Phần 6
2022-10-27 12:09:00
Trong phòng tạm giam, ngày nào cũng cứ dập khuôn như ngày nào, đi cung, ăn ngủ ị, hóng chuyện. Có ngày hôm nay thì đặc biệt hơn một chút, là ngày các buồng được cải thiện, được ăn thịt. Nhưng thật sự là nhìn bát thịt đó rồi mọi người lại đổ hết vào nhà mét luôn, gu ẩm thực quái dị lắm chắc mới dám ăn. Thịt là 1 bát mỡ nổi lềnh phềnh, không có chút gia vị nào cả, mà mình cũng chả ăn được mỡ, lần nào cũng đổ hết đi, lại ăn muối vừng với lạc là ngon nhất luôn.
Cứ ăn muối vừng hay lạc là lại nhớ tới anh bồ cũ của mình. Vì ngày trước mình không hề thích lạc, có những lần lão ấy đi mua cơm mà có lạc là y như rằng mình vùng vằng giận dỗi. Vậy mà giờ đây đối với mình lại là thứ xa xỉ, là món ăn chính với mình đó. “Nhìn bát muối vừng nhớ cố nhân, cố nhân hôm nay chẳng thể gần, ba ngàn đại đạo nào ai biết, đạo phu thế đó có mấy phần?”
Cứ tưởng yên ổn được mãi, cuối cùng thì cũng có trận đòn đầu tiên sau cả tháng, cũng là trận đòn đau đớn nhất đầu tiên trong đời. Thường thì buổi chiều tất cả các cán bộ sẽ chơi bóng chuyền ở ngoài sân to, bọn mình thì ở bên trong này cũng nô như quỷ, từ già tới trẻ cứ nghịch hết trò nọ trò kia, tiết kiệm mấy cái miếng bìa hộp bánh kem xốp, rồi cắt nhỏ ra, người thì mài mực bằng kem đánh răng.
Người thì vẽ các lá bài cơ zô bích tép để chơi quỳ với nhau. Có hôm đang chơi còn bị bắt sống tại trận, bị thu hết sạch chứ cũng không bị sao. Hôm nay thì mấy bà ấy lại chơi trò dọa ma nửa đêm, mà mình lại cực kỳ sợ ma luôn, mới đầu còn cười cười, sau đó các bà chơi trò đưa ma rồi ma nhập. Mình sợ quá khóc đến mức không ai cản được và gào to như lợn bị chọc tiết.
Thế rồi tất cả các cán bộ phi nhanh vào mở cửa buồng ra hỏi có chuyện gì, mình vẫn khóc nức nở. Mấy bà bảo:
– Dạ Nhi bị đau bụng ạ!
Có 1 lão gọi mình đứng gần lão rồi ân cần hỏi:
– Có đau không?
Mình cũng thật thà:
– Dạ đau ạ!
Chưa dứt câu mình bị lão đấm 1 cái thật mạnh vào bụng dưới ánh mắt nham hiểm nhưng giọng nói vẫn rất ân cần:
– Mày còn đau không?
Mình vốn xưa nay bản tính cứng đầu, ăn miếng trả miếng, thù dai nhớ lâu, lúc đó chẳng nghĩ gì, chỉ nghĩ làm sao cắn lại được miếng nào thì sẽ cắn lại, còn chuyện sống chết tính sau, vừa đứng dậy định đạp lão thì thêm 2 người nữa lao vào đánh mình, dùng cả đèn pin để đập, sau đó đạp ngã vào góc và bảo:
– Mày định bật à con chó này?
Lúc nó bản thân bê bết máu chẳng nói được gì nữa. Còn buồng trưởng cũng bị lão gọi ra tát mấy cái vì tội mất trật tự, không bảo ban được mọi người trong buồng. Cửa buồng đóng lại, mọi người mới ra đỡ mình với giọng an ủi pha chút trách móc:
– Lần sau đừng như vậy nhé mày, vào đây đã khổ lắm rồi nếu bị bọn nó ghét thì không phải chỉ là đánh như hôm nay đâu em ạ!
Mình đau lắm luôn, cảm giác vô lực, đến mức thở cũng thấy đau, mọi người đỡ về chỗ mình nằm còn kể thêm để nó biết:
– Trong đây mày để ý mà xem, đêm thỉnh thoảng có tiếng mở cửa sắt mà không thấy gì là lúc đó có tên say rượu, hắn sẽ vào buồng mà hắn ngứa mắt thằng nào đó thì sẽ lôi ra ngoài và đánh bọn nó, mà chẳng cứ ban đêm, ban ngày cũng vậy, bực tức bị mấy ông sếp mắng là chúng nó lại tìm tới phạm để đánh đập trút giận, giận cá chém thớt, khổ lắm mày à.
Cứ nằm im và nghe các bà ấy kể thôi vì mình đau thật sự, từ bé đến giờ có bao giờ bị đánh thế này đâu chứ (mà đây cũng phải lần duy nhất, sau này nó còn bị đánh nữa nha, mà là đánh ở Hoả Lò, quả đó mình còn không thể ăn được gì mới ác cơ). Sáng hôm sau thức dậy. Mịa nó đúng là hôm qua được tẩm quất quả quá đà, làm mình mệt mỏi dã man, đang chán thì chớ lại nghe hung tin:
– Nhi chuẩn bị đồ chuyển buồng.
Mình hỏi:
– Sao Cán Bộ lại chuyển em đi ạ.
Cán Bộ tên Minh (người mà trong 9 quản ở đó đều được tất cả yêu quý, khá lành và đẹp trai nữa):
Tôi không biết! Đây là lệnh cấp trên thôi, chắc tại hôm qua nghịch quá chứ gì nên hôm nay không được ở đây nữa. (Rồi thầy ấy cười cười).
Mình chỉ biết lấy đồ rồi chào mọi người để đi. Buồng trưởng nhét vào túi mình hộp lạc và dặn dò:
– Mày cầm sang đó mà ăn, có mỗi mình bên đó nhớ không được buồn nhé! Buồn thì bảo bọn tao bên này hát cho mày nghe.
Thầy Minh:
– Xời ơi! Tôi là tôi mong các chị về chứ cứ trong đây như này mãi mệt lắm! Hao cơm tốn gạo nhà nước.
Rồi mình đi theo Thầy đó tới phòng giam mới. Thật sự cái phòng mới này quá u ám, lạnh lẽo, bên cạnh còn 2 phòng nữa đều có người hết rồi. Thầy bảo mình vào trong và dặn dò “nếu có gì thì gọi cán bộ nhé, tôi trực thứ 2 – 4 – 6”. Cửa phòng giam đóng lại, mình nhìn xung quanh thấy cái rãnh đứng ngay giữa, 2 bên là 2 sàn bê tông cũng như buồng cũ ở nhưng mà chỉ đủ cho đúng 1 người nằm thôi, cuối mỗi sàn là có 2 cái cùm chân, trên tường thì rất nhiều chữ viết đủ loại màu đè lên nhau. Ngoài trời thì rõ sáng mà thật sự trong phòng mới này âm u đến đáng sợ, y như là buổi chiều tối vậy, không biết tối hẳn thì còn như nào nữa, có được tý ánh sáng le lói như bên buồng cũ không đây. Mà thứ mình trước tới nay sợ nhất đó vẫn chỉ là Ma. Thật sự rất sợ luôn, mình đã nghe ở buồng cũ có nói dưới khu này có 3 buồng, có 1 buồng là có 1 người phụ nữ thắt cổ chết và hiện tại mình cũng không biết là buồng nào luôn, bản thân hoang mang vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro