Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 291

2021-12-18 11:38:00

Phần 291
Tôi khẩn trương một hồi, sau đó mới phát hiện ra pho tượng Quan Vũ tuy rằng rất dọa người, nhưng trong miếu lại không có loại hơi thở nguy hiểm làm người khác hít thở không thông, hiển nhiên âm linh Quan Vũ tạm thời không có ở nơi này. Nếu Diệp Vệ Quốc bảo thủ hạ thiêu hủy ngôi miếu này, tôi nghĩ trong miếu nhất định có dấu vết gì đó, lập tức nghiêm túc tìm kiếm, cuối cùng tìm được trong một cái bình gốm có một thẻ nhớ và một tập tài liệu.

Tài liệu có 2 nội dung, một là chứng cứ đám Tiểu Tuyền bán nước, hai là nội dung nói chuyện của Diệp Vệ Quốc và Tiểu Tuyền, trong đó Diệp Vệ Quốc kín đáo nhắc nhở Tiểu Tuyền dừng tay, để hắn tiếp quản sự hợp tác với thế lực nước ngoài. Đơn giản mà nói thì tập tài liệu này có thể trực tiếp đẩy ngã hai người bọn họ, tôi không khỏi bội phục Diệp Vệ Quốc. Lúc trước hắn ném văn kiện ở đây, khẳng định là đã chuẩn bị tâm lý thất bại trước Tiểu Tuyền, cho nên mới để cả bằng chứng phạm tội của mình ở bên trong.

Dù sao thì mình thua thì cái gì cũng không để bụng, hơn nữa ngược lại càng có sức thuyết phục. Mà đêm hôm nay hắn thấy mình đã thắng Tiểu Tuyền, cho nên mới phái thủ hạ thiêu hủy miếu Quan đế! Tiếp đó tôi bỏ thẻ nhớ vào điện thoại, phát hiện bên trong tất cả đều là video, bao gồm cảnh Tiểu Tuyền gặp gỡ gián điệp của nước ngoài, trong đó không thiếu giao dịch đổi lấy quyền lực, tiền bạc, tình dục. Tôi xem xong thì phẫn nộ rồi thở dài một cái, có chứng cứ này thì tôi sẽ an toàn.

Cẩn thận cất mớ chứng cứ đó đi, tôi chuẩn bị rời khỏi miếu Quan đế, không ngờ khi đi ngang qua pho tượng ánh mắt liếc tới đôi mắt của pho tượng, phát hiện Quan Vũ đang trợn mắt, nhưng khi tôi tiến vào thì nhớ rõ lúc ấy hắn đang nhắm mắt lại! Dân gian từ xưa đã có truyền thuyết Quan công không trợn mắt, trợn mắt phải giết người. Tôi thân là âm vật thương nhân vẫn luôn tin tưởng điều này, không ngờ hôm nay tôi đã gặp phải.

Tôi tự hỏi lòng không có thực lực đấu với Quan Công nên trong lúc nhất thời có chút rối loạn. Chỉ là thật lâu vẫn không cảm nhận được nguy hiểm, đang buồn bực thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của thủ hạ Diệp Vệ Quốc, hắn kích động nói với tôi vừa rồi Giang Sơn cũng đã bị chém thành hai nửa. Tôi nghe xong ngồi bệt dưới đất, nghĩ thầm thì ra người Quan Công muốn giết không phải tôi mà là Giang Sơn. Nếu Quan Vũ đã ra tay, hẳn là rất nhanh sẽ trở lại, tôi không dám chần chừ, liền đứng dậy rời khỏi miếu Quan đế, trước khi ra khỏi cửa theo bản năng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đôi mắt của bức tượng vẫn mở to!

Tôi đột nhiên ý thức được nếu không giết sạch quân bán nước thì Quan Vũ sẽ không thu tay. Mà trong phạm vi hiểu biết của tôi, người tham dự chuyện này chỉ còn lại Tiểu Tuyền… Nhất định phải tố giác tội trạng của Tiểu Tuyền trước khi Quan Vũ giết chết hắn, nếu không chết vô đối chứng, dù tôi có chứng cứ cũng sẽ cuốn vào vụ án. Nghĩ vậy tôi dùng tốc độ nhanh nhất trở về bệnh viện, thông qua thủ hạ của Diệp Vệ Quốc liên hệ tới những quan chức ngày thường hay giao hảo với hắn, thỉnh cầu bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất thông báo hành vi phạm tội của Tiểu Tuyền cho chính quyền.

Đương nhiên để tỏ thành ý, tôi đem thẻ nhớ có video liên quan tới Tiểu Tuyền gửi cho bọn hắn. Bọn họ xem xong thì trực tiếp liên hệ với bí thư Uỷ ban Kiểm tra Trung ương để trình tội trạng lên. Người của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương rốt cuộc thì vẫn thanh liêm hơn một chút, nhìn thấy bằng chứng Tiểu Tuyền cấu kết với gián điệp ngoại quốc, bán đứng quốc gia thì sắc mặt xanh mét, người đứng đầu đột nhiên vỗ bàn một cái, hung tợn nói:

“Điều tra cho ta! Có một tên bắt một tên!”

“Vậy… Bí thư, xin ngài chờ một chút có được không?”

Khi tay bí thư Uỷ ban Kiểm tra Trung ương xuất hiện, tôi đã cân nhắc có nên nói tin tức Diệp Vệ Quốc đã chết cho hắn hay không, rốt cuộc thì vị trí của Diệp Vệ Quốc quá cao, tôi cùng lắm chỉ có thể giấu được một đêm, đến ngày hôm sau nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó làm không khéo sẽ bị kẻ khác dụng tâm kín đáo lợi dụng tôi để làm ầm ĩ. Biện pháp tốt nhất chính là trước khi tin tức xuất hiện phải tìm được một chỗ dựa. Mà bí thư Uỷ ban Kiểm tra Trung ương nói chuyện hùng hồn, làm việc hiệu suất cao, nhìn qua có vẻ vô cùng thanh liêm, là lựa chọn không tồi.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Tay bí thư mặt không biểu cảm hỏi, kỳ thật khi hắn vào cửa đã chú ý tới tôi, chỉ là lúc đó không nói gì. Tôi nhìn đám người bên cạnh hắn, cắn môi không hé răng. Hắn hơi sửng sốt, sau đó phất tay bảo mọi người rời đi, chờ tất cả mọi người ra ngoài, tôi mới lạnh lùng nói:

“Diệp Vệ Quốc đã chết, nếu ta đoán không sai, đám người thủ hạ của Tiểu Tuyền cũng đã chết…”

“Cái gì?”

Hắn vừa ngồi xuống, nghe xong lại đột nhiên đứng dậy, trừng mắt quát:

“Ngươi lặp lại lần nữa!”

Tôi lập tức nói lại một lần, hơn nữa kể lại chuyện xảy ra sau khi tôi rời khỏi tiệm đồ cổ kể lại không sót một chữ. Đương nhiên, tôi không nói chuyện Giang Sơn lấy hồ sơ phạm tội để uy hiếp tôi, chỉ nói mình được quốc gia yêu cầu liền nghĩa vô phản cố đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ… Trong lúc tôi nói, vị bí thư này không nói một lời, nhưng vẻ mặt lại biến ảo vô cùng, nghe tôi nói về cuộc nói chuyện giữa Tiểu Tuyền và Diệp Vệ Quốc trong WC khách sạn thì hắn nhíu chặt mày, nghe thấy Diệp Vệ Quốc âm thầm điều tra Tiểu Tuyền thì mặt lộ vẻ vui mừng.

Chờ tôi nói xong, hắn trầm mặc hồi lâu, trung khí mười phần nói:

“Tiểu tử, lớn gan mà làm tốt chuyện ngươi có thể làm đi, ta bên này sẽ toàn lực phối hợp với ngươi!”

“Vậy xin bí thư dùng tốc độ nhanh nhất công bố tội trạng của Tiểu Tuyền với công chúng, nếu không hắn vừa chết ta sẽ…”

Tôi không nói rõ ràng, chỉ kín đáo nói với hắn tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng vào cái uỷ ban của hắn.

“Ha ha!”

Hắn nhếch miệng cười, sau đó gọi điện thoại, hình như là đang tìm người xin ý kiến.

Khi dập máy rồi hắn ưỡn ngực nói: “Ta vừa xin chỉ thị của cấp trên, cấp trên chỉ cho ta 8 chữ “thiết huyết xuất kích, nhanh chóng kết án”!”

Tôi nghe xong thì hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, điều này cho thấy tôi và bọn họ đã có chung nhận thức. Sau đó người của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đã lấy thủ đoạn sấm sét mà tra ra chứng cứ phạm tội của Tiểu Tuyền, khi cách ly thẩm vấn tôi còn ở bên cạnh nghe, phát hiện tên cặn bã Tiểu Tuyền này so với tôi tưởng tượng còn thối nát hơn!

Hắn không chỉ bán tin tình báo của quốc gia, còn lợi dụng chức vụ tham ô, giết người… Đây là vụ án từ lập án đến phán quyết nhanh nhất mà tôi từng thấy, Tiểu Tuyền trong vòng 24 giờ đã bị chuyển tới toà án quân sự, xét thấy hắn đã tạo thành mối nguy hại nghiêm trọng cho xã hội, cuối cùng bị phán tử hình. Sau khi Tiểu Tuyền chết, tôi được sự trợ giúp của bí thư Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đã hỏa táng toàn bộ người chết, sau đó đưa tro cốt bọn họ tới phố Thập Ngũ Lý, bày biện chỉnh tề trước mặt Quan đế gia.

Hương nến được thắp lửa, khói hương rất nhanh đã lượn lờ, tôi nhắm mắt niệm Đạo Đức Kinh, nhất nhất trình bày hành vi phạm tội của bọn họ, thay bọn họ bồi tội với Quan Vũ. Cuối cùng tôi quỳ xuống thành kính dập đầu 3 cái, trên thế giới này ngoại trừ ông nội ra, vẫn chưa có ai được hưởng đại lễ này của tôi. Không phải là tôi sợ Quan Vũ, mà là tôi bội phục tấm lòng trung nghĩa “thân tại Tào doanh tâm tại Hán” của hắn! Khi tôi đứng dậy, ngẩng đầu phát hiện hai mắt Quan Vũ đã nhắm lại, tôi lại lần nữa cảm nhận được một cảm giác hít thở không thông, nhưng lúc này lại không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại còn mang theo một tia ấm áp.

Quan Vũ đã trở lại, mang theo tấm lòng trung can nghĩa đảm qua 2000 năm vẫn chưa từng lung lay, tiếp tục bảo vệ mảnh đất này. Đừng nói tôi không phải là đối thủ của hắn, mặc dù tôi có thể đánh bại hắn, tôi cũng sẽ không làm như vậy! Sau đó trên truyền thông có một tin tức trọng đại, sau khi tham gia lễ tang của Tiểu Tuyền, 7 8 quan chức do Diệp Vệ Quốc đứng đầu đã bất hạnh bị tai nạn giao thông, người trong xe toàn bộ đều tử vong. Lý do này là bí thư Uỷ ban Kiểm tra Trung ương nghĩ ra, tuy có chút gượng ép nhưng cũng là cách duy nhất…

Theo lý thì vụ án đã được phá, tôi cũng nên rút lui, nhưng tôi lo lắng Quan nhị gia lại ra ngoài giết người nên vẫn ở lại phố Thập Ngũ Lý, thuận tiện đi ngắm nhìn phong thổ địa phương. Lại qua một tuần, Bắc Kinh đã dần dần khôi phục sự yên bình, tôi yên lòng chính thức từ biệt viên bí thư, đồng thời đưa ra một kiến nghị. Tôi hy vọng có thể nhờ hắn ra mặt xây dựng ở trong miếu Quan đế một cơ sở giáo dục về lòng trung đảng ái quốc, phát huy mạnh mẽ tinh thần của Quan Vũ. Hắn nghe xong thì do dự, tôi cho rằng hắn không muốn, ai ngờ hắn nói mình là đảng viên, không thể tin vào điều này.

Rơi vào đường cùng tôi chỉ có thể lấy lui làm tiến, xin xây một công viên tên là Kết Nghĩa Viên trong khu vực bị quây ở phố Thập Ngũ Lý. Lấy cái tên Đào Viên kết nghĩa một là để tưởng niệm Quan Vũ, hai là dùng tình nghĩa của Lưu Quan Trương và tấm lòng của 3 người bọn họ với xã tắc để giáo dục người đời. Bởi vì có lãnh đạo mạnh mẽ chống lưng, du khách đến phố Thập Ngũ Lý rất nhanh đã tăng lên, càng ngày càng có rất nhiều bậc cha mẹ đưa con cái tới Kết Nghĩa Viên để được giáo dục về chủ nghĩa yêu nước.

Nhìn bọn nhỏ miệng còn hôi sữa đầy mặt thành kính tuyên thệ dưới quốc kỳ, nghe bọn trẻ non nớt dùng giọng đọc còn chưa rõ ràng nói:

“Ta là người Trung Quốc, ta yêu tổ quốc của mình”

Những lời này, tôi không cầm được nước mắt. Nếu đám Tiểu Tuyền trung thành với quốc gia, sẽ có kết cục như vậy sao?

Đang lúc tôi lau nước mắt bỗng mơ hồ nhìn thấy một người cưỡi ngựa Xích Thố, tay nắm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, từ trong miếu Quan đế giục ngựa mà ra. Người nọ thân mặc trường bào màu lục, râu dài ba thước đón gió phiêu đãng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn quét qua mảnh đất này. Tôi biết, Quan Vân Trường vĩnh viễn sẽ không dừng lại. Hắn đang chờ đợi kẻ bất trung bất nghĩa tiếp theo xuất hiện!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0