trở lại phòng em, em đang quát hắn, thấy tôi vào em cũng quát lên, sắc mặt em vẫn không tốt: “Sao hai người cứ làm tôi phải điên lên thế nhỉ? Nếu không muốn thì có thể đi về, tôi không cần hai người chăm sóc nữa. Đánh nhau cả trong bệnh viện, có còn coi tôi ra gì nữa không… ui… Đauuu…”

“Anh xin lỗi, em đừng quá xúc động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương”

“Hừ… biết là tôi đau mà vẫn cố chọc tức tôi, hai người đúng là… ui… đau…”

… Bạn đang đọc truyện Đánh thức tình thu tại nguồn: http://truyensextv.com/danh-thuc-tinh-thu/

Tôi nằm vật vờ, ngủ tạm ở bệnh viện đến tận sáng sớm, sáng sớm tôi bắt taxi, về nhà lau qua người, vệ sinh, thay quần áo rồi lên cơ quan để chấm công, xong tôi xin về sớm và quay trở lại bệnh viện.

Lúc này em đã không còn ở phòng hồi sức nữa mà chuyển sang ở một tầng khác, khu phòng bệnh dành cho các bệnh nhân VIP. Các sếp ở cơ quan đã tác động và em được tài trợ một phần để điều trị ở khu vực tốt nhất để mau chóng bình phục.

Tôi hỏi được phòng bệnh của em, đến nơi em ông bố của em đã đi đâu đó rồi:

“Anh… Về phòng em lấy cho em ít quần áo”

“Ừ… còn cần gì nữa nhỉ…”

Tôi nhìn quanh cái phòng dành cho bệnh nhân VIP, căn phòng cũng không phải quá xa hoa gì, nó giống 1 phòng khách sạn thì đúng hơn: Ở ngay cửa là phòng vệ sinh + Tắm, đi vào trong có một giường bệnh, 1 cái bàn uống nước và 2 dãy ghế sofa, tủ quần áo, cửa kính có rèm che, quạt, điều hòa hai chiều…

“Anh lấy quần áo và đồ trong nhà tắm giúp em”

Em suy nghĩ thêm một lúc: “À… mua cho em mấy cái quần đùi đi… em không mặc được quần dài”

“Ok, anh hiểu rồi, em còn cần ăn quà vặt gì không?”

“Đau quá… tạm thời em chưa thèm ăn gì cả”

“Thế anh chạy về luôn nhé”

“Vâng, giúp em với nhé”

Tôi hôn vào má em một cái: “Cố lên, mấy hôm là được xuất viện thôi”

“Vâng…” mắt em có gì đó buồn buồn…

Tôi đi ra ngoài thì gặp bố em quay lại, tay đang cầm theo khá là nhiều đồ, tôi và hắn chả thèm chào nhau một câu nào, đi qua nhau như chưa từng quen.

Đang đi xuống cầu thang thì mẹ tôi gọi: “Con đang ở đâu thế? Sao không có ở cơ quan?”

“Mẹ lại qua đó làm gì? Con đang ở bệnh viện”

“Thăm ai thế”

“Vợ chưa cưới của con bị tai nạn”

“Vợ chưa cưới, bố mẹ có nhận con dâu bao giờ đâu?”

“Kệ, con không cần cô ấy được bố mẹ công nhận”

“Thế nó bị làm sao?”

“Bị ngã xe mẹ ạ, chắc là phải nằm viện một thời gian, bị sắt vụn xiên ngang đùi… haizzz” tôi thở dài…

“Ô, nghiêm trọng thế sao không bảo mẹ?”

“Mẹ có nhận con dâu đâu mà nói cũng vô ích”

“Biết thế, để tối mẹ với bố qua thăm”

“Vầng”

“Thế nhé”…

Tôi lại bắt taxi đến xóm trọ em, hôm nay bác chủ trọ đang ở đây, đang nói chuyện với mấy người trong xóm trọ, tôi chào bà ấy rồi đi vào lấy đồ, bà ấy cũng hỏi thăm vài câu.

Tôi lấy nhanh đồ đạc của em, gói lại vào túi rồi quay trở lại bệnh viện, đi vào phòng thì gặp cô y tá đêm hôm qua hướng dẫn tôi và bố em hiến máu, tôi chạy đến, đi cùng với cô ấy luôn.

“Chào chị”

“Ơ, anh là Khải Phong nhỉ”

“Vâng, chị vẫn nhớ em ạ”

“Phiếu kết quả xét nghiệm, có từ tối qua rồi, nhưng giờ mới đưa giấy cho anh và chú được”

“Có rồi ạ, kết quả như nào chị”

“Đủ điều kiện hiến máu, nhưng kết quả làm chúng tôi cũng hơi bị bất ngờ, anh nhóm máu A trùng với nhóm máu của bệnh nhân Kiều Thu”

“Thế còn của ông chú kia ạ”

“Ông Khanh nhóm máu B, không truyền máu được, chúng tôi sẽ coi như đó là máu hiến tặng bệnh viện”

Tôi đứng lại, đầu tôi hơi quay cuồng, tôi đang nghĩ đến những thông tin đó, tôi đứng khựng lại tụt lại phía sau, tôi thấy nó sai sai…

Tôi chạy lên: “Ủa chị ơi… phải là ngược lại mới đúng chứ, có khi nào nhầm lẫn hai mẫu máu với nhau không ạ”

“Không, không sai được đâu, cũng không thể nhầm được, chúng tôi hàng ngày xét nghiệm máu rất nhiều nên nghiệp vụ rất chặt chẽ, không thể có sai sót được”

Tôi sững người: “Thế… thế…”

“Trùng nhóm máu thì có làm sao, còn trường hợp của bố bệnh nhân thì có khả năng là bệnh nhân theo nhóm máu của mẹ, trường hợp mẹ bệnh nhân nhóm máu A, bố nhóm B thì con sẽ mang nhóm máu hoặc O hoặc A hoặc B hoặc AB, trường hợp này thì cũng không lạ lắm…”

“Có trường hợp khác không ạ”

“Có chứ… nhưng mà anh nên tự suy luận ra thôi, tôi không dám nói”

Tôi vừa đi vừa nghĩ: Chả nhẽ em không phải con của ông Khanh thật? Có phải là hắn đã biết trước điều đó rồi không? Hắn nhất quyết không buông tha cho em là lý do như vậy, hắn biết rõ em không phải con gái hắn nên đã làm chuyện đồi bại đó với em và muốn lấy em làm vợ hắn và cũng muốn trả thù người vợ đã khuất của hắn vì đã cắm sừng hắn ta.

Chúng tôi đi đến phòng bệnh, cô y tá đưa kết quả xét nghiệm cho ông Khanh rồi đi về, tôi nhìn chằm chằm vào hắn rồi lại nhìn vào em, nhìn hai người đúng là chả giống nhau gì cả. Hắn cầm tờ phiếu kết quả rồi lại cầm tờ phiếu của em xem, mắt hắn cũng mở to, vô cùng ngạc nhiên rồi hắn đi rất nhanh ra ngoài.

Cả ngày hôm đó tôi không thấy hắn đâu cả.

Buổi tối, bố mẹ tôi đến thăm em, mọi người đứng trong phòng khá ngượng, tôi lâu rồi không gặp bố mẹ nên cũng chả bắn ra được câu nào.

Bố tôi: “Đi ra ngoài, bố có chuyện muốn nói”

Tôi đi ra ngoài, để mẹ tôi và em ở trong phòng.

“Có chuyện gì ạ?”

“Về nhà đi, mấy hôm nữa là tết rồi, đừng để mẹ con phải suy nghĩ nhiều”

“Con ở lại chăm sóc Thu, chắc con không về đâu, cô ấy chắc phải nằm viện lâu nữa…”

“Hai người không đến được với nhau đâu, nghe lời bố đi”

“Sao lại như thế, con với Thu thì làm sao? Bố với Thu có gì đó sao?”

“Không có”

“Bố không thể vô lý thế được, nếu đã vậy thì con sẽ không về nhà nữa, con đang sống rất tốt, bố mẹ không phải lo cho con” tôi nói rồi đi thẳng một mạch ra bên ngoài bệnh viện, ngồi ở ghế đá rồi suy ngẫm về sự đời.

Một lúc lâu sau thì có chuông điện thoại vang lên, là mẹ tôi gọi:

“Gì vậy mẹ”

“Con đang ở đâu thế?”

“Con đi ra ngoài rồi”

“Nói chuyện với bố chưa?”

“Rồi mẹ, nhưng bố vẫn nói vậy, con chịu thôi, con sống ở ngoài vẫn tốt lắm, bố mẹ không phải lo, tết này con không về nhà đâu… chào mẹ”

“…”

Tôi cúp điện thoại, mắt cay cay, 25 năm nay tôi lúc nào cũng đón tết ở nhà, giờ tôi đã lớn, tôi nên tự quyết định lấy tương lai của mình, tôi không thể mất em thêm một lần nào nữa, tôi có đang đi sai hướng không? Em hay bố mẹ quan trọng hơn? Tốt nhất tôi không nên so sánh, cả hai đều quan trọng như nhau, chỉ là bây giờ em đang cần tôi nhất, tôi không thể bỏ mặc em được.

Mẹ tôi có lẽ sẽ buồn lắm, mẹ không có lỗi gì cả, mẹ đứng giữa hai bố con, có lẽ mẹ cũng rất khó xử, tôi rất thương mẹ, nhưng tạm thời tôi phải dành thời gian bên em, bảo vệ em, chăm sóc em.

Buổi chiều, tôi đi taxi về phòng trọ, tắm rửa rồi lập tức trở lại bệnh viện, hôm nay bố em đã biến mất, buổi tối tôi và em ôm nhau ngủ ngon lành trên chiếc giường bệnh nhân, có vẻ như nó đã oằn mình lên để đỡ hai chúng tôi, bình thường sức chứa của nó chỉ là 1 người mà thôi.

Em: “Bố mẹ anh đến đòi người rồi kìa”

“Đâu có, đến thăm em thôi, mẹ anh nói gì với em vậy?”

Em: “Không có gì, mà ngày mai là ngày làm cuối cùng của năm rồi”

“Mai anh đến cơ quan để làm nốt một số việc, vệ sinh chỗ làm, cất các thiết bị…”

“Đi đi, em tự lo được”

“Hắn ta đi đâu từ trưa không thấy mặt đâu?”

“Ông ấy á, em cũng không rõ”

“Mai bác Thi vào chăm em đấy, anh cứ thoải mái làm việc đi”

“Ừm, mai sếp nhắn là không được nghỉ”

“Em còn đau không?”

“Đỡ rồi, nhưng chưa đi được, anh dìu em để em đi tè nhé”

“Oki”

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi dậy khá sớm để mua đồ ăn sáng cho cả hai, tôi trở về phòng trọ thay quần áo rồi lại bắt taxi đi làm.

Ngày làm việc cuối năm, hôm nay đã 28 tết, ngoài đường đông nghịt xe, hối hả chạy ngoài đường chuẩn bị cho dịp tết cổ truyền.

Đến cơ quan, sau khi làm một số công việc, tôi và 1 anh Tín dụng đến đồn C. A để nhận lại chiếc xe máy, họ vẫn đang kiểm tra, nhưng không đủ để lập án, vụ việc sau đó dần chìm đi, không ai biết hung thủ đã gây ra vụ đâm xe đó với em cả.

Tôi lại có con xe máy của mình, buổi trưa phải gửi lại tiệm sửa xe để họ thay một số chi tiết, buổi chiều tôi mới lấy lại xe.

Buổi chiều, như năm ngoái tôi sẽ nán lại cơ quan đến rất muộn để có thêm một số công việc hoặc chỉ đơn giản là ngồi đợi kế toán khóa sổ cho vui, lấy không khí dịp tết.

Năm nay, hết giờ làm tôi trở về phòng trọ tắm rửa thật nhanh rồi trở lại bệnh viện, năm nay tôi và em ăn tết trong bệnh viện.

Cuối năm, lượng bệnh nhân xuất viện sớm càng nhiều, họ cũng muốn đón tết ở nhà, chứ không phải trên chiếc giường bệnh nhân lạnh ngắt kia, còn em em chưa đi lại được nên vẫn phải ở trên đó không được vận động quá mạnh, phải lành lại vết thương đã rồi đi đâu thì đi.

Thi thoảng lại vang lên tiếng hút còi inh ỏi của xe cứu thương, tết các thanh niên hay tụ tập uống rượu bia và đi xe rất nhanh, thậm chí đua xe khiến cho những vụ tai nạn giao thông diễn ra rất nhiều và có khá nhiều vụ nghiêm trọng đến chết người, người thì nhập viện trong tình trạng đa chấn thương, chấn thương sọ não…

Bác Thi đợi tôi đến rồi mới về, tôi cảm ơn bác ấy rối rít, hẹn năm sau sẽ sang nhà bác ấy chúc tết, năm nay chúng tôi chỉ có thể lẳng lặng đón tết ở bệnh viện.

Cảm giác đó sao nhỉ? Đón tết ở bệnh viện có vui không?

Lúc đầu tôi chẳng cảm thấy vui vẻ gì, khung cảnh lạ lẫm, lạnh ngắt, đối với tôi tết là được sum vầy bên gia đình, dọn dẹp, trang trí nhà cửa, trang trí cây đào, gắn thêm đèn nháy cho nó thật lấp lánh, rồi tối đến có một bữa tất niên với rất nhiều loại thức ăn, hồi xưa còn đốt cả lửa ở ngoài sân nữa, mở nhạc tết thật to với các bản nhạc tết sôi động…

Nhưng đổi lại đó tôi lại được bên em, cảm giác được bên người mình yêu, giống như đang đánh đổi vậy, mà cũng không hẳn là đánh đổi, tôi vẫn có em bên cạnh vẫn có không khí tết trong bệnh viện không hẳn là đánh đổi chỉ là cảm giác nó không được hoàn hảo mà thôi.

Ngày 29 tết mẹ tôi vào thăm, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, bố em đã quay lại, gương mặt buồn bã, nhìn khá lạ thường khác với hai hôm trước.

Ngày 30 tết, ngày cuối cùng trong năm, buổi chiều tôi tranh thủ về nhà, nhìn căn nhà của mình đã được bố mẹ dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, không khí tết ở nhà đúng là khác ở bệnh viện thật, nhưng năm nay tôi sẽ không đón giao thừa ở đây, tôi thắp hương xong lại đi ra ngoài, mặc cho mẹ tôi có giữ tôi lại, bố tôi mặt vẫn lạnh lùng không nói gì cả.

Tôi đi chợ, mua bánh chưng, hoa quả, giò chả, một vài nguyên liệu nấu ăn rồi trở về phòng trọ của em để nấu nướng, loay hoay một thời gian khá lâu, đến trưa cuối cùng tôi cũng nấu xong, nhìn không được đẹp cho lắm, nhưng tôi đã nếm thử, vẫn ăn được, không đến nỗi quá tệ.

Tôi cho đồ ăn vào hộp rồi trở lại bệnh viện, ông bố em để lại đồ ăn ở đó và cũng ra về trước khi tôi đến, tôi và em cùng ăn cơm trưa…

“Sao anh nấu nhiều món thế”

“Nấu cho em ăn để mau khỏe”

“Ăn thế này em sợ là đến lúc xuất viện béo đến mức nhìn như bà bầu mất”

“Không sao, chỉ cần em khỏe lại là được, béo hay gầy không quan trọng”

“Thôi đi, đến lúc em béo anh lại sợ bỏ chạy ấy chứ”

“Không bao giờ nhé”

Hai người chúng tôi đón giao thừa trong bệnh viện, phòng bệnh còn có view để xem pháo hoa đón giao thừa nữa, nhìn những tiếng pháo hoa nổ và ánh sáng lấp lánh của pháo nổ tôi cảm giác được tết này đối với mình thật ý nghĩa, tôi không còn yếu đuối hay nhu nhược nữa, tôi cảm giác mình đang chọn đúng người và đang đi đúng hướng và tôi thấy mình mạnh mẽ lên nhiều.

Đón giao thừa xong tôi và em ôm nhau nằm ngủ ngon lành.

Mấy ngày đầu xuân, tôi được mẹ vào thăm khá thường xuyên, còn đưa rất nhiều đồ ăn nữa, bố em cũng vậy vào đưa đồ ăn có khi ở lại ăn cùng chúng tôi, có khi ở lại cả một buổi chiều, có khi ở lại cả ngày, có hôm còn có bác Thi của em nữa, tôi không còn bị sự xuất hiện của hắn (Bố em) làm khó chịu nữa, tất cả bây giờ phải tập chung lại để chăm sóc cho em, cho em có tinh thần và thể chất tốt nhất để mau chóng khỏi bệnh, chấm dứt những chuỗi ngày ở bệnh viện đến ngán ngẩm này.

Đồng nghiệp ở cơ quan, các Sếp cũng đến thăm khá đông, còn đưa lì xì cho em nữa thay cho phong bì, ngại không dám nhận nhưng cứ đưa thì phải cố nhận thôi.

Những ngày tết nhanh chóng qua đi, ngày đầu năm tôi đi làm rồi viết 1 lá đơn xin nghỉ phép 10 ngày, tôi tiếp tục đến bệnh viện chăm sóc em.

Bố em những ngày này có những biểu hiện sốt ruột, đi đi lại lại không yên, rất nhiều lần nhìn vào điện thoại, tôi hỏi em ở nhà có chuyện gì không? Thì em trả lời là không có.

Vậy, bố em đang lo lắng hay đang lo sợ điều gì?

Ngày mùng 8 tháng giêng, chúng tôi mượn được 1 chiếc xe lăn, tạm thời em chưa thể vận động mạnh ảnh hưởng đến vết thương ở đùi nên lựa chọn đi xe lăn là hợp lý nhất.

Tôi đẩy con xe lăn lên phòng, bố em cũng ở đó đang suy nghĩ gì đó, chắc đêm qua hắn ngủ muộn nên mắt thâm quầng và trong mắt có những tia máu đỏ, hắn thẫn thờ ngồi đó, tôi phải gọi:

“Ông phụ tôi đưa Thu lên xe lăn được không?”

Hắn giật mình “Ừ ừ…”

Phụ em lên xe xong thì hắn có điện thoại: “Đem đến Bệnh viện Thành phố cho chú đi, chú đang ở đó… ừ ừ… ừm”…

Tôi đẩy xe lăn của em đi ra ngoài, để mặc hắn nói chuyện điện thoại.

Chúng tôi đi thang máy xuống tầng 1, tôi đẩy em ra ngoài khuôn viên bệnh viện:

“Thích không?”

“Thích quá, lâu rồi em chưa được ra ngoài, hihi”

“Chả mấy mà em đi được bình thường thôi, đừng quá lo lắng”

“Vâng… em muốn nhanh khỏi để đi làm”

Có 1 shipper đi qua chúng tôi: “Chú ở toà nhà nào ạ?”… “Vâng, xuống tầng 1 nhận hộ cháu với cháu đến nơi rồi… vâng vâng…”

Tôi và em đi loanh quanh trên hành lang bệnh viện một lúc khá lâu để tận hưởng ánh nắng mùa xuân chiếu xuống sưởi ấm, trong lòng tôi dâng lên một niềm tin mãnh liệt, sức mạnh tràn trề, tôi nghĩ mình phải cố gắng thật nhiều để đem lại cuộc sống tốt đẹp cho em, không còn bị phụ thuộc hay bị ai hành hạ nữa, chúng tôi đã được tự do như những cánh én mùa xuân.

Bỗng nhiên, mọi người bắt đầu tụ tập lại xì xào bàn tán gì đó, tôi cũng đẩy xe lăn sang hóng, một anh bảo vệ nói to: “Ông đừng dại dột mà làm thế… đi xuống đi”

Có người bắt đầu hét lên, có người chạy khỏi đó vì quá sợ sẽ gặp điều gì đó kinh khủng… mọi người bắt đầu ồn ào nói lớn… mặt hướng lên bên trên tầng thượng của bệnh viện. “Xuống đi…” “Đừng làm thế…”

Tôi và em bị những tán cây cản trở tầm nhìn, chưa xem được thứ gì đang ở trên đó… có người chạy đi… có cả y tá hoảng hốt gọi điện thoại: “Chuẩn bị giường bệnh cấp cứu… sẵn sàng… có người… có người định tự tử”

Tôi khựng người lại, hỏi em:

“Hay mình về đi, anh linh cảm có điềm chẳng lành”

“Không sao, qua đó xem họ là ai rồi mình về cũng chưa muộn”

“Ừm…”

Đi qua tán cây, nhìn lên trên sân thượng, có một người đàn ông trung niên đang đứng bên mép bức tường, mặt dàn dụa nước mắt…

“Ahhhh… Khônggggg…” Em thét lớn lên làm tôi giật mình…

Người đàn ông đó sao có chút quen mắt như vậy? Phải rồi… là ông bố em… đang đứng khóc trên đó… ở xa xa có một vài người bảo vệ, bác sĩ nói gì đó để ngăn cản, nhưng không dám tiến lại gần… trên đó là sân thượng bệnh viện thuộc khu nhà 5 tầng mà em đang điều trị.

Em khóc lớn, như sắp ngất đi: “Không… Không… Ahhhhh”

Hắn quay lại, hắn đã nhìn thấy em, hắn hét lớn:

“THU ƠI… BỐ… BỐ… XIN LỖI CON”

Cùng lúc đó, có 1 anh bảo vệ hét lên “Tránh đường” và ra sức đẩy chiếc xe rác về phía chúng tôi, tôi lập tức chạy đến cùng anh ta đẩy xe rác về hướng mà hắn định nhảy tới… từ đằng xa có người đẩy cáng cứu thương nữa… nhưng có vẻ đã hơi muộn…

Không giống như mấy bộ phim sướt mướt nào đó trên TV hay phim Ấn độ 1000 tập mà tôi hay xem, họ tâm sự cả buổi chưa tự sát… bố em sau khi nói câu đó, dứt khoát nhắm mắt lại, dang hai tay ra rồi nghiêng người… vù… “BỤPPPPP…” một tiếng động lớn phát ra…

“Áhhhhh… Khônggggg…” Em tiến về phía trước nhưng chân còn đau nên ngã sõng soài ra đất, tay dơ về phía đó, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt em, mắt em nhòe đi… “Không… Bố ơi… Không…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đánh thức tình thu

Số ký tự: 0