Phần 287
2021-12-18 11:38:00
Ăn sáng xong tôi và Tiểu Tuyền hẹn gặp Diệp Vệ Quốc, người này mặc bộ quân phục điển hình. Quần màu xanh lục, áo choàng rộng thùng thình kiểu quân đội, diện mạo rất phổ thông, nếu đi trên đường cũng không ai nhận ra. Diệp Vệ Quốc vừa nhìn đã biết là loại người phấn đấu từ dưới đáy đi lên, tôi vẫn luôn bội phục loại người này, liền chủ động dò hỏi hắn về chuyện vừa trải qua. Hắn cũng không cho tôi cảm giác kiểu cách nhà quan, rất bình dân rót trà cho tôi, sau đó mới kể lại.
Tôi nghe xong phát hiện điều hắn nói cũng giống như lời Tiểu Tuyền, điều duy nhất khiến tôi chú ý là Diệp Vệ Quốc không hề nhắc tới quan hệ của hắn với kẻ chết thay kia. Nhưng từ sự sợ hãi và vẻ bi phẫn của hắn mà xem, hắn và người chết hẳn không chỉ đơn giản là cấp trên cấp dưới! Nơi xảy ra vụ án cũng là ở khu Hải Điện, nhưng Diệp Vệ Quốc nhậm chức ở Quảng Châu, lần này tới Bắc Kinh để tham gia một hạng mục nghiên cứu vũ khí, cho nên không đưa người nhà đi theo, ngày thường vẫn luôn ở trong phòng được cấp trên phân cho.
Tôi nhìn lướt qua hiện trường, tình huống không khác lắm so với những nạn nhân trước đó, người này quá xui xẻo trứng cũng bị chém thành hai đoạn. Hắn vừa vào cửa đã bị chém, cho nên máu tươi bắn đầy vách tường. Sau khi thu thập xong thông tin hiện trường, Tiểu Tuyền liền sai thủ hạ đưa thi thể đi để tiện cho hành động tiếp theo. Âm linh rất có thể sẽ lại tìm đến Diệp Vệ Quốc, cho nên hắn nhất định phải ở lại đây làm mồi dụ, nếu cứ để xác chết bị chém làm hai nửa ở nhà thì thế nào cũng cảm thấy xui xẻo.
Nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, bảo bọn họ giữ thi thể lại, còn đùa Diệp Vệ Quốc hỏi hắn có sợ không.
“Lão tử từ trong cuộc chiến phản kích Việt Nam mà bước ra, lăn lộn trong đống xác chết, đây thì tính là cái gì?”
Diệp Vệ Quốc sang sảng nói. Đến giữa trưa nhân lúc bên ngoài ánh mặt trời đang thịnh, tôi đến nhà của mấy người chết, muốn xem thử mấy đồng tiền có biến hóa gì không, kết quả này mấy đồng tiền đó toàn bộ đều ảm đạm vô quang!
Nói cách khác, nhà của những người này đều đã được âm linh tới bái phỏng. Tôi không khỏi có chút nghi hoặc, người đã bị giết, vì sao phải chạy đến nhà của bọn họ đây? Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không có manh mối, điều duy nhất có thể xác định chính là, âm linh kia thông qua mấy đồng tiền mà theo dõi tôi! Điều này cũng làm tôi ý thức được không thể cứ một mực phòng thủ, minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, Diệp Vệ Quốc thoát được một lần, nhưng hắn có thể lần nào cũng thoát được sao?
Suy nghĩ mãi rồi tôi quyết định chủ động ra tay, trước tiên phải biết rõ thân phận của âm linh! Để bảo đảm an toàn cho Diệp Vệ Quốc, chiều hôm đó tôi tìm được một người giấy do cửa hàng bán áo liệm làm ra, lão bản việc làm khá tốt, từ xa mà nhìn thì người giấy giống y như người sống. Khi tôi khoác quần áo của Diệp Vệ Quốc cho người giấy thì hắn không khỏi thấy kỳ lạ. Sau đó tôi hỏi sinh thần bát tự của Diệp Vệ Quốc rồi viết lên phù chú, sau đó dán trên trán người giấy, cuối cùng bảo Diệp Vệ Quốc cắn ngón tay nhỏ máu lên lá phù.
Đây là sách lược giấu trời vượt biển, âm linh giết người là dựa vào dương khí và tinh khí trên người nạn nhân. Tôi ở sinh thần bát tự của Diệp Vệ Quốc lên người giấy, hơn nữa còn có tinh huyết của hắn, đến lúc đó dùng Già Dương Phù tạm thời che đi dương khí trên người hắn, khi âm linh tới tuyệt đối sẽ coi người giấy là Diệp Vệ Quốc mà hạ thủ. Làm xong thì đã sẩm tối, Tiểu Tuyền đưa chúng tôi đi ăn cơm, trên bàn ăn không ngừng hỏi tôi liệu Diệp Vệ Quốc có thể gặp chuyện ngoài ý muốn hay không.
Khó trách buổi sáng khi Tiểu Tuyền nghe nói Diệp Vệ Quốc xảy ra chuyện thì hoảng loạn như vậy, thì ra quan hệ giữa hai người không tồi. Tôi uống một chén rượu, bảo bọn họ yên tâm, đêm nay cùng lắm là tốn công vô ích, nhưng tuyệt đối có thể bảo đảm mọi người an toàn. Người phương Bắc uống rượu rất hào sảng, hơn nữa hai người bọn họ tương đối nhiệt tình, tôi cũng không câu thúc, uống thả cửa cùng bọn họ. Cơ hội cùng ngồi uống rượu với lãnh đạo lớn không có nhiều, khi trở về kể với Lý mặt rỗ, tiểu tử này tuyệt đối sẽ nói tôi không biết ý, có chuyện tốt thế này mà không dẫn hắn theo…
Tuy rằng tôi thường ngày không có việc gì rất thích uống rượu, nhưng uống rất ít, dưới sự thay phiên oanh tạc của Tiểu Tuyền và Diệp Vệ Quốc tôi rất nhanh đã đầu óc quay cuồng, có chút mơ hồ gục xuống bàn. Bởi vì buổi tối còn có việc phải làm, bọn họ không cho tôi uống nữa. Cứ như vậy nằm bò trên bàn một hồi, khi không còn cảm thấy chóng mặt nữa tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, ngẩng đầu lên đã không thấy Diệp Vệ Quốc và Tiểu Tuyền đâu nữa, hỏi người bên cạnh thì biết bọn họ đang đi WC.
“Đi vệ sinh cũng đi chung, sao không mặc chung một cái quần…”
Tôi nhỏ giọng nói thầm một câu, đứng dậy đi về hướng WC. Tầng này của khách sạn này đã được chúng tôi bao trọn, cho nên hành lang không có một ai, vừa đến cửa WC tôi đã gấp không chờ nổi cởi quần, bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Tuyền quát:
“Lão Diệp, ngươi không thể nghe ta khuyên một câu sao?”
“Tiểu Tuyền, chúng ta là người lính quân đội nhân dân, làm người không thể quên gốc!”
Sau đó là thanh âm phẫn nộ của Diệp Vệ Quốc.
Tôi nghe đến đó đầu óc ong ong, cảm giác giữa bọn họ nhất định có bí mật gì đó, lập tức nhẹ nhàng đi vào một ô chuồng xí nghe lén. Tiểu Tuyền thấy Diệp Vệ Quốc thái độ cứng rắn, đột nhiên cười, thái độ tốt hơn nhiều, tận tình khuyên bảo nói:
“Lão Diệp à, việc này không phải là ngươi có thể quản được, ngươi sắp về hưu rồi hà tất phải lao vào vũng nước đục này?”
“Vô nghĩa, ta là người Trung Quốc, chỉ cần ta không chết thì không thể để cho bọn họ thực hiện được.”
Diệp Vệ Quốc vô cùng phẫn nộ nhưng còn chưa nói hết, tôi đã nghe thấy tiếng đẩy cửa phanh phanh, hiển nhiên là Diệp Vệ Quốc tức giận phì phò rời đi. Chỉ còn lại Tiểu Tuyền, tôi tiến đến khe cửa lén lút nhìn, phát hiện hắn đang nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng mà nhìn Diệp Vệ Quốc rời đi, hung tợn cười nói:
“Ha ha, vậy thì rất tiếc!”
Nói xong hắn cũng rời đi, tôi sửng sốt cả nửa ngày mới nhận ra là chuyện gì.
Tiểu Tuyền hẳn là đã làm chuyện gì không trong sạch, kết quả bị Diệp Vệ Quốc vô ý phát hiện ra. Ngay khi Diệp Vệ Quốc muốn báo lên trên, Tiểu Tuyền thấy không thể thuyết phục liền động sát tâm. Đây là quan trường, tuy không có khói thuốc súng nhưng lại tàn khốc hơn bất kỳ chiến trường nào khác. Tôi đương nhiên không muốn nhúng tay vào việc của bọn họ, chỉ là không biết tại sao tôi đột nhiên có chút nghi ngờ Tiểu Tuyền, cảm giác có lẽ hắn có liên quan đến vụ án giết người.
Diệp Vệ Quốc vừa mới xảy ra chuyện, Tiểu Tuyền đã tìm hắn nói chuyện, tuy rằng tôi chỉ nghe được một nửa, nhưng lại cảm giác như là đang hạ tối hậu thư! Đang nghĩ ngợi, ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng Tiểu Tuyền gọi tôi, tôi biết tuyệt đối không thể để hắn biết tôi đã nghe lén bọn họ nói chuyện, nếu không tôi chết như thế nào cũng không biết. Tiếng bước chân ngày càng gần, tôi nhanh chóng quyết định trèo qua cửa sổ trong WC ra ngoài, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về chỗ uống rượu.
“Trương lão bản, ngươi đi đâu vậy?”
Khi đi vào thấy Diệp Vệ Quốc đang một mình uống rượu, cảm xúc có chút chán nản, nhìn thấy tôi thì rót cho tôi một ly. Tôi đành phải làm bộ cái gì cũng không biết nâng ly uống rượu, chỉ chốc lát sau Tiểu Tuyền sắc mặt nôn nóng vào phòng, thấy tôi thì nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó hỏi tôi vừa rồi đã đi đâu.
“Xuống lầu hít thở thông khí, uống sắp say đến nơi rồi…”
Tôi làm bộ uống say, mơ hồ trả lời một câu, trong lòng lại âm thầm đề phòng Tiểu Tuyền, tôi cảm giác hắn khẳng định là có âm mưu gì đó!
Uống xong chúng tôi về phòng nghỉ ngơi, đến sẩm tối chúng tôi lại tới nhà của Diệp Vệ Quốc, người giấy cũng đã đặt trên giường, hiện giờ chỉ cần kiểm tra lại một chút, không thể để lộ ra sơ hở. Xác định không có gì vấn đề thì tôi xuống lầu trở lại xe, đưa cho Diệp Vệ Quốc một lá Già Dương Phù. Hắn có vẻ không tin vào cái này, tùy tiện cất vào túi. Dù sao để trong túi cũng có thể có hiệu quả, tôi cũng không nói gì.
Bóng đêm buông dần, không khí chung quanh cũng lạnh đi, tôi đóng cửa sổ xe lại, trong lúc vô ý qua kính chiếu hậu thấy đôi mắt của Tiểu Tuyền đang xoay chuyển, dường như đang suy tư điều gì. Âm linh lúc nào cũng có thể xuất hiện, vào thời điểm mấu chốt như vậy Tiểu Tuyền lại biểu hiện ra sự nôn nóng, mục đích không cần nói cũng biết. Tôi giả bộ ngủ gà ngủ gật gục lên tay lái, trong lòng thì lại thầm tính toán.
Nếu lát nữa Tiểu Tuyền thật sự làm chuyện gì đó, tôi có nên vạch trần hắn hay không? Nếu để hắn làm bậy thì Diệp Vệ Quốc tám phần là xong đời, nhưng nếu nhúng tay vào, tuyệt đối sẽ đắc tội với Tiểu Tuyền. Nếu xảy ra điều ngoài ý muốn để hắn chạy mất, tôi muốn khóc cũng không kịp, trong tay hắn đang nắm giữ hồ sơ phạm tội của tôi a! Trong lúc nhất thời, tôi trở nên căng thẳng chưa từng có, chỉ cần Tiểu Tuyền vừa động, tôi sẽ gặp phải cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro