Phần 8
2023-11-16 08:39:00
– Cậu Long, có phải cậu đã biết trước việc làm của em trai cậu nhưng cậu cố tình không ngăn chặn mà ngược lại còn cố tình cản trở chúng tôi về nhà để cho em trai cậu gây ra chuyện này phải không. Một người trong đám người nhà của cô Mận hỏi tôi.
– Sao chú lại hỏi vậy?
– Thì tại cậu chậm trễ qua nhà hàng rồi sau đó còn mời chúng tôi uống nước nữa.
Cô Mận cũng đưa mắt dõi theo tôi để xem tôi trả lời thế nào. Nói như vậy là chứng tỏ tôi khi ở nhà cô ra về có ghé qua nhà hàng. Liệu có phải là do cô không kiềm chế được dục vọng, không đợi được đến khi tôi chơi cô Xuân xong rồi chuyển sang chơi cô nên do đó cô đã để thằng Hùng chơi mình. Và khi thấy điều đó thì tôi đã cố ý đến nhà hàng níu chân mọi người lại để mọi người không phát hiện ra hành động của cô, Vậy mà không hiểu sao cả cô và thằng Hùng lại thiếp đi không biết gì.
– Khi chú Thắng gọi là cháu đã qua ngay rồi. Còn việc mời nước là lẽ đương nhiên thôi. Chú nghĩ lại thử xem là ngồi uống nước mất bao lâu. Liệu thời gian đó có đủ giúp chú ngăn chặn hậu quả mà chú hỏi cháu thế.
– Thôi đủ rồi đó, tất cả im hết đi. Long, chú xin cháu… cháu hãy bỏ qua cho cô, bỏ qua chuyện này giúp cô chú.
– Chú Thắng, sao chú nói vậy. Cháu phải xin lỗi chú mới đúng, thật không còn mặt mũi nào để gặp chú nữa. Em cháu nó còn dại nên gây nên tội mong chú bỏ qua cho. Chắc tại nó uống rượu vào không kiểm soát được hành vi. Mai cháu tống cổ nó về quê ngay.
– Thắng, mày bị điên rồi ah Thắng, sao lại phải xin lỗi nó. Em trai nó ngủ với vợ mày, mới vừa lúc trước mày còn đòi giết nó mà bây giờ lại xin lỗi là thế nào.
– Lúc trước con giận quá mất khôn, không suy nghĩ được gì. Mọi người ở đây đều là người nhà và anh em thân thiết mong giữ kín cho. Mọi chuyện đổ bể ra hay làm ầm lên thì xấu mặt con mà còn liên quan đến hình sự. Con nghĩ lại rồi, thằng bé mới 15 tuổi là tuổi vị thành niên. Là vợ con dụ dỗ nó chứ không phải là nó cưỡng hiếp vợ con. Vậy thì mình có tư cách gì mà đánh nó. Giờ mà nó kiện con thì vợ con phải đi tù vì tội giao cấu với trẻ vị thành niên.
– Mày có thể khoan dung tha thứ được cho vợ mày, lại còn hạ mình xin lỗi để cho nó không phải đi tù. Nhưng chúng tao thì không thể tha thứ được. Dòng họ này không thể dung thứ được cái thứ dâu con dâm loàn như thế. Mày phải bỏ nó ngay lập tức nếu không chúng tao cũng từ mày ngay tại đây. Hôm nay như vậy đã là quá nhục nhã, sỉ nhục cả dòng họ nhà ta rồi.
– Con Mận, mày nghe thấy gì chưa con. Mày làm đẹp mặt cha mẹ và gia đình ta nhỉ. Mày không cầm dao giết luôn tao đi cho rồi. Cả nhà kéo nhau xuống đây để vui với vợ chồng mày, mà mày làm cho cả họ nhà ta nhục nhã không có chỗ mà chui. Nó có bỏ mày cũng không oan uổng gì đâu, ai cũng ủng hộ. Từ giờ phút này trở đi chúng tao không có đứa con như mày.
– Cha… mẹ…
– Đã bảo là từ giờ trở đi chúng tôi không có đứa con gái như chị. Chị đừng gọi chúng tôi là cha mẹ nữa, nhục mặt chúng tôi lắm. Thôi chúng ta về thôi, ở đây không có chỗ cho chúng ta nữa rồi.
– Ấy ba mẹ và mọi người định đi đâu. Giờ muộn rồi. Chú thắng lên tiếng.
– Chúng tôi về quê chứ ở lại đây sao được nữa. Ở lại cho thêm nhục nhã.
– Nhưng giờ khuya rồi không còn xe nào chạy đâu. Mọi người cứ ngủ lại đây rồi sáng mai về.
– Khuya rồi không có xe thì chúng tôi ra thuê trọ ngủ một đêm sáng mai về. Chứ chúng tôi không thể ngủ lại nhà cùng với cái đứa mất nết lăng loàn, làm nhục gia đình dòng họ như vậy được. Anh chị cứ để chúng tôi đi.
– Cha… mẹ… cha mẹ đã nhất quyết từ con, không nhận con nữa thì cũng cho phép con gọi tiếng cha mẹ lần cuối. Cha mẹ và mọi người cứ ở lại đây ngủ đêm nay đi, người ra đi là con. Anh Thắng, em biết là em có lỗi với anh nhưng mong anh hãy để mọi người ngủ lại đây đêm nay. Bố mẹ và người nhà anh nói đúng, mọi người không chấp nhận đứa con như em. Em cũng không còn mặt mũi nào để nhìn mặt mọi người nơi đây nữa, mà anh cũng không còn mặt mũi nào nhìn đồng nghiệp người thân trong gia đình. Em sẽ viết giấy ly hôn để cho anh đi lấy vợ khác.
– Mận đừng em, bình tĩnh lại. Ai cũng có sai lầm, hôm nay cũng do anh để em uống nhiều quá nên mới sinh chuyện thôi.
– Không, em nghĩ kỹ rồi. Anh không thấy là gia đình anh đã xúi giục anh bỏ em từ lâu rồi sao. Giờ nếu anh không bỏ em thì họ cũng từ anh. Em cũng không thể sống cùng anh được nữa rồi.
Cô Mận đi vào trong phòng và rất nhanh mang tờ đơn ly hôn ra đưa cho chú Thắng. Đó là tờ đơn ly hôn đã được viết sẵn và cô chỉ việc lấy ra ký tên vào rồi đưa cho chú Thắng thôi.
– Mận, em… thì ra là cô đã muốn bỏ tôi từ trước. Mọi người chứng kiến nhé, cô ta đã viết sẵn đơn ly hôn từ trước rồi. Chỉ chờ hôm nay là đưa ra để tôi ký thôi. Được nếu cô đã muốn bỏ tôi thì tôi cho cô toại nguyện.
Chú Thắng cũng cầm lấy bút rất nhanh ký vào lá đơn ly hôn. Cô Mận cầm lấy lá đơn ly hôn viết nguệch ngoạc mấy dòng nữa rồi đưa cho người nhà của cô ký vào cũng như người nhà chú Thắng ký vào. Sau này tôi hỏi chú Thắng mới biết mấy dòng đó đại loại là cô Mận nói hai vợ chồng đã hòa giải nhưng không thành, không thể hòa giải mặc dù có sự có mặt của hai bên gia đình. Vì vậy cô mong tòa giải quyết luôn mà không cần gọi lên tòa hòa giải tại tòa nữa.
Cũng sau này nói chuyện với cô Mận thì tôi mới biết là cô viết lá đơn đó từ sau chuyến bắt gặp chú Thắng ngoại tình ở quê. Xuống hà nội là cô viết và định bụng là khi bắt gặp quả tang chú Thắng ngoại tình sẽ đưa đơn ly hôn ra dọa để ép chú chấm dứt việc ngoại tình. Đợt tết gia đình nhà chú gây sức ép cho chú bỏ cô thì cô cũng viết đơn ly hôn đưa chú ký và chú không dám ký phải xé đơn ngay trước mặt cô.
– Đấy xong rồi đấy, giờ anh có thể tự do đi tìm người phụ nữ khác hoặc là dẫn họ về nhà. Em sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ. Em không mang theo cái gì cả đâu, chỉ xin anh mang theo mấy cái váy thôi.
– Mẹ… mẹ đừng đi… mẹ định đi đâu… cho con theo mẹ với… Hoa bất ngờ lên tiếng.
– Đấy cô theo mẹ cô đi. Nhà tôi không chứa chấp cái thứ người như mẹ con cô. Người phụ nữ là chị dâu của cô Mận nói theo.
– Ông bà… con biết là con có tội với ông bà nhưng sau hôm nay con sẽ lấy cái chết để chuộc lỗi với ông bà. Con cũng không thiết sống nữa. Mong ông bà hãy cưu mang lấy nó.
– Chúng tôi già rồi không nuôi nổi nó nữa. Phụ thuộc hết vào vợ chồng con Sinh, nó đã không đồng ý rồi thì chúng tôi cũng chịu. Mà lần này xuống đây là để trao trả nó cho vợ chồng anh chị. Chị đi rồi thì để nó ở với bố nó.
– Anh Thắng, em cầu xin anh hãy nhận nó được không, cầu xin anh hãy nuôi nấng nó, nó đã 15 tuổi rồi.
– Không được, làm như vậy thì bao nhiêu cố gắng, công lao của tôi đi tong hết. Thế tôi mới phải để nó cho người khác nuôi.
– Vậy anh nhận nó làm con nuôi. Hay anh nuôi nó và cho nó ở đây như là đứa cháu của người em.
– Cũng không được. Cô bỏ tôi rồi thì sớm muộn tôi cũng phải lấy vợ mới. Liệu có người phụ nữ nào chấp nhận cho tôi nuôi con nuôi hay cháu gái tại nhà không.
– Mẹ, bố và ông bà đã không muốn nhận con thì mẹ cho con theo mẹ. Mẹ con mình bên nhau, mẹ đi đâu con đi đấy.
– Không được đâu con ah, mẹ không có nơi nào dung thân cả. Con không đi theo mẹ được. Con chờ mẹ ở đây một chút.
– Chị Mận, chị đã ly hôn anh Thắng và không có chỗ nào để nương tựa. Cái Hoa cũng không có chỗ nương tựa. Vậy sao chị không về nhà tôi ở với tôi. Hai mẹ con chị về nhà tôi ở, tôi sẽ bao bọc cho hai mẹ con. Người đàn ông tên Lập là em rể của cô Mận nói.
– Đừng… đừng mẹ ơi… đừng về nhà người đàn ông đó. Ông ta đã muốn hại con. Con thà chết chứ không về ở đấy.
– Uhm, mẹ biết rồi con. Mẹ sẽ không về đấy đâu. Nhưng con đi theo mẹ là con cũng đi vào con đường chết đấy con gái ngoan của mẹ ah.
– Có chết thì cũng chết cùng mẹ, mẹ con ta cùng chết. Con thà chết chứ không ở với lão ta.
Cô Mận đi vào buồng một lúc rồi thấy cô đi ra. Ngay khi cô mới vào buồng thì bà chị dâu đã đi theo và đứng ở cửa nhìn vào bĩu môi khinh bỉ. Bà ta oang oang nói vọng ra ngoài. Nói cho mọi người biết là cô Mận vào buồng lấy thêm cái dương vật giả nữa của tôi tặng cho vào túi. Khi cô ra ngoài thì để chứng minh cho chú Thắng và người nhà chú thấy là cô không mang theo vật dụng gì quý giá, cô cũng bỏ các thứ ra. Chỉ có 3 cái váy tôi mua tặng cô và cái dương vật giả, thêm hai cái vòng bạc nữa. Cô lấy thêm cái dương vật giả tôi dùng để chọc vào người cô khi nãy cho vào túi. Hai cái vòng bạc thì cô đeo vào cổ và cổ tay cho Hoa.
– Cái này là của hồi môn của mẹ khi mẹ lấy chồng. Giờ con gái của mẹ cũng lớn rồi, mẹ chẳng có gì để cho con mẹ trao lại cho con cái kỷ vật này.
– Long, đây là cái Hoa con gái của cô. Giờ cô không thể ở lại đây được nữa cũng như không thể chăm sóc nó được nữa. Long có thể giúp cô một chuyện được không?
– Chuyện gì vậy cô nói đi, nếu giúp được cháu sẽ giúp.
– Long có thể tác thành cho nó lấy thằng Hùng được không? Đây là hai cái vòng bạc kỷ vật trao làm của hồi môn. Hãy chăm sóc nó giúp cô.
– Mẹ… con không lấy hắn ta đâu. Con ghét hắn ta… vì hắn ta mà mẹ bị như vầy. Hắn cũng chỉ trẻ con như con mà thôi.
– Hoa ah, nghe lời mẹ đi. Đó là chỗ duy nhất con có thể ở.
– Không, con thà chết chứ không lấy hắn đâu.
– Úi giời đẹp mặt chưa. Mẹ chơi chán rồi giờ lại muốn con gái làm vợ tình nhân nữa.
Những tiếng dè bỉu rèm pha vang lên.
– Cô Mận cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Hoa. Cô cũng về tạm nhà cháu ở đi rồi sau đó tính sau.
– Cháu chăm sóc được sao, cháu không được đâu. Cháu còn có cái Quỳnh rồi.
– Cháu đảm bảo là cháu chăm sóc được cho Hoa, cô yên tâm. Cháu hứa.
– Cháu phải hứa chăm sóc nó suốt đời cơ, cháu có làm được không. Cháu phải lấy nó làm vợ, cháu có làm được không.
– Cháu làm được.
– Đúng đấy, vậy thì tốt quá còn gì nữa. Con bé lấy thằng Long là tuyệt vời rồi. Nó trẻ người sáng dạ, thông minh lanh trí. Mấy người nhà chú Thắng bây giờ mới nói vào. Họ không nhận Hoa là cháu.
– Hoa, con có chịu anh ấy không con?
– Con… con chịu…
– Vậy Long hứa lại với cô đi, thề độc với cô đi là Long sẽ lấy cái Hoa làm vợ. Suốt đời yêu thương chăm sóc cho nó.
– Cháu hứa, cháu sẽ lấy Hoa làm vợ. Tôi hứa và thốt ra lời thề độc. Tôi chỉ hứa là lấy Hoa làm vợ thôi mà chứ có nói lấy Hoa về làm vợ thứ bao nhiêu đâu và có hứa không được lấy vợ khác đâu.
– Vậy cô yên tâm rồi. Thôi cô đi đây. Mẹ đi đây, con nhớ làm vợ anh Long cho thật tốt.
– Mẹ đi đâu vậy. Mẹ hãy ở với con. Anh ấy nói là mẹ về nhà anh ấy ở tạm mà.
– Không được đâu con ah, con kệ mẹ hãy để mẹ đi đi.
– Không, con không cho mẹ đi đâu hết. Mẹ đi đâu con đi theo mẹ. Mẹ muốn con theo anh ấy về nhà thì mẹ cũng phải theo con.
– Cái con bé này. Thôi được rồi.
Anh Trung và thằng Hùng đã ra xe từ lúc nãy. Cô Mận không làm sao được cũng đành phải theo tôi ra xe. Anh Trung và thằng Hùng ngồi hàng ghế trước. Tôi và mẹ con cô Mận ngồi hàng ghế sau. Lên xe thì cô Mận nói anh Trung đánh xe quay lại nhà hàng, cô nói mình để quên ít đồ ở đó. Mặc dù tôi nói là để tôi báo Nguyệt rồi thì Nguyệt sẽ cho người mang lại nhưng cô vẫn nhất quyết muốn tới đó, tôi đành phải chiểu.
Dọc đường đi thì tôi mới tìm hiểu thân thế của Hoa. Hoa chính là con ruột của cô Mận và chú Thắng. Do vợ chồng cô chú đã có hai đứa con nên khi cô mang thai Hoa thì phải lánh mặt về quê ngoại để sinh nở. Khi sinh ra con gái thì chú Thắng không nhận, cô Mận đành phải để cho người em gái nuôi nấng Hoa. Người đàn ông tên Lập chính là chồng của em gái cô Mận.
Mới 3 tháng trước em gái cô bị ung thư vú và chết. Tên Lập biết Hoa không phải là con ruột của vợ và cũng càng không phải con ruột của mình nên định giở trò đồi bại. Hoa chạy thoát về nương nhờ nhà ông bà ngoại. Nhưng rồi cũng không yên khi người con trai của bác muốn bắt Hoa làm vợ. Người dân tộc vùng này thì chuyện con bác con cô lấy nhau là chuyện bình thường. Nhưng tên đó nghiện hút và Hoa cũng quyết không chịu, lại gọi điện cầu cứu cô Mận. Cũng may là lúc đó chú Thắng đã được lên chức lên gia đình nhà ngoại vẫn còn kiêng dè một chút. Chứ hiện tại khi mà cô chú bỏ nhau và chú không nhận con thì họ đâu cần e ngại.
Xe đi qua cây cầu thì cô Mận nói anh Trung dừng xe để cho cô đi tiểu một chút. Anh Trung đành dừng xe lại ở chân cầu và tiến xe lên phía trước một đoạn để cô tự nhiên đi tiểu. Nhưng mà cô không đi tiểu mà chạy nhanh ra gần giữa cầu để gieo mình xuống dòng sông Nhuệ. Tôi vội vàng bảo anh Trung đuổi theo cứu cô. Tôi và anh Trung xuống xe và chạy nhanh về phía cầu, anh Trung không chần chừ gì nhảy thằng xuống sông.
Hoa cũng hớt hải và khóc lóc chạy theo. Chú Thắng và bố mẹ đẻ của cô Mận cũng đi xe máy đuổi theo đến nơi. Chú tiễn tôi ra tận ngoài cổng nên khi nhìn thấy xe rẽ về hướng hà nội chú sinh nghi. Kết hợp với những lời nói của cô Mận thì chú cũng đoán là cô Mận muốn quên sinh. Chú cũng rất yêu cô mận chỉ vì cô không sinh được con trai mới buộc lòng phải bỏ.
Nghĩ đến việc vậy đã vô cùng áy náy rồi. Nếu mà vì chuyện này mà cô tự vẫn thì chú hối hận vô cùng nên lập tức đuổi theo. Bố mẹ cô Mận thì quá tức giận và phẫn uất với việc làm của con nên nói từ con để giữ lại chút thể diện cho gia đình. Nhưng khi nghe chú Thắng nói cô Mận có ý định tự tử thì tĩnh yêu con cái trỗi dậy và cũng lập tức đi cùng chú Thắng đuổi theo cô Mận.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro