Phần 7
2021-10-24 11:36:00
Mọi việc diễn ra như thế đó, vẫn bình thường, ngày nhắn tin cho nhau, đêm nhắn tin, đi chơi đi uống nước. Nhất là sex thì không bao giờ bỏ được.
Có thể giờ em cũng thích thú với việc làm tình hơn, lên có khi 2 tuần em cho tôi chơi 3 lần.
Từ cái ngày tôi ăn em đến giờ được 6 tháng rồi. Càng ngày tôi thấy mình yêu em nhiều hơn, có tình cảm thật sự với em, không như trước, chỉ là vì thèm lồn của em mà thôi.
Đang yên đang lành vào 1 đêm ấy, tôi đau bụng dã man, bố mẹ phải đưa tôi vào bệnh viện.
Tôi được đưa vào phòng cấp cứu, rồi mổ ruột thừa, trưa hôm sau tôi mới tỉnh, bố mang điện thoại của tôi vào cho tôi.
Tôi cầm điện thoại thấy chục tin nhắn và hơn 30 cuộc gọi nhỡ, cuộc mới nhất là 10 phút trước.
Tôi gọi em, em vừa bắt máy em đã gắt lên…
– Anh làm gì mà từ đêm qua em gọi không được, anh biết em lo lắng cho anh thế nào không.
– Anh, anh làm gì mà không nói gì thế…
Giờ tôi mới nói.
– Em có cho anh nói đâu, giờ anh nói nè.
– Anh nói mau đi, em phát điên rồi đây này.
– Ừ… Đêm qua anh bị đau bụng, lên vào viện nằm chút à.
– Anh đang ở đâu.
Đa khoa tỉnh.
“Tút… Tút… Tút…”
Tôi thở dài, chưa kịp nói câu gì đã cúp máy.
Tôi ăn trưa xong thì em lại gọi.
– Alô… Anh nghe…
– Em tới rồi, anh ở phòng nào vậy.
– Ừ… Tới gì nhanh thế… Anh ở phòng…
Vài phút, tôi thấy có tiếng của giày cao gót vang lại gần.
– Em mở cửa, em lao vào giường của tôi đang ngồi tựa lưng.
– Anh, anh bị có sao không, sao anh không gọi cho em hả…
“Hu… Hu… Hu…”
Bố mẹ tôi đứng đó cười, bố tôi phải ho khan 1 tiếng…
Em mới ngửa mặt lên nhìn, thấy ông bà đang cười mình, em đỏ mặt xấu hổ, không biết nói gì.
Tôi liền giới thiệu.
– Em, đây là bố mẹ anh…
– Dạ… Cháu chào 2 bác ạ, cháu không biết 2 bác là… Anh ấy có dẫn cháu về giới thiệu với gia đình đâu, lên cháu… Cháu…
Mẹ tôi, nắm tay em…
– Không sao mà cháu, trước lạ sau quen mà…
– Thôi 2 đứa nói chuyện, bố mẹ ra ngoài chút…
Em nhanh nhảu nói.
– Dạ… thưa 2 bác, hay là 2 bác cứ về nghỉ đi ạ, để cháu trông anh Huy cũng được ạ, công việc của cháu không quan trọng ạ…
Bố thấy tôi gật đầu, lên ông bà cũng đồng ý…
Bố mẹ, tôi vừa ra khỏi phòng, em lại khóc toáng lên…
– Hu… Hu… Hu… Anh… Nghĩ em là gì của anh hả…
Tôi nắm tay em như an ủi.
– Em bớt khóc đi, giường bên cạnh họ cười cho kìa.
Em vẫn khóc.
– Kệ… Ai cười, mặc người ta…
Rồi em mới kéo áo tôi lên…
– Cái gì thế này, anh bị sao vậy…
Tôi chỉ cười…
– Anh mổ ruột thừa mà, không sao đâu em.
Em không khóc to nữa, nhưng nước mắt cứ tuôn ra, em ôm chặt lấy tôi…
Cánh tay tôi cũng ôm thân hình nhỏ nhắn của em vào lòng.
Mười ngày tôi nằm viện là cả 10 ngày em ở bên tôi, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, như người vợ hiền chăm chồng ốm.
Em làm ở quán spa lên cũng không gò bó thời gian, nhìn em nhiệt tình chăm sóc em mà tôi như bị chạnh lòng, tình cảm và tình yêu em dành cho tôi là vậy, thế mà tôi lại chỉ coi em như cái đồ chơi, giải quyết sinh lý…
Tôi nằm nhắm mắt như ngủ, em ngồi bên giường. Nhưng tôi đang suy nghĩ vì em, tôi buồn thật nhiều.
Những người con gái tôi đang quan hệ, khi trên giường thì quan tâm này nọ, anh anh, em em. Nhưng lúc tôi ốm thì sao chẳng 1 ai đến, chỉ nhắn tin hỏi han qua điện thoại. Mỗi em người tôi coi nhẹ nhất lại đối tốt với tôi vô cùng.
Tôi mở mắt.
– Em… Em ôm anh thật chặt được không.
Em nhìn tôi như không hiểu điều gì, nhưng rồi cũng ôm vào tôi…
– Đừng xa anh em nhé, anh yêu em.
Em lại nhìn tôi vẻ khó hiểu.
– Anh hôm nay bị sao thế, hay ở viện nhiều bị ấm đầu rồi…
Tôi không nói kéo đầu em xuống rồi hôn, nụ hôn giờ tôi dành cho em là chân thành nhất, là tình cảm nhất.
Tôi quyết định từ bỏ mọi mối quan hệ đang diễn ra, chị họ này, em gái nuôi nè, dì hai tốt bụng nè. Tôi quyết định bỏ hết dành tình cảm cho em mà thôi.
Được ra viện 1 tuần, thì tôi nói với bố mẹ, cuối tuần dẫn em về ra mắt. Tôi cũng no gia đình tôi không chấp nhận 1 cô gái làm ở quán spa.
Em đến nhà tôi ăn cơm, vẫn phong cách bình dị, không tô son má phấn đậm đà, không nước hoa sặc mùi. Em tới cũng tự nhiên xuống giúp mẹ tôi nấu cơm, dọn đồ…
Thấy bố mẹ và cả nhà cũng hòa đồng cùng em như vậy tôi cũng vui.
Sáng hôm sau, ăn bữa sáng. Tôi bất ngờ vì mọi người đông đủ.
Bố tôi nói trước.
– Con đó được đấy, yêu rồi cưới đi.
Mẹ tôi tiếp tục nhận xét.
– Con đừng bỏ nó nghe con, yêu thì phải lấy, mẹ thấy mến nó lắm.
Đến lượt ông anh rể. Nói nhỏ vào tai tôi.
– Con đấy vú to, ngon đấy, không lấy phí à.
Chị gái tôi kết thúc cuối cùng.
– Em đừng suy nghĩ về nghề của nó, chị tin nó là người vợ hiền dâu thảo.
Giờ tôi không biết là vui hay buồn nữa, tưởng mọi người không đồng ý, hóa ra hơn cả mong đợi.
Tôi quyết định lấy điện thoại báo cho em kết quả cuộc họp gia đình vừa diễn ra, và tôi cũng quyết giữ em và lấy bằng được em làm vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro