Phần 35
2021-06-28 01:35:00
Bà Phương từ bếp đi ra, Trung khẽ chào. Anh cười gượng gạo với bà mẹ vợ, như thể mình vừa ăn vụng bị bắt gặp. Nhưng anh quả thật có làm gì đâu. Anh và Mai dù sao cũng từng là vợ chồng, có kết hợp lại hay không cũng chưa biết chừng. Bà Phương thấy Trung thì lạnh lùng quay vào bếp, Trung chưng hửng với nụ cười vẫn còn dang dở trên môi.
Mai cũng xuống ngay, cái lúc nãy cởi quần cho nàng sao khó thế, mà giờ Mai mặc quần áo thì nhanh ghê. Mai thấy Trung ở chân cầu thang thì liếc mắt đong đưa anh, đôi mắt đầy sóng tình đợi thuyền anh cập bến. Trung đằng hắng, ngó nghiêng bà Phương và con trai. Bà Phương vẫn ở trong bếp, thằng Quân thì lăng xăng ra mở cổng đợi mẹ dắt xe. Trung kéo Mai lại, bóp vào mông nàng một cái rõ mạnh làm Mai nhăn cả lên.
– Em, lúc nào anh phải đánh nát đít. Ra ngoài đường mắt mũi có liếc thế này không.
– Em chỉ liếc với anh nào tên Trung thôi.
Mai phì cười rồi chạy vội ra ngoài. Trung vội đi theo, cái người phụ nữ này, đang mang thai mà vẫn đi giày cao phải đến 7cm làm gì không biết.
– Con nó học ở đâu, hay anh chở đi cho. Em giờ bụng to thế ở nhà đi. Đi đâu mà lại còn đi giày cao gót thế.
– Nó học nhà cô giáo dạy tiếng Anh. Cô dạy IELTS hay lắm. Mà không cho anh đi, cô giáo xinh lắm, anh đi để cua cô giáo à.
– Cái cô này, nói năng linh tinh gì đấy.
– Thật, biết đâu đấy. Giờ anh là trai chưa vợ rồi. Mà em còn phải đi ra bưu điện gửi lại ít đồ mặc không hợp. Anh ở đây em đi tí là về.
Trung đứng ở cổng nhìn Mai phi xe mà phát khiếp. Tính anh ù lì đi xe cũng chậm. Nhưng vợ anh lên xe như ngựa vía. Đã đang bụng to, con trai đang ngồi sau rồi mà vẫn không đi cho nghiêm chỉnh. Trung nhìn hai mẹ con khuất bóng mới đóng cổng đi vào nhà. Căn nhà chợt lạnh lẽo, bà Phương vẫn cắm mặt trong bếp. Trung chợt thấy khó xử, không hiểu sao hôm nay bà lại thế.
Trung đi vào bếp, anh định nói chuyện để gỡ cái tình huống khó hiểu này. Bà Phương vẫn quay lưng ra cửa, tay đang làm bếp. Trung tiến tới phía sau, anh sáng mắt ra thấy bà đang cạy hàu. Ý nghĩ đen tối chợt lóe lên. Tay Trung chợt rờ tới bờ mông to của mẹ vợ. Bà Phương hơi giật mình nhưng để yên đấy. Bàn tay được thể lấn tới, luồn qua cạp quần đi vào bên trong. Cái mông mẹ vợ anh mát rượi, dường như cái quần lót hôm nay khá bé không che hết cặp mông bà. Trung liên tưởng ngay tới những cái quần lót nhỏ xíu của Mai, có cái chỉ che được đúng khe lồn. Bàn tay Trung tiếp tục sục sạo, ngón tay khẽ lách vào sâu trong quần lót. Bà Phương chợt đánh mông làm ngón tay anh trượt mục tiêu. Trung áp sát bà hơn, anh thì thầm, phả hơi vào tai bà làm bà khẽ rùng mình:
– Mẹ mặc quần hôm nay bé thế. Mẹ làm hàu cho con ăn phải không.
– Phải. Ăn để rồi làm lành với con Mai.
Ngón tay Trung đang tìm cách lách vào bên cái khe của bà thì dừng lại. Anh nghe đâu đây sự ghen tuông nơi bà. Trung cười, bà vậy mà ghen với cả con gái bà.
– Mẹ ghen phải không.
– Không phải.
– Rõ ràng. Mẹ không thích con quay lại với Mai à.
– Sao không thích. Con quay lại với nó mẹ vui lắm. Nhưng mà… hơi khó chịu.
– Vì sao.
Vì sao của Trung làm bà Phương không trả lời được. Vì ngón tay anh đã móc vào bên trong đáy quần lót, trượt xuống cái khe lồn nóng ẩm của bà. Bà Phương run lên, tay cầm dao hợt trượt qua vỏ hàu tí nữa đứt tay. Bà quay lại lườm Trung. Anh cũng giật mình vì quên mất bà đang làm hàu. Nhưng ngón tay chỉ dừng chút nữa rồi lại tiếp tục khều móc nơi lồn bà. Bà Phương không làm hàu nữa, vì có làm cũng không tập trung được. Bà chống tay xuống chậu rửa, hai chân chợt hơi dạng ra để tay Trung trượt vào cho dễ.
Trung được bà Phương tạo điều kiện, anh luồn gần hết các ngón tay vào trượt móc nơi khe lồn. Bà Phương cong cả mông lên, tay khuỵu xuống chậu rửa để lồn đón nhận những cú vọc lồn nhanh liên tục của Trung. Tiếng thở của bà Phượng nặng dần, mặt bà ửng đỏ khẽ nhìn Trung. Anh rút tay ra, tụt mạnh quần bà xuống. Chân bà nhón lên để cái quần tuột khỏi chân. Trung không làm gì tiếp mà đứng ngắm bà. Cái mông to trắng nõn đang được bao bởi cái quần lót nhỏ xíu, cái này là quần phơi mông chứ quần che mông cái gì. Tay Trung bóp lấy 2 bờ mông bà kéo căng ra, những ngón tay khẽ miết vào khe giữa lồn và đít. Bà Phương rên nhẹ lên, mông như muốn chổng hẳn ra cho Trung làm gì thì làm. Trung tụt nhanh quần xuống, con chim anh lại bung ra đang căng cứng đợi lệnh. Trung vén cái quần lót nhỏ xíu qua một bên, anh chĩa con chim vào cái cửa lồn nóng bỏng đang thèm khát kia. Bà Phương như gập người hẳn vào chậu rửa, cái mông cao lên để con cặc đi vào đúng cửa lồn. Trung từ từ ấn vào, vì cửa lồn bà thật chật hẹp và nóng. Một tiếng rên từ trong họng bà thoát ra khi chim anh dần xâm chiếm nơi đang để tên sổ đỏ là của ông Hà.
Tung bấu tay vào mông bà Phương, con chim bắt đầu nhấp chầm chậm làm quen với cái lồn như thể lần đầu gặp gỡ. Hai chân bà Phương nhón lên để mông lên thêm cao, con cặc đi vào thật dễ và sâu nhất. Trung cũng dần quen, con chim dập phành phạch nhanh dần. Bà Phương cứ thở hồng hộc, một tay cứ đập liên tục vào một bên chậu rửa. Không hiểu vì bà sướng hay muốn thúc chim Trung dập nhanh hơn, nhưng lồn bà cứ như mút chim Trung thật mạnh muốn kéo chim anh đi thật sâu trong lồn bà. Trung thở gấp, ngày hôm nay làm 1 nháy với chị Miên rồi mà gặp hai mẹ con Mai chưa chi chim đã sắp buông súng đầu hàng.
Trung tìm mãi mới có cơ hội, anh vội rút ngay chim ra khi còn chưa muộn. Cái lồn chợt kêu póc một tiếng, cái mông hẩy ra sau như nuối tiếc con chim chưa làm mình đã đời. Bà Phương quay lại, ánh mắt như hỏi mà cũng như trách. Trung cười, anh chợt thấy phụ nữ bị bỏ đói thật đáng sợ. Tay cầm chim ve vẩy cho đỡ sướng, tay anh khẽ đẩy bà Phương lên bàn bếp. Bà Phương tưởng Trung muốn đổi tư thế, ánh mắt hờn oán vừa nãy chợt thành sóng tình lênh láng nhìn anh. Bà Phương ngồi hẳn lên bàn bếp, hai chân dạng ra chờ đợi. Trung còn muốn câu giờ chút nữa, nhưng nhìn ánh mắt như mong chờ kia anh không chờ đợi nữa. Con chim lại đâm thật sâu vào trong lồn bà Phương. Cả hai cùng thở gấp, Trung không chậm chạp làm gì nữa, cái hông nắc nhanh làm chim đi vào đi ra phầm phập nơi lồn bà. Bà Phương chợt kéo đầu Trung vào, nút chặt môi anh lại. Hai cái lưỡi nhanh chóng trao đổi nước bọt với nhau. Bà hôn anh điên cuồng, đôi môi ngày nào còn ngờ nghệch giờ nút lưỡi Trung thật chặt thật say mê.
Trung mặt đầy hớn hở và háo hức nhìn người đàn bà vừa tha cho cái lưỡi của anh. Tay Trung nâng nhẹ cằm bà Phương lên nhìn mình. Người đàn bà sau nụ hôn điên dại đó chợt xấu hổ muốn dấu mặt mình nơi vai Trung.
– Phương, sao phải xấu hổ. Phương hôn giỏi quá.
– Xấu hổ lắm, chả hiểu sao thế.
– Phương yêu Trung không.
– Không biết… không biết đâu… nhưng có ghen… Phương có ghen với con Mai.
– Làm sao mà ghen, Trung vẫn ở đây yêu Phương mà.
– Khác… Phương… nghe tiếng… con Mai rên rỉ… Phương ghen…
– Ghen mà vẫn đi làm hàu cho Trung ăn, không sợ Trung lại xả trên người Mai à.
– Dám… mà có… cũng đành chịu… Phương biết mình… Phương chỉ là…
Trung không để bà mẹ vợ cũ nói tiếp. Anh dán chặt môi mình vào hôn bà. Bà Phương lại điên lên, mút mát miệng Trung lưỡi Trung không nhả. Chỉ đến khi con chim bên dưới thúc thật sâu liên tục bà mới nhả miệng Trung ra để rên.
– Tí nữa làm hàu cho Trung ăn… giờ Trung xả hết… vào Phương nhé.
– Xả đi… làm Phương sướng… Phương mặc… quần lót bé… để quyến rũ Trung đấy… Phương… chết mất… biết Trung đến… là… aaaaa… aaaaa… aaaaa…
– Là sao.
– Là… aaaaa… ôi… ôi… ôi… ác thế… không để người… ta… nói nốt…
– Thế dừng lại nhé.
– Không… ôi… ôi… ôi… Trung ơi… em chết mất… Phương… cứ rạo rực… khi biết Trung đến… aaaaa… ôi… ôi… Phương… thèm Trung… aaaaa… aaaaa…
– Thế anh làm Phương hết thèm nhé… anh địt em thật mạnh đây… Phương của anh ơi…
– Mạnh đi… em sướng… em chờ anh qua… lâu lắm… em nhớ… anh ơi… aaaaa…
Cổng chợt mở, cả Phương và Trung đều biết Mai về. Nhưng cơn sướng đang cận kề, Trung cố nắc thật nhanh. Phương còn ghê hơn, tay ôm lấy cổ Trung, quặp chân giữ chặt Trung lại. Hai con người không rên nữa, nhưng cặc nện phầm phập vào lồn. Như bị Mai dồn ép thời gian, hai con chim và bướm gấp gáp ma sát nhau. Cả hai rùng mình, hai cơ thể ép chặt vào nhau cùng giật giật trong vũ điệu khi bướm và chim cùng bay lên thật cao trong sự sung sướng tột cùng.
Mai dắt xe vào. Nàng thấy hơi lạ, không thấy tiếng ai. Trung cũng không ra mở cổng hay dắt xe cho nàng. Mai hơi dỗi, vừa nãy còn đòi đèo con đi, đúng là chỉ được cái miệng lưỡi. Nàng phụng phịu đi chầm chậm, chân gõ mạnh guốc vào sàn đánh tiếng nhưng chả ai trả lời, kể cả mẹ nàng. Mai đi vào, chả có ai ở tầng 1 cả. Nàng đi lên tầng 2, cửa phòng tắm đóng chặt. Mai đi vào phòng mẹ, bà Phương đang nằm đắp hờ cái chăn nơi bụng.
– Mẹ sao nằm nghỉ thế, anh Trung trong nhà tắm ạ.
– Ừ… mẹ đi nắng về hơi mệt. Thằng Trung nó tự dưng kêu người mồ hôi nên tắm qua.
Mai khẽ cắn môi cười, chắc Trung tẩy dấu vết lúc nãy làm chuyện đó với nàng. Mai quay gót, mắt khẽ cười nghĩ ngợi xem làm thế nào để anh ngủ đêm lại đây. Để đêm này nàng có thể vần anh, lâu lắm rồi Mai chưa làm chuyện đó. Quan trọng là Mai được làm với anh. Trái tim Mai khẽ đập khi nghĩ mình và Trung có chút hy vọng. Nàng đâu biết bên trong Trung còn chưa có rửa ráy mà còn thở. Con chim vẫn còn giật giật vì sướng. Lồn bà Phương mút chim anh thật ác, giờ nó còn chưa hết lên cơn.
Trung tắm táp xong thì thấy cửa phòng bà Phương vẫn đóng. Anh khẽ cười, gõ nhẹ cửa mở ra. Bà Phương đang cho tay vào trong quần, hơi giật mình khi thấy anh. Trung nhẹ bước vào khi biết chắc Mai không ở đây.
– Mẹ không xuống nhà làm hàu cho con tẩm bổ à.
– Bổ gì nữa… làm gì ra nhiều thế, ướt hết quần người ta rồi.
– Thì… mẹ bảo con xả hết ra mà. Phương… thấy xả thế có được chưa, Phương đỡ ghen chưa.
– Chưa… chưa… chưa…
Trung cười ha hả rồi đi ra. Anh xuống nhà, Mai đang đứng cạy nốt chỗ hàu. Anh định tiến lại dí con chim vào cái mông hư kia mà chợt nhớ chim anh vừa bị vắt kiệt. Giờ dí vào mà nó không lên được thì bỏ mẹ. Anh còn lần chần thì Mai đã quay lại, cười liếc anh tình tứ. Trung đành tiến lại, ôm khẽ sau lưng Mai. Cái bờ mông kia biết ngay nhích ra sau tìm chim anh. Trung vỗ vào mông Mai, dịch luôn người ra.
– Mẹ xuống ngay giờ.
– Sợ gì… mình… thế này… có sao đâu.
– Sao với răng gì… làm hàu nhanh anh còn tẩm bổ.
– Anh đã ra đâu mà tẩm với bổ.
– Ơ… anh ở dưới đó làm lụng vất vả. Mẹ mua để anh tẩm bổ.
– Hừ… mẹ em rõ là… mua cái này tẩm bổ cái gì chứ có tẩm bổ người đâu. Anh ở đó lại bập vào ai đấy.
– Thì sao… em ghen à.
– Em… làm gì có quyền ghen… em… chả là gì với anh.
– Lại thế nữa rồi. Anh… xin lỗi. Tại anh… anh vẫn còn chưa sẵn sàng. Với cả anh vẫn còn quan hệ với…
– Thôi không nói nữa. Em biết rồi. Anh vẫn đối xử với em thế này là em mừng lắm rồi. Được sao thì biết vậy. Khi nào anh cưới thì em sẽ buông anh ra.
– Anh chả cưới ai nữa. Một cuộc hôn nhân với anh là đủ rồi. Giờ anh muốn phát triển sự nghiệp. Em… nếu gặp ai… đi bước nữa đi. Nếu cần anh sẽ nuôi thằng Quân.
– Anh đừng hâm. Em cũng chỉ có một cuộc hôn nhân. Anh không lấy vợ em cũng không lấy ai nữa. Em sẽ ở bên anh.
– Đừng thế. Anh… có quan hệ với người khác. Anh mà cứ dính lấy em anh thấy có lỗi. Em còn trẻ và đẹp, nên tìm ai đó yêu thương, chăm sóc mình cho tốt. Chứ như anh vô tâm nên giờ anh và em mới vậy.
– Là do em… do em ngốc em ngu. Anh đừng nói nữa. Dù sao em cũng chỉ muốn bên anh thôi.
– Điên. Em sao chấp nhận cái mối quan hệ không tên mập mờ này làm gì. Anh lăng nhăng với ai nữa em cũng ở vậy đợi anh à.
– Anh… em chỉ cho anh có 1 người khác thôi. Còn… phải quan tâm em, còn con nữa. Khi nào em hết yêu anh, em sẽ tự đá anh.
– Mai anh không qua nữa, em đừng chờ nữa.
– Anh mà không qua, em sẽ vác bụng bầu xuống ăn vạ.
– Tùy em, chỗ đó chó còn ngại nằm, em xuống rồi em tự về.
Mai vùng vằng, Trung cũng mặc kệ rồi ra ngoài. Bà Phương xuống, hơi ngạc nhiên thấy cả hai như vậy. Trung ngồi uống nước, anh tính về luôn, chả hàu với hiếc nữa. Vừa nãy anh cũng nói thật, anh hơi thấy có lỗi với Mai. Không chỉ là mối quan hệ với chị Miên mà còn với bà Phương. Anh thế nào vẫn coi Mai là vợ, anh xót xa khi nghĩ Mai sẽ đợi mình. Từ lúc nào trong Trung chợt có luồng suy nghĩ khác. Anh không muốn dính vào hôn nhân, vào chung thủy nữa. Một phần vì chính anh chung thủy nhưng Mai lại ngoại tình, nó làm niềm tin nơi anh vào hôn nhân có phần mất đi. Một phần vì Trung chợt nhận ra cuộc sống không hôn nhân nó dễ thở hơn. Như anh và chị Miên, đôi lúc thật tùy hứng. Tuy có những đêm nằm không khó chịu, nhưng không còn sự gò bó nữa. Con chim đã tung bay sao chịu nhốt vào lồng. Miên và bà Phương như làm con thú trong Trung thức tỉnh. Đôi lúc anh thấy mình cũng thật khốn nạn, anh vậy cũng sắm vai kẻ đi ngoại tình với mẹ vợ, cắm sừng ông bố vợ cũ của anh. Nhưng cái trò tình dục nó như thuốc phiện, thậm chí là đá, cắn vào hít thì phê không muốn rời. Chính vì thế nên Trung càng không muốn Mai đợi anh. Nàng sẽ tốt đẹp hơn, có một tấm chồng yêu quý mình, dành cả thanh xuân còn lại bên nàng. Anh – sẽ cô độc đi trên con đường mới. Chưa biết cái đích nhưng anh vẫn hào hứng muốn bước tiếp.
Một vòng tay chợt ôm chặt cổ Trung. Môi thơm của Mai khẽ hôn lên má Trung. Anh đưa tay vuốt ve má nàng. Mai kéo Trung xoay mặt lại, nụ hôn điểm khẽ lên môi anh.
– Anh cứ làm gì thì làm, đó là quyết định của anh. Nhưng anh tôn trọng quyết định của em nhé. Em chỉ muốn làm người đàn bà của anh mà thôi. Nếu anh cưới vợ khác em sẽ mãi ở bên anh, bầu bạn mỗi khi anh cần. Em còn hai nhóc cần chăm sóc nữa, em không yêu ai nữa đâu.
– Em sẽ khổ đấy.
Em khổ kệ em. Chỉ cần nhớ đến anh thì em sẽ không thấy mệt mỏi nữa. Anh cứ thỏa sức mà làm gì thì làm, em sẽ vẫn ở đây. Cố lên giám đốc của em.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro