Phần 17
2021-06-28 01:35:00
Đi dã ngoại mà cả trường như ong vỡ tổ. Nhốn nháo, ồn ào, tiếng bố mẹ dặn dò con cái, cô giáo hô quát bọn nghịch ngợm vào đúng hàng lên xe… Trung đứng đó, anh vừa gửi xe vào trường xong. Cô Thúy đứng đó, vẫy vẫy tay gọi bố con anh. Trung để con vào hàng, anh tiến lại bên Thúy. Cô giáo hôm nay cũng mặc váy, một bộ váy xanh đến đầu gối. Cái nơ gài lên tóc làm cô như thêm xinh ra. Có lẽ trước kia anh có Mai, nên các cô gái khác như lu mờ cả. Nhìn cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh khẽ nhăn lên, Trung thấy mình vậy mà trước giờ chả để ý đến.
– Em còn tưởng anh hôm nay không đến.
– Xin lỗi cô, tự nhiên đi đúng cái đường bị kẹt xe. May mà vẫn kịp.
– Giờ em đưa các con lên xe. Anh đi phía sau đề phòng đứa nào ra ngoài hàng nhé.
Trung đứng đó nhìn Thúy đưa từng đứa lên xe. Cái cách cô nói, cách cô trêu bọn trẻ thật đáng yêu. Giá mà hồi xưa anh được học cô giáo thế này nhỉ. Bà cô giáo già hồi xưa khó quàu quạu, hơi tí là tay và mông anh lại bị một cái thước.
Trung lên xe, anh ngớ ra khi con đang ngồi với một bạn gái. Cái thằng ôn này, quên luôn bố. Nó còn mời đứa kia ăn kẹo. Trung chợt thấy cô Thúy vẫy anh. Cô đã chừa một ghế cho anh… cạnh cô. Trung ngồi xuống mà thấy một mùi thơm dịu nhẹ từ cô bay qua. Nhìn Thúy cười mà Trung muốn ngắm thêm. Nhưng anh cũng ngại, chỉ thi thoảng liếc cô một cái.
Xe đi lòng vòng mãi mới ra khỏi thành phố. Đến được nông trại tổ chức dã ngoại thì cũng hơn 9h. Trung thấy hơi sai lầm, anh thế mà nhận lời giúp Thúy tổ chức các trò chơi cho lũ trẻ. Ốm hết cả người với bọn nặc nô này. Anh nhìn con vui đùa, thấy con vui vẻ mà cảm giác hơi cay mắt. Anh vui, nhưng hơi buồn chút xíu vì thương con.
Mãi cũng đến giờ ăn trưa. Trung thật chỉ muốn nằm xuống cho cái lưng đỡ mỏi. Chạy theo cái bọn này sao mà oải thế, anh nhớ tới ông Huấn. Giờ ông có sai anh cả nghìn việc anh thấy còn dễ hơn ở với bọn trẻ này. Ấy vậy mà Thúy vẫn như tràn đầy sức lực. Nhìn cô sắp đặt bọn trẻ, phân phối thức ăn, quan sát bắt từng đứa ăn mà anh thấy nể quá. Đúng là không có nghề nào dễ dàng cả, có ở trong nghề mới biết.
Anh mở hộp đồ ăn ra. Mấy miếng bít tết vẫn hơi thơm mùi thịt, mấy lát bánh mì đã phết sẵn phô mai, một ít rau sống hơi nát chắc do Mai rửa nhiều nước muối, thói quen của nàng. Bên trên là một hàng cơm cuộn thật đẹp mắt và có lẽ rất ngon. Trung thấy nao nao lòng, anh vẫn còn nhớ vợ, vẫn thèm cơm vợ nấu.
– Ai chà, anh cũng mang đồ ăn à. Em không biết lại lấy suất cho anh đây.
– À, không. Đồ mẹ cháu chuẩn bị cho cháu với các bạn ăn thêm. Tại bụng cháu hơi kém.
– Trông ngon quá anh nhỉ. Chị nhà nấu ăn có vẻ tuyệt đấy.
– Vâng…
Trung chả hiểu sao hơi khó chịu khi ai cũng gọi Mai là vợ anh. Anh có lẽ vẫn coi Mai là vợ, nhưng trong tiềm thức thì luôn có một sự từ chối cô. Thúy dường như cũng nhận ra thái độ của anh, vội vàng quát tháo lũ trẻ thay đổi không khí.
– Cô giáo ăn thử không. Trung gượng gạo hỏi.
– Em cũng có phần ạ.
– Thì đồ ăn thêm thôi mà. Để tôi gắp ra cho thằng Quân, còn đâu cô giáo và các cháu cứ ăn đi.
Cái lũ ma đói, có thứ gì chúng chê. Đống đồ ăn trông to thế mà còn chưa đủ vào kẽ răng chúng. Đứa nào chậm chân còn kêu gào thảm thiết đòi thằng Quân lần sau bảo mẹ làm thêm. Thúy cũng ăn một miếng cơm cuộn, nàng tấm tắc khen ngon. Trung gượng cười, Mai vốn nấu ăn cũng tuyệt vời mà.
Bỗng một lát bánh mì kẹp bít tết và ít rau sống chìa ra trước mắt anh. Bàn tay nhỏ nhắn của con đang cầm bánh mì đưa cho anh.
– Sao con không ăn đi.
– Con ăn 2 miếng cơm cuộn rồi. Ăn đồ ở đây cũng ngon, bố cứ ăn đi.
– Con thích ăn bánh mì bít tết mà.
– Miếng này là dành cho bố. Con thấy miếng thịt này còn tái hơi đỏ đỏ, chắc mẹ làm riêng cho bố. Con lấy luôn, đằng nào bọn kia cũng không thích ăn thịt tái thế này đâu. Về nhà con bảo mẹ làm lúc nào chả được.
Trung nhận miếng bánh trên tay con, lòng anh nặng trĩu. Anh thương con quá, cái tuổi vô lo này mà vì anh mà tự nhiên nó như lớn sớm ra. Anh cắn 1 miếng trước mặt con, nó mới yên tâm quay qua vừa ăn vừa nô với lũ bạn. Mắt anh hơi ướt, cái vị thịt bò này vẫn vậy. Mai tẩm ướp thịt bao giờ cũng phải chia làm 2 trường phái, của thằng Quân khác, của anh khác. Miếng thịt này đúng là làm cho riêng anh.
Buổi chiều Trung có vẻ dễ thở hơn, vì lũ trẻ quay qua chơi với lũ cừu và thỏ. Thúy đứng cạnh anh, quan sát lũ trẻ chơi.
– Thứ 4 tới anh có rảnh không. Em mời anh cà phê nhé.
– Có chuyện gì mà cô giáo mời tôi thế.
– Em chả bảo sẽ mời anh cà phê mà. Nhưng nhà em nhiều chuyện quá, em không sắp xếp được.
– Tôi sao cũng được. Vậy cà phê ở đâu giờ.
– Để em chọn, rồi nhắn tin anh nhé.
– Được, vậy tôi sẽ chờ cô giáo. Đừng cho tôi leo cây.
Thúy liếc anh một cái rồi đấm nhẹ vào tay anh. Trung thấy cô mỉm cười, khuôn mặt hơi ngửa lên trời. Cái mũi xinh xinh kia sao mà đáng yêu thế, không hiểu cô giáo có người yêu chưa nhỉ?
Trung đưa con về đến nhà, bà Phương ra đón. Anh ý nhị khẽ chào rồi cười với bà. Cả hai mẹ con vẫn như bình thường, nhưng anh biết trong mắt bà Phương nhìn anh đã có hơi khác.
Trung về đến nhà, anh ngỡ ngàng thấy mùi thơm của thức ăn trong phòng. Chị bước ra với cái tạp dề đeo phía trước.
– Sao chị lại ở đây.
– Không được à. Chị kiểm tra xem em có dẫn cô giáo về không.
– Chưa, nhưng sắp rồi. Em có hẹn cà phê với cô giáo rồi.
– Cái đồ… chị phải cho em biết tay mới được. Mau thay quần áo ngay, sao mà hôi thế này.
Trung bật cười né cái muôi đang giơ lên dọa của chị. Anh ù vào nhà tắm vội vã tắm rửa. Chị như làn gió mát làm anh quên đi những nhọc nhằn mệt mỏi. Anh le te chạy ra với chị như con chó chờ chị cưng chiều. Cơ thể vẫn còn ướt dán vào sau lưng chị, tham lam hít ngửi mùi da thịt chị.
– Cái đồ hâm. Chị giờ toàn mùi đồ ăn, có gì mà ngửi.
– Em vẫn ngửi thấy. Người chị sao càng ngày càng thơm thế nhỉ.
– Có mà mũi chó sao mà ngửi được. Chị thấy người toàn mùi mồ hôi với cả mùi đồ ăn.
– Chị nhớ em lên chạy vội qua đây nên mới mồ hôi phải không, trả lời đi.
– Thì đúng thế chứ sao. Con bé nhà chị tối nay đi ăn sinh nhật bạn. Chị chạy qua đây ăn cơm với em thôi.
– Chán nhỉ. Hay mình nghỉ làm một hôm, em muốn ôm chị cả ngày.
– Có mà hâm. Ừ em nghỉ đi, sắp cuối năm rồi đấy.
Trung bực bội, anh ra mâm cơm nhồm nhoàm miếng đậu nhồi thịt vào mồm. Chị bê canh rau ra, bữa cơm ít món nhưng thật ấm áp. Trung kéo ghế chị sát vào anh, không cho chị gắp nữa. Anh kẹp tay chị vào trong đùi mình, vừa ăn vừa ngắm chị. Mắt chị long lanh rạng rỡ nhìn anh, sao mà Trung thấy chị đẹp thế. Trong mắt anh chị như có một vầng sáng, làm chị trông lung linh đến lạ. Anh ngắm chị quá làm chị phát bực, xiên cái đũa vào miếng đậu nhét vào mồm anh. Trung há thật to nuốt lấy miếng đậu. Anh thích thú phồng mồm trợn mép ăn miếng đậu của chị. Căn phòng từ hồi anh về giờ mới có hơi ấm thực sự.
Ăn cơm kiểu gì mà lề mề dễ sợ. Vậy mà đã 8h rồi. Chị vẫn còn lề mề dọn dẹp dù Trung bảo để tí anh làm. Tí nữa 10h con bé nhà chị về rồi. Trung không đợi nữa, anh chạy vào bếp bế bổng chị lên. Tay chị vẫn còn xà phòng huơ loạn lên đòi Trung thả xuống. Làm sao mà thả, anh bế chị vào phòng rồi cả hai lăn kềnh ra giường. Chị như con nhím cuốn chặt cái chăn cười rúc rích, Trung thì cứ hì hục tìm cách kéo chăn ra.
Trung đang kéo bỗng cái chăn tuột ra thật dễ. Chị nằm đó, mắt long lanh nhìn anh. Trung nhẹ nằm lên chị, cảm nhận sự mềm mại của thân thể chị.
– Ăn xong rồi làm có sợ đau bụng không.
– Không… không…
– Vậy… yêu em đi… em sắp phải về rồi.
Đôi môi chị hé mở đón nụ hôn của Trung. Chị vẫn nồng nàn như thế, cuồng nhiệt như thế. Trung như bị cuốn vào nụ hôn đầy say mê của chị. Môi và lưỡi anh sung sướng gắn chặt với chị, cảm nhận sự nồng say của tình yêu chị dành cho anh. Quần áo lần lượt được trút bỏ, hai con người trần truồng ôm chặp lấy nhau. Không cần sự kích thích nào nữa, sự cọ xát của da thịt, của cảm giác yêu đương đã là sự kích thích lớn nhất. Trung lại đi vào chị, anh say mê hì hục ấn thật sâu rút ra cắm vào bên trong lồn chị. Cái lồn ấm nóng cứ mút lấy chim anh, đôi tay cứ vuốt ve khắp người anh. Môi chị hà những lời mật ngọt, những tiếng rên rỉ bên tai anh. Trung như chìm đắm trong nhịp điệu đó. Anh thúc càng lúc càng mạnh, chị ôm chặt lấy anh, 2 đùi áp chặt vào hông anh.
– Em yêu anh… em yêu anh lắm Trung ơi.
– Anh cũng yêu em… anh chết mê chết mệt em rồi Miên ơi.
– Em cũng thế… mạnh lên anh… làm em sướng… em thèm được anh yêu lắm không chịu nổi… ư… ư… aaaa… đúng… dập mạnh vào… em sướng lắm… ư… ư… aaaaa…
Những âm thanh rên rỉ to dần, những tiếng pạch pạch của da thịt cứ đều đặn vang lên. Trung gầm lên, anh bắn hết đống tinh binh vừa được tuyển chưa lâu phun hết vào chị. Lồn chị vẫn tiếp tục co bóp làm cả anh và chị vẫn mãi rên rỉ trong cơn sướng đến rủn người.
Trung nằm ôm chị, cả hai khẽ vuốt ve nhau, trao nhau những ánh mắt tình tứ. Chị luyên thuyên kể cuộc sống hàng ngày cho nhau nghe. VÌ dù gặp mặt nhau nơi công sở nhưng chị hầu như ít nói chuyện với Trung. Chị giữ cho Trung, anh đang có cơ hội tuyệt vời để thăng chức. Chị không muốn ai đó dèm pha, nhất là khi anh chưa ly hôn.
Tiếng chuông 9h điểm, 2 con người nhìn nhau, rồi lại vội vã quấn chặt nhau. Đôi môi vội vàng áp vào nhau, chân tay không chút thừa thãi tìm cách quấn vào người nhau. Con chim không cần lệnh cũng đã cương lên, lại tiếp tục đi sâu vào lồn chị. Miên co cả 2 chân lên gần mặt, Trung cứ thế hẩy cặc thật sâu vào lồn nàng. Cả hai điên cuồng giành từng giây từng phút để địt nhau. Những cú nắc chan chát, những cú dập điên cuồng từ trên xuống. Trung gầm ghè, anh đang nằm trên Miên dập mạnh con cặc thật sâu vào lồn nàng. Cái lồn bóp thật chặt, 2 chân khép thật khít. Con cặc không chịu nổi nữa mà bắn xối xả vào sâu trong lồn. Hai người thở hổn hển nhìn nhau, rồi sung sướng ôm chặt lấy nhau.
Đã sắp 10h, chị đòi về một mình nhưng Trung không chịu. Anh nhất quyết đèo chị về. Đường phố có vắng hơn nhưng đèn đuốc vẫn sáng. Trung vừa lái xe vừa mân mê bàn tay chị đang để ở bụng anh.
– Lần sau chị mặc váy nhé.
– Sao lại mặc váy. Sắp đông rồi mặc váy lạnh chết.
– Em thấy con gái mặc váy đầy ra kìa. Em muốn chị mặc váy, em có thể sờ vào đùi chị như thằng bé kia.
– Đừng có mà mơ. Già rồi mà còn đòi cưa sừng làm nghé.
Trung bật cười, anh thấy mình đang càng trẻ ra thì phải. Dường như có một sức lực nào đó trong anh, cứ dần dần càng tuôn trào trong anh. Có lẽ đây mới là thanh xuân tuổi trẻ mà anh chưa từng biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro