Phần 7
2020-04-02 03:38:00
Thằng Bình cười hô hố nói:
– Đấy! Tưởng thích xem lắm, nhưng phim này cũng bình thường mà, có cái gì là kinh khiếp đâu.
Giang lừ cặp mắt đen láy bảo thằng Bình:
– Như thế này mà không kinh còn cái gì kinh nữa, tụi con trai các anh toàn xem phim bậy bạ không à.
Tôi cười hì hì, đưa lon nước ngọt cho Giang rồi nói:
– Làm gì mà cứ giật đùng đùng lên thế. Đây không phải là phim tụi anh lấy trên mạng mà là hôm nay quay được cái thằng tát cô Đào đấy. Nhìn nó thác loạn không.
Lúc này thì Giang mới ớ người ra, lắp bắp nói lên từng tiếng nghẹn nghẹn:
– Đấy là cái người mà đánh cô Đào đấy á, mà sao lại rủ hai đứa kia về làm chuyện ấy. Em thấy hai đứa kia cũng chỉ tầm tuổi mình thôi, có khi còn trẻ hơn nữa ấy.
Lúc này thì thằng Mạnh “lé” mới nói:
– Thì chúng nó cũng chỉ bằng tuổi anh em mình thôi nhưng thuộc dạng đú đấy. Em xem biết rồi còn gì, lúc đầu chơi đá vào sau đó mới như vậy. Thằng này đến nó vòi tiền của cô Đào để mua đá về đập đấy.
– Vậy hả? Cô Đào có biết chuyện đó không?
Tôi cười hỏi lại:
– Theo em thì cô Đào có biết không?
Giang tỏ vẻ ngập ngừng không nói nhưng tôi biết trong đầu tự suy nghĩ được là cô Đào có biết chuyện hay không. Gác chuyện đó qua một bên, chúng tôi ngồi chém gió với nhau một lúc thì mấy thằng lớp mười hai lững thững đi đến. Chúng nó có đến hơn chục đứa, thấy chúng tôi thì một thằng ra nói:
– Chúng mày nhường chỗ cho tụi tao cái, ra chỗ khác mà ngồi.
Thằng Bảo đứng dậy nói:
– Tụi em đến trước chứ, các anh đến sau thì phải đợi!
‘Bốp’! Chưa kịp dứt lời thì thằng Bảo ăn ngay một cái tát nổ đom đóm mắt. Chúng tôi vội đứng dậy, tôi rút luôn hai chai nước thì định nhào vô thì mấy cô bán căng tin nói:
– Thôi! Nhường nhau, đánh nhau là cô gọi bảo vệ với giám thị đấy nhé. Thằng Nam! Bỏ chai xuống!
Tôi chưa muốn bỏ thì thằng Bảo đứng dậy, xoa xoa cái má. Giang thấy vậy mặt xanh như tàu lá chuối, có lẽ lần đầu dính đến đánh nhau như vậy. Thằng Bảo quay lại ra hiệu cho tôi là không chấp bỏ đi. Đây là trong trường hơn nữa chúng nó cũng đông gấp đôi chúng tôi.
Trả tiền xong chúng tôi đi thì cả nhóm chúng nó cười hô hố rồi ngồi xuống mà đánh chén. Tiếng cười hô hố vang vọng vào tai làm tôi bực mình lắm, tính quay lại thì thằng Bảo khẽ nói:
– Anh Nam, bình tĩnh. Đây là ở trường, mình còn nhiều cơ hội trả thù.
Giang thấy thằng Bảo nói vậy thì vôi nhăn mặt cau có nói:
– Các anh đừng đánh nhau nữa có được không? Anh Nam vừa bị chém xong đấy!
Giang vừa nói thế thì mấy đứa kia chỉ mặt Giang rồi cười ha hả đến sái cả quai hàm. Giang chợt thấy mình lỡ miệng vì quan tâm tôi quá.
Thằng Tiến ‘tùng’ ra vẻ đạo đức nói:
– Đấy! Anh Nam có người quan tâm đến rồi nhé, giờ anh em mình khỏi lo có chuyện rồi. Có khi phải gọi là ‘chị’ Giang mới đúng nhỉ.
Thằng Bình lắp bắp trêu tiếp:
– Chị… chị Giang… của em… hí hí…
Giang đỏ nựng mặt vì ngượng, vùng vằng chạy đi trước đồng thời nói lại một câu:
– Không thèm chơi với các anh nữa! Toàn bắt nạt em!
Tôi cười nói thêm một câu:
– Làm chị của chúng nó cũng được chứ có làm sao đâu nhỉ em nhỉ!
Giang quay lại lườm lườm rồi đưa nắm đấm dứ dứ vào mặt tôi rồi sau đó chạy về lớp. Mấy thằng học thêm một tiết nữa rồi về. Trên má thằng Bảo vẫn còn hiện rõ ràng năm đầu ngón tay của thằng kia. Thấy nó xoa xoa má thì tôi bảo:
– Đau lắm hả, mày nhớ mặt thằng đó không để anh em mình xử nó, nó học cùng buổi với mình mà, kiểu gì cũng lùa nó được.
Chúng tôi nhịn để xem mấy thằng lớp mười hai này hổ báo đến cỡ nào. Học thêm hai buổi nữa thì cũng đến cuối tuần. Tôi không gọi điện cho Giang mà mong đợi xem Giang có đến không mà thôi. Chiều thứ bảy tôi đã mua một ít đồ để trong tủ lạnh rồi.
Sáng chủ nhật, dậy sớm từ bảy giờ tôi bắt đầu hóng, nhiều lúc ngập ngừng cầm cái điện thoại lên muốn bấm số cho Giang lắm nhưng lại thôi, trong lòng tự dưng nổi lên một cảm giác phấn chấn mong đợi đến lạ kỳ, chưa bao giờ tôi lại có cái cảm giác như thế này. Tình đầu thì cũng không phải nhưng sao nó khác lạ lắm.
Tám giờ… rồi tám rưỡi… chín giờ… Từng phút trôi qua trong lòng tôi lại bồn chồn hơn. Đến chín giờ mười lăm rồi mà chưa thấy Giang sang tôi đoán chắc là không sang nhà tôi rồi nhưng đúng đến lúc đó thì tiếng chuông “tính toong” vang lên.
Mong muốn gặp Giang lắm nhưng tôi vẫn ra vẻ thản nhiên ra mở cửa. Giang mặc cái áo phông với hình chú vịt Donald to bự chảng cùng với cái quần jean bó sát.
Mở của cho Giang vào rồi tôi mỉm cười nói:
– Tưởng em sợ anh ăn thịt em nên không dám đến.
Giang chu môi lại nói:
– Anh mà dám. Loạng quạng em đánh cho trận chứ ở đó mà ăn thịt à!
Tôi cười khì khì dựng xe của Giang rồi bảo Giang vào nhà chơi. Nhìn thấy mấy bộ chơi game của tôi thì Giang nói:
– Ủa! Anh ở nhà chỉ chơi game thôi à?
Tôi cười nói lại:
– Em nghĩ anh chỉ máu game thôi à, mà tưởng sang sớm cơ, ai giờ mới sang.
Giăng tưng tửng nói:
– Sang sớm để làm gì?
– Để chơi với anh chứ còn làm gì nữa, hì hì. Có vẻ ở trường rất thích làm cờ đỏ đấy nhỉ. Chỉ chăm chăm phạt nữa chứ.
– Em có muốn thế đâu, lớp cử đi thì phải đi thôi, nhiều lúc gặp những người như anh làm em hơi bị ức chế đấy, người gì đâu mà cứng đầu cứng cổ.
Không nói gì tôi vào tủ lạnh lấy cho Giang lon nước rồi bảo:
– Tại cái mặt em ấy, nhìn chỉ muốn trêu nên anh mới thế chứ anh có cứng đầu cứng cổ đâu. Không thấy hôm kia anh mà không kìm được là đánh nhau to à.
Giang uống nước xong nói:
– Ai biết các anh ủ mưu tính toán cái gì cơ chứ. Nhìn cái mặt này nghi ngờ lắm. À sao mà anh quậy ở trường như vậy mà chẳng ai nói đến anh nhỉ.
Tôi chậc lưỡi một cái rồi nói:
– Em nhìn thì biết, một mình anh ở nhà thì bố mẹ anh đâu? Sau lưng cả đấy. Hơn nữa anh có bí mật, muốn xem bí mật của anh không.
– Anh thì có bí mật gì, chắc là mấy kiểu làm trò đánh đấm chứ gì nữa.
Không nói không rằng tôi kéo Giang vào cái phòng mà tôi hay nghĩ ra mấy thứ sáng chế linh tinh, Giang há hốc mồm ra rồi bảo:
– Ôi anh giỏi thế! Bí mật của anh đây à?
Tôi mỉm cười gật đầu rồi chỉ cho Giang xem mấy cái sản phẩm mà tôi đoạt được giải. Giang mải mê ngắm nghía thì tôi nói:
– Với mấy cái giải này, thêm một số các công trình mà anh được tham gia với mấy vị giáo sư quốc tế thì thừa sức anh lên mà dạy các em chứ không phải là học đâu. Thầy hiệu trưởng biết nên kệ cho anh quậy, miễn đừng phá hoại quá là được mà em thấy đấy, có việc gì quá đâu đúng không!
– Ừ cũng đúng nhưng mà cứ đánh nhau thế không lên!
– Khì khì chuyện đó cũng quản anh hả? Mà em là gì quản anh cơ chứ! Nếu là người yêu thì còn xem xét!
– Xí! Yêu với đương cái gì! Em không thích yêu, học đã!
– Vâng học! Học giỏi lắm…
Nói xong tôi quay lại hôn tiếp một cái vào trán của Giang, Giang bất ngờ lườm tôi rồi nói:
– Sao mà cứ hôn trán em như hôn con nít thế!
Vừa muốn trêu Giang vừa nói ra sự thật tôi tưng tửng bảo:
– Anh cũng muốn hôn vào môi lắm chứ có muốn hôn vào trán đâu nhưng mà do em lùn quá nên không hôn được!
– Anh… Không chơi với anh nữa… a. A… anh làm em tức chết lên được đây này… Em lùn cũng không có lùn quá chứ!
– Vậy thích hôn vào môi hả?
Câu nói chặn họng của tôi làm cho Giang không nói thêm được lời nào nữa, mặt đỏ ửng lên. Nhìn cái vẻ mặt tôi biết thừa con bé có phần thích tôi rồi nhưng vẫn rỏ ra cứng rắn. Xoa nhẹ đầu con bé cái tôi bảo:
– Anh đùa đấy, hôm nay nấu cơm cho anh ăn nhé!
– Em không biết nấu, anh đi mà nấu đi.
Tôi cười hì một cái rồi đóng cái cửa phòng nghiên cứu linh tinh của mình lại sau đó xuống dưới bếp, lục tủ lạnh được có ít đồ nên nấu bừa, tôi cũng thuộc dạng nấu ăn không ngon lành gì lắm, chỉ là đủ để đút vào mồm thôi.
Thấy tôi lóng ngóng thế Giang bảo:
– Đợi anh nấu xong đến chiều mới có cơm, thôi để cho em!
Tôi cười toe toét chạy ra ngoài, nhìn khuôn mặt tròn tròn thánh thiện của Giang khiến con tim nảy tưng tưng trong lồng ngực, đánh liều ôm Giang một cái rồi tôi hôn nhẹ lên môi. Giang đỏ mặt vì ngượng sau đó tím lên vì giận rồi lấy con dao làm bếp chỉ vào tôi rượt rồi nói:
– Ai cho anh cái quyền hôn em… dám cướp nụ hôn đầu đời của em này… hứ… Cho anh một nhát sang tay kia cho cân… đồ đáng ghét!
Tôi vừa chạy vừa la!
– Thôi thôi, anh xin… anh xin…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro