Phần 13
2021-11-18 12:38:00
Ngày hôm sau thứ sáu, không thấy em đi làm, cảm giác trống vắng trong lòng, tôi cầm điện thoại lên, định nhắn tin cho em, nhưng tôi không dám, mới hôm qua tôi quá đà, sợ nhắn cho em không nhưng em không cảm động mà lại làm tổn thương thêm.
Sang tuần mới em lại đi làm bình thường trở lại, tôi vẫn bị bơ như thường, em vẫn miệt mài học việc, tôi vẫn cứ lủi thủi như vậy.
Ngày cuối tuần, thứ sáu, là sinh nhật của tôi, tôi được cơ quan tổ chức một bữa sinh nhật nhẹ ngay tại cơ quan với một cái bánh sinh nhật khá to, chụp ảnh ăn bánh xong rồi ai lại về chỗ người ấy.
Tối nay tôi không dự định tổ chức sinh nhật vì khá tốn kém và toàn là uống rượu/bia nhất là khi mình là nhân vật chính, toàn bị chúc đến sấp mặt nên tôi cũng không háo hức gì với việc tổ chức sinh nhật cả.
Bố mẹ tôi cũng mua cho tôi một cái bánh sinh nhật, mẹ nấu một vài món ngon, cả nhà quây quần ăn cơm, thế là đủ.
Sau khi ăn cơm xong, tôi ngồi nghịch Laptop thì em nhắn tin:
“Xuống dưới nhà đi, tôi có việc cần gặp”
Tôi bật dậy, mặc thêm áo ấm, chạy ngay xuống tầng 1, mở cổng, nhìn chả thấy ai cả, tôi đang định gọi thì em ở 1 góc vẫy vẫy tay.
Tôi đi một đoạn ra đó:
“Quà sinh nhật, tặng anh”
“Tặng anh?”
“Uhh”
“Sao lại…”
“Tôi muốn một thứ từ anh”
“Em muốn đổi sao”
“Ừ, nghĩ sao cũng được, tùy anh”
“Em muốn đổi cái gì”
“Cái điện thoại hồi xưa anh dùng, cái bàn phím, tôi muốn có nó cả cái thẻ nhớ nữa, anh chưa xóa dữ liệu trong đó đi chứ?”
“Chưa, mà em cần nó để làm gì”
“Anh không cần quan tâm”
“Anh không đổi, trả lại em”
“Cái này có thể đổi được rất nhiều chiếc điện thoại như thế”
“Thế thì em đi ra ngoài quán mà mua”
“Tôi không cần, tôi chỉ cần cái điện thoại đó”
“Để làm gì?”
“Đã bảo anh không cần phải quan tâm rồi”
“Không, anh không cần, em về đi…”
“Anh…”
Tôi quay người trở về nhà, mặc kệ em, trời đêm đã bắt đầu lạnh, tôi không muốn món quà sinh nhật trở thành vật đổi chác với em, việc gì tôi phải làm thế, chiếc điện thoại đó là kỷ niệm của tôi với em, em muốn đoạt nó đi, để phá bỏ kỷ niệm hay để làm gì? Đốt chiếc điện thoại này đi à?
Tôi buồn bã nằm xuống giường, lấy điện thoại bàn phím đó ra, hồi xưa có một cái điện thoại như này là mơ ước của biết bao học sinh, nó có đầy đủ chức năng: Nghe nhạc, xem video, chơi game, lướt web… chả thiếu thứ gì, nói chung cũng chả khác cái điện thoại bây giờ là mấy, chỉ là bây giờ những cái điện thoại cảm ứng nó tiện lợi, dễ thao tác hơn tôi, cùng với sự phát triển của công nghệ điện thoại được thay thế bằng những chiếc cảm ứng xịn hơn, nhiều tính năng hơn, nhưng trong ký ức mỗi người học sinh thời xưa thì điện thoại bàn phím là một phần trong cuộc sống của tuổi học trò.
Hồi xưa cũng có mấy trò game online trên điện thoại mà giới học sinh ưa thích, điển hình là game Avatar (nông trại), con trai thì chơi KPAH, Mobi army, ninja school… và nhiều game online, offline khác.
Tôi nghĩ mình sẽ không đổi chiếc điện thoại này lấy bất kỳ thứ gì khác, nó là vô giá đối với tôi.
Nhìn lại những tấm ảnh hồi xưa tôi chụp cùng em, lòng tôi bồi hồi nhớ lại, nhất là thời tiết lạnh như này, tôi thích ôm lấy em, thật ấm áp, yên bình.
Tôi bất giác nhìn ra ngoài, gió lạnh thổi vi vu, những hạt mưa phùn bay bay… Nhìn ra đó tôi nhớ lại buổi đầu tiên tôi và em đi cùng nhau là một chiều tối mùa thu, mưa phùn bay bay trước ánh đèn vàng ấm áp, kể từ đó chúng tôi được bên nhau, những năm tháng học trò ngắn ngủi, những buổi chiều đạp xe vi vu khắp Thành phố…
Em giờ đã khác xưa, em lớn rồi, trưởng thành thật rồi, tự lo cho bản thân mình được, đâu cần tôi nữa, em còn muốn đoạt lấy chiếc điện thoại kỷ niệm của hai đứa, để làm gì? Để xóa đi những ký ức đó sao?
Hay là? Em muốn xem lại nó, muốn lưu giữ nó? Liệu em đã bao giờ quên? Hay em đang nhớ lại và… tôi hoang mang thốt lên… không phải chứ… chắc không phải đâu…
Tôi chạy như bay xuống dưới tầng 1, mở cổng nhìn về phía lúc đầu em đến, tim tôi đau thắt lại, mắt tôi căng tràn nước, nhòe đi, rồi những giọt lệ tuôn rơi trên má… Em vẫn đứng đó, trên tay vẫn cầm món quà em định tặng tôi, hình như em đang khóc, tôi có thể nhìn thấy dáng người em run run trước mưa phùn và gió lạnh.
Tôi lại chạy như bay lên trên nhà, cầm cái điện thoại đó, chạy xuống dưới nhà, không cẩn thận vấp vào cạnh bàn khiến tôi đau nhói ở chân, nhưng trời lạnh làm tôi không thấy đau, tôi chạy về phía em.
Em đứng đó, đúng thật là em đang khóc… khóc vì điều gì? Vì tôi hay vì ai đó…
Nhìn thấy tôi đi ra, em đưa chiếc túi quà đưa ra, mắt em ngấn lệ, giọng nói run run yếu ớt:
“Đổi cho tôi đi… tôi cần nó…”
Khóe mắt tôi cay cay, trong vô thức tôi cầm lấy cái túi quà, em lập tức cầm lấy chiếc điện thoại của tôi, cẩn thận cất vào trong túi, rồi trèo lên yên xe đã ướt đẫm nước, em không thèm lau, bật khóa, đề xe lên rồi nói với tôi:
“Cảm ơn anh” rồi phóng vút đi vào màn đêm lạnh giá. Tôi đứng đó một lúc, lúc xuống không kịp mặc áo ấm nên giờ cả người tôi lạnh buốt, rét run, tôi lập tức chạy về nhà, đóng cổng, đi lên phòng vẫn rét tôi phải chui vào chăn để giữ ấm.
Tôi bắt đầu tò mò về món quà em dành cho tôi, tôi lấy ra từ trong túi ra một cái hình hộp chữ nhật được gói bằng những gói quà khá xinh xắn và bên trên có 1 cái nơ. Tôi xé lớp vỏ bọc bên ngoài ra: Một hộp iphone 6s plus 128GB màu vàng, tôi nghi ngờ về độ “thật” của cái bên trong vì chiếc điện thoại mới này có giá ngất ngưởng cỡ 1000$ vào thời điểm đó.
Tôi hy vọng đó là một trò đùa của em nhưng thực sự khi khui hộp còn nguyên seal, nó là hàng thật chứ không phải hàng fake bán trên mạng.
Bên ngoài kèm theo một lá thư em viết cho tôi.
…
‘Chúc mừng sinh nhật anh, trước kia em thực sự muốn mua cho anh một thứ gì đó có giá trị, giờ em đã làm được rồi, tuy hơi muộn nhưng lòng em cũng được an ủi phần nào.
Vậy là đã hơn 6 năm mình đã không gặp nhau, khoảng thời gian đó em thực sự đã rất khó khăn, em muốn gặp anh, muốn anh giúp đỡ, muốn anh bên em, an ủi em… nhưng em tự ti với bản thân mình, em đã không còn trong trắng khi ở bên anh, em thấy thật xấu hổ, nhục nhã và không còn tin vào bất kỳ người đàn ông nào nữa.
Tình cờ gặp lại anh khi em mới trở lại thành phố này được một ngày, em rất vui, hình như số phận đã đẩy đưa em và anh được gặp lại nhau, ngay lúc đó chỉ muốn ôm anh thật lâu vì mỗi ngày em đều nhớ đến anh, cả trong mơ em vẫn mơ đến quãng thời gian tươi đẹp đó nhưng anh lại coi em như một cô gái hư hỏng, em buồn lắm, em lấy đó làm lý do để được gần anh và thực sự em đã có những giây phút tuyệt vời khi bên anh, điều mà chắc cả anh và em đều mong chờ nó, đáng lẽ sáu năm trước mình đã có thể dành cho nhau cái lần đầu tiên ấy.
Tình cờ mình lại làm chung một cơ quan, có phải số phận đang trêu đùa em hay không? Em không hề biết là anh đang làm ở đó, nếu biết em đã không thi tuyển vào đó. Anh có tức giận khi em trêu tức anh không?
Có giây phút nào anh thực sự tin tưởng em không? Tin rằng em vẫn còn tình cảm với anh, tin rằng em không phải như thế? Có phải anh từng nghĩ rằng em là một đứa con gái lẳng lơ, tham lam, dơ bẩn, hư hỏng, dâm đãng?
Tất cả chỉ là do em đang quá mơ mộng, ảo tưởng về tình cảm của anh dành cho em.
Chiếc điện thoại mà chúng ta đã từng đổi đi đổi lại cho nhau, khoảng thời gian khó khăn đó em từng ao ước mình sẽ có một cái như thế, nó đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm, em muốn giữ lại nó, giữ lại những ký ức tươi đẹp của mình, em muốn quên đi hết những nỗi tủi nhục, đau đớn hành hạ em mỗi đêm, em ước mình quên hết đi tất cả, chỉ giữ lại những khoảnh khắc được lưu trong chiếc điện thoại đó.
Cảm ơn anh vì những tháng ngày tươi đẹp đó, em đã mạnh mẽ để vượt qua nó, giờ đây em đang lấy lại tất cả, tự quyết định được công việc, cuộc sống của chính mình.
Mong anh sẽ tìm được một người thương bên anh suốt cuộc đời.’
…
Tay tôi run run đọc từng chữ mà em viết, vẫn là nét bút nắn nót, đẹp đẽ đó, tim tôi đau thắt lại. Tôi đã quá nhu nhược, yếu mềm để rồi không tin tưởng em, không những không đem lại cho em sự yêu thương mà còn gây thêm tổn thương cho em. Mắt tôi cay cay, ướt nhòe từng chữ từng chữ như đâm sâu vào tim tôi.
Giờ tôi phải làm gì? Tôi không còn đủ tự tin để bước đến bên em và nói câu nói như ngày xưa tôi từng nói trước mộ của mẹ em: “Liệu, anh có thể làm người chở che, chia sẻ vui buồn cùng em không?”
Tôi cứ nằm đó, cứ suy nghĩ mãi về những ngày xưa cũ, tôi nhớ em.
Trở lại với món quà em tặng tôi bóc seal con iphone ra, một cái điện thoại mới cứng thay thế con 5S hết pin siêu nhanh của tôi. Tôi không thể phụ lòng em được, lập tức tôi lắp sim, khởi động, cài đặt cho chiếc điện thoại mới, đến gần 12h mới xong.
Lấy con 5s ra chụp một kiểu ảnh rồi lập tức gửi cho em.
“Cảm ơn vì chiếc điện thoại mới”
Em ngay lập tức trả lời: “Đồ khốn, tôi tưởng anh sẽ khóc vì bức thư tôi gửi”
“Khóc hết nước mắt rồi”
“Hừ, dối trá”
“Phải làm gì để đền đáp lại món quà quá lớn này đây”
“Chả cần, cái tôi muốn có đã có được, chúng ta hết nợ”
“Này… vẫn còn nhiều thứ chưa hết mà”
“Với tôi thế là hết rồi”
“…”
Sang tuần mới, với cái thái độ lạnh nhạt ấy, tôi gửi khá nhiều icon qua Zalo cho em, nhưng em không hề trả lời và cũng không hề mở ra xem, tôi không thấy trạng thái “đã xem” từ những tin nhắn mà tôi đã gửi.
Gần đây tôi phát hiện có ông Toàn bên phòng Kiểm soát nội bộ, gã này hơn tôi 2 tuổi, cũng tương đối đẹp trai, bố mẹ làm công chức nhà nước, có chức vị khá to. Toàn hay nấn ná đến nói chuyện cùng em, dần dần tần suất hắn xuất hiện trước tầm mắt tôi ngày càng nhiều, hắn cũng khá được lòng các chị Kế toán, còn hay đặt trà sữa, nước cho cả khu kế toán bên đó nữa, bên đó khá đông vui, không như bên Tín dụng chúng tôi toàn Thanh niên nghiêm túc.
Dần dần cả phòng kế toán có thiện cảm rất tốt với ông Toàn, hay gán ghép ông ấy với em và có lần tôi còn nhìn thấy hắn đèo em đi ăn trưa nữa. Tôi như bị sét đánh khi em trèo lên xe của ổng và phóng vút đi.
Tần suất hẹn hò của hai người đó vào giờ chưa càng lúc càng tăng lên, có lần tôi nhìn thấy 2 ngày liên tiếp ông Toàn đèo em đi ăn trưa. Tôi bắt đầu lo lắng, có khi nào em bị ổng “thịt” rồi không? Không… em không dễ dãi như thế chứ… không thể nào…
Tôi vẫn nhắn tin với em, nhưng cái kết vẫn là im lặng, em không xem tin nhắn của tôi, tôi chính thức bị ra rìa và có một kẻ thù ngay trước mắt, tôi nhìn thấy mỗi ngày nhưng tôi không thể làm gì được.
Có một lần em về muộn, tôi tranh thủ thời cơ đi sau em đến nhà để xe:
“Anh muốn nói chuyện với em”
“Không… tôi không có gì để nói với anh cả”
“Tối nay, hẹn em ở quán cũ, được không?”
Mặt em lạnh như băng: “Không… tôi không đi đâu cả”
Em đề xe, phóng vút đi, bỏ lại tôi đứng đơ ra đó.
Buổi tối, trời khá lạnh, tôi vẫn quán café đó cầu may, nhưng đợi mãi, đợi mãi đến tận gần 10h em vẫn không đến, tôi buồn bã đi về.
Ngày hôm sau, giờ đi ăn trưa, em cùng hắn nói chuyện vui vẻ cười đùa, đi qua ngay trước mũi tôi, tôi khá cay cú và bực mình, cảm giác người mình thích đi theo một thằng khác nó là một thứ gì đó rất khó tả.
Hôm không gặp trực tiếp được em, tôi lại nhắn tin Zalo, hẹn em ra quán cũ nói chuyện, tôi kiên trì như vậy tầm 1 tuần vẫn không có kết quả. Tôi buồn chán, tôi chắc thành khách VIP của quán này mất rồi, chắc họ đang nghĩ tôi tán hoặc mê em tiếp viên nào của quán này mất.
Có một lần tôi gặp em ở nhà để xe, cũng là lúc vắng người, trời đã tối rồi vì mùa đông trời tối rất nhanh. Tôi kéo tay em lại:
“Kiều Thu… đừng lạnh lùng với anh như thế, được không?”
“Vốn dĩ tôi với anh đã không còn gì, lạnh lùng hay không thì khác gì nhau?”
“Anh xin lỗi, là lỗi của anh… cho anh một cơ hội được không?”
“Cơ hội chỉ có một lần, và anh đã đánh mất nó”
“Cho anh thêm 1 cơ hội đi”
“Không…”
Em vùng vằng khỏi tay tôi, hai tay em khoanh trước ngực, tôi buồn bã, kéo xe ra cho em để em đi về. Thở dài một hơi nhìn em đi xa, khuất khỏi 1 ngã rẽ, tôi cũng đi về.
Buổi tối, như một thói quen, hôm nào không phải ở lại cơ quan buổi tối là tôi ra quán café đó, tôi cũng chả còn nhiều hy vọng, tôi chỉ đơn giản đến theo thói quen, mong chờ một người mà chẳng bao giờ người đó xuất hiện, gọi một thức uống khá nhẹ, tôi ngồi đó, thẫn thờ nhìn ra đường lớn, những dòng xe cộ cứ thế nối đuôi nhau liên hồi.
“Kíttt…” tiếng kéo ghế, em từ đâu đó đến đây và ngồi phịch xuống ngay cạnh tôi, có vẻ như em đang khá bực mình.
“Cuối cùng em cũng chịu đến”
“Hừ, bực cả mình”
“Sao, em với anh Toàn cãi nhau à”
“Không liên quan đến anh Toàn”
“Hai người vẫn đang quan hệ tốt chứ?”
“Vẫn tốt” câu nói đó làm tim tôi hơi nhói.
“Thế gặp anh có việc gì”
“Chẳng phải anh mong để gặp tôi sao?”
“…” tôi im lặng…
Em cầm cái điện thoại bàn phím đó ra, mở màn hình, đưa cho tôi, rồi nói:
“Đừng để cam hoặc người khác nhìn thấy”
Tôi lấy tay che màn hình, nó cũng khá nhỏ nên che chắn khá dễ dàng, trong màn hình là Video trước kia, rất nhiều video từ hồi cuối cấp 3 mà một tên bí mật gửi cho tôi. Tôi tròn mắt nhìn em nghi hoặc:
“Sao em lại có mấy cái video này?”
“Không phải hắn gửi qua FB cho anh sao? Tôi đã tò mò vào FB của anh và thấy nó”
“Này, sao em lại vào tài khoản của người khác, nó là tài khoản riêng tư, em không được phép làm thế”
Mặt em đã ửng đỏ vì tức giận, em thở khá mạnh, ngực phập phồng: “Nó quan trọng sao, tài khoản của anh cũng chả có gì, nhưng sao hắn lại gửi cho anh những video này? Anh biết hắn chứ?”
“Này, sao em lại có phản ứng mạnh với những video đó vậy, em liên quan gì sao… hay em…” Tôi giật mình không dám nói câu tiếp theo.
Em thở dài một hơi rồi nói: “Đó là thứ tôi muốn xóa bỏ khỏi đầu mình…”
Tôi tròn mắt nhìn em: “Vậy… vậy… người con gái trong video đó… là… là…”
“Đúng vậy, là tôi”
Mắt tôi mở to, miệng tôi mở lớn ngạc nhiên: “Tại sao… tại sao em để hắn làm vậy…”
“Đó là một câu chuyện dài, anh muốn biết sao”
“Ừ, anh có thể biết chứ?”
Em đăm chiêu suy nghĩ, nhân viên đưa nước ra cho em, em uống một hơi xong vẫn tiếp tục suy nghĩ, tay em đan vào nhau xoa xoa, hình như em đang lạnh, không phải, em đang rất căng thẳng. Tôi cũng bắt đầu thấy căng thẳng vì tôi sắp biết được người đã hành hạ em suốt một thời gian dài.
“Còn ai xem được video này không?”
“Không có ai hết, những đoạn video đó anh còn không chắc đó là em”
“Hắn gửi cho anh chỉ như trong FB, hắn có nói gì không? Anh xóa chat đi rồi à?”
“Không, anh không làm gì tin nhắn trên FB cả, hắn chỉ nhắn Link và thả mấy cái icon thôi”
“Ừm”
“Giờ em nói cho anh biết, hắn là ai, được chứ?”
“Sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Anh… anh…”
“Hắn có mục đích gì? Anh biết không?”
“Hình như hắn muốn chia rẽ hai ta, hồi chúng ta còn… ấy, hắn còn gửi video liên tục lúc anh đang thi Đại học nữa”
“Hả, lúc thi ĐH hắn cũng gửi”
“Đúng, hắn muốn làm anh phân tâm”
“Khốn nạn”
“Lúc đó, anh cũng nghĩ đó là em… nhìn rất giống em… nhưng hồi đó điện thoại có camera độ phân giải thấp nên chất lượng video không tốt lắm anh không thể khẳng định chắc chắn 100% đó là em, anh chỉ nghi ngờ thôi”
“Giờ anh biết rồi đấy, đó là tôi”
“…” Tôi im lặng, không nói được gì, em đã chính thức thừa nhận các đoạn video đó.
“Thế thì… hắn là ai?”
Em nhìn tôi, tôi cũng nhìn em chờ đợi, ngực em phập phồng lên vì đang rất tức giận, tay nắm chặt.
“Có phải vì thế mà… mà anh dần ghét bỏ tôi…”
“Lúc đầu thì không… nhưng dần dần, hắn cứ gửi video cho anh, anh đoán ý định của hắn là chia rẽ hai ta, anh đã nghĩ rất nhiều đến em… sao lại làm vậy… em biết đấy, sự nghi ngờ không được giải đáp, nó sẽ là một tảng đá đè nặng lên tâm lý… dần dần anh coi những video đó, người phụ nữ đó là em… Anh xin lỗi… có những lúc anh nghĩ có một người đàn ông nào đó đang cùng em… ấy… là anh không chịu được”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro