Phần 18
2021-11-18 12:38:00
“Bố… con…”
“Cởi ra, tao tự kiểm tra được rồi”
“Nhưng mà… bố… bố… con…”
“Tao là bố mày, mày sợ cái gì”
“Con… con…”
“Lên giường, cởi quần ra”
“Không… bố…”
“Vậy thì, chứng tỏ mày đang nói dối, được rồi, tao gọi C. A gô cổ thằng chó Phong lại, nó đã hiếp dâm cướp đi trinh tiết của mày” Bố nhìn em bằng một ánh mắt khác lạ, như đang chờ đợi một điều gì đó…
Em đang vô cùng hoang mang, phải làm sao đây, chưa một ai nhìn thấy bên dưới của em một cách trọn vẹn cả, giờ bố lại nhìn, phải làm sao đâu, hai đùi em kẹp chặt lại khi nghĩ đến việc đó: “Bố… bố phải tin con…”
“Tin mày, sau những việc vừa rồi?”
“Nhưng mà…”
“Lên giường, nhắm mắt lại, tao kiểm tra nhanh thôi, sẽ không có gì hết”
Không còn lựa chọn nào khác, em nằm lên giường, nhắm mắt lại chờ đợi, tim em đập rất mạnh, mặc dù đó là bố, nhưng em đã lớn, cơ thể đã phát triển, em sợ và rất ngại khi bố nhìn thấy nó, đám lông bên trên và phần bên dưới, em không muốn cho ai đó nhìn thấy nó.
Tay bố đưa lên, cởi chiếc cúc quần, kéo khóa quần xuống, tay em đưa xuống ngăn cản, nhưng bố gạt phắt ra, rồi bố dùng sức bắt đầu kéo quần em ra:
“Nhổm cái mông lên”
“…” em lo lắng, sợ hãi, ngại ngùng, xấu hổ hơi nhổm mông lên, bố kéo quần khỏi mông, kéo qua đùi, kéo qua chân cùng với chiếc quần lót được cởi hết khỏi người em.
Bên dưới em trống trải, lạnh lẽo, em có thể nghe thấy nhịp thở nặng nề của bố, chắc bố vẫn còn đang rất tức giận.
“Nhắm thật chặt mắt vào”
Em nhắm chặt mắt, rồi bố thít thở thật sâu hình như bố đang hít hay ngửi thứ gì đó rất sâu rồi thở mạnh ra. Em giật thót người khi bố chạm vào bắp chân em, tách hai chân ra, bên dưới bắt đầu mở rộng theo hình chữ V, phần bên dưới mát mát, trống trải. Em cảm giác mặt mình nóng lên, bên dưới em đang bị một ánh mắt thiêu đốt, nó nhộn nhạo, khó chịu, ngứa ngáy…
Hay tay bố cầm hay chân em, mặt bố chạm vào chân em, em có thể cảm nhận được râu của bố cạ vào chân mình, nhột quá, em mở mắt.
“Bố…” Mặt bố đỏ bừng, ánh mắt như dại đi khi nhìn vào bên dưới em, làm em ngại lắm.
“Nằm im đấy” rồi bố ném cái gối vào mặt em.
“Dùng cái gối che lại, không được nhìn, để im cho tao khám”
Cả người em bị kéo đến mép giường, bố ở bên dưới, bố đang quỳ hoặc là đang ngồi xổm, đùi em được tách ra.
“Đừng bố ơi… con ngại”
“Để im cho tao kiểm tra”
Tay bố chạm vào phần mu bên trên, chạm vào đám lông đó…
“Bố ơi… đừng…”
“…” bố im lặng, tiếp tục vuốt ve nó, cảm giác bên dưới vô cùng nhộn nhạo, khó chịu.
Tay bố đưa xuống dưới, vuốt nhẹ rồi tách hai bên mép ra.
“Ư… bố…”
“Yên nào…”
Bên dưới râu của bố chạm vào phần da non, làm em hơi cong người lên.
“Ư… bố làm gì thế…”
“Tao ngửi xem có mùi tinh dịch không”
“Không có mà bố”
Bố hít thở thật sâu, hơi thở ấm nóng của bố phả vào đó, tay bố vạch 2 bên mép ra, dùng sức tách nó ra thật lớn.
“Bố ơi…”
Tay bố chạm nhẹ vào cái hột le bé nhỏ đó khiến em giật mình, rụt người lại, em lấy gối che đi phần hạ thể bên dưới. Em mở mắt ra nhìn bố, mắt bố đỏ bừng.
“Được rồi, còn trinh”
Rồi bố xoay người, đứng dậy, bước đi khó nhọc ra khỏi phòng.
Cả buổi chiều em lo lắng, sợ hãi chỉ nhốt mình ở trong phòng, đến buổi chiều em đi ra, bố đã không có ở nhà, em dọn dẹp nhà, nấu cơm, đến hơn 7h tối bố vẫn chưa về, đến 8h vẫn không có tin tức gì của bố, nên em ăn cơm trước, để dành phần cơm cho bố rồi vào chuẩn bị bài vở cho ngày mai (thứ hai).
Gần 10h, bố vẫn chưa về, không có cách nào để liên lạc với bố, em cũng khá lo lắng, để đèn phòng khách và ngoài cổng vẫn bật, em đi vào phòng tắt đèn và đi ngủ.
Giữa đêm, có tiếng mở cổng, tiếng bước chân, tiếng mở khóa cửa rồi tiếng bước chân của bố đi vào trong, một lúc sau vang lên tiếng xả nước bồn cầu, rồi bố trở về phòng nằm ngủ, tạm thời yên tâm, em lại chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, em nghe thấy tiếng mở khóa cửa “Tách”… Không biết phát ra từ đâu, nhưng nó rất gần, chết rồi, hình như là chính phòng mình, em sợ quá nhắm chặt mắt, đắp chăn lại.
Có người bước vào phòng rồi cánh cửa được đóng lại rất nhẹ, có tiếng bước chân vô cùng nhẹ tiến đến gần giường.
Em có thể nghe được nhịp thở vô cùng nặng nề của hắn, hắn cứ đứng đó, em đắp chăn kín mặt một lúc không chịu nổi nữa hơi hé mở để hít thở không khí rồi lại trùm kín chăn lại.
Hắn vẫn đứng đó, không hề lục lọi hay làm gì cả, chứng tỏ không phải trộm hay gì, em có thể ngửi thấy mùi rượu, đó rất có thể là bố, mà bố vào phòng em làm gì chứ? Say rượu không đi ngủ mà còn vào phòng em rồi đứng đó?
Cái giường hơi động đấy, hắn ngồi xuống nệm, em như nín thở, chỉ cần hắn hành động thêm nữa là em sẽ hét lên thật to, giữa đêm hét thật to bố hoặc hàng xóm có thể nghe thấy.
Có tiếng gọi rất nhỏ vang lên: “Thu ơi… Thu…” là giọng của bố, bố gọi mình làm gì giờ này? Em không dám trả lời, cứ giả vờ ngủ…
Một lúc sau cái chăn động đậy, em giật mình khi chân bị bàn tay nóng hừng hực của bố nắm lấy, em giật mình như muốn hét lên thật to.
Bố vuốt ve chân và bắp chân em, rất nhẹ, đó là cảm giác lâu rồi mà em không có được, hồi còn nhỏ mẹ vẫn thường hay vuốt ve em như vậy. Tay bố không hề an phận từ từ vuốt lên bên trên chạm vào đùi em, hơi thở của bố rất nặng, em có thể nghe rất rõ và mùi rượu tỏa ra từ người bố.
Tay bố tiến lên cao hơn chạm vào phần mu, em đưa tay xuống ngăn chặn lại.
“Bố…”
Bố im lặng một lúc lâu: “Để tôi kiểm tra lại, lúc chiều chưa kiểm tra kỹ”
“Không… bố ơi…”
“Tôi cần xem xét lại, cô cứ nằm yên đấy, tôi không cần bật điện”
“…”
Tay bố đưa lên kéo quần, tối nay em mặc một chiếc quần chun thể thao nên bố dễ dàng kéo nó xuống. Chiếc quần bị mắc ở phần mông, bố thô bạo kéo nó xuống không cần đến sự trợ giúp của em.
Bố tay bố nhanh chóng đưa lên xoa nắn lấy đùi rồi tiến lên trên xoa nắn vào phần mu với đám lông tơ non nớt. Tay bố mò xuống dưới xoa vào phần hột le bé nhỏ.
“Ư… bố ơi…” em đưa tay nắm lấy tay bố ngăn cản.
“Để im cho tôi kiểm tra” bố gạt phắt tay em ra, rồi bên dưới em truyền đến một cảm giác kỳ lạ, bố vạch 2 bên mép thịt ra rồi lập tức úp mặt vào đó. Em hoảng sợ, hét lớn lên.
“Ahhhhh… Bố đừng”
Bố vẫn úp mặt vào đó, lưỡi bố tham lam mút chặt lấy nó…
“Áhhhh bố ơi… đừng làm thế… Bố”
“Im lặng, để tôi kiểm tra có tinh dịch bên trong không”
“Không có, không có đâu bố…”
Bố mút chặt lấy phần hột le khiến em bất ngờ, cong người lên né tránh: “Ư… bố… không được…”
“…”
Xì xụp, xì xụp… bố mải mê bú mút, hai tay nắm lấy hai đùi em không cho em phản kháng. Lưỡi bố đánh loạn xạ và hạ thể em, cằm bố áp chặt vào nó khiến những sợi râu cứng ngắc cọ vào đó khiến em nhộn nhạo khó chịu.
“Đủ rồi bố ơi… dừng lại đi”
“Không… cần phải kiểm tra kỹ hơn”
“Không… Thả ra…”
Chân em vùng lên, co lại rồi đạp mạnh xuống…
“Ui… bịch…”
Chân em đạp mạnh vào mặt bố, khiến bố bị đẩy ngã xuống giường, bố gầm lên:
“Con đàn bà dâm đãng này… cô dám đạp tôi”
“Bố… con xin bố…”
“Đừng gọi tôi là bố, cô không phải con gái tôi… mẹ cô hồi xưa lăng chạ với rất nhiều đàn ông… giờ cô sẽ phải trả giá cho mẹ cô, tôi sẽ đoạt lấy nó… haha… ông trời đúng là công bằng… mẹ cô đã không còn nguyên vẹn, đến đời cô phải trả lại cho tôi…”
“Bố… đừng xúc phạm mẹ… sao bố lại nó thế… bố điên rồi…”
“Phải… tôi điên… hơn trục năm nay tôi sống trong hoài nghi… mẹ cô chả bao giờ nói thật… hừ… giờ là lúc cô phải trả giá cho lỗi lầm của mẹ cô… haha”
Bố chồm lên, ôm chặt lấy người em, em phản kháng mãnh liệt, đấm liên hồi vào mặt ông ấy… “Ahhh… mày dám phản kháng… con đàn bà dâm đãng…”
“Đừng… thả con ra… xin bố”
“Cô không phải con tôi… tôi không đoạt lấy nó, cô lại dâng hiến cho kẻ khác, cho thằng Phong giống như mẹ cô trước kia thôi…”
“Bố… con không như thế… THẢ RA” Em hét lớn lên rồi tiếp tục đạp ông ấy xuống dưới giường.
“HỪ… phản kháng à, xem cô phản kháng được bao lâu”
Bố chồm lên, đè chặt lên người em, sờ soạng khắp thân người em, lúc này em đã khóc, không còn tin tưởng vào người bố mà trước nay em luôn tôn trọng nữa, giờ ông ấy như một con thú, thú đội lốt người, đang hiếp dâm chính đứa con gái của mình bằng suy nghĩ mù quáng và lệch lạc.
“Không…”
Không còn lý do để gọi ông ấy là bố nữa, em sẽ gọi ông ấy là Hắn một kẻ hèn hạ và độc ác.
Hắn đè chặt lấy người em, tay hắn mò xuống, thô bạo vuốt ve hạ thể em, em cong người lên, vặn vẹo, tay đánh vào mặt hắn, hắn tách hai đùi của em ra, em đưa đầu đến gần rồi cắn chặt vào tay hắn, hắn gầm lên:
“Ahhhh Khốn khiếp, dám phản kháng, cô sẽ phải trả giá cho lỗi lầm của mẹ cô”
Tay hắn vung lên, “Binh” một cái tát thật mạnh vào má em làm em choáng váng, em gục xuống đó.
Hắn chớp thời cơ, cầm xuống bên dưới dí sát thứ ghê tởm đó vào hạ thể.
Đây là lần cuối em gọi hắn là “bố” và cầu xin hắn:
“Bố… đừng… con xin bố…”
Đáp lại lời cầu xin yếu ớt đó, hắn như điên cuồng hơn gầm lên:
“Tôi không phải bố cô, con đàn bà dâm đãng, Hự”
Hắn đẩy người về trước, thứ ghê tởm đó như xé nát người em, em tan vỡ, đau nhói:
“Á á á á á á á…” cả người em như bị xé rách, thứ đó quá lớn khiến em cảm giác như có một con dao đang đâm vào bên dưới vậy, nó rỉ máu ra, đau đớn tột cùng…
“Không… ông là đồ cầm thú, không phải người, không phải bố tôi”
“Hự…” hắn lại dập một cái thật mạnh, lần này thứ đó đi vào được 1 nửa chiều dài…
“Á á á… Đau… Đau…”
“Haha… phá trinh… haha… Phá trinh… lồn còn trinh… hahaaa…”
“Không… đau quá… Đau…”
“Haha… Hự”
Hắn lại dập một cái thật mạnh khiến gần như toàn bộ thứ đó đã đi vào bên trong em.
Cảm giác đau thốn, buốt đến tận não, em chỉ biết khóc, em như chết đi vì đau đớn.
“Áhhhhh cứu… cứu tôi với… ahhhh”
Tay hắn đưa lên che miệng em lại.
“Tôi không ăn, thì cô cũng sẽ dâng hiến cho thằng Phong đó thôi… hừ”
“Ư ư ư… không…”
“Sướng quá… Bót quá…”
“Huhu…”
Hắn cứ thế nhấp vào người em, bên dưới hoàn toàn là cảm giác đau đớn bao trùm, sau cảm giác đau buốt đó là cảm giác đau âm ỉ… khi bị thứ ghê tởm đó liên tiếp đâm vào, hạ thể nhỏ bé của em bị nông chặt, căng tức đau đớn đến tột độ.
“Phong này… Phong này… haha… thằng ngu mãi không ăn được, thì để tao… haha”
“Huhu…”
“Ông trời có mắt, cô là của tôi, cô là dành cho tôi… haha… bót quá…”
“…”
“Non quá… chật chội quá… sướng… uiuiiii zaaaa…”
Hắn đắc ý, hắn cười cợt, hắn rên rỉ sướng khoái, hắn cảm thán…
“Haha…”
Em nằm đó, không phản kháng, không nói một lời… em đã nghĩ cuộc đời mình chấm dứt kể từ đây, người bố đáng khinh bỉ, không bằng loài cầm thú này em sẽ không thể sống tiếp cùng hắn ta nữa. Con sẽ đi theo mẹ… mẹ ơi… mẹ chờ con… con sẽ đến với mẹ.
Mẹ ơi, sao hắn lại đối xử với con như thế… mẹ… mẹ giúp con, mẹ cứu con đi mẹ ơi… huhu. Không còn lý do gì để tồn tại trên cõi đời này nữa… em xin lỗi anh… con xin lỗi mẹ… con đến bên mẹ đây…
Hắn nhấp điên cuồng rồi đứng dậy gầm lên: “Ahhhhh”
Hắn cầm lấy thứ ghê tởm đó đung đưa, từng đợt từng đợt tinh tanh nồng rơi xuống mặt, lên cổ, lên tóc lên khắp thân người em, hắn như đang tưới thứ ghê tởm đó lên toàn thân người em, cả người em ướt đẫm thứ nước đáng ghê tởm đó.
“Oẹ… Oẹ…” em nôn khan vài cài vì thứ mùi tanh tưởi, kinh dị đó… “oẹ…”
“Haha…” hắn cười lên thỏa mãn rồi đi xuống dưới giường, mở cửa rồi mò mẫn trở về phòng.
Em nằm đó, em đau quá ngủ thiếp đi, một lúc sau em tỉnh lại, thứ mùi ghê tởm, dơ bẩn đó em muốn xóa sạch nó, cầm theo một bộ quần áo mới, em đi đến nhà tắm tắm rửa thật nhanh, thật nhanh vì em còn có việc phải làm. Em xịt những dòng nước lạnh thật mạnh vào sâu trong hạ thể, em muốn gột rửa nó, trước khi sang thế giới bên kia, ít nhất em phải giữ mình thật sạch sẽ.
Tắm xong, em đi ra bếp lấy một con dao gọt hoa quả, bước từng bước đến phòng hắn ta, hắn không khóa cửa… hắn ngáy lên, ngủ rất say, em đi vào trong đó, vung con dao lên, mắt em ướt nhoà… em đứng đó rất lâu… rất lâu… em không đủ dũng cảm để giết chết ông ta… em không cần… em phải rời khỏi đây…
Mặc một chiếc áo mỏng manh… cầm theo con dao, bật lửa… mò mẫm trong bóng tối… trời lạnh quá… mùa xuân nhưng vẫn còn không khí lạnh… gió thổi vào người em khiến em run lên bần bật, trời lạnh buốt mà em mặc độc một cái áo thôi… Cả người em lạnh run, các cơ như co cứng lại, em khóc… phía trước như nhòe đi…
Cứ mỗi một đoạn lại có một con chó sủa inh ỏi… có lúc em còn đâm vào tường nhà người ta… em khó khăn đạp xe đến đó… đến với mẹ em… mẹ ơi… mẹ chờ con nhé… con đến với mẹ rồi đây…
Càng gần đến với mẹ, con đường càng trở nên khó đi hơn, có nhiều mô đất gồ ghề, nhiều sỏi đá, em phải đi bộ, đến cổng nghĩa địa gió lạnh làm em rùng mình, lúc này trời đã hửng sáng, đầu em choáng váng, em như sắp ngất đi vì đau đớn, vì lạnh… Bên dưới hai đùi em đau quá, bước đi một cách khó nhọc… nhưng em cần đến bên mẹ…
Đến gần mộ mẹ, mẹ ơi… em bỏ tay ra khỏi xe đạp, cho nó đổ ra đó, còn cần gì đến xe đạp nữa, sau này có dùng nữa đâu, vì em sắp đi cùng mẹ rồi.
Cầm con dao và một cái bật lửa theo, em phải lấy tay che chắn thật cẩn thận mới thắp được nhang, cả một bó nhang hơn chục cái, em thắp hết toàn bộ, vì không những thắp cho mẹ, mà thắp cho cả em nữa.
“Mẹ ơi… sao con khổ thế này… mẹ… hắn… hắn… sao hắn làm thế với con… Con yêu anh Phong thì có tội tình gì mà hắn làm thế? Hay đó chỉ là cái cớ cho hắn làm thế? Tình yêu không có lỗi, phải không mẹ? Con không hối hận khi yêu anh ấy, anh ấy là điểm tựa, là niềm tin cho con để con có động lực mà sống tiếp… Nhưng hắn… hắn đã lấy đi tất cả… hắn… hắn không phải bố con… phải không mẹ… không một người bố nào làm thế với con gái mình… huhu… hắn là đồ độc ác, là đồ cầm thú đội lốt người, con muốn giết hắn… nhưng con không đủ dũng cảm để làm thế… hắn sẽ phải sống những tháng ngày còn lại trong dằn vặt, đau đớn, có thể hắn còn bị bắt vì tội Hiếp dâm con nữa đó mẹ… hắn sẽ phải trả giá… mẹ ơi… con… cho con đi theo mẹ nhé…”
Mùi hương từ bó nhang khiến em cảm thấy thật dễ chịu, chưa bao giờ em thích mùi nhang như thế, có lẽ đây là mùi hương cuối cùng mà em được ngửi thấy. Không, không hẳn là mùi đó… mà là mùi tanh… đúng rồi… mùi tanh của máu…
Em đưa con dao ra, tay phải cầm chặt lấy nó, tay trái đưa lên, đè chặt con dao vào cổ tay trái… mắt em nhòe đi, đầu em choáng váng, người em co lại để chống chọi với cái lạnh, hình như em bị cảm rồi, em không trụ được lâu nữa… tay phải em dồn lực kéo con dao một cái thật mạnh, rồi em ngất đi… Mẹ ơi… con đến với mẹ đây.
Trong cơn mơ, con được gặp mẹ, mẹ ơi… cuối cùng con cũng được gặp lại mẹ, mẹ con mình lại đoàn tụ, lại được bên nhau, con vui quá, mẹ à mẹ có vui khi gặp con không?
Mẹ khóc: “Con ơi… không… mẹ không vui chút nào… con không nên đi theo mẹ… con vẫn còn duyên với trần thế không đi theo mẹ được… con hãy sống tốt, hãy chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, rồi con sẽ có được tình yêu… và bố con… bố con ông ấy… huhu… hãy tiếp tục chăm sóc cho ông ấy…”
“Tên khốn đó… tên khốn kiếp đó… con không chịu đâu mẹ ơi… sao phải chăm sóc hắn…”
“Mẹẹẹẹẹ…”
“Thuuuuu… cháu tỉnh lại rồi”
Giọng em yếu ớt: “Bác… bác Thi… đây là đâu… cháu muốn gặp mẹ…”
“Huhu… Thu ơi sao cháu lại dại dột như thế…”
“Bác Thi… cháu muốn gặp mẹ…”
“Con được người ta cứu, rồi mãi người ta mới thông báo cho bác…”
Nhìn vào khung cảnh trắng tinh trước mắt, em chợt nhận ra: “Huhu… bác ơi, sao cháu chưa chết… huhu… cháu muốn chết…”
“Huhu… Thu ơi… Thu… cháu đừng nghĩ quẩn, có bác ở đây, nói vậy bác buồn lắm…”
“Cháu muốn chết… muốn đi gặp mẹ…”
“Huhu… cháu tôi… sao cháu dại dột vậy cháu ơi…”
“Huhu… bác Thi ơi… huhu… cháu khổ lắm… cháu muốn chết…”
“Huhu…”
Cả căn phòng ngập tràn trong tiếng khóc, bác trai mới đi ra ngoài, mới trở lại cũng không kìm được nước mắt. Bác trai đang vô cùng ức chế, phải chửi bậy:
Bác trai: “Mẹ kiếp, thằng Khanh chạy đằng đéo nào mà không có ở nhà, tiên sư nó”
Bác gái: “Không thấy chú Khanh ở nhà à anh?”
Bác trai: “Thằng đó nó có bao giờ đi đâu xa đâu, đến lúc con gái gặp nạn thì lại không thấy đâu, mẹ kiếp, gặp nó là tôi chỉ muốn đấm cho mấy phát”
Bác gái: “Đừng nóng anh, để tối em gọi điện cho chú ấy xem”
Bác trai nhìn em: “Thu, bố cháu mắng chửi, đánh đập cháu phải không?”
“Huhu…” em chỉ biết khóc và im lặng.
Bác gái: “Kìa anh, cháu nó đang sốc, để con bé yên, đừng vội”
Bác trai nắm chặt tay lại cố kìm nén: “Uhhh”
Bàn tay em rất đau, nó đã được băng kín bằng vải trắng, các bác sĩ nói vết thương không sâu do con dao hơi cùn và có lẽ lúc đó em cũng không còn nhiều sức lực để tự cắt nữa. Bên dưới hạ thể em vẫn đau âm ỉ, cứ bước đi là đau nhói như từng bị xé rách vậy. Em rất hận hắn, anh ơi em không còn đủ tự tin để đi gặp anh nữa rồi, cơ thể em đã bị vấy bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro